Trần Phong sững sờ đưa cuốn sách lại sát mặt mình quan sát. Hắn kinh ngạc phát hiện ra trang thứ năm vậy mà bỗng dưng xuất hiện chữ viết. Chữ không nhiều, so với các trang trước có lẽ chỉ bằng phân nửa.
Trần Phong vội vã sử dụng phương pháp cũ để dịch ý nghĩa. Từng dòng chữ đối xứng xuất hiện ở mặt bên kia của chiếc gương. Nội dung lần này tương đối ngắn, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể dịch được vài chục từ.
“Trở lại", “chết", “địa ngục", "điểm cuối cùng", “ác ma", “năm “xx”... chờ đã!”
Trần Phong giật mình đánh rơi cuốn sách. Hắn vừa thấy cái gì vậy?
Trần Phong hoảng hốt nhặt cuốn sách lên, thử đi thử lại khoảng bốn năm lần nữa, cho đến khi xác định được chắc chắn ý nghĩa của từ cuối cùng trong trang thứ năm là chỉ “năm xx” thì hắn mới thôi.
_Năm xx! Không phải là năm nay sao? Thế này… thế này tức là...
Bàn tay đang cầm cây bút của Trần Phong vô thức siết chặt lại. Hắn mơ hồ có một dự cảm xấu.
“Phải bình tĩnh lại, ghép nối ý nghĩa những từ mình dịch được với nhau để tìm ra nội dung khái quát của trang này.”
“Trở lại”, “chết", “địa ngục", “điểm cuối cùng", “ác ma", “năm xx”... rồi còn những đoạn này.”
Trần Phong lấy bút khoanh tròn vài chỗ, chính là những chữ lẻ mà hắn có thể dịch được.
“Đây là kí hiệu chỉ ngày tháng, xem nào, dựa theo số vạch thì đây là ngày 13, còn đây là… tháng 8, phải rồi. Từ nhỏ này có nghĩa là “sẽ", còn từ này… đúng rồi, là "tím", còn đây là “trắng", “trắng… sương?”
Càng dịch ra được thêm một số chữ, sắc mặt Trần Phong càng trở nên khó coi. Những từ này đối với hắn rất mẫn cảm, “tím" và “trắng sương?”.
Trần Phong ghép nối tất cả các từ đã được dịch với nhau, sau đó sửa lại nội dung bản dịch thô theo cách hiểu của riêng hắn ra một tờ giấy khác.
“Ác ma trở lại, cái chết sẽ đến, địa ngục, điểm cuối cùng? Tím bao phủ, trắng sương xuất hiện? “hợp thành một", “Ngày 13, tháng 8, năm “xx”...”
Bờ môi Trần Phong run run đọc từng chữ. Mỗi một câu lại làm dự cảm bất an trong lòng hắn tăng lên.
“Chờ đã, "điểm cuối cùng…”, không đúng, chữ này có một phần giống với chữ Hindu cổ. Theo nghĩa của người Hindu thì “điểm cuối cùng" này còn có nghĩa khác là… tận cùng của thế giới. Tận cùng… thế giới… Tận… Tận Thế?”
Trần Phong hoảng hốt, chiếc gương trên tay vô thức bị hắn buông lỏng, rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh.
"Ác ma sẽ trở lại, mang theo cái chết, biến thế giới thành địa ngục. Tận thế xảy ra, bao phủ bởi một màu tím, sương trắng xuất hiện, cái gì đó hợp thành một, ngày 13 tháng 8 năm xx.”
Một luồng ý nghĩa xuyên suốt trong đầu hắn. Từng từ ngữ rời rạc được lắp ghép lại với nhau thành một đoạn văn tự ngắn mà theo hắn là hợp lý nhất.
“Điều này... tất cả những điều này sao giống hệt như những cơn ác mộng của ta?”
Trần Phong hoảng hốt, lúc này hắn đang cảm thấy bối rối và hoảng sợ. Chẳng nhẽ...
“Chẳng nhẽ những cơn ác mộng trong suốt chục năm qua không phải là để hành hạ tinh thần ta mà chính là để dự báo. Dự báo về một ngày tận thế đang đến rất gần?”
_Haha, ta không có điên, ta không có điên, nó là thật, điềm báo này nhất định là thật, nó là lời giải đáp cho những cơn ác mộng của ta.
Trần Phong bất chợt cười lớn như điên. Hắn nắm chặt cuốn sách cổ vào trong tay. Cuốn sách này quá bí ẩn, quá thần kì. Hắn tuyệt đối không thể đánh mất nó.
Trần Phong lặp đi lặp lại câu nói này một cách vô thức. Sự khiếp sợ trong ánh mắt hắn dần bị thay thế bằng sự vui mừng có phần điên cuồng.
“Ngày 13 tháng 8, giờ là 30 tháng 7, tức là chỉ còn lại mười bốn ngày?”
Sắc mặt Trần Phong trở nên khó coi, theo như cuốn sách viết thì thời gian cho hắn và cả thế giới chỉ còn vỏn vẹn hai tuần..
"Không, không phải chỉ hai tuần, đáng ra ta đã có thể có thêm thời gian. Chỉ là bản thân một mực không nhận ra được những điềm báo này cho đến hôm nay, nhờ vào cuốn sách này. Chẳng nhẽ tất cả chỉ là một sự trùng hợp? Có lẽ chỉ có người của bộ lạc kì bí đã đưa cho ông nội cuốn sách này là biết rõ nhất.”
“Ta phải làm gì bây giờ? Giữ kín chuyện này? Hay là tìm cách cảnh báo cho mọi người biết?”
Trần Phong vừa nhặt mảnh gương rơi vỡ dưới đất vừa suy nghĩ. Báo cho người khác biết, thế nhưng hắn không có bằng chứng nào cả. Không nói người khác có tin hắn hay không, nếu đổi là bản thân hắn thì chắc hắn cũng sẽ cho rằng đây là chuyện điên rồ.
“Dù sao cũng nên thử!”
Trần Phong thầm nhủ. Nghĩ là làm, hắn nhắm mắt, sắp xếp nội dung của cuộc trò truyện mà theo hắn là đủ thuyết phục nhất. Sau đó hắn lấy ra điện thoại, bấm số của Bộ Quốc Phòng.
_Đây là số điện thoại của Bộ Quốc Phòng Việt Nam. lưu ý mọi cuộc trò chuyện giữa chúng tôi và bạn đều được ghi âm lại. Xin đợi máy cho đến khi chúng tôi kết nối bạn đến sĩ quan thường trực. Bíp… bíp…
_Bộ Quốc Phòng xin nghe…
Một giọng nữ trầm nghiêm nghị bắt máy. Trần Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu kể về những gì hắn biết, về cuốn sách cổ, về những giấc mơ của hắn, về sự trùng hợp giữa chúng với nhau và về những lời dự báo trong cuốn sách.
Người phụ nữ yên lặng lắng nghe được vài câu đầu, cho đến khi Trần Phong nhắc về những lời dự báo thì cô ta chợt ngắt lời hắn.
_Cậu bé, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta nhận được những cuộc gọi có nội dung như thế này, và cậu cũng không phải là người đầu tiên. Ta nói cho cậu nghe nhé, thông báo thông tin sai lệch cho các cơ quan nhà nước, đặc biệt là Bộ Quốc Phòng, có thể làm cậu bị xử lý hình sự đấy. Rảnh rỗi thì nên tập trung học hành đi. Tận thế? Ta thấy đầu óc cậu bị lậm phim nước ngoài quá rồi. Nếu là bình thường ta sẽ phải báo cáo về việc này cho cảnh sát xử lý nhưng hôm nay ta bỏ qua cho cậu. Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu! Phí phạm nửa tiếng đồng hồ của ta.
Một tiếng hừ mạnh, kèm theo đó là tiếng cúp máy từ đầu dây bên kia. Nó giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Trần Phong, nói cho hắn biết việc này là hoàn toàn điên rồ, sẽ không có một ai tin tưởng hắn.
Trần Phong trầm ngâm không nói gì. Hắn nhấc máy lên, bấm vào đó một dãy số điện thoại khác. Nếu chính phủ không tin những gì hắn nói, vậy thì hắn sẽ không cố nữa. Bây giờ hắn sẽ cảnh báo những người thân quen của mình.