Ký Ức Học Trò

Chương 24: Món quà




Tụi nó và Gia Lâm hiện giờ đang có mặt trong căn cứ bí mật hội Nhân Ái ở ngoài thành phố, để bàn việc. Đúng ra sau khi bàn việc xong tụi nó tính ra ngoài dạo một vòng nhưng Gia Lâm bỗng lên tiếng nói:
"Thiện, cậu ra đây với tôi chút."
Tiểu Yến nó vội hỏi:
"Anh hai kêu anh Văn Thiện ra ngoài làm gì?"
Gia Lâm nhìn nó và nói kiểu ra lệnh:
"Mày ngồi yên trong đây, không được đi theo."
Rồi y bước nhanh mở cửa ra ngoài. Văn Thiện nhìn nó và cười nhẹ:
"Sẽ không có gì đâu mà."
Nói xong anh cũng nhanh ra ngoài với Gia Lâm.
"Lại có chuyện gì nữa đây?"
Nó đưa mắt nhìn mọi người và hỏi. Hạ Vy và Yến Nhi đều lắc đầu:
"Ai mà biết."
Yến Nhi xoay qua cửa nhìn, thật ra có chuyện gì sao trông Gia Lâm nghiêm túc dữ vậy. Không lẽ nhiệm vụ y đã giao cho Văn Thiện có độ nguy hiểm cao, nên không muốn để nó biết.
Ở trước sân nhà, Gia Lâm đang đứng quay lưng với Văn Thiện.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Văn Thiện lên tiếng trước. Gia Lâm nhẹ xoay lại nhìn:
"Cậu đang qua lại với em gái tôi, phải không?"
Thật ra từ khi tụi nó đến đây thì Gia Lâm đã cẩn thận quan sát Văn Thiện và nó rồi, y đã nhận thấy được ánh mắt của cả hai khi nhìn nhau đầy ngọt ngào. Và từng cử chỉ của Văn Thiện dành cho nó giống như một người con trai đang dành cho bạn gái mình, thật tình cảm.
Văn Thiện có chút ngạc nhiên, không ngờ Gia Lâm lại nhận ra nhanh như vậy. Nhưng rồi anh lại bình tỉnh gật đầu thừa nhận:
"Dạ phải, em thật lòng thích Tiểu Yến ạ."
Gia Lâm vừa săn tay áo lên vừa nói:
"Để xem cậu có đủ sức bảo vệ em gái tôi không đã."
Vừa dứt lời thì y đã đưa nắm đấm mạnh mẽ của mình tiến thẳng tới phía Văn Thiện, thật nhanh.
May là Văn Thiện phản ứng nhanh, anh đã kịp né người qua và giữ cổ tay Gia Lâm lại:
"Anh đang làm gì thế?"
"Hãy xem tôi là người muốn hại Tiểu Yến, đánh hết mình đi."
Gia Lâm vẫn tiếp trực ra đòn với Văn Thiện, y muốn biết Văn Thiện giỏi võ như thế nào.
Văn Thiện đã hiểu ý Gia Lâm nên đã hết mình đánh, vì anh muốn để Gia Lâm tin rằng anh có thể bảo vệ nó thật tốt. Gia Lâm dù ra đòn mạnh thế nào anh đều đỡ được, đòn đánh của anh cũng nhanh nhẹn lắm.
Ở trong nhà, vì Hạ Vy cũng là học võ nên phân biệt tiếng động khá tốt. Cô buột miệng nói:
"Hình như ở ngoài có người đang đánh nhau."
Nó đang cầm ly nước uống nghe vậy liền hoảng hốt chạy nhanh ra. Hạ Vy và Khánh Nghĩa với Yến Nhi cũng nhanh chạy theo.
Ra ngoài thì đập vào mắt tụi nó là cảnh tượng Gia Lâm và Văn Thiện đang đánh nhau, tụi nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hai anh đang làm gì vậy?"
Tiểu Yến nó lo lắng hỏi. Gia Lâm vừa nhìn thấy nó thì không hiểu sao y liền đưa chú đá về phía nó. Tụi nó ai cũng đơ người ra vì quá bất ngờ. Ngay cả Hạ Vy, có lẽ trong ý thức của cô biết Gia Lâm là anh hai của nó, không bao giờ làm hại nó.
Nhưng chú đá đầy sức mạnh của Gia Lâm càng lúc càng gần nó rồi. Nếu như nó nhận lấy chú đá này thì chắc chắn nó sẽ bị thương rất nặng. Chính lúc này Văn Thiện đã nhanh chạy tới trước mặt nó, dùng thân mình che chở cho nó...
Cứ thế mà Văn Thiện anh đã nhận lấy trọn vẹn chú đá ấy của Gia Lâm vào bụng mình. Và rồi anh nhẹ nhàng ngã xuống trước mặt nó.
"Anh Văn Thiện."
Nó thét lớn lên rồi ngồi xổm xuống lo lắng ôm lấy tay Văn Thiện và hỏi:
"Anh có sao không?"
Văn Thiện chỉ ngã một đầu gối xuống mặt đất thôi chứ không phải cả người hoàn toàn ngã xuống. Một tay anh chóng ở dưới mặt đất, tay còn lại thì ôm bụng mình. Vẻ mặt anh cho thấy rất đau, chú đá lúc nãy cực kì mạnh.
"Anh Văn Thiện, anh có sao không?"
Nó cầm nắm lấy đôi vai Văn Thiện và lo lắng hỏi. Giọng nó hơi nghẹn ngào, hình như đã muốn khóc.
Văn Thiện ngước mặt nhìn nó với ánh mắt dịu dàng và mỉm cười:
"Anh không sao...em đừng lo, Tiểu Yến."
Anh cười là vì lúc nãy anh đã cảm nhận được nó lo lắng cho mình đến mức nào rồi và anh thấy vui vì điều đó.
Thấy nụ cười của Văn Thiện thì sự lo lắng trong lòng nó bất chợt tan biến.
"Để em đỡ anh dậy."
Nó cầm tay Văn Thiện choàng qua vai mình, đỡ anh đứng dậy.
"Này hai người cẩn thận."
Khánh Nghĩa vội chạy đến phụ giúp nó.
Gia Lâm vẫn thản nhiên bước đến hỏi:
"Không sao chứ?"
Nghe hỏi Văn Thiện liền khẽ gật đầu và nói:
"Dạ em không sao."
Lúc này nó ngước mặc nhìn Gia Lâm và tức giận hỏi:
"Anh hai đang làm gì vậy? Sao tự nhiên đánh với anh Văn Thiện? Còn tính đánh cả em nữa, anh hai mau giải thích rõ đi."
Với sự tức giận của em gái mình thì Gia Lâm vẫn thản nhiên như cũ, y nhìn tụi nó và nói giọng đầy nghiêm túc:
"Mấy đứa phản ứng quá chậm rồi. Nhất là em đó Hạ Vy, em ở gần Tiểu Yến nhất và rõ ràng với khả năng của em có thể đỡ lấy chú đá lúc nãy của anh một cách dễ dàng. Vậy mà em lại đứng đơ người ra."
Hạ Vy bị nói đến mức cô muốn lên tiếng giải thích mà chẳng thể, bởi Gia Lâm nói rất đúng. Cô trước giờ vẫn là người nhận trách nhiệm bảo vệ nó và cách thành viên trong hội nhưng lúc cần thì cô lại phản ứng quá chậm.
"Em...xin lỗi."
Hạ Vy buồn bã nói. Gia Lâm nhìn Hạ Vy và hỏi:
"Có phải em cho rằng anh là anh hai của Tiểu Yến nên em không chút dề phòng nào không? Nếu hội Evil cho người giả vờ làm bạn với các em rồi ra tay thì sao đây?"
Sự tức giận trong lòng nó càng lúc càng tâng lên, nó thật không biết hôm nay ông anh trai này bị làm sao? Lúc đánh nhau với Văn Thiện, lúc thì trách mắng Hạ Vy.
"Anh hai bị gì vậy? Em kêu anh giải thích chứ có kêu anh la Vy đâu."
Nó thật sự tức giận rồi đó.
Yến Nhi đứng yên nhìn, lần đầu tiên cô ấy thấy nó giận dữ như vậy. Mà đúng, hai người Gia Lâm đã đụng đến đều quan trọng với nó. Yến Nhi cô ấy cũng thấy bản băng Gia Lâm hơi quá đáng, tự nhiên khiến mọi người khó thở như thế này.
Khánh Nghĩa lúc này bước đến gần Yến Nhi và nói nhỏ:
"Nhi, em mau rủ anh Lâm đi chợ đi."
Đôi mắt chim bồ câu xinh đẹp của Yến Nhi đầy ngạc nhiên:
"Em hả? Sao lại là em cơ?"
Khánh Nghĩa chấp tay lại và nói:
"Anh năn nỉ em đấy Nhi, nếu để anh Lâm ở đây nữa thì có chuyện lớn."
Có lần Khánh Nghĩa đã thấy hai anh em nó nổi giận với nhau rồi, muốn cháy nhà luôn vì chẳng ai chịu thua ai cả.
Gia Lâm nhìn nó và hỏi:
"Bạn trai của em gái tao, không lẽ tao không nên thử năng lực chút sao?"
Giọng y lạnh như núi tuyết khiến mọi người cảm thấy lạnh thấu xương. Nghe xong nó liền đơ người ra, đúng ra nó không tính giấu chuyện Văn Thiện giờ là bạn trai của mình. Nhưng không ngờ là bị Gia Lâm phát hiện nhanh như vậy.
"Thôi được rồi, chúng ta đi chợ. Không phải anh nói muốn ăn canh chua tôi nấu sao? Mau đi đi."
Yến Nhi vội vàng kéo Gia Lâm đi, cô ấy chẳng muốn nơi xinh đẹp này bị hủy vì cơn giận của hai anh em nó đâu.
Nó xoay lại nhìn Hạ Vy với Văn Thiện và hỏi giọng lo lắng:
"Hai người không sao chứ?"
Hạ Vy và Văn Thiện đều khẽ lắc đầu cùng lúc.
"Đang là ban ngay mà làm gì có sao hả mày?"
Hạ Vy cố cười đùa với nó. Nếu không thì người bạn ngốc này của cô chắc chắn sẽ nói xin lỗi thay Gia Lâm cả ngàn câu luôn đấy.
Gần cứ bí mật của tụi nó có một khu chợ nhỏ nhưng thịt cá ở đây rất tươi ngon. Gia Lâm và Yến Nhi đang đi bên cạnh nhau, bầu không khí giữa hai người hơi ngột ngạt. Vì cả hai đều im lặng, không ai nói với ai câu nào.
Yến Nhi vô tình nhìn thấy cậu đứa bé khoảng 9 tuổi đang bán hàng, cô ấy bước nhanh đến coi. Hoá ra cậu bé đang bán những món đồ dễ thương. Ví dụ như là kẹp tóc, bông tai.
"Sao em lại bán hàng một mình vậy?"
Yến Nhi nhỏ nhẹ hỏi. Cậu bé ấy có đôi mắt long lanh, nhìn Yến Nhi và nói:
"Dạ mẹ em bị bệnh đang nghỉ ngơi ở nhà nên em ra đây bán thay mẹ một ngày ạ."
Yến Nhi với tay xoa nhẹ đầu cậu bé và mỉm cười:
"Em ngoan quá ha, để chị mua giúp em một món nha."
Nghe vậy mắt cậu bé ấy liền sáng rỡ và gật đầu lia lịa. Yến Nhi bắt đầu đưa mắt ngắm nhìn những đồ nhỏ xinh xắn. Và rồi cô ấy thấy một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu vàng, nhìn rất đơn giản nhưng lại đáng yêu.
"Chiếc kẹp này bao nhiều."
Yến Nhi cầm chiếc kẹp con bướm vàng lên và hỏi. Cậu bé vui vẻ nói:
"Dạ 10 ngàn thưa chị."
Yến Nhi cười hiền:
"Chị sẽ lấy chiếc kẹp này."
Cô ấy tính lấy tiền ra trả thì lại phát hiện mình không mang balô theo, đã bỏ quên ở căn cứ rồi.
Yến Nhi tự đánh vào trán mình một cái, không lẽ Tiểu Yến nó đã lẫy bệnh hậu đậu qua cô ấy rồi sao? Thôi chết rồi, lấy tiền đâu ra trả bây giờ.
"Để tôi mua tặng cô."
Lúc Yến Nhi chưa biết phải làm sao thì Gia Lâm bước tới nói. Rồi y lấy từ túi quần tây ra tờ tiền 100 ngàn đưa cho cậu bé:
"Không cần thối lại đâu."
Cậu bé liền lắc đầu:
"Không được đâu, mẹ em đã dặn không được tiền của người khác."
Gia Lâm ngồi xuống và nở một nụ cười hiền:
"Anh không phải cho em đâu mà anh chỉ trả đúng giả trị của chiếc kẹp thôi."
Nói đến đó y ngẩng đầu lên nháy mắt với Yến Nhi một cái, rồi quay lại nhìn cậu bé và nói:
"Chị gái này đúng rất buồn, mà vừa thấy chiếc kẹp của em thì chị ấy liền cười tươi. Thế nên giá chiếc kẹp của em là 100 ngàn mới đúng, em cứ cầm lấy đi."
Yến Nhi cũng ngồi xổm xuống và cười tươi:
"Đúng đó, chị thật sự rất rất thích chiếc kẹp này."
Nghe vậy cậu bé liền vui vẻ nhận lấy tiền:
"Em cảm ơn anh chị."
Yến Nhi vẫn giữ nụ cười tươi trên môi:
"Em ngoan lắm. Thôi anh chị đi nha, baybay em."
Nói xong cô ấy quay lưng đi cùng Gia Lâm, rời khỏi.
"Lát về tôi lấy tiền trả lại cho anh."
Yến Nhi nói khẽ. Gia Lâm vừa bước đi vừa lắc đầu:
"Cứ xem như là quà giáng sinh, tôi tặng trước cho cô đi."
Không để Yến Nhi kịp nói gì, y bước đi nhanh hơn.
********Hết chương 24*********
Đọc tiếp nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.