Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 106: Ấm áp




Edit: Nguyệt Phi
Beta: SuTháiphi
Ngủ trưa dậy, Bích Đào vén tóc ở trên gối, trên cổ đã sớm thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên gió ở bốn phía lẻn vào da thịt, lại tăng thêm cảm giác ẩm ướt lành lạnh khó chịu, nàng không khỏi khẽ động thân mình. 
Xưa nay Hoàng đế ngủ không sâu, người bên gối động một cái cũng cảm giác được, hắn trở người, cánh tay dài ôm eo Bích Đào, trong lời nói mang theo âm mũi mờ hồ: "Ngủ một lát nữa đi."
Còn nóng hơn nữa. 
Tuy Bích Đào buồn ngủ mắt lim dim nhưng lại nghe theo lí trí mà điểm một cái lên trán hắn, nũng nịu lầu bầu: "Nóng như lò lửa."
Hoàng đế cũng không mở mắt, dứt khoát vùi đầu vào gáy nàng làm ổ, hơi thở nóng hổi thổi lên làn da mềm mại trắng mịn của nàng, hắn không đầu không đuôi thở dài một câu: "Trúc phu nhân [1]."
[1] Trúc phu nhân: còn được gọi là thanh nô, là một chế phẩm được làm từ trúc có hình trụ tròn. Vào mùa hè nóng bức ở Giang Nam mọi người đều thích dùng những vật dụng làm từ trúc trong phòng ngủ, trúc phu nhân là dùng trúc bện lại, là vật giúp giải nhiệt mùa hè, có thể ôm cũng có thể gác chân. Trúc phu nhân dài chừng một thước, rỗng ruột, bốn phía có trúc bện lại thành lưới, dựa theo nguyên lí "hẻm nhỏ thông gió" mà làm, khiến người dùng mát mẻ. Trong tục cưới truyền thống ở Trung Quốc cho rằng trúc phu nhân là vật tượng trưng cho nam tính, là vật có nhiều dương khí nhất, cũng là vật thần thánh nối dõi tông đường, ở bên trong trúc phu nhân luôn có hai quả cầu nhỏ, chơi rất vui... Ở đây Hoàng Thượng đang trêu Bích Đào là cái gối trúc. (Nhìn thế nào cũng giống cái lồng nhốt lợn, thật không thể hiểu người xưa aaa)
Mặc dù vật nhỏ sợ nóng nhưng mùa hè ôm nàng luôn có một luồng khí mát lạnh, rất thoải mái, vẫn tiện nghi cho hắn. 
Bích Đào trước tiên là ngẩn ngơ, sau đó thì giận dữ, tiếp theo không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt lại dần dần sáng rõ, ánh sáng trong suốt thoáng qua, cuối cùng quả thực nhịn không được, đập trán vào giữa mái tóc dày của hắn cười: "Thang bà tử...[2]"
[2]Thang bà tử: Là vật dụng dùng để sưởi ấm, sau khi đổ đầy nước nóng vào bên trong thì đặt trong chăn để ấm hơn. Bình tròn làm từ đồng hoặc gốm, phía trên có làm một cái nắp hình xoắn ốc, nước nóng được rót vào từ chỗ này. 
Giọng nói mềm mại tơ kéo dài, giống như ngô nông nhuyễn ngữ [3] vùng sông nước Giang Nam, lại càng khiến cho xưng hô kia ở trên người đương kim Hoàng Thượng càng buồn cười. 
[3] Ngô ngôn nhuyễn ngữ: thường dùng để chỉ tiếng địa phương ở Tô Châu như tiếng Tô Châu, tiếng Thượng Hải, v.v... so với những tiếng địa phương khác thì ngô ngữ mềm mại uyển chuyển hơn, cho nên mới có danh xưng "Ngô ngôn nhuyễn ngữ". 
Hoàng đế nghe xong ngẩng đầu "cốp" một cái, Bích Đào bất ngờ không kịp đề phong trán bỗng nhiên bị đập một cái, lập tức bị đau, nước mắt lưng tròng nói: "Chàng chàng chàng!" 
"Tính tình trẻ con, trẫm không so đo với nàng." Tuy Hoàng đế không nghĩ tới là sẽ cụng đầu nàng nhưng tên gọi kia quả thực khiến người đời phiền não. Giờ phút này thấy nàng đau dù thấy đau lòng nhưng vẫn thong dong cười nói, sau đó đưa tay xoa nhẹ lên chỗ bị đụng kia. 
"Da mặt vẫn non nớt như vậy." Hắn cười trêu ghẹo. 
Có thợ đấm bóp miễn phí, Bích Đào dĩ nhiên sẽ không giận dỗi mà nói "không thèm ngươi xoa" gì đó, huống chi da mặt non vẫn tốt hơn da mặt dày nha. Nàng hơi nhỏm dậy, Hoàng đế liền tự động đưa cánh tay qua làm gối đầu cho nàng, một cái tay khác sẽ chầm chậm xoa xoa, lại còn ngang bướng thổi lên hai cái: "Sao nào?"
Hiện tại Bích Đào đã nửa dựa vào ngực hắn, thoải mái nheo mắt lại nói: "Đau cũng không đau lắm, chỉ có chút nóng thôi." Sau đó giống như thương xót mà nói: "Nếu đổi tay thành túi băng thì tốt quá rồi."
Tay của Hoàng Đế xoa nặng hơn, chọc nàng một cái, bất mãn hừ một tiếng: "Đổi thành túi băng hả?"
"Ây da đau quá!" Bích Đào hô to một tiếng, mặt nhích sang chỗ khác không cho hắn đụng tới, nhìn điệu bộ kia nếu không phải đang mang thai bảo bảo chỉ e cũng muốn lăn sang chỗ khác, cách càng xa càng tốt. 
"Đang nói chuyện nghiêm túc với Hoàng thượng mà." Bỗng dưng nàng quay lại, mắt nhìn thẳng hắn, một chút cũng không thấy sợ, lại còn trách móc nói: "Chuyện của Trinh Mỹ nhân..."
Sắc mặt Hoàng đế chợt trầm xuống. 
"Thế nào?" Nàng còn chút mơ hồ không phản ứng kịp, suy nghĩ hồi lâu rồi tủi thân nhìn hắn nói: "Thiếp làm nàng ta bị thương, chàng không vui." Đôi con ngươi như quả nho tím giống như điểm sương sớm, ươn ướt, lóng lánh, rất trêu chọc người khác. 
Trong lời nói không nói tới tố cáo nhưng không một chữ nào mà không tố cáo hắn đang bắt nạt nàng. 
"Không phải nàng." Hắn vừa nói, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Chuyện kia Hùng Nghiêu đã nói đúng sự thật với trẫm, lại khẩn cầu trẫm xử lí khoan hồng. Mặc dù tâm tư nàng ta bất chính nhưng nhìn trên phân thượng của Hùng Nghiêu trẫm tạm thời không xử phạt nàng ta. Nàng muốn phát tiết bất mãn là chuyện thường..." Hắn vừa nói vừa hôn lên chỗ bị đụng đỏ đỏ kia của nàng, nghĩ tới điệu bộ trước sau như một của nàng, bất chợt cười lên. 
"Trẫm cũng biết nàng sẽ không chịu tủi thân được mà." 
"Nếu Hoàng thượng đã biết còn không thay người ta dạy dỗ nàng ta, còn giả vờ cười nói với nàng ta lâu như vậy, hại thiếp còn mệt mỏi như vậy." Nàng đương nhiên được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu nhõng nhẽo. 
"Được voi đòi tiên." Hắn liếc nàng. 
Bích Đào sờ mũi một cái, hình như có một chút. Nàng suy nghĩ chốc lát, chuẩn bị biểu lộ phẩm chất tốt đẹp tâm địa lương thiện của mình: "Thái y nói rạch không sâu lắm, sẽ không lưu lại sẹo đâu." 
Đối với chuyện này, Hoàng đế lại không để ý lắm, dù sao hiện giờ hắn chỉ nghỉ ở Dực Khôn cung cũng không quan tâm những cung phi khác có xinh đẹp hay không. Cho dù Trinh Mỹ nhân bị hủy dung, Kiến An Hầu phủ còn một ngày, hắn cũng sẽ ban cho nàng ta một chén cơm, cũng không liên quan nhiều tới gương mặt. 
Bích Đào cân nhắc sắc mặt của hắn, trong lòng đã có tính toán. Con ngươi của nàng chuyển tới chuyển lui, dịu dàng trách mắng: "Nếu không phải vì nàng ta, thì sao lúc nãy Hoàng thượng lại giận dữ chứ?"
"Trẫm nghĩ đến..." Hoàng Đế sắp nói, thấy khóe môi nàng khó che giấu độ cong đang vểnh lên, dừng lại, phượng mâu nhướn lên, cười như không cười nhìn nàng: "Nàng không biết?"
Gần đây trong cung lưu truyền sôi nổi, nói Quý phi rạch mặt Trinh Mỹ nhân là do ghen tị nàng ta trẻ tuổi mỹ mạo, rất sợ nàng ta một khi được sủng ái. Sau này sẽ giẫm lên đầu mình mà làm việc, từ đó không chút niệm tình Trinh Mỹ nhân đã cứu giúp, mà tiến hành hãm hại. Bởi vì chuyện rạch mặt là thiên chân vạn xác cho nên mặc dù lý do càng bịa càng hoang đường nhưng trung tâm chủ đề cũng không thể ngoài chuyện Quý phi "cố ý" sửa trị Trinh Mỹ nhân, cung nhân cũng đều tin tưởng chân tướng như vậy. 
Vật nhỏ trông coi một cung, lại có quyền cùng xử lý lục cung, nàng không thể không biết. 
Nàng thấy nói dối bị hắn nhìn thấu, bày trò vô sỉ dùng ngón chân cạ cạ hắn: "Thiếp không biết thật mà." Đầu ngón chân mập tròn quẹt qua quẹt lại trên bắp chân Hoàng đế, mịn màng mang theo nửa phần ỷ lại, đừng nói tới Hoàng đế bị cạ cạ như thế trong lòng mềm nhũn cỡ nào. 
"Bớt nhõng nhẽo với trẫm đi." Tuy nói như vậy nhưng khóe miệng Hoàng đế vẫn vui vẻ giương lên, vẻ mặt cũng không khó coi như vừa rồi nữa, mang theo mấy phần thương lượng với Bích Đào: "Thấy dáng vẻ của nàng, hẳn đã nghĩ ra cách xử lý thế nào rồi phải không?"
"Lời đồn đại chỉ dừng lại khi gặp người thông minh." Nàng giống như không quan tâm nói: "Người trong cung chính là thích mới mẻ, lời này truyền lâu rồi bọn họ có một ngày bọn họ cũng cảm thấy không thú vị nữa, cũng chẳng thèm nói tới. Không chứng không cớ, không đả thương được thiếp chút nào đâu." Tiếng nói vừa dứt, thấy hắn có dấu hiểu sắp chuyển mây đen, liền lấy lòng cười một tiếng. 
"Tốt xấu gì thiếp cũng là Quý phi mà, chính là dựa vào yêu thương của Hoàng thượng bọn họ cũng không dám quá mức đâu." 
Đùa gì chứ, lời đồn này nàng giữ lại còn có hữu dụng, bây giờ giành xử lí trước thì hiệu quả sau này cũng không còn tốt như vậy nữa. Chẳng qua chuyện hãm hại quốc mẫu này, vẫn nên đừng nói với Hoàng đế. Nàng thở dài, dù thế nào thì Hoàng hậu cũng là thê tử kết tóc của Hoàng đế, hẳn là hắn không hy vọng mình làm quá đáng đâu. Ừ, nói thế nào cũng phải để chút mặt mũi cho hắn. 
Hoàng đế suy nghĩ, cảm thấy cũng không phải vấn đề lớn. Dù sao cũng không nghiêm trọng như lúc đầu đồn đãi Thừa Cảnh là ác quỷ nhập thân, hậu cung nhiều thị phi, nếu nàng không để ý thì cũng không sao. Chẳng qua cho dù không cần dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp cũng phải khống chế nó ở trong phạm vi nhất định, chuyện này hắn sẽ tự sai người xử lý, không cần nói với nàng: "Nghe nàng vậy."
Hai người có cùng nhận thức, lại dính nhau một lát rồi bảo người hầu hạ thức dậy. 
"Chiều nay Hoàng thượng không phê duyệt tấu chương sao?" Bích Đào hiếm khi dịu dàng cài đai lưng cho Hoàng đế, lúc cột đến nút cài cuối cùng thì hỏi. Thực ra nói cài đai lưng, cũng đã do cung nhân giúp Hoàng đế mặc xong rồi, nàng chỉ thay hắn kéo kéo ống tay áo, vuốt thẳng nếp nhăn mà thôi. 
Chẳng qua động tác này khiến cảnh tượng càng thêm ấm áp. 
Hoàng đế ngoắc ngoắc khóe môi, chọc nàng: "Trẫm ở bên cạnh nàng được không?"
Sao lại không được chứ. 
Thực ra Bích Đào là một người có tính ỷ lại vô cùng nặng, lại không phải loại ỷ lại mà đẩy cho người khác làm mà là vui vẻ khi có người ở bên cạnh, giống như lúc ở hiện đại thì dính lấy ông nội, sau đó chọc ghẹo anh trai, cũng biến tướng thành hấp dẫn chú ý của người khác. Đại khái cũng do cha mẹ công việc bận rộn nên lơ là nàng. Chẳng qua sau khi trưởng thành dần dần học được cách độc lập, tính ỷ lại này cũng không biểu lộ rõ ràng nữa. 
"Như vậy có được không?" Nàng vui mừng nháy nháy lông mi như cây quạt nhỏ của mình: "Những đại thần kia có nói thiếp mê hoặc quân chủ không?" Nghĩ rồi lại cau mũi một cái. 
Hoàng Đế bật cười: "Thỉnh thoảng thôi mà, không sao." Sao mà hỏi một lát liền nâng cao nàng đến mức độ này chứ. 
Chẳng qua nhìn nàng rất mong đợi mình có thể ở lại, ừm, hắn cũng sẽ không nói là điều này khiến tâm tình hắn trở nên thoải mái mà vui sướng. Ngồi ôm thiên hạ và mỹ nhân, thì ra còn không bằng một mình nàng khiến tâm tình hắn vui sướng. Nhất thời hắn có chút tiếc nuối cho năm tháng lúc trước, không sớm giam nàng ở bên cạnh mình. 
"Muốn trẫm bên cạnh nàng làm gì?" 
Nàng cắn đầu ngón tay suy nghĩ một lát, quyết định: "Đánh cờ đi." 
"Hửm?" Hoàng Đế có chút không phản ứng kịp, hắn nhớ tài đánh cờ của vật nhỏ... không tốt, nàng cũng không đánh thường xuyên. 
Thân là phụ nữ có thai, tâm tình của Bích Đào rất không ổn định, vừa thấy vẻ mặt này của Hoàng Đế nàng liền nổi điên: "Đánh cờ thì sao, thiếp không thể đánh cờ sao?"
Hoàng Đế thấy vậy vội vàng vươn người qua, vuốt vuốt lưng nàng: "Ai nói, ai dám nói không được trẫm chém đầu hắn. Ngoan, không được tức giận, trẫm đánh cờ với nàng." Hắn trấn an hồi lâu không thấy hiệu quả, thấy nàng bĩu môi không vui, rốt cuộc trái lương tâm nói một câu: "Ừm... Còn có thể thuận tiện dạy bảo bảo một chút, cho nàng làm tấm gương tốt." 
Nàng thoáng đổi mặt, nghe nói vậy lại ngọt ngào cười lên: "Thiếp cũng nghĩ như vậy." 
"..." 
Vì vậy hai người "tấm gương phụ mẫu tốt" đang không ngừng đánh cờ trải qua một buổi chiều vi diệu, giờ khắc này Hoàng đế cũng hy vọng từ trong thâm tâm, vật nhỏ mang thai này là nữ nhi.
Ít nhất tài đánh cờ đối với công chúa mà nói thì cũng không nghiêm khắc như Hoàng tử. 
"Nương." Đến khi Thừa Cảnh tan học, vừa nghe nói nương mình ở nội thất thì lập tức bay vào, đợi đến khi nhìn thấy bóng người mặc đồ minh hoàng đang ngồi dối diện thì chớp mắt kêu lên: "Ô, phụ hoàng." 
Hoàng đế tay cầm viên vờ trắng nhìn hắn một cái, vừa chơi cờ nhàn nhạt nói: "Lễ nghi của Hoàng tử quên mất rồi hả?" 
Thừa Cảnh dừng một chút, rồi hành lễ đàng hoàng với hai người: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu phi." 
Bích Đào cười tủm tỉm nhặt từng viên cờ trắng đặt vào lòng bàn tay, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng đế nói: "Không thể để Hoàng Thượng ức hiếp nhi tử của thiếp vô ích, dù sao thiếp cũng phải đòi chút lãi từ Hoàng thượng chứ!"
Hoàng Đế đỡ trán: "..." Lại để cho nàng có cớ chơi xấu như vậy, quả thực vất vả cho nàng rồi. 
Thấy nương vỗ vỗ vào chỗ ở phía trước, Thừa Cảnh cong mắt leo lên giường, dưới ánh mắt tràn đầy uy áp của phụ hoàng mà ngồi đàng hoàng. 
"Hôm nay học gì?" Hoàng Đế nhìn thế cờ có xu hướng suy tàn, trong lòng bất mãn, vật nhỏ lại vì người khác mà tính sổ với hắn. Cả người hắn không thoải mái, giọng nói kiểm tra bài tập của hắn như ngày thường không tự chủ được mà nghiêm khắc hơn. 
Thừa Cảnh mím môi, cũng xụ mặt nhìn phụ hoàng hắn: "Luận ngữ, thái bá nói rằng: Dân có thể sai sử nhưng không thể không biết." 
"Biết ý nghĩa là gì không?"
"Sư phó nói đối với lão bách tính nếu như họ có thể đảm nhiệm hoặc làm chút chuyện gì đó thì cứ để họ làm. Nếu không thể thì phải dạy họ, để họ biết nên làm thế nào." 
Dân có thể sai sử, không thể không biết. 
Sắc mặt Hoàng đế hơi dừng lại, nhưng hồi tưởng lại ý câu nói kia của nhi tử, gõ gõ bàn cờ hỏi: "Vậy con lí giải thế nào." 
Khóe miệng Thừa Cảnh khẽ nhếch lên, giống như tiểu hài tử khoe khoang vậy nhưng đồng thời lại cũng có ý kiềm chế khoe khoang: "Nhi thần cho là, người ở trên cao hướng dẫn dân chúng có lúc chỉ có thể khiến dân chúng làm theo chỉ đạo của ta nhưng không thể để dân chúng hiểu hết những dụng ý trong chỉ thị của ta."
Hoàng đế khẽ run, tiếp đó như có điều suy nghĩ. 
Hắn không dựa theo ý của sư phó mà nói ý nghĩa của câu đó, mà lại hiểu theo ý khác. Hơn nữa... càng thích hợp với tâm tính của người có vị trí cao. 
Ngay cả Bích Đào cũng đối với câu này mà sinh ra những suy nghĩ khác. Nàng đột nhiên cảm giác được mình không cần rải đường hết cho nhi tử, Hiền phi người này nhãn giới không rộng, cẩn thận dè dặt, cho dù có dã tâm cũng không dám bước ra một bước, không đủ gây sợ hãi. Mà Nhị hoàng tử, mặc dù có chênh lệch tuổi tác nhưng chỉ cần có Hoàng đế chăm sóc thì cũng không bằng làm cục đá mài dao cho Thừa Cảnh. 
Dù sao nàng cũng không thể chiếu cố hắn cả đời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.