Man di
Edit: Chocopieyogurt
Mãi cho đến khi y khó chịu vì hơi thở trì trệ, y mới rút trang giấy này ra, để ở một bên, ngẩng đầu hỏi Vi Hàng Chi đứng cung kính ở cạnh: "Đã là phòng cho thuê thì chủ nhà ở đâu?"
Vi Hàng Chi hồi đáp:"Thuộc hạ đã triệu ông ta đến, hiện đang đợi ở bên ngoài."
Chu Duật Hằng gật đầu ra hiệu, thế là một lát sau, chủ cho thuê nhà một thân trường sam vải mỏng chỉnh tề, đứng ở trước mặt y.
Mặc dù không biết thân phận của Chu Duật Hằng, nhưng dù sao lần đầu tiên đến nha môn, lại thấy y phong thái tuyệt đối không phải người thường, ông lão hết sức lo sợ, cả chân tay cũng không biết đặt thế nào.
"Cụ ngồi đi." Chu Duật Hằng đặt tờ giấy đã rút ra kia vào lại trong tay, đợi Vi Hàng Chi ra ngoài, mới hỏi, "Cô nương A Nam thuê phòng của ngươi kia, ngươi có biết lai lịch không?
Ông già vội gật đầu: "Là tới ngày mười tám tháng ba, lão hủ báo cáo lên lý trường, tất cả mọi chuyện quả thật trùng khớp."
"Vì sao cô ta một mình lẻ loi đến phủ Thuận Thiên, hành vi hằng ngày thế nào?"
"A Nam cô nương mang lộ dẫn dành cho người đi đường của phủ Nghiễm Châu cấp cho đến đây. Lão hủ nghe nói, cô ấy vốn là người bên biển, bởi vì ngoài ý muốn rơi xuống biển. gãy mất tay chân, nên mới tới Ứng Thiên nhờ vả thân thích, nhân tiện chữa bệnh. Nhưng trong thời gian dài tìm không được người thân, trước tiên thuê phòng của lão hủ để trọ. Mấy ngày nay cô ấy quả thực có đến Ngụy Viện sử đầu hẻm bên kia mấy lần để trị liệu tay chân, có điều thời điểm cô ấy mới đến thuê phòng, tôi thấy tay chân cô ấy linh hoạt, trông cũng không có vấn đề gì quá lớn."
"Là khách về từ hải ngoại thật sao?" Từ sau khi thái giám Tam Bảo xuống Tây Dương, hải ngoại thường có thương gia lui tới, nhưng một người khách nữ lẻ loi một mình như vậy trái lại chưa từng nghe đến, "Trừ những điều đó ra, cô ta có cử chỉ kỳ lại gì hay không?"
"Cái này..." Chủ nhà cố gắng suy nghĩ, e sợ nói, "Vị cô nương này hằng ngày hạng người gì cũng kết giao, ngõ Đoản Tùng chúng tôi gần với ngõ Yên Chi, cô ấy vậy mà trộn lẫn, vô cùng quen thuộc với cô nương bên kia, chuyện này...có tính không?"
Chu Duật Hằng lắc đầu, hỏi: "Cái khác thì sao?"
"Cái khác...Tuy rằng một cô nương sống một mình trong một tiểu viện, lá gan có chút lớn, nhưng tính tình cô ấy rất cởi mở, hào phóng, hằng ngày thật sự nhìn không ra có gì kỳ lạ..."
Chu Duật Hằng đợi một lát, thấy ông ta không nói ra được gì nữa, bèn nhàn nhạt nói: "Ông lão, ngươi đã vào nha môn, chắc hẳn biết nặng nhẹ."
Ông lão bộ dáng hoảng sợ, vội vàng khom người nói: "Vâng, lão hủ nhất định giữ kín miệng, ra khỏi cánh cửa này, sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì mà quý nhân truy hỏi."
Chu Duật Hằng nâng tay ý bảo ông có thể rời đi.
Bên trong chỉ còn lại có một mình y, ngồi ở trước án, nhìn chằm chằm trang giấy viết lác đác mấy hàng kia.
A Nam. Nam trong phương Nam chi Nam.
Trời đã về chiều, thời gian trôi qua nhanh như vậy. Ánh nắng nghiêng nghiên chiếu vào song cửa sổ, dần dần vương lên ngón tay y.
Giống như bị bỏng nước sôi, tay y đột nhiên nắm chặt, sau đó như đã hạ quyết tâm y bỗng đứng dậy, nhét tờ giấy mới rút ra kia nhét vào trong tay áo, đi ra bên ngoài.
Vi Hàng Chi đi theo phía sau y như bóng với hình. Chu Duật Hằng bước nhanh ra cửa, xoay người lên ngựa.
Thấy điện hạ lên ngựa, Long Tương vệ đang nghỉ ngơi tại chỗ vội vã đứng lên, muốn đi theo. Nhưng Chu Duật Hằng lại ghìm cương xoay người nhìn bọn họ, roi ngựa từ trên không đánh xuống, ý bảo bọn họ không được tiến lên.
Tất cả mọi người lập tức dừng động tác, không dám đi theo vị điện hạ này nữa.
Chu Duật Hằng từ trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Tất cả ở đây đợi lệnh, không có sự cho phép của bổn vương, không được tự ý thăm dò hành tung!"
Lập tức thấy y chỉ mang theo VI Hàng Chi, một con khoái mã dứt khoát chạy đi, biến mất ở cuối ngã tư đường, nhóm hộ vệ chỉ có thể phí công nhìn theo bụi đất vó ngựa tung lên, trong lòng vô cùng buồn khổ. Năm đó điện hạ theo Thánh thượng Bắc phạt, ngay cả Thánh thượng cũng không có biện pháp ngăn cản y một mình xâm nhập phía sau quân địch. Bây giờ loại tôm tép như bọn họ, nào có ai dám châu chấu đá xe, ngăn cản vị điện hạ này?
Điều duy nhất bọn họ có thể làm là thầm khẩn cầu trong lòng, hy vọng điện hạ đi nhanh về nhanh, đừng để trong cung chú ý.
Lập triều sáu mươi năm, thiên hạ hiện giờ hưng thịnh như nắng ban trưa. Thuận Thiên phủ vừa sửa sang, khánh thành xong, mới tinh trật tự, nhà nhà san sát.
Ngày hè, sau giờ ngọ, người trên đường thưa thớt, chỉ có Chu Duật Hằng và Vi Hàng Chi cưỡi hai thớt ngựa phi nhanh qua.
Mấy cô nương dựa vào góc tường ngoài ngõ Yên Chi đợi mối làm ăn, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy diện mạo của người ngồi trên ngựa ai cũng tinh thần phấn chấn, mỗi người đều trưng ra dáng vè nhu mì, khẽ cười vẫy tay với bọn họ.
Chu Duật Hằng ghìm cương ngựa, nói khẽ với Vi Hàng Chi: "Ngươi đến cầu Hổ Phường phía trước đợi ta, ta sẽ tới sau."
Vi Hàng Chi kinh ngạc, hắn nhìn mấy cô nương kia rồi lại nhìn Hoàng thái tôn điện hạ, khó khăn mở miệng, nói: "Điện hạ, cái này..., Thánh thượng nhiều lần dặn dò thuộc hạ phải luôn luôn bảo vệ an nguy của điện hạ..."
"Bên này có thể có cái gì mà an với chẳng nguy, đi đi!" Chu Duật Hằng nói xong, nâng tay đánh một roi lên ngựa của Vi Hàng Chi, thúc ngựa của hắn chạy như bay.
Mấy cô nương vui mừng khôn xiết, tranh nhau giúp y buộc ngựa, nhưng y vẫn chưa từng liếc mắt nhìn các cô một cái, giục ngựa, đi xuyên qua ngõ nhỏ, thẳng đến hẻm Đoản Tùng bên cạnh, chỉ để lại cho các cô bụi đất bị vó ngựa tung lên.
Các cô nương suy sụp thả lỏng người, tựa vào trên tường cắn hạt dưa oán giận, cho đên khi một bóng dáng cao gầy bước ra từ con hẻm phía sau, các cô mới lại vui vẻ lần nữa, vẫy khăn hô to: "A Nam, A Nam, nhanh đến đây!"
A Nam.
Tiếng gọi này đã khiến cho Chu Duật Hằng sắp rẽ vào hướng hẻm Đoản Tùng ghìm ngựa lại. Y quay đầu, ở chỗ bóng liễu che khuất nhìn về phía các cô gái kia.
Người phía trước nhanh bước đến, đúng là cô gái y gặp thoáng qua ở phố xá náo nhiệt.
Dáng người cô cao ráo, mặc một bộ áo dài tay hẹp màu vàng nhạt, tóc tùy ý vấn một búi nhỏ, phía trên vẫn cài một con chuồn chuồn gấm xanh đen như cũ, gấm xanh đen vốn có màu sắc sẫm tối, ở dưới ánh mặt trời chói chang thì ánh lên một màu tím rực rỡ, khiến Chu Duật Hằng ở xa xa cũng nhìn thấy được.
Ánh sáng lấp lánh kia khiến ánh mắt y càng trở nên tối sầm. Y buộc ngựa vào gốc cây ven đường, lặng yên không một tiếng động dùng bóng cây liễu um tùm bên đường che dấu thân mình, đi đến hướng bên kia.
Chỉ nghe được các cô nương cười nói: "A Nam, đến ăn hạt dưa đi, vừa mới rang xong đấy."
"Thật đấy, vẫn còn ấm này." Giọng nói của A Nam hơi khàn, khác hẳn giọng nũng nịu của các cô nương kia, thoáng cái đã có thể nhận ra. Trong tay cô cầm một nắm đài sen, mỉm cươi đưa cho các nàng mấy cái, sau đó vốc lấy hạt dưa cắn, hài lòng gật gật đầu, "Ồ là Lưu đại nương rang phải không, độ lửa vừa phải, tôi có thể cắn hết hai cân!"
Chu Duật Hằng giấu mình sau liễu rủ, lạnh lùng đánh giá A Nam phía xa xa.
Thật ra ngũ quang của cô có chút sáng sủa, xinh đẹp, chỉ là bấy giờ kẻ sĩ theo đuôi, tán tụng những mỹ nhân mong manh mặt ngọc, da tuyết, cặp mắt hạnh tròn xoe của cô thì có chút sắc bén, sống mũi cao thẳng cũng không mang đến nửa phần dịu dàng, lông mày rậm như cánh én không được mảnh mai tinh tế như người khác, nước da màu mật cũng không trắng nõn. Hơn nữa đứng cùng một chỗ với các cô nương mềm mại trong nhỏ Yên Chi này, quả là khác một trời một vực.
"Hai cân sao? Ai da, A Nam, cô rụt rè chút đi." Cô nương mặc váy đỏ lột đài sen, cười nói. "Cô nhìn cô đi, vóc người cao như vậy, lại không chịu trang điểm, ăn diện cho đẹp, tướng đi khí thế phi phàm này, ngày nào đó khiến chị em chúng ta tưởng là đàn ông đến, uổng công hại đến đôi mắt xinh đẹp của chúng ta!"
"Nào có khí thế phi phàm chứ, các cô hình dung một cô gái mười tám mười chín tuổi như vậy, lương tâm không cắn rứt sao?"A Nam đi thẳng đến bệ đá bên đường ngồi xuống, đong đưa đôi chân thiên túc (1), điệu bộ không có chút đoan trang nào.
(1) Chân thiên túc: chân chưa bó của phụ nữ ngày xưa.
Cô nương váy đỏ dạy nàng, nói: "Này, trước tiên cô bó chân lại đi, tốt xấu gì thì tư thế bước đi cũng đong đưa một chút, nếu không cứ dáng vẻ thế này thì cô làm sao gả đi được?"
"Tôi di cư từ phía Nam đến, không có bó chân." A Nam chẳng hề để ý đến chân của mình, cười nói: "Hơn nữa, tôi có người tôi thích mà hắn thử dám không cưới tôi xem?"
"Lừa người quá, cả ngày chỉ thấy cô một mình đến, một mình đi." Một đám cô nương cười hì hì, không nể tình gì tố giác cô, "Hơn nữa ánh mắt này của cô, gặp đàn ông tuấn tú đã phát sáng rồi, nhìn nhiều hơn một chút chứ nào có nhút nhát như chúng tôi."
A Nam cười nói: "Thật là kỳ lạ, bình thường trên đường nhìn thấy hoa cỏ xinh đẹp cũng liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, tại sao trên đường có người đẹp, tôi không thể nhìn lâu hơn chứ? Vừa rồi tôi mua đài sen, đều phải chọn mấy đài ngay ngắn xinh đẹp đó."
"Chà chà, cái này thật hợp tình hợp lý." Các cô nương cùng nhau cười vang. Một cô trong đó chợt nhớ đến cái gì, nói với A Nam: "Nói đến đẹp thì người đàn ông vừa mới đi ngang qua kia bộ dáng thật là đẹp, cưỡi ngựa một đường đến đây, tất cả chị em đều đến tiếp đón y, đáng tiếc y liếc một cái cũng chẳng thèm liếc, thật sự làm người ta tức giận."
"Tức giận thì tức giận, đẹp thì cũng thật là đẹp. Lúc còn trẻ nên tự phụ, áo gấm ngựa tốt, chúng ta lăn lộn ở phủ Thuận Thiên lâu thế này, chưa từng gặp qua chàng thiếu niên như vậy." Cô gái áo vàng múa quạt cười, nói, "Ai da, A Nam, cô có thể đi theo nhìn xem, bảo đảm không chính xác xem thì về sau tôi sẽ không có hứng thú nhìn những người khác nữa."
"Có người đẹp như vậy sao?" A Nam lột đài sen, tò mò hỏi: "Y đi chỗ nào rồi?"
Ngón tay mấy cô nương đồng loạt chỉ về hướng hẻm Đoản Tùng: "Bên kia kìa."
Chu Duật Hằng vẫn đứng yên lặng ở sau cây liễu rủ, bình tĩnh nghe các cô nói đông nói tây lâu như vậy, mới giật mình tỉnh ngộ người các nàng nói tới có thể là mình.
Mắt thấy A Nam vỗ vỗ váy, đứng lên thật sự đi tới bên hướng y, y theo bản năng xoay người bước đi, thấy phía sau là một quán rượu, liền lách người tiến vào trong.
Quán rượu bên đường, ở trong ồn ào náo nhiệt, có người uống rượu vung quyền, có người uống rượu cãi nhau gây rối, một trời hơi thở của phố phường.
Bà chủ đứng ở quầy rượu vừa nhìn thấy bộ dáng Chu Duật Hằng, lập tức nhanh nhẹn bước đến vài bước, vội vàng mở quạt, xuyên qua tấm bình phong hoa văn mây lành và con dơi, ân cần cười nói: "Công tử mời vào phòng ngồi. Uống rượu gì đây? Là một người hay là hẹn gặp người khác?"
"Rượu mạnh nhất." Y chỉ để lại cho nàng ta bốn chữ.
Bà chủ nhanh tay nhanh chân mang rượu vào, mới vừa khép cửa thì A Nam đã từ cửa bước vào.
Ngước mắt nhìn lên, trong quán vẫn là đám đại thúc, đại bá trên phố như trước, A Nam nhíu nhíu mày, nào có nhân vật cực kỳ đẹp đẽ nào ở đây?
Bà chủ chống cằm dựa trên quầy, cười với cô: "A Nam, một đại cô nương như cô, sao cứ luôn đến quán rượu chúng tôi thế?"
"Buồn chán thôi, trừ bên này của cô thì tôi có thể lãng phí thời gian ở đâu đây?" A Nam chỉ chỉ thẻ bài trên quầy, bảo bà chủ cho cô một cốc trà quế mứt cam vàng. Đôi mắt cô quét một vòng trong quán, cười nói với bà chủ: "Thật ra là một vài người chị em bên ngoài chỉ tôi đến xem phong cảnh."
"Các cô thật là một đám cô nương phiền toái." Bà chủ khinh thường nhìn cô một cái, nhanh nhẹn pha xong trà, bĩu bĩu môi về phía nhã gian ngăn cách bởi bình phong, trên mặt hiện lên nụ cười thích thú.
A Nam cứ như vậy bưng trà thong thả đi về hướng nhã gian.
Bên ngoài nhã gian bày biện bình phong gỗ khắc mây trôi ngũ phúc, từ trong khe hỡ có thể thấy được nam nhân mặc áo lụa việt màu đen, dáng người thẳng tắp, nhưng mặt mũi vừa vặn bị một đám mây lớn che lại, một chút dáng vẻ cũng không lộ ra.
A Nam có chút tiếc nuối hạ thấp tầm mắt thì thấy đôi tay y.
Mùi hương của trà quế mứt cam xộc vào, giữa quán rượu ồn ào, A Nam trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ, mắt không rời đi chỗ khác.
Đôi tay kia bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào lấp lánh như bạch ngọc, mười ngón tay thon dài đến có chút quá mức, móng tay giữ gìn cực kỳ sạch sẽ ánh lên một màu sáng bóng, xương ngón tay gầy mà không lộ. khớp xương hơi lồi làm đôi tay tràn đầy sức mạnh.
Khi ngón tay y duỗi ra thì hiện lên một đường cong đẹp mắt, từ đầu ngón tay đến mu bàn tay, đường nét lộ ra nhấp nhô như thảo nguyên bằng phẳng mênh mông của vùng Tái Bắc, ung dung, tự nhiên. Khi ngón tay y nắm chặt lại, tựa như núi xa, sông gần của miền Giang Nam quần tụ lại, đường cong rõ ràng, sắc nét.
Mà khi hay tay co, duỗi hay cầm lại tuyệt không dây dưa, mỗi một động tác hạ xuống đều không chút do dự, trong sự vững vàng lại mang theo một loại sức mạnh tràn đầy tự tin. Thậm chí bởi vì tốc độ quá sức dứt khoát, khiến cho động tác của y lộ ra một loại tiết tấu đầy mê hoặc khiến người nhìn thấy y có một ý nghĩ, cảm thấy chủ nhân của đôi tay này, đủ để nắm trong tay tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của thế gian, dù cục diện khó hay dễ, vĩnh viễn không thất bại.
Tựa như trong đầm lầy nhìn thấy một đóa sen trắng thuần nở rộ, A Nam cứ như vậy bưng chén trà, cầm đài sen, giữa quán rượu ồn ã náo nhiệt, xuyên qua khe hở của bình phong, dừng chân trên tay y, lâu thật lâu cũng không thể hoàn hồn lại.