Edit: Bưởi Mật Ong
-
Trì Việt thật sự cảm thấy mình bây giờ có chút ngốc. Thấy Giang Tiệm Đông đứng trước mặt mình cậu còn tưởng rằng đang nằm mơ, sững sờ đứng ngây ra đó, không biết phải làm gì.
Giang Tiệm Đông nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người Trì Việt, đưa tay kiểm tra trán Trì Việt.
Khoảng cách giữa hai người đọt nhiên rút ngắn lại khiến Trì Việt có chút không thích ứng được, theo bản năng co rụt về phía sau.
Nhưng Giang Tiệm Đông vẫn kiên trì kiểm tra, trán cậu nhóc nóng đến mức có thể rán trứng rồi.
"Uống thuốc chưa?" Giang Tiệm Đông hỏi.
"Em uống rồi." Trì Việt thành thật trả lời, "Uống mấy loại rồi ạ."
Trước khi đi mẹ Trì đã đưa thuốc cho Trì Việt, cậu cũng đã uống hết.
Cậu sợ Giang Tiệm Đông không tin liền lùi về đằng sau, muốn thể hiện cho hắn: "Không tin thì anh..."
Còn chưa nói hết cậu hai chân cậu đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Giang Tiệm Đông nhanh tay nắm lấy cổ tay Trì Việt, cũng mặc kệ cậu đã uống thuốc hay chưa, những loại nào.
Trì Việt vẫn đang mơ mơ màng màng, rất ngoan ngoãn tùy ý để Giang Tiệm Đông đưa vào nhà.
"Mang theo tất cả mấy loại thuốc này," Hắn nói, "Bây giờ chúng ta tới bệnh viên."
Nói xong hắn liền tự mình đi đến phòng Trì Việt tìm thuốc.
Nhà Trì Việt cách bệnh viện rất xa, ngồi taxi cũng phải mất mười mấy phút.
Phản ứng đầu tiên của Trì Việt là không muốn đi, cậu cảm thấy bệnh tình của mình cũng không nghiêm trọng đến vậy.
Nhưng làm sao lại không nghiêm trọng được cơ chứ, trán cậu nóng đến bỏng cả tay, cả người sốt đến mơ màng, hai mắt đều đỏ hoe rồi.
"Anh à, em cảm thấy..."
"Ngoan ngoãn một chút." Giang Tiệm Đông nhéo nhéo phần thịt sau gáy Trì Việt sau đó trực tiếp cõng cậu lên, "Đỡ lấy anh."
Cảm giác trọng lượng đột nhiên thay đổi khiến Trì Việt có chút ngỡ ngàng, cậu vốn đã choáng váng, chỉ có thể theo bản năng nắm chặt quần áo Giang Tiệm Đông.
Tay Giang Tiệm Đông chống lên đùi, vững vàng cõng cậu lên.
Xuống thang máy, ra khỏi tiểu khu, đến khi ngồi vào xe taxi, cả một đường đấy đều là Giang Tiệm Đông cõng Trì Việt.
Trên đường đi thì gặp một bác hàng xóm, người kia có chút tò mò liền hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nhóc con bị bệnh à?"
"Vâng, em ấy đang bị bệnh." Hắn nói, "Cháu đang đưa em ấy đến bệnh viện."
Giang Tiệm Đông cứ như vậy cõng Trì Việt tới bệnh viên. Trì Việt vẫn còn hơi mơ màng, sốt cao khiến cả người cậu cảm thấy không có chút sức lực nào. Giang Tiệm Đông hình như đang nói gì đó với bác sĩ nhưng cậu lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Bên tai truyền đến một trận tiếng bước chân, cậu hình như được ai đó dìu lên giường, mãi đến khi truyền nước một lúc lâu cậu mới khôi phục được một chút.
Thì ra Giang Tiệm Đông thật sự tới.
Chất lỏng từng chút từng chút theo dây truyền chảy vào các mạch máu, Trì Việt càng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, Trì Việt cảm thấy tinh thần đã tốt hơn hẳn, nhiệt độ cơ thể cũng không còn nóng như trước.
Giang Tiệm Đông vẫn còn ngồi bên cạnh, thấy cậu tỉnh lại liền tới lại gần.
"Đỡ hơn chưa?" Giang Tiệm Đông hỏi.
Trì Việt gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi ạ."
Cổ họng tuy vẫn còn đau nhưng lúc này Trì Việt đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nhớ rất rõ Giang Tiệm Đông tới nhà tìm cậu, cũng nhớ hắn là người cõng cậu tới bệnh viện.
Dường như Trì Việt vẫn cảm nhận được một chút nhiệt độ trên lưng Giang Tiệm Đông nhưng giờ cậu lại bận tâm đến chuyện khác.
"Anh, sao đột nhiên anh lại tới nhà em?" Trì Việt hỏi.
Rõ ràng cậu không hề nói cho Giang Tiệm Đông biết chuyện mình bị bệnh.
Giang Tiệm Đông liếc Trì Việt một cái, giống như không nghĩ tới cậu lại hỏi chuyện này mà là giận dỗi vì sao hắn đến muộn như vậy.
"Em cho rằng mình che giấu tốt lắm sao?" Giang Tiệm Đông cười nhạo. "Còn kém xa lắm."
Không nhắc tới chuyện này thì Giang Tiệm Đông là anh trai nhỏ dịu dàng nhưng một khi đã nhắc tới mặt hắn liền căng lại, hắn thật sự đang rất tức giận.
"Từ lúc em nhắn tin anh đã thấy không ổn rồi. Bình thường em sẽ không dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh, cũng sẽ không sử dụng nhiều emotion như vậy."
Hành động nhỏ của Trì Việt không thể qua mắt Giang Tiệm Đông được, vì vậy hắn liền gọi điện cho mẹ Trì là Tống Uyển Thu.
Thái độ của Tống Uyển Thu còn rất ngạc nhiên: "Hả? Cháu không biết sao? A Việt nó đang bị bệnh nằm ở nhà đấy."
Sau đó biểu tình hắn thay đổi ngay lập tức, trở nên lạnh lùng. Sau khi xuống tàu hắn liền chạy tới thẳng nhà Trì Việt.
"Em cũng bản lĩnh lắm nhỉ?" Gianng Tiệm Đông lạnh lùng nói, "Đã biết học theo người khác cách lừa gạt rồi?"
Trì Việt mím môi, có chút xấu hổ.
"Em chủ yếu là lo cho anh," Trì Việt nhỏ giọng, "Anh một tuần mới tới Bắc Kinh một lần, nếu chậm trễ sẽ bỏ lỡ buổi học mất."
Giang Tiệm Đông liếc cậu, ánh mắt thâm thúy:
"Buổi học quan trọng như vậy sao?" Giang Tiệm Đông hỏi: "Sau này không thể học bù à?"
Sau đó hắn thản nhiên nói: "Nhóc con, nên nhớ em là em trai nhỏ của anh."
Không rõ là cảm giác gì nhưng đáy lòng Trì Việt giống như miếng bọt biển được ngâm trong nước chanh vậy, chua ơi là chua.
Giang Tiệm Đông nói xong cũng không nhìn Trì Việt nữa. Hắn thật sự rất tức giận, không dám nghĩ tới trường hợp nếu bản thân hôm nay không tới thì nhóc con kia sẽ như thế nào.
Trì Việt không nhịn được nhìn hắn một cái, giờ cậu chỉ cảm thấy người này quá tốt với mình rồi.
Có lẽ là do ánh mắt của cậu quá nóng bỏng, một cô gái ngồi bên cạnh cũng đang truyền dịch nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Trì Việt chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Cô gái nhỏ tiến đến gần nói thầm với Trì Việt: "À, tôi chỉ muốn hỏi quan hệ hai người là như nào vậy?"
Ánh mắt mập mờ của cô di chuyển từ Trì Việt sang Giang Tiệm Đông rồi ngược lại khiến Trì Việt ho khan hai tiếng.
"Không có, chúng tôi không có gì cả." Trì Việt nói, "Đó là anh trai tôi."
Bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, Trì Việt đương nhiên biết hai nam sinh có thể có mối quan hệ kia. Vốn dĩ cậu không nghĩ tới điều này nhưng không biết vì sao, khi nghe thấy cô gái kia hỏi vậy liền có cảm giác nóng mặt.
Nhịp tim đập quá nhanh, Trì Việt vội vàng giải thích: "Chúng tôi quen biết từ nhỏ, mối quan hệ rất thân thiết."
Không biết cô gái kia có tin hay không, tim Trì Việt vẫn đập rất nhanh.
Có lẽ là nhìn ra cậu đang khẩn trương nên cô gái kia cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Qua một lúc lâu tim Trì Việt mới trở lại như cũ. Cậu cũng không dám nhìn Giang Tiệm Đông trực tiếp nữa, chỉ lặng lẽ liếc trộm vài lần.
Giang Tiệm Đông đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trái tim đột nhiên nhảy lên một nhịp, cậu theo bản năng nhắm mắt lại.
Một lát sau mới kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì hả anh?"
Biểu cảm trên mặt Giang Tiệm Đông vẫn như cũ, chỉ nhìn bình truyền nước rồi nói: "Nên thay rồi."
Trì Việt thở phào nhẹ nhõm, cũng không hiểu vì sao ban nãy tim mình đập nhanh như vậy.
Mà thực tế phản ứng của Giang Tiệm Đông cũng không bình tĩnh như Trì Việt tưởng tượng, vừa rồi lúc nói chuyện với cô gái kia, hắn vẫn luôn nhìn hai người, không lên tiếng.
Do khoảng cách quá xa nên hắn cũng không thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Không hiểu vì sao nhưng khi nhìn thấy Trì Việt cùng người khác nói chuyện thân mật như vậy khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cũng may cô gái kia sau khi truyền nước xong liền rời đi, xung quanh giờ chỉ còn mỗi mình Trì Việt.
Giang Tiệm Đông nhích về phía cậu, giống như lơ đễnh chạm vào mu bàn tay hắn.
"Có, có chuyện gì thế ạ?" Trì Việt hỏi.
Giang Tiệm Đông đáp: "Không có gì."
Bỗng chốc bầu không khí trở nên ái muộn, hai người cứ như vậy mà ngồi cạnh nhau,
Kỳ thật trong phòng truyền nước có rất nhiều người nhưng cả hai người bọn họ ai cũng không dám nhìn đối phương.
Mặc dù bầu không khí không được tự nhiên như trước nhưng Giang Tiệm Đông vẫn có chút tức giận, Hắn tức giận vì sao Trì Việt lại không để ý tới bản thân như vậy, cũng tức giận cậu có chuyện gì cũng không nói cho hắn biết.
Một lát sau mẹ Trì đi tới phá vớ trạng thái trầm mặc của hai người.
"Đỡ hơn chưa A Việt?" Mẹ Trì hỏi.
Trì Việt hơi mím môi rồi cười trả lời: "Tốt hơn nhiều rồi ạ."
Nói thì vẫn nói vậy chứ thực tế thì môi Trì Việt vẫn còn hơi tái.
Mẹ Trì khẽ thở dài, bước đến bên cạnh cậu, đưa tay sờ sờ trán: "Thật đúng là không thể khiến người khác bớt lo được mà."
Trì Việt cười.
Động tác của bà rất dịu dàng nhưng thực tế trong lòng cũng cảm thấy có chút tức giận, bà không nghĩ tới Trì Việt bệnh nặng như vậy, vừa sốt ruột lại vừa đau lòng.
"Sao đột nhiên lại ốm thành như vậy? Từ trước đến giờ con cũng chưa từng bị nặng đến như vậy."
Bà dường như nghĩ tới gì đó rồi hỏi: "Hay là do cái hôm con dầm mưa?"
Trì Việt vội vàng lắc đầu: "Nào có, chuyện đó đã qua bao lâu rồi chứ."
Mẹ Trì cũng chỉ thuận miệng hỏi, thấy cậu nói vậy cũng không bận tâm nữa.
Giang Tiệm Đông nghe Trì Việt nói vậy liền ngẩn người, giống như bị nước chanh tưới lên người, xót đến tê dại.
Hắn có tư cách gì mà tức giận với Trì Việt?
Trì Việt dầm mưa là vì hắn, đổ bệnh cũng là do hắn.
Mẹ Trì còn phải làm việc nên sau khi thấy cậu nhóc nhà mình không còn vấn đề gì nữa liền rời đi.
Trì Việt vội vàng đến bên cạnh Giang Tiệm Đông, cười với hắn.
Vừa rồi cơ mặt Giang Tiệm Đông trông cực kì căng thẳng, cậu cảm thấy có chút không thích hợp.
"Đừng nghĩ lung tung, chuyện em bị bệnh không liên quan gì tới anh đâu." Trì Việt nói.
Nhưng suy cho cùng thì khả năng cao là do hôm đấy thật, từ ngày hôm đó Trì Việt bắt đầu cảm thấy đau đầu, ho khan.
Trì Việt là cậu nhóc tốt bụng, lại rất nhiệt tình.
Cậu nguyện trao đi sự dịu dàng của mình mà không mong đợi điều gì, ngay cả khi cậu nhóc ấy bị bệnh hay gặp chuyện.
Thậm chí nếu không phải do mẹ Trì vô tình nhắc tới, Giang Tiệm Đông cũng không biết Trì Việt bị bệnh là do hắn.
Mắt thấy biểu cảm Giang Tiệm Đông ngày càng căng thẳng hơn, Trì Việt chuyển đề tài một cách vụng về: "Oa, anh xem nè, mặt trăng ngoài kia lớn ghê."
Đây đúng là quá vụng về rồi. Hắn nhìn theo ngón tay Trì Việt chỉ ra bên ngoài, vậy mà thật sự có vầng trăng lớn ngoài đó.
Bắc Kinh là một thành phố lớn, nhộn nhịp, rât hiếm khi nào có thể nhìn thấy mặt trăng sáng như vậy.
Ngày mười lăm âm lịch đã sắp đến, mặt trong tròn xoe treo trên bầu trời, vừa viên mãn, vừa rực rỡ lại lấp lánh.
Trì Việt bị ánh trăng hấp dẫn, cậu quay đầu hỏi Giang Tiệm Đông: "Anh, mặt trăng hôm nay có đẹp không?"
"Rất đẹp." Giang Tiệm Đông thuận theo cậu nói, ở trong lòng lại tự nhủ: nhưng không phải thứ đẹp nhất.
Điều đẹp nhất trên thế gian này đang ở bên cạnh hắn.
Trì Việt chớp mắt mỉm cười, tiếp tục ngoan ngoãn ngắm trăng.
Giang Tiệm Đông vẫn im lặng nhìn cậu, cảm xúc trong đáy mắt có chút phức tạp.
Trên người Trì Việt được ánh trăng chiếu sáng, trở nên rạng rỡ, xinh đẹp.
Ngay cả ánh mắt Giang Tiệm Đông cũng trở nên dịu dàng hơn, vừa ôn nhu lại sáng rực.
Mặt trăng sẽ không tự tỏa sáng, nó chỉ là một tấm gương phản chiếu ánh sáng của mặt trời mà thôi. Trì Việt thì khác, trên người cậu luôn đem theo một thứ ánh sáng rực rỡ nhất, ấm áp nhất, lan tỏa đến tất cả mọi người xung quanh.
Thứ tình cảm này so với rung động lại càng sâu sắc hơn, dòng cảm xúc mãnh liệt ngày càng dâng trào, tuyệt đối không đơn giản chỉ là thích như vậy.
Giống như những con người nhỏ bé đối diện với mặt trăng trên bầu trời cao rộng kia, giống như những con chiên ngoan đạo, hết mực trân trọng và tôn kính.
Trì Việt đang cười, đôi mắt sáng rực rỡ như ánh trăng bên ngoài cửa sổ kia.
Giang Tiệm Đông cũng mỉm cười.
Cảm ơn em đã nguyện ý hướng về phía anh.