Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 71: Con mèo




Edit: Huyền Hiền nghi
Beta: Mai Thái phi
Ai mà không muốn mình có một thanh danh tốt, thể hiện bản thân mình khoan dung hào phóng? Dù là không muốn, khi giở giọng châm chọc cũng phải quanh co lòng vòng, miễn để truyền ra ngoài thì thật không dễ nghe. Những lời Tiết Bích Đào vừa nói ra, khiến cho tất cả đám đông đều im lặng. Ngay cả Mẫn Tiệp dư đang giả vờ lau nước mắt cũng ngừng khóc, có chút không theo được mạch cảm xúc.
Bị gián đoạn như vậy, dù Mẫn Tiệp dư có chân tình chân ái đi nữa cũng không thể diễn tiếp được.
"Mẫn Tiệp dư không khóc nữa hả?" Tiết Bích Đào cười hỏi một câu, cũng không chờ nàng ta đáp liền nói tiếp: "Không khóc nữa là tốt, không lại khiến cho Hoàng thượng anh minh của chúng ta đi ngang qua đây cảm thấy đau đầu". Năm chữ "Hoàng thượng đi ngang qua" được nàng nhấn mạnh hơn bình thường.
Thoáng chốc mặt Mẫn Tiệp dư trắng bệch.
Làm sao nàng ta biết được?
"Tốt tốt, đều đã là mẫu thân" Tiết Bích Đào nhìn sắc mặt của nàng ta thì biết mình đã đoán đúng rồi, lúc này nàng cười thật khoan dung: "Không phải vừa mới còn luôn miệng nói "vì hài nhi trong bụng" sao, nếu quỳ lâu không cẩn thận bị sẩy thai, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ khóc đâu".
Mặt Nhữ Ngôn cũng trắng bệch, nàng có trực giác là hỏng rồi.
Quả nhiên Mẫn Tiệp dư bị lời ngoài ý trong thể hiện rõ ý "Nàng cũng chỉ là hư tình giả ý dựa vào chuyện hài tử" của Tiết Bích Đào khơi dậy ý chí chiến đấu. Ngày thường phần lớn thời gian của nàng đều cẩn thận chăm sóc để ý đến hài tử trong bụng, một số loại thức ăn không yêu thích như những thức ăn làm từ đậu, hoa quả, nhưng chỉ cần những thức ăn do Kinh ma ma bảo thì nàng đều không chút do dự mà ăn chúng. Cho dù có những lúc ngẫu nhiên không khống chế được tính tình mà đập phá đồ vật, nàng cũng sẽ cẩn thận bảo vệ bụng của mình. Chỉ là tính tình kiêu căng của nàng đã được nuôi dưỡng từ bé, cũng không dễ dàng sửa đổi.
Nhưng như thế không có nghĩa là nàng không có nổ lực để thay đổi. Ai cũng không được nói nàng như vậy.
Lúc này có lẽ nàng đã quên, vì muốn làm cho biểu ca biết rõ " bộ mặt thật" của Trân Chiêu nghi mà trở lại bên cạnh mình, nàng đã nghe theo biện pháp của Nhữ Ngôn, quỳ xuống đất, muốn cho Hoàng thượng đi đến nhìn thấy nàng đang ở thế hạ phong, bị Trân Chiêu nghi bức đến đường cùng.
Tuy rằng các nàng nghĩ sẽ không lâu, sẽ không nguy hại đến hài nhi trong bụng. Nhưng ai có thể khẳng định kế hoạch sẽ không có sai sót? Nếu thật sự lo lắng cho hài nhi, nàng nên từ bỏ kế hoạch này mới đúng.
Vẫn là nhờ Nhữ Ngôn liều mạng giữ chặt tay áo của nàng, nàng mới không có nhảy dựng lên tranh luận cùng Trân Chiêu nghi. Đương nhiên, do bụng to tròn nặng nề nên nàng không thể đứng dậy ngay lập tức cũng là một lý do.
Nhữ Ngôn nghĩ tốt xấu gì cũng phải chống đỡ cho đến khi Hoàng thượng đến, không thể kiếm củi ba năm lại đốt trong một giờ như vậy.
Mẫn Tiệp dư bị nhắc nhỡ, cắn răng nhịn xuống, vẫn duy trì bộ dạng khóc thương như trước. Người khác từ xa nhìn lại còn tưởng rằng do Tiết Bích Đào cậy thế hiếp người.
Tiết Bích Đào phát hiện vẻ mặt mờ ám của chủ tớ các nàng, nàng quay qua Phụng Tử, vẫy tay nói: "Nếu Mẫn Tiệp dư muốn quỳ ở trong rừng cây này cầu phúc cho hài nhi, chúng ta cũng không tiện làm phiền. Chỉ là rốt cuộc nàng cũng đang mang thai, quỳ trên đất như thế không ổn. Xưa nay bổn cung luôn là người thiện tâm, Phụng Tử, đưa cái đệm mềm mà bổn cung hay dùng khi đi đường mệt mỏi đến đây cho Mẫn Tiệp dư quỳ, để cho nàng chuyên tâm vì Hoàng tử tương lai của chúng ta cầu phúc, cũng sống lâu một chút".
Kể từ đó, dù Mẫn Tiệp dư có quỳ thẳng tắp không dậy nổi cũng không có chút nào quan hệ tới nàng. Nói ra lời nói độc ác này, giống như nếu Mẫn Tiệp dư không cầu phúc thì hài tử kia sẽ đoản mệnh vậy.
Nàng nói mấy câu làm cho Mẫn Tiệp dư tức đến muốn xỉu, nàng ta muốn nàng quỳ thật lâu, đến lúc đó long thai không còn thì lấy đâu ra sống thọ? Đây là thiện tâm cái gì chứ!
Nhưng nàng cũng chỉ có thể ôm đại hận trong lòng nhìn Trân Chiêu nghi cứ như vậy cùng người hầu quay quanh, thong thả rời đi.
Từ đầu đến cuối, vị vua bù nhìn của chúng ra vốn phải xuất hiện ngay cả mặt cũng không có lộ ra... Nói đến cùng, Hoàng đế cũng không phải đạo cụ mà ai thiết kế hắn đi ngang qua thì hắn sẽ ngẫu nhiên đi ngang qua.
Biểu hiện của Mẫn Tiệp dư cả buổi coi như công không, tạm thời chỉ có thể nuốt xuống một ngụm máu tươi đã dâng đến cổ họng xuống, nguyên khí bị tổn hại nặng nề, dựa vào tay của Nhữ Ngôn chuẩn bị hồi cung.
Cỏ xanh bị đè xuống lộn xộn, chứng tỏ nàng đã từng đến đây.
Hoàng đế nín thở ngưng thần tập trung, đè cổ tay viết tiếp lên tờ giấy Tuyên Thành chữ "Tư", sau khi viết xong nhấc bút nên, quan sát chữ viết.
Triệu Trung Tín xem canh giờ, lại nhìn nhìn từng khắc trôi qua, nhẹ nhàng tiến lên nhắc nhở Hoàng thượng: "Hoàng thượng, đã đến canh ba của buổi trưa, ngài có phân phó hôm nay dùng cơm trưa cùng Thái hậu nương nương".
Hoàng đế nghe xong hơi suy tư, trầm giọng phân phó: "Cho người đi báo lại với mẫu hậu, ngày mai trẫm sẽ đến".
"Vâng!". Triệu Trung Tín không dám chậm trễ, nhanh chóng lui ra phía sau, ra lệnh cho tiểu công công nhanh chóng rời đi ngay, tránh cho Thái hậu nương nương trông chờ nóng lòng.
Mới vừa rồi, Hoàng đế đột nhiên nhớ đến ý niệm bắt người ở Dực Khôn cung trước đây không lâu.
Nếu chính mình cho rằng Tiết Bích Đào khác biệt, dựa theo tác phong hành sự của nàng thật không giống người bình thường, sao có thể không đối đãi với mình giống như vậy chứ?
Hắn không nhịn được mà bật cười, cảm thấy mấy hôm nay bản thân để chuyện này đè nặng trong lòng căn bản là không đáng, hắn muốn xuất hiện một nữ tử đặc biệt, sau khi nàng xuất hiện hắn lại trách cứ phương thức đối đãi của nàng đối với hắn không giống với những người khác. Mẫu thuẫn như vậy, chẳng phải rất buồn cười hay sao?
Hắn gác bút lên giá bút được làm bằng vàng điêu khắc hình rồng đang nằm, tâm sự nghĩ thông, tâm trạng cũng thoải mái không ít. Liền đổi qua cầm bút mực màu son phê duyệt tấu chương.
Một canh giờ sau, nghe xong tiểu công công hồi báo, Trần Trung Tín ngưng thần bẩm tấu: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Mẫn Tiệp dư của Quế Nguyệt các bị sợ hãi, theo Thái y nói long thai bất ổn. Thái hậu nương nương thỉnh ngài đi qua một chuyến".
Ngay cả Tiết Bích Đào cũng không thể đoán trước được, sau khi nàng và Mẫn Tiệp dư tách nhau ra, trên đường nàng ta hồi cung lại xảy ra chuyện. Nguyên nhân nàng ta xảy ra chuyện là do trên đường trở về cung nàng ta bắt gặp một con mèo bị giết treo cổ trên cây rất đáng sợ. Mà Mẫn Tiệp dư xưa nay lớn mật sau khi nhìn thấy mèo kia chỉ kêu lên thất thanh sợ hãi, rồi ngất xỉu luôn.
Càng quỷ dị hơn chính là, Mẫn Tiệp dư bị dọa sợ hãi đến chút suýt nữa là sinh non. Viện sử của Thái Y viện ra tay, đến cuối cùng vẫn giữ được long thai.
Sợ hãi có thể làm cho một thai nhi đang ổn định suýt chút nữa thì sảy thai sao? Bất cứ ai khi được hỏi vấn đề này đều lắc đầu không tin, chuyện này quả thật rất kỳ quái. Cho dù gặp được mèo chết là chuyện không may mắn, nhưng đó cũng chỉ là một con mèo mà thôi.
Có một số người không khỏi đặt ánh mắt lên người Trân Chiêu nghi, Mẫn Tiệp dư chính là quỳ trước mặt nàng hồi lâu, chẳng lẽ việc này có liên quan đến nàng? Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này còn có nguyên nhân khác, cho dù có thật sự quỳ cũng chỉ quỳ thời gian ngắn, chỉ là kinh động nhỏ, rất khó có thể dẫn đến sinh non.
Ngoại thính Quế Nguyệt các.
Hoàng hậu ngồi ở vị trí trên đầu, xảy ra chuyện liên quan đến long thai, Hoàng hậu không thể không cho Thái hậu một câu trả lời, nàng bày ra tư thế vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tên là Điệp Nhi? Chính ngươi treo con mèo chết kia trên cây?".
Nàng đã điều tra qua, cung nữ này là thủ hạ của Mật Tiệp dư, nhưng những chuyện xảy ra trong cung không chỉ xem mặt ngoài, càng là người của ai quản thì càng không phải là tâm phúc thật sự của người đó.
Hoàng đế ngồi bên cạnh nhìn nàng một cái, vẫn không có ý định chen vào. Hắn vốn đến là để an ủi Mẫn Tiệp dư, vừa đúng lúc gặp Hoàng hậu xử lý việc này. Chuyện hậu cung, hắn không có ý định nhúng tay vào.
Cung nữ tên Điệp Nhi kia thân hình run rẩy nói: "Hồi... Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, là do nô tỳ treo".
"Vì sao lại treo mèo chết trên cây?"
"Nô... Nô tỳ, quê của nô tỳ truyền nhau rằng mèo có chín cái mạng, nếu chôn xuống dưới đất có thể hoàn hồn trở về. Nô tỳ... Nô tỳ treo nó trên cây là muốn cho nó được đi đầu thai". Cung nữ lắp bắp nói.
Nhữ Ngôn nước mắt giọt ngắn giọt dài đứng ra làm chứng, cung cấp tin tức cho Hoàng hậu: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, khi chủ tử còn chưa tiến cung, ở nhà cũng có nuôi một con mèo cả thân lông trắng như tuyết, hai mắt một bên là màu lam, một bên màu vàng. Khi nó chết đi chủ tử của nô tỳ còn khóc thương một thời gian. Chắc chắn là chuyện này có sự sắp xếp, sao lại có thể trùng hợp như vậy? Thỉnh Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho chủ tử của nô tỳ, đừng tin những gì nàng ta nói". Tình trạng của con mèo chết kia cực kì bi thảm, tiểu thư nhà mình còn khóc không ngừng, nửa đêm còn gặp ác mộng. Nhưng lúc này không nên nói quá tỉ mỉ.
Hoàng hậu cũng không tin chuyện lại đơn giản như vậy, nàng trấn an Nhữ Ngôn, lúc sau tiếp tục quay qua gây áp lực với Điệp Nhi: "Ngươi mau nói sự thật cho bổn cung, rốt cuộc là ai sai sử ngươi làm chuyện này? Nên biết, lừa gạt Hoàng thượng là tội chết". Nàng nhắc đến Hoàng đế ngồi bên cạnh.
Cung nữ kia còn giảo biện, Trinh Tu nghi vẫn ngồi ở một bên lấy khăn lụa chấm khoé môi, mở miệng nói: "Thân là cung nữ bổng lộc không nhiều, đừng nói là ngươi tự mình nuôi mèo, mèo này là ngươi nuôi cho ai?"
Trong cung cũng không vô duyên vô cớ nuôi mèo, phần lớn là coi chừng cho phi tần chủ tử trong cung. Nàng ta tuy là người của Kiêm Gia các Mật Tiệp dư, nhưng Mật Tiệp dư lại chưa bao giờ nuôi mèo.
Cung nữ Điệp Nhi bỗng cuối đầu thật thấp, không hé răng nói một lời.
Hoàng hậu thấy thế, nét cười tươi trên mặt phai nhạt bớt, nàng giơ tay: "Người đâu, kẹp tay".
Thái giám lĩnh mệnh tiến đến dụng hình với cung nữ kia, dùng vải bố bịt miệng nàng ta lại, tránh để tiếng la hét vì quá đau của nàng ta làm bẩn tai của Hoàng thượng cùng các vị nương nương. Các phi tần đều lấy khăn tay che mặt, sợ hãi không đành lòng nhìn tiểu cung nữ.
Qua một lát, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn vững vàng trên chính vị, nói: "Bổn cung lại cho ngươi một cơ hội, nếu chịu khai ra thì gật đầu ra hiệu".
Cung nữ kia đau đến mức mặt trắng bệch, nghe Hoàng hậu nói thế ngay lập tức ra sức gật đầu.
Vải bố nhét trong miệng của nàng ta được lấy ra, nàng đứt quãng nói ra từng chữ: "Là...Là do Trân... Trân Chiêu nghi". Rồi sau đó ngã xuống.
Thái giám hành hình thăm dò hơi thở của nàng ta, khom người hướng Hoàng hậu bẩm báo: "Khởi bẩm nương nương, nàng ta chỉ là đau quá nên ngất xỉu".
Khi Hoàng thượng nghe ba chữ "Trân Chiêu nghi" từ miệng của cung nữ kia thì sắc mặt chợt lạnh lùng, nhưng vẫn may cung nữ này còn sống, điều tra rõ ràng thì sẽ không sao. Ai ngờ qua thời gian một chén trà, thái giám khiêng cung nữ kia đi xuống bẩm báo mạch đạp cũng như hơi thở của nàng ta đều không có, cứ đơn giản như vậy mà chết.
Tiết Bích Đào có động cơ, cũng là người có khả năng ra tay, trùng hợp là trước lúc Mẫn Tiệp dư gặp nạn lại cùng nàng xảy ra va chạm, nếu nàng là một phi tần bình thường không được sủng ái, Hoàng hậu chắc chắn sẽ cứ đơn giản như vậy mà kết án. Cho dù cung nữ kia chết có chút kì lạ, nhưng câu "sợ tội tự sát" từ trước đến nay đều là lý do hoàn hảo nhất.
Nàng bất đắc dĩ liếc qua nhìn sắc mặt của Hoàng đế, biết việc này chỉ sợ không thể nào giải quyết như vậy. Nàng do dự hỏi: "Hoàng thượng, người xem...".
Hoàng thượng đánh gãy lời của nàng: "Tiếp tục điều tra cho trẫm, chỉ dựa vào lời nói bừa của một cung nữ làm sao có thể cho là thật". Rõ ràng đây là muốn toàn lực bảo vệ Trân Chiêu nghi.
Ngón tay Hoàng hậu siết chặt, lại chỉ có thể tuân theo. Nhân chứng đã chết, manh mối đều đã đứt hết, nếu không tìm được chứng cứ khác, nếu kéo dài đến lúc Tiết thị sinh xong, việc này không nói cũng không giải quyết được gì. Lúc này, trong lòng nàng thật sự rất tiếc nuối, sao thai nhi trong bụng của Mẫn Tiệp dư không bị dọa cho sảy, một khi không giữ được long thai, đến lúc đó Thái Hậu cũng không bỏ qua cho Tiết thị.
Trong Dực Khôn cung, không lâu sau đó Tiết Bích Đào cũng nghe được tin tức.
Sắc mặt Sơ Hiểu lo âu: " Chủ tử, phải làm sao bây giờ?"
Mưu hại hoàng tự chính là tội lớn, đến lúc đó có thể vì lí do này mà Đại tiểu thư bị đánh vào lãnh cung. Tuy rằng hiện giờ có Hoàng thượng che chở, nhưng khó đảm bảo rằng không xuất hiện chứng cứ chỉ tội chủ tử nhà mình.
Trong cung, những phi tần muốn đạp chủ tử mình xuống thật sự rất nhiều.
"Không cần vội" khi Tiết Bình Đào nghe tin này quả thật cũng rất đau đầu, nhưng nghe nói Hoàng đế không tin lời của cung nữ kia, tâm trạng lo lắng mấy ngày nay cũng được buông lỏng xuống, cuối cùng Hoàng đế cũng không quá hồ đồ. Chính là không biết nút thắc của Hiền phi đến khi nào có thể cởi bỏ được, sinh tồn trong hậu cung, quan trọng nhất vẫn là tâm Hoàng đế có nghiêng về mình hay không. "Những ngày gần đây nhảy ra nhiều đầu trâu mặt ngựa tác oai tác quái, đã đến lúc ra tay, vừa lúc cùng nhau nhìn cho rõ ràng".
"Nhưng vạn nhất đã quá muộn..." Sơ hiểu vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Tiết Bích Đào trầm ngâm: "Ngược lại không nên lo lắng cái này. Đừng nghĩ nhân cơ hội không nghiêm mật này mà chen một tay vào, không cần chúng ta ra tay, chính là cửa ải của Hoàng hậu kia cũng không qua được. Hoàng hậu nương nương của chúng ta vì biểu hiện mình là người xử sự công bằng theo lẽ phải, sẽ không dựa vào những chứng cứ trăm ngàn chỗ hở kia mà trình lên. Nhưng mục đích ban đầu, chẳng lẽ chỉ vì muốn một câu bôi nhọ không minh bạch thôi sao?"
Sắc mặt Vân Lũ nhíu lại: "Chủ tử nói là nàng ta còn có hậu chiêu?"
Tiết Bích Đào cười cười: "Dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nàng ta muốn cùng lúc trừ bỏ ta và Mẫn Tiệp dư, ngay cả thái độ của Hoàng thượng cũng không để ý. Tội gì làm cho cung nữ kia hô lên dứt khoát như vậy, chẳng phải như vậy càng đáng ngờ sao. Trừ phi, việc này chỉ là mồi dẫn..."
Không đợi Tiết Bích Đào nói hết câu, giọng xướng cao hô Hoàng thượng giá lâm vang lên.
Tiết Bích Đào dừng câu chuyện lại, đứng dậy tiếp giá. Không thể đoán được rốt cuộc Hoàng đế nghĩ như thế nào về sơ hở này, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt. Nếu là ban đầu, nàng có thể thoải mái dễ chịu làm tổ ở trên giường chờ Hoàng đế tự mình đi vào.
"Đã biết chuyện của Mẫn Tiệp dư rồi." Hoàng đế ngồi xuống một lát, hớp một ngụm trà nóng sau đó thanh thản nói với nàng: "Không cần lo lắng quá mức".
"Có Hoàng thượng ở đây, thiếp thân không có gì lo lắng".
Tiết Bích Đào cười cong cong khoé mắt, nàng phát hiện thái độ của Hoàng đế có sự thay đổi. Nàng nói vài câu về hài tử, sau đó cho cung tì trong cung lui ra ngoài, thăm dò Hoàng thượng: "Thiếp thân có vài vấn đề muốn hỏi qua Hoàng thượng".
"Ừ?"
"Thiếp thân vẫn luôn cảm thấy thời gian trước Hoàng thượng... Không thế nào nhìn vừa mắt thiếp thân". Nàng nói ra thật cực kỳ uất ức.
Hoàng đế bật cười: "Trẫm từng có không thích". Nhưng hắn biết nàng xưa nay là người nhạy bén, chỉ sợ đã phát hiện ra chỗ không thích hợp, lúc này mới lấy ra làm nũng. Thật làm khó nàng nhẫn nhịn đến bây giờ mới hỏi.
Nhân lúc chuyện đã được giải quyết, lại nói, hắn cũng không phải người chết vì sĩ diện, chỉ là lời nói cũng không dám nói quá rõ ràng, miễn cho lại bị nói là tin vào lời nói vô căn cứ. Chỉ qua loa tiết lộ cho nàng biết.
"Thiếp thân còn đang suy nghĩ là do thiếp thân phạm vào lỗi lớn, khiến cho Hoàng thượng không vui". Tươi cười trên mặt Tiết Bích Đào có chút lạnh: "Lúc trước, ban đầu nói với thiếp thân là có chính vụ bận rộn, thế mà có người vừa đến chỗ quẹo đã đi đến chỗ của An Quý nhân. Thiếp thân ở trong cung gạt nước mắt, khó chịu đến tận trời, vẫn không nghĩ sẽ nói cho Hoàng thượng biết. Hiện giờ lại vì một câu châm ngòi mà ném tâm của thiếp thân đến xó nhà hẻo lánh, Hoàng thượng thật là thánh minh".
Hoàng đế ngạc nhiên. Nói thật ra, sở dĩ Bích Đào bị hắn gọi là "bảo bối", thật sự vẫn luôn rất ngoan. Cho dù có cậy sủng mà kiêu, hay thẳng thắng đường hoàng, tất cả đều là đối với người khác. Mỗi khi hắn nhìn thấy những biểu tình của người chịu thiệt thòi, hắn đều cảm thấy rất thú vị. Không thể tin được hôm nay lại rơi đến trên người mình.
"Lúc trước Hoàng thượng hiểu lầm thiếp thân, thiếp thân có nói Hoàng thượng chỉ cần nói thẳng với thiếp thân là được, Hoàng thượng đã đồng ý. Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, việc đã đồng ý mà không làm được, thiếp thân thật sự rất lo lắng cho hoàng nhi, phụ hoàng của hắn tấm gương tốt "nói là làm" nhưng lại làm không được". Tiết Bích Đào nói xong vẫn cảm thấy chưa hết giận, lên giọng gọi Phụng Tử tiến vào: "Đỡ ta vào nghỉ ngơi". Cũng không đợi tiếp, vung khăn tay tiến vào buồng trong.
Vừa rồi nàng nói ra một đống lớn, không để Hoàng đế xen vào một lời, hiện giờ còn không xem hắn ra gì rời đi. Hoàng đế vẫn là lần đầu tiên bị người ta ném hết mặt mũi như vậy, cả người ngồi ngây ngốc.
Chờ đến khi hắn hoàn hồn, miệng bất giác thở ra một hơi. Thôi thôi, Tống ma ma có nói qua, người mang thai tính tình nóng nảy, hắn liền đại lượng nhường nàng một chút vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.