Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 74: Đầy tháng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiên Thái phi.
Beta: Hy Thái phi.
Tiết Bích Đào để Tống mama hướng dẫn quấn tã lót. Đầu tiên là đặt tấm khăn gần tay trái bảo bảo, kéo lên một góc che lại thân thể bảo bảo, chập lại góc viền từ phía dưới cánh tay bên phải của bảo bảo, rồi chếch về phía nách bao qua đằng sau thân thể của bảo bảo. Gấp lại một lần nữa chỗ cằm của bảo bảo, nhét vào bên trái. Tiểu sủi cảo tròn tròn liền được quấn kỹ rồi.
Vú nuôi bên cạnh thấp thỏm hồi lâu, mắt thấy tiểu bảo bảo đã được bọc kỹ lưỡng, liền vội vàng tiến lên trước: "Nương nương, để nô tỳ làm cho xong."
Đại bảo bảo mới một tháng cần phải bồi dưỡng tinh thần, phần lớn thời gian đều ngủ một cách ngon lành, Tiết Bích Đào nhìn nhìn, không nghĩ là sẽ buông tay. Nàng liếc qua vú nuôi một cái: "Ngươi chờ bên ngoài đi."
Vú nuôi lập tức im miệng, sợ là mình đã làm sai chuyện, nơm nớp lo sợ mà lui xuống.
"Mama, bổn cung muốn tự mình cho Ngũ Hoàng tử ăn, có hợp quy củ không?" Tiết Bích Đào suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi.
Sóng mắt Tống mama chẳng mảy may lay động: "Nương nương vừa ý thì có thể rồi." Cho dù không hợp quy củ, nếu vị tiểu tổ tông này khăng khăng như thế, đến Hoàng thượng cũng không bác bỏ được, hà tất bà khổ tâm khuyên bảo làm gì.
"Vậy thì tốt." Tiết Bích Đào mỉm cười: "Chúng ta đi thôi."
Hôm nay là tiệc đầy tháng của bảo bảo, đã diễn tập trước trong tháng rồi, hơn nữa lần này có Tống mama hỗ trợ lo liệu khâu ẩm thực, đương nhiên điểm kỹ năng còn được cộng thêm vào, làm cho dung mạo, dáng người, các phương diện của Tiết Bích Đào, chỉ số khôi phục như lúc ban đầu, lại là một đóa hoa nhỏ tươi mới non mềm đáng yêu.
Chỉ cần nàng nhìn bảo bảo thì càng tăng thêm vẻ ôn nhu phát ra từ nội tâm.
"Trân Phi nương nương đến." Nội thị cao giọng cất tiếng. Từ ngày Tiết Bích Đào sinh hạ Ngũ Hoàng tử, ngoại trừ thánh chỉ ban tên của Hoàng thượng, nàng còn được nhận ý chỉ tấn phong cùng với nơi cư ngụ.
Lúc phong Phi còn được trao kim ấn kim sách, có một chút cảm giác như quay về thời gian khi còn nhỏ được lên bục nhận thưởng.
Tiết Bích Đào mặc y phục bằng gấm lụa màu đỏ ngọc bích, phía dưới là váy lụa màu xanh non thêu từng đóa hoa thược dược, giống mặt nước mùa xuân trong vắt phản chiếu khóm hoa bên bờ, đó chính là người đã sinh hài tử, vẫn là dung nhan tuyệt lệ khác biệt như trước, long lanh phi phàm. Nàng đắp tay Vân Lũ tiến vào điện, cằm khẽ hất lên, yểu điệu mà đi, kiểu cách sủng phi mười phần gây khó dễ cho người khác, nhìn thẳng vào đám phi tần đang cầm khăn mà cắn trong miệng.
Mọi người còn hi vọng nàng vì sinh con mà xuất hiện vài điểm tàn nhang, hoặc là sắc mặt tiều tụy một chút cũng tốt, nếu không thì, chung quy dáng người phải có chút khác biệt chứ? Trước kia ra sao thì bây giờ vẫn cứ y nguyên như thế, thật giống như Ngũ Hoàng tử là từ trong tảng đá chui ra vậy. Có mỹ mạo, có con nối dõi, lại còn được ân sủng, đây có còn cho các nàng đường sống hay không!
Chính là mời tới một vài tông thân hoàng thất, triều thần mệnh phụ thấy đương kim thịnh sủng Trân Phi nương nương cũng không khỏi tán thưởng, quả nhiên là con cưng của trời.
"Ta thấy, hình dáng Trân Phi nương nương so với đại cô nương Kiến An Hầu gia cũng không khác biệt lắm, sao mà lúc trước khi còn ở trong khuê phòng lại không có người khen ngợi vậy?"
"Nói cũng kỳ quái, trước kia Tiết gia có một đôi song bào (sinh đôi) tỷ muội, người tỷ tỷ thường hay xuất hiện trước mặt mọi người, Trân Phi nương nương này thân thể yếu ớt từ nhỏ, chỉ dưỡng trong khuê phòng, không gặp người khác. Ta đã thấy qua nữ gia trưởng kia, vẻ đẹp chỉ dừng lại ở mức theo chuẩn khuôn mẫu, thiếu đi phần linh khí, thật không thể nào mà có cảm giác kinh ngạc tán thán."
Phu nhân trước đó mở miệng trêu ghẹo: "Chẳng lẽ là cất giấu kỹ không chịu cho người khác thấy."
Phu nhân bật cười trả lời, nàng ngoảnh mặt liếc nhìn về phía Tiết phu nhân được mọi người vây xung quanh chúc mừng, nói: "Chủ nhân chân chính ở kia, bằng không ngươi đi hỏi một chút đi."
Phu nhân kia còn cho là thật, đứng dậy đi tới. Bà ta nhận thức sâu sắc không thể lãng phí cơ hội kết giao với giới quyền quý trong những trường hợp xã giao như thế này, nói không chừng đối với con đường làm quan của phu quân bảo thủ nhà mình còn có chỗ có ích.
Khúc nhạc dạo tiệc đầy tháng ồn ào mà không loạn, mệnh phụ ở các bàn kết giao với nhau, thỉnh thoảng thảo luận về nhân vật chính của yến hội một chút, nhưng thật ra là hoà thuận vui vẻ. Đức phi vẫn ốm đau liệt giường như trước, Đế Hậu cứ tuân theo quy chuẩn "Khoan thai đến trễ", cho dù không phải là người chủ trì đại cục, Thượng lục cục có thể quen tay làm nhanh chuẩn bị việc ở đây một cách thỏa đáng.
Khiến Tiết Bích Đào cảm thấy bất ngờ chính là, người đầu tiên đi lên chúc mừng nàng lại là Nghi Quý nhân bị giam cầm trong điện đã lâu.
Có điều nói rằng Hoàng thượng ra lệnh cưỡng chế nàng ta không được bước ra khỏi cung điện, ngược lại cũng không hẳn như vậy. Theo như lần đó Thọ vương tiết lộ ý tứ rằng Hoàng thượng cũng đồng ý không muốn để lộ chuyện nàng "Bất an với thất phòng", muốn cho những người đã biết việc này đều không còn thấy ánh sáng mặt trời nữa. Hơn nữa suy cho cùng nàng có gia thế mở rộng ở nơi đó, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, kiểu yến hội như thế này đại khái là sẽ khiến cho nàng được giải phóng "Giải tỏa tâm trạng".
Việc này nếu như đặt ở trên người phi tử gia đình nhỏ, nhà nghèo khác, nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử một cái là xong, nào có phiền toái như vậy.
"Thần thiếp chúc mừng Trân Phi nương nương có tin vui." Nghi Quý nhân nhanh nhẹn bước đến, mỉm cười chúc mừng, nhưng mà giam cầm lâu ngày làm cho đáy mắt của nàng bất giác thêm một tia mù mịt, phá hỏng hết sạch khí chất vui mừng điềm đạm vốn có ban đầu.
Thắng làm vua thua làm giặc, nàng không ngờ tới Trân Phi sẽ sớm phát hiện ra ý đồ của nàng, hơn nữa nhanh chóng phản kích, đây là tự bản thân nàng sơ sẩy. Cho nên sẽ không cảm thấy có bao nhiêu hận thấu xương người trước mắt này, nếu có, chỉ là không cam lòng và hối hận mà thôi.
Thêm một ván nữa, chưa chắc nàng sẽ thua.
"Lâu không thấy Nghi Quý nhân." Tiết Bích Đào gật đầu tâm lĩnh [1], cười đáp lại.
[1] Tâm lĩnh (心领): xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn).
"Gần đây thần thiếp hơi lười, không thích đi lại nhiều mà thôi." Nàng không biết Tiết Bích Đào đã biết rõ tất cả, nâng nâng búi tóc mây lên, cười giải thích nói.
Bỗng nhiên Tiết Bích Đào nở nụ cười: "Thì ra là thế."
Nghi Quý nhân cảm thấy nụ cười của nàng có chút kỳ quái, đang định tìm tòi nghiên cứu ý tứ sâu xa trong đó, thì tiếng nói sắc nhọn của thái giám công công cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Ánh mắt mọi người trong bữa tiệc tập trung lại một chỗ nơi cánh cổng, thì ra là Hoàng đế và Hoàng hậu dắt tay nhau đi tới.
Ngay trước mặt tông thân hoàng thất, Hoàng đế đích thân ôm Ngũ Hoàng tử một lúc, không hề che dấu tình yêu thương của mình đối với nhi tử này chút nào. Theo lý mà nói, ấn theo lẽ thường, đều là yêu cầu lục cục nghĩ danh sách trình lên, Hoàng đế khoanh tròn một cái là được, hài tử vừa chào đời có thể được gọi tên lại càng không hợp quy tắc. Có vinh quang đặc thù này, chỉ duy nhất một người là Ngũ Hoàng tử Thừa Cảnh. Chỉ bằng việc thánh thượng đích thân định tên này, hơn nữa thêm lời đồn đại phúc tinh sắp xuất hiện, vô hình trung so các huynh đệ khác, Ngũ Hoàng tử liền cao hơn một bậc rồi.
Ánh mắt của các đại thần tông thân nhìn Ngũ Hoàng tử cũng đặc biệt không giống nhau.
Nhân vật trọng yếu đã trình diện, tiệc đầy tháng chính thức bắt đầu. Trước tiên vú nuôi dựng tã lót thẳng lên, mọi người bên dưới nhìn Ngũ Hoàng tử một cách tỉ mỉ, khen ngợi sôi nổi một phen, khiến cho Hoàng đế và Trân Phi nương nương hân hoan trong lòng.
Ngay sau đó chính là phần quan trọng nhất của tiệc đầy tháng - cạo tóc trẻ sơ sinh, do lão mama phúc trạch thâm hậu chấp đao. Đợi đến lúc tóc trẻ con mềm mại nằm lòng bàn tay, lão mama hiền lành hòa ái cười nói: "Nguyện Ngũ Hoàng tử bắt đầu lại từ đầu, viên mãn cả đời."
Tống mama tiến lên tiếp nhận nhúm tóc kia, dùng khăn lụa gói kỹ bỏ vào trong hộp. Người Đại Nguyên đều cho rằng tóc trẻ sơ sinh chính là vật trừ tà, có linh khí bẩm sinh. Bá tánh dân gian lại càng sử dụng tóc trẻ con để tạo ra bút lông, dùng để tập viết đọc sách, trong bút bao hàm kỳ vọng của phụ mẫu đối với hài tử.
Đầu tiên bánh bao tròn an tĩnh mà ngủ, đến khi mọi người tiến lên dâng quà chúc mừng thì bị đánh thức mở mắt ra. Đứa bé ngáp nhỏ một cái, chép chép miệng, con ngươi đen lúng liếng bắt đầu tập trung vào giữa đám người biếu quà, không nhúc nhích.
Tiết Bích Đào bảo vú nuôi ôm nó tới. Bởi vì bảo bảo mới đầy tháng khá là yếu ớt, lúc này nếu mà có nhiều người xoa mặt nựng má thì rất dễ sinh bệnh, cho nên nói là tặng quà cho bảo bảo, thật ra đồ vật đều dâng đến tay Hoàng đế. Cho dù bảo bảo không nán lại ở đàng kia cũng không có gì đáng lo.
Ôm tiểu tã lót, để đầu của bánh bao tựa vào cánh tay, ban đầu bánh bao nhìn chằm chằm người đã sớm xuất hiện trong tầm mắt của nó, vì thế một lần nữa nó tìm kiếm mục tiêu - nó nhìn thẳng vào mẫu thân của mình.
Tiết Bích Đào duỗi đầu ngón tay giữa chạm chạm bên mép tay bảo bảo, bảo bảo đang tìm kiếm cảm giác an toàn liền lập tức nắm chặt lấy, thế nhưng đôi mắt đen nhánh như minh châu của nó vẫn nhìn chằm chằm mẫu thân không ngừng. Tiết Bích Đào bị ánh mắt nghiêm túc của tiểu nhân nhi nhìn đến mức không chịu được, cảm xúc trên tay mềm mại vô cùng, càng khiến cho nàng muốn lập tức dẹp đường hồi phủ, chuyên tâm đùa giỡn với bánh bao.
Dù sao quà mừng có phụ thân của nó thu nhận rồi, không để ý thì hắn cũng sẽ không chiếm lấy đồ của nhi tử mình.
Bởi vì Tiết Bích Đào an vị bên dưới Hoàng hậu, tầm mắt Hoàng hậu vừa xoay một cái liền nhìn đầy đủ màn kịch này. Một mặt nàng ghen ghét, mặt khác lại nghĩ tới Tam Hoàng tử - nhi tử thân sinh chết yểu của mình. Tâm tình không thể không dằn xuống, kìm nén hậm hực, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng đều từ từ chuyển sang bình thường.
Làm vợ cả, đương nhiên lễ vật của nàng là tiết mục then chốt trong bữa tiệc. Ngay lúc nàng đang duy trì dáng vẻ đoan trang, mỉm cười giao miếng ngọc bội ấm áp trơn bóng tốt nhất cho Tiết Bích Đào, thế mà Thái hậu lại phái người danh giá nhất bên cạnh mình - Tôn mama tiến lên trước chúc mừng.
Tôn mama giao vào tay Tiết Bích Đào một chuỗi tiền tứ nhãn phúc [2], nếp nhăn nơi khóe mắt nhíu lại khi cười: "Thái hậu nương nương tự tay chọn 99 đồng tiền tứ nhãn mà tạo thành, biểu thị sự dài lâu, bốn mùa bình an. Tặng cho Ngũ Hoàng tử, bà hy vọng Ngũ Hoàng tử của chúng ta cả đời suôn sẻ bình an."
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc vạn phần. Đây vốn là tập tục dân gian, là nguyện vọng tốt đẹp mà lão nhân gia gởi gắm cho tôn tử, do Thái hậu quen sống trong nhung lụa làm ra nên lại càng có vẻ đặc biệt đáng quý. Ngay cả Tiết Bích Đào cũng không khỏi sinh lòng hiếu kỳ đối với vị Thái hậu nương nương suốt ngày lễ Phật này.
"Mama thay ta cảm tạ Thái hậu nương nương." Tiết Bích Đào ôm bánh bao đứng dậy quay về phía Từ Ninh cung hành lễ, để Tống mama tiếp nhận ban thưởng này, cười nói.
Nàng phỏng đoán, ý Thái hậu lúc này muốn trấn an, đưa đồ vật tự tay làm ra, biểu thị sự coi trọng, truyền đạt tin tức chuyện lần trước Mẫn Tiệp dư bị hoảng sợ, bà cũng không có trách móc lên đầu mình.
Hơn nữa nàng từng nghe Tống mama nói qua, phúc vận của đồng tiền tứ nhãn phúc cực kỳ mạnh mẽ. Nếu không phải năm phúc tinh quý nhân, tháng phúc tinh quý nhân, ngày phúc tinh quý nhân hoặc khi sinh ra là người phúc tinh quý nhân thì sẽ không chịu nổi. Đây cũng là Thái hậu gián tiếp cho thấy mình ủng hộ quan điểm Ngũ Hoàng tử là "Phúc tinh", ít nhất, sẽ không ở nơi này mở miệng chống đối với Hoàng đế.
"Đây là Ngũ Hoàng tử của chúng ta sao." Tôn mama hiền lành nhìn Thừa Cảnh trong tã lót, lên tiếng nói: "Lớn lên thật là sáng sủa, nhìn mặt mày này, thật giống với Hoàng thượng chúng ta. Lão nô da dày thịt béo sợ Ngũ Hoàng tử bị lộm cộm khó chịu nên sẽ không vuốt ve, sau này nương nương rảnh rỗi thì ôm Ngũ Hoàng tử đến Từ Ninh Cung để Thái hậu nhìn một cái mới được."
Bất kể là ai khen hài tử của mình, người mẫu thân đều rất vui vẻ. Tiết Bích Đào cười đến cong đôi mắt: "Nào để mama phải nhiều lời, vốn ta chỉ lo lắng quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của Thái hậu, nếu đã như thế thì ta sẽ dẫn Thừa Cảnh tới nhiều hơn."
Tôn mama là ai, đó là lão nhân thành tinh trong cung, đôi mắt thấy không biết bao nhiêu phi tần chủ tử, chỉ cần bà liếc mắt một cái, bà có thể phân biệt được ai là hư tình, ai là giả ý. Đợi bà xem xét cẩn thận biểu tình và ánh mắt lộ ra sau khi thấy đồ vật của vị Trân Phi nương nương này, rốt cuộc bà có chút tin, vì cái gì mà Thái hậu nói nàng ta không phải là người làm ra việc này.
Ngược lại cũng không phải là nói Trân Phi có bao nhiêu lương thiện.
Ít nhất nàng là người thông minh. Khi nàng nhắc tới Thái hậu thì không sợ hãi và lo lắng, một bộ dáng thản nhiên.
Thời điểm Thái hậu tặng lễ vật thì tiệc đầy tháng hoàn thành viên mãn, mọi người nhận thức sâu sắc, muốn một lần nữa đánh giá cân lượng trên người Ngũ Hoàng tử, Trân Phi nương nương ấy mà lại nhận được niềm vui từ Thái hậu. Tử bằng mẫu quý, tương lai không có gì là không nói được.
Màn đêm buông xuống, dưới ánh nến, Tiết Bích Đào cởi áo đến eo, ôm bánh bao trước ngực cho bú. Bầu sữa bao phủ một màu sắc óng ánh trong suốt, cái miệng nhỏ của bánh bao chuyển động, điều này làm cho Hoàng đế khi đi vào nội thất nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ.
Bánh bao không bú được nữa, rầu rĩ không vui thả lỏng miệng ra. Trên nhũ hoa anh đào tiết ra một giọt chất lỏng trắng sữa, sắc thái đối lập mãnh liệt càng làm cho Hoàng đế cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Hắn ngồi lên mép giường, giữ lại đầu nhỏ của nhi tử khi nó sắp sửa tiến qua bên kia, ánh mắt nhìn chằm chằm, khàn giọng xin ý kiến: "Bé ngoan, cho trẫm nếm thử một ngụm, như thế nào?"
Tiết Bích Đào mới vừa ngẩng đầu lên liền ngây người.
Đột nhiên nàng ưu sầu sâu sắc, những lễ vật kia giao cho Hoàng đế thu nhận, thật sự hắn sẽ trả lại cho nhi tử của mình sao?
[2]: Hình ảnh tiền tứ nhãn phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.