Ký Ức Học Trò

Chương 11: Buổi tối khó quên




Chủ nhật không cần phải đến trường nên nó đã ngoan ngoãn ở nhà giúp ba mẹ mình trông quán, không ra ngoài chơi cùng bạn bè. Vì là ngày nghỉ và những món ba mẹ nó nấu thật sự rất ngon nên quán hôm nay rất đông khách, nó chạy bàn suốt buổi sáng luôn.
Dù rất mệt nhưng trong lòng nó lại cảm thấy vô cùng vui sướng, vì được phụ giúp ba mẹ mình mà. Ông bà Trần đang bận mà nhìn thấy nó hậu đậu cứ quên lấy cái này cái kia cho khách thì đều bật cười và khẽ lắc đầu, không biết bao giờ đứa con gái này của họ mới chịu trưởng thành nữa đây. Nhưng nghĩ thế thôi chứ nhìn thấy nó vui vẻ hồn nhiên không buồn phiền như vậy hai ông bà thấy hạnh phúc lắm rồi, chẳng mong gì thêm nữa.
Sau làm xong mọi việc thì đã chiều tối, một mình nó lấy xe đạp chạy ra ngoài hóng mát. Và nó muốn đến thử một nơi, nơi mà nó nghe nhiều người nhắc đến. Đó là Cafe Nến, một quán cà phê cũng khá nổi tiếng bởi sự lãng mạn ở nơi ấy.
Vừa bước vào quán nó có cảm giác như mình đã buông bỏ hết mệt mỏi, bởi bày trí nơi này vô cùng tuyệt vời và rất thoải mái.
"Kinh chào quý khách."
Một phục vụ nam ăn mặc lịch sự bước ra cúi đầu và nhẹ nhàng nói.
Đang xoay vòng ngắm nhìn phong cảnh của quán thì nghe tiếng chào đó, nó khẽ giật mình quay qua nhìn. Cũng vừa lúc đó phục vụ nam kia ngẩng đầu lên. Cứ thế hai ánh mắt đã va chạm nhau giữa không trung.
Người đang đứng trước mặt nó hiện giờ chẳng phải ai xa lạ mà chính là Văn Thiện, anh đang khoác trên người mình một chiếc áo sơ mi trắng với quần tây đen, trên tay anh đang cầm cuốn Menu, trông anh đẹp trai chết người luôn.
Văn Thiện cũng ngạc nhiên không kém, anh không ngờ lại gặp được nó ở đây. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất là vẻ đẹp của nó hiện giờ, nó đang khoác trên người một chiếc đầm màu hồng dài tới đầu gối với một chiếc bóp đeo cùng màu và mái tóc đen được buông dài tới lưng. Hình như nó vừa mới tắm xong nên mái tóc hơi ướt ướt, nhìn nó giờ vô cùng xinh đẹp.
"Anh Văn Thiện...sao anh lại ở đây?"
Nó thắc mắc hỏi. Văn Thiện khẽ giật mình và cười cười:
"Ờ anh đang làm thêm ở đây. Thế còn em thì sao?"
Nó vui vẻ nói:
"Dạ tại em nghe nhiều người nhắc đến quán cà phê này quá nên em muốn đến xem thử."
Văn Thiện thấy thái độ của nó vẫn vui vẻ bình thường thì biết nó không hề xem thường anh vì việc anh làm phục vụ ở đây. Anh cười hỏi:
"Đã nghe nhắc nhiều vậy thì chắc em cũng biết quán này có 6 khu khác nhau chứ? Thế em muốn đến khu nào uống nước đây?"
Đúng là nó đã nghe nói quán này đặc biệt có 6 khu, không gian khác nhau. Tuỳ ý khách lựa chọn, nơi mình thích.
"Dạ em cũng không biết nên chọn khu nào nữa."
Nó suy nghĩ rồi trả lời. Văn Thiện mỉm cười:
"Nếu em tin tưởng anh thì anh sẽ đưa em đến khu hợp với em nhất."
Nó liền gật đầu và cười thật tươi:
"Tất nhiên là em tin tưởng anh rồi."
Văn Thiện bất chợt đơ người ra, bởi nụ cười của nó đã hút hồn anh mất rồi.
...
Văn Thiện dẫn nó đến khu Spring Valley, một nơi đầy hoa cỏ thiên nhiên. Lối đi có những ngọn nến lung linh, khung cảnh nơi đây quả thật rất tuyệt vời.
Văn Thiện lịch sự kéo ghế cho nó ngồi xuống và đưa Menu cho nó để chọn món. Thì ra quán Cafe Nến này không chỉ thức uống mà còn có món ăn nữa, món Ý món Pháp, đầy đủ các món. Nhưng nó lại chọn món kem 2 viên. Văn Thiện mỉm cười:
"Em chờ anh chút nhé Tiểu Yến."
Nói xong thì anh vội quay lưng đi.
Nó thoải mái ngồi ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp trước mắt, theo những gì mà nó hiểu biết thì quán Cafe Nếm này mang phong cách Trung Âu.
Khoảng 35 phút sau Văn Thiện quay lại, trên tay anh đang bưng một ly kem và một chiếc khăn lông:
"Của em đây Tiểu Yến."
Văn Thiện đặt nhẹ ly kem xuống trước mặt nó rồi anh cầm khăn lông khẽ bước ra sau lưng nó.
"Anh tính làm gì vậy?"
Nó không biết Văn Thiện đang định làm gì nên vội hỏi. Văn Thiện mỉm cười và nói thật khẽ:
"Em đừng sợ, anh chỉ muốn lau khô tóc giúp em thôi. Trời tối rất lạnh mà em để tóc ướt thế thì dễ bị cảm lắm đấy."
Nó lại vội nói:
"Để em tự làm được rồi, chứ anh đang làm việc mà."
Văn Thiện nhẹ lắc đầu:
"Không sao, nãy anh đã đổi ca với người khác rồi. Em cứ ngồi yên đi, anh hứa sẽ không làm đau em."
Rồi anh bắt đầu dùng khăn lau khô tóc giúp nó một cách nhẹ nhàng. Cả khuôn mặt nó đều ứng đỏ lên như một quả cà chua chín, trông nó giờ thật sự đáng yêu.
Giây phút đó trái tim của hai người đập rất nhanh, tưởng chường trái tim của cả hai muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Vào lúc này tiếng nhạc tự nhiên nhẹ nhàng vang lên, khiến bầu không khí trở nên lãng mạn hơn.
...
*Vào một ngày tươi sáng ta đi cùng nhau
*Và lòng em đã hứa yêu anh dài lâu
*Chớ thay lòng nhé anh cho em buồn
*Lệ ướt hoen đôi bờ mi.
*Này một khi đã hứa xin anh đừng quên
*Rằng từ nay chỉ có mỗi riêng mình em
*Đã như là giấc mơ bên anh
*Lòng đã yêu anh hỡi người.
*Nhớ không em bao nhiêu ngày tháng qua
*Tình đôi ta đã trao nhau qua thiết tha
*Lòng anh hứa sẽ mãi mãi không đổi thay
*Và con tim chỉ biết yêu em.
*Nói đi em, em yêu chỉ có anh
*Nguyện trên môi em trao anh nhũng khúc ca
*Từng ngày qua bên nhau, Em nhân ra
*Rằng anh đây chỉ có em thôi.
*Chuyện tình yêu ta mãi như muôn bài thơ
*Tư tình trong ca khúc có em và anh
*Mãi như một khúc ca lá la là
*Tình ái đưa ta mãi mãi bên người....*
...
"Em có thấy bài hát này hay không Tiểu Yến?"
Văn Thiện vừa đứng lau tóc cho nó vừa hỏi. Nó nhẹ gật đầu:
"Dạ hay lắm ạ."
Văn Thiện cười nói:
"Bài này là, tình yêu trong sáng, của Lương Gia Huy và Saka Trương Tuyền đấy. Anh rất thích bài này và muốn nghe cùng với em nên anh đã nhờ người mở."
Mái tóc dài của nó được Văn Thiện cẩn thận lau nãy giờ, nay đã hoàn toàn khô. Anh cầm khăn bước ra và ngồi xuống đối điện với nó.
"Cảm ơn anh nha, em làm phiền anh quá."
Nó vừa vuốt mái tóc của mình gọn lại vừa cười nói. Văn Thiện nhẹ lắc đầu:
"Anh là người nói lời cảm ơn mới đúng. Cảm ơn em, Tiểu Yến. Nếu không nhờ em giúp anh thì những tin đồn ấy cũng không kết thúc nhanh vậy đâu."
Từ ngày mọi chuyện sáng tỏ thì trường học ai ai cũng đến tìm Văn Thiện để xin lỗi vì trước đây đã hiểu lầm anh và xin được làm bạn lại với anh.
Nó nhìn và nói:
"Ban đầu em thật không biết anh Phong là trưởng nhóm hotboy."
Nếu lúc đầu nó biết Thế Phong là trưởng nhóm hotboy trong trường, những người ghét Văn Thiện nhất thì chắc chắn nó sẽ không dễ dàng nói ra suy nghĩ của mình về những tin đồn ấy.
Nhưng cũng may, Thế Phong là một người tốt không đổ dầu vào lửa. Nếu như cậu ta lợi dụng chuyện nó vì Văn Thiện mà gặp rắc rối bịa ra những tin đồn xấu khác cho Văn Thiện thì chắc rằng anh sẽ không học nổi ở trường học Thanh Quy ấy.
Văn Thiện nhìn nó mà mỉm cười:
"Thôi em ăn kem đi, kem sắp chảy hết rồi kia."
Nó nhẹ gật đầu và vui vẻ ăn ly kem mát lạnh của mình.
"Anh Văn Thiện cũng ăn chút với em đi."
Nó đưa muống kem đầy đến trước miệng Văn Thiện và tinh nghịch nói.
Văn Thiện ngạc nhiên nhìn nó:
"Như thế có được không?"
Nó vô tự gật đầu:
"Tất nhiên là được rồi, anh ăn với em đi mà."
Thấy thế Văn Thiện cứ để nó đút kem cho mình ăn.
Anh và nó cười nói vui vẻ trước khung cảnh hoa cỏ thiên nhiên với những bài hát tình yêu nhẹ nhàng, lại thêm một bầu trời đầy sao ở truớc mắt. Đúng là một buổi tối lãng mạn khó quên mà.
*******Hết chương 11*********
Mọi người thấy thế nào nè ☺️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.