Mèo con
Edit: Chocopieyogurt
Y thật sự là đang tháo ra, lắp ráp lại thứ kia. Một ống đồng mạ bạc dài bằng bàn tay, sau khi dỡ ra ghép lại, phía trước là thân ống rỗng, phía sau là dược thất hơi nhô lên, nối liền với tay cầm, quanh thân quấn da hươu.
Chắc chắn người thường không nhìn ra đây là vật gì. Nhưng tay A Nam chậm rãi chạm vào vòng tay khảm các loại bảo thạch đủ màu trên cổ tay của mình, cảm giác nó không có chút sứt mẻ nào ôm lấy cổ tay thì mới an tâm khẽ nhếch khóe môi lên.
Một khẩu súng kim loại có thể tháo rời.
Nam nhân có đôi tay thon dài vô cùng mê người này, tại quán rượu vàng thau lẫn lộn tháo khẩu súng kim loại này ra rồi ráp lại, gỡ rồi ráp, đây là nhàm chán tới mức nào...
Không, nếu nhìn kỹ, tay y tuy rằng rất vững, nhưng động tác thi thoảng sẽ ngưng trệ, khiến cô nhìn ra cảm xúc chần chừ.
Người này không phải đang tiêu khiển nhàm chán, mà là nhờ vào tháo lắp súng, dùng động tác cứng nhắc để xua đi sự khẩn trương và nghi hoặc trong lòng.
Thói quen này giống hệt cô năm đó.
Chẳng qua có thể tháo lắp súng này, cô khẳng định trên đời này người biết được không nhiều lắm, bởi vì cô là một trong những người tham gia nghiên cứu và chế tạo.
"Là người Chuyết Xảo các đến đây tìm mình?" A Nam mỉm cười, tính toán góc độ một chút, sau đó đi đến lầu bên cạnh, từ sau mấy cái hốc chạm trổ, ý đồ muốn thấy rõ dung nhan của người đàn ông bên trong.
Nhưng nhìn từ phía sau góc nghiêng, chỉ có thể nhìn thấy một nửa sườn mặt y.
Góc nghiêng của y đường nét rõ ràng, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua khe cửa, từ phía sau tai y chiếu sáng rực rỡ, khiến cho sườn mặt y sáng tối rõ ràng, câu hồn nhiếp phách.
Cho dù vẫn chưa nhìn rõ diện mạo y, nhưng trong lòng A Nam đã nghĩ gương mặt đó cũng thật là xứng đáng với đôi tay này.
Ngẫm lại đám cô nương hỗn độn trong ngõ nhỏ kia, công tử trong cả Thuận Thiên phủ nên thấy cũng xấp xỉ ngàn người, nhưng kiểu người nghiêm nghị, cao siêu này bình thường không phải có thể thấy.
Một giọt nước trà bắn lên tay cô, hương vị ngọt ngấy của cây mộc tê và mùi thanh mát của cam hòa quyện cùng một nơi, làm cô bỗng nhiên cảm thấy lòng chùng xuống.
Trong nhất thời cô không muốn biết dáng vẻ của y.
Dù sao trong lòng của cô đã có người đẹp nhất rồi.
Cho dù cô nhìn thấy dạng người gì, trong lòng cô vẫn luôn so sánh với hắn, sau đó phát hiện chỗ đặc biệt nhất vẫn dành cho người đó, mãi mãi không thể xoay chuyển.
Cho dù cô nhìn thấy hết nam nhân đẹp mắt trong thiên hạ, vậy thì có làm sao, thực ra đều không có ý nghĩa.
Cho nên cô yên lặng mỉm cười, không thanh không tiếng mà xoay người, ngồi ở một góc nhỏ sáng sủa dưới cầu thang, co hai chân lại, bóc đài sen, uống trà của mình.
Bà chủ mang đến cho cô một dĩa đậu tằm, vừa liếc nhã gian vừa hỏi: "Thấy chưa? Thế nào?"
A Nam nằm bò trên bàn, lười biếng nói: "Cũng tạm."
"Chỉ là cũng tạm thôi à?" Bà chủ cười khúc khích, chống hông đang định nói gì, vừa quay đầu thoáng nhìn một khách quen tiến vào cửa, vội tươi cười nghênh tiếp: "Lý Nhị ca, anh đã lâu không tới, dạo này phát tài ở đâu thế?"
"Phát tài cái rắm! Tháng ba vừa mới xin được vị trí hỏa đinh (1) ở Binh mã ty của Ngũ thành, đầu tháng đã bị điều đến cứu hỏa trong cung, kết quả thiếu chút nữa mất mạng ở chỗ đó." Lý Nhị ca là người đàn ông trung niên, hùng hùng hổ hổ gỡ lưới trùm đầu (2) xuống, đưa tóc bị đốt trọc của mình cho một đám người quen xem, la hét lần này mình thật sự đã tìm được đường sống trong chỗ chết, mọi người nhất định phải mời hắn uống rượu.
(1) Hỏa đinh lính cứu hỏa thời xưa (chú thích của tác giả)
Mọi người vội gọi bà chủ mang rượu lên, muốn giúp Lý Nhị ca xua đi vận xui.
Lý Nhị ca uống rượu giống như uống nước, buông bát nhếch miệng nở nụ cười, nói": "Xui quá là xui, nhưng mà vận khí cũng không tính là quá kém, các ngươi đoán xem tôi cứu hỏa ở trong cung là ai chỉ huy? Đương kim Hoàng thái tôn đó!"
Ba chữ "Hoàng thái tôn" này vừa thốt ra, người trong quán rượu ngay tức khắc sôi nổi hẳn lên, vội vàng hỏi tới: "Lý Nhị vận may của anh đến rồi. Chúng tôi sống mấy chục năm nay, ngay cả quan lớn trên thất phẩm cũng chưa từng gặp qua!"
Cũng có người hoảng sợ (3): "Hay thật! Biển lửa nguy hiểm, Hoàng thái tôn cũng đến?"
(3) Nguyên văn là 矫舌难下: vểnh lưỡi lên thật lâu không thể buông xuống, hình dung thần thái khi kinh ngạc hoặc sợ hãi.
"Đến! Chẳng những đến, còn tự mình đến nền điện bên cạnh chỉ huy bọn tôi cứu hỏa. Nhóm người của tôi đều là tạm thời bị triệu tập đến, lần đầu vào nơi kiểu như này, có thể không sợ sao? Không lừa gạt các vị, lúc ấy tôi thấy hoàng cung lớn như vậy bị vây trong thế lửa hung hiểm, sợ tới mức nhũn cả chân! Nhưng Hoàng thái tôn đến đứng trước mặt chúng tôi, hơn trăm người bọn tôi tức khắc yên tâm trong lòng. Đội ngũ khắp nơi được y chỉ huy một chút cũng không loạn, y đứng trong biển lửa, cái khí phách kia, tư thế kia, thực khiến người ta tâm phục."
"Vị Hoàng thái tôn kia có dáng vẻ gì, anh mau miêu tả cho chúng tôi chút đi?"
"Nói đến Hoàng thái tôn, diện mạo kia tôi cũng không thấy rõ! Chỉ thấy dáng người y cường tráng, thiên tư phong vĩ, đứng trước biển lửa giống như một cây định hải thần châm (4), kim quang chói mắt, tỏa sáng rực rỡ..."
(4) Định hải thần châm: xuất phát từ tây du ký; vốn là bảo vật trấn hải long cung của đông hải, sau đó được tôn ngộ không "mượn" đi, kể từ đó, cây kim này đã được đổi tên thành "cây gậy vàng như ý", là vũ khí cận thân của tôn ngộ không.
Người xung quanh vừa nghe thì thấy không vừa ý, đều trách cứ: "Ít nói bậy, nói thật đi!"
Lý Nhị cũng tự cười mình: "Nói thật, bên trong biển lửa kia khói bụi cuồn cuộn, tôi mắt cũng không mở ra nổi, nào có thấy rõ bộ dáng. Mơ mơ hồ hồ chỉ thấy một bóng người đứng trên bậc thang cao nhất, vóc dáng so với những người bên cạnh cao hơn một cái đầu, đứng yên không nói lời nào cũng cực kỳ uy nghiêm, dáng vẻ đó... Tóm lại tôi ăn nói vụng về, nói không nên lời, chính là vừa nhìn nhất định không giống người phàm!"
A Nam lột đậu tằm, nhịn không được bật cười: "Chú Lý, chú gặp người quyền cao chức trọng mà cứ như vậy, may là Hoàng thái tôn, nếu lúc ấy Hoàng đế đích thân tới, không phải là chú liếc mắt một cái thì phi thăng luôn chứ."
Lý Nhị gãi gãi đầu, cùng mọi người cười vang.
Trong quán rượu có một tú tài già mặc một bộ đạo bào vuốt râu nói: "Thật đáng tiếc, nghe nói Hoàng thái tôn trong lần cứu hỏa này sinh bệnh, đại khái là bị khí nóng xâm nhập thánh thể, hiện giờ không biết đã tốt hơn chưa?"
Lại có người xen vào nói: "Vậy nhất định đã sớm không có việc gì, đương kim thánh thượng không phải luôn nói Hoàng thái tôn là "Thái bình thiên tử (5) trong tương lai" sao? Đây chính là thiên tử tương lai muốn kiến tạo thái bình thịnh thế, chắc chắn là thân thể mạnh khỏe, vạn thọ vô cương!"
(5) Nguyên văn là 太平天子: đề cập đến hoàng đế trị quốc bình thiên hạ.
Trong tiếng cười, tú tài nghèo kia lại rung đùi đắc ý nói: "Chẳng lẽ 'Cháu ngoan của vua' là vô duyên vô cớ nói ra sao? Quả nhiên là văn võ song toàn, nhạy bén khác thường, so sánh tất cả mọi người trong thiên hạ không ai bằng thì mới gọi là 'cháu ngoan của vua' chứ! Thánh thượng văn thao võ lược, thái tử nhân hậu thuần chính, lại có thánh tôn anh tài ngút trời, thời thịnh thế của triều ta đã bắt đầu, vạn dân phúc lợi vô cùng~"
"Lưu tú tài, ông nói nhiều như vậy, tại sao râu đã bạc trắng rồi mà còn chưa được tiến cử?" Bà chủ nhịn không được ở bên bếp lò đặt câu hỏi.
Lại là một tràng cười vui vẻ, bầu không khí sôi nổi bắt đầu từ khi mọi người nói về Hoàng thái tôn điện hạ, lúc ấy vẫn là thánh thượng trong mơ thấy Yến Vương, thái tổ ban cho ông một tấm đại khuê (6), lại nói: "Truyền lại cho cháu đời sau, trọn đời hưng thịnh." Chờ sau khi thánh thượng tỉnh lại, chính là lúc Hoàng thái tôn cất tiếng khóc chào đời.
Ba năm sau Thánh thượng đăng cơ, mà vị Hoàng thái tôn điện hạ này, cũng không phụ lòng chờ mong của ông nội, trở thành "Cháu ngoan của vua" được nhóm triều thần đồng loạt khen ngợi. Y mười ba tuổi thụ phong Hoàng thái tôn, mười bốn tuổi thay ông nội giám quốc, mười lăm tuổi đi theo Thánh thượng Bắc Phạt, trải nghiệm chiến trận. Năm trước Thuận Thiên dời đô, bởi vì Thánh thượng bận việc chính sự, thái tử mập mạp nhiều tật, cũng là y dẫn đầu công việc dời đô, hoàn thành gọn gàng cử quốc đại sự, khiến tất cả mọi người khâm phục khẩu phục.
"Đây chính là dời đô đó! Lúc chúng ta mười chín hai mươi tuổi, dọn nhà cũng mờ tịt lúng túng, người ta thì dời đô nhẹ nhàng! Này có thể là người thường sao?"
Nói đến vị Hoàng thái tôn này, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà vui thích hẳn lên, rượu bà chủ bán cũng nhiều hơn ba đến năm lít.
Chỉ có nhã gian bị bình phong ngăn cách, một tiếng động cũng không có, người ở bên trong dường như cũng không tính toán đi ra góp vui.
A Nam chống cằm nhìn đôi tay bên trong kia.
Y đã dừng tháo súng, sau khi lắp ráp nó lại thì bày ra trước mặt, vẫn chưa rời đi.
Ở trong lời nói cười của mọi người về những lời đồn đãi của Hoàng thái tôn, y vẫn ngồi yên lặng, không phát ra tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ có đôi tay vô cùng đẹp mắt kia đặt ở trên bàn, càng nắm càng chặt. Khớp xương gần như trở nên trắng, xen lẫn đôi chút màu xanh đen.
A Nam bóc hạt đậu bỏ vào miệng, nghĩ thầm, thì ra vị Hoàng thái tôn khiến thiên hạ quy phục kia, cũng không phải ai ai cũng thích y.
Chẳng hạn như chủ nhân của đôi tay này, chẳng hạn như cô.
Mắt thấy sắc trời dần tối, người nam nhân nọ cũng không có ý rời nhã gian, A Nam liền đứng dậy đi trả tiền.
Bà chủ thấy tóc mai búi thấp của cô, ồ một tiếng, nói, "A Nam, chuồn chuồn cô cài cũng thật đẹp, giống như thật vậy, mua ở đâu thế?"
"A tỷ, vẫn là cô tinh mắt, những người khác đều chê quá quê, nói phải là hoa, là bướm thì mới đẹp." A Nam khẽ lắc đầu đề chuồn chuồn trên tóc mình vỗ cánh như sắp bay đi, cười nói, "Vốn là một đôi, sau lại tặng cho người khác một con."
Bà chủ bỗng nhiên hiểu ra: "Ồ, thì ra là tín vật đính ước."
A Nam chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Ánh nắng chiều hoàng hôn rực rỡ, chiếu rọi khiến cả thành Thuận Thiên nhuộm sắc đỏ thẫm sáng rực.
Thói quen trong cuộc sống của A Nam không tốt lắm, cũng không về nhà nấu cơm, ở bên đường ăn chim cút nướng và bánh trôi gạo nếp, xem như là bữa tối.
Chu Duật Hằng theo đuôi nàng đến tận đây, đứng ở sau tường đá, lẳng lặng chờ đợi. Khác hẳn với vẻ ngoài bình tĩnh, tâm tư của y rất rối, không biết nên đối phó với A Nam này như thế nào.
Nếu có thể, y không muốn kinh động bất kỳ kẻ nào, nếu có thể lặng lẽ giải quyết xong xuôi chuyện này, như thế vậy là tốt nhất.
Dù sao vận mệnh của y cũng không thuộc về y.
Thái tử mà ông nội từng nhắm vào không phải là cha của y. So sánh với nhị hoàng tử dũng mạnh gan dạ hay tam hoàng tử nhạy bén, cha của Chu Duật Hằng mặc dù ổn trọng đoan chính, nhưng mập mạp lại có bệnh tim, chân bị tật, hoàng đế thượng võ hỉ công lại không thích đứa con lớn này nhất. Thậm chí, ông còn từng ở trước mặt mọi người nói nhị hoàng tử Hán vương, huynh trưởng con thân thể không tốt, việc thiên hạ về sau con phải cố gắng nhiều hơn.
Cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế, tàn nhẫn hơn tất cả trên thế gian. Chỉ cần một ý nghĩ của hoàng đế, cha sẽ thất thế, mẹ sẽ lưu lạc, toàn bộ đệ muội của y sẽ bị chôn vùi trong Đông cung.
Cho nên hai mươi năm nay, Chu Duật Hằng từng bước từng bước đi lên, trọng trách nặng nề, vô cùng gian nan. Nhưng mà dưới sức ép của áp lực này, bởi vì kiêu ngạo trời sinh, y lại khăng khăng nỗ lực, làm những việc còn xuất sắc, càng hoàn mỹ hơn so với mong chờ của mọi người.
Y là hy vọng của cha mẹ, cũng là kỳ vọng của triều đình. Hết thảy những yên ổn, cân bằng ở Đông cung đều đặt trên vai y, không chịu được nửa phần tổn hại.
Cho nên, Chu Duật Hằng đứng lặng trong ngõ cụt tối tăm mờ mịt phía trước, hít thở thật sâu, trong lòng còn lạnh lẽo, trấn tĩnh hơn băng tuyết, y không thể chết được.
Cha mẹ cần y, đệ muội cần y. Nhất định y phải sống thật tốt, mới có thể bảo vệ hết thảy Đông cung thoạt nhìn vô cùng cao quý này.
Cho dù chỉ còn lại có một năm, y cũng chắc chắn đối mặt với tất cả, chém giết hết tất cả chướng ngại trước mắt.
A Nam chậm rì rì mà ăn xong bữa tối, đứng dậy dọc theo tường cao bước vào hướng ngõ Đoản Tùng.
Sắp tới giờ giới nghiêm, người đi trên đường thưa thớt. Cô rẽ vào ngõ, tường viện cao cao ở hai bên che khuất ánh chiều tà, âm u bao trùm trên thân thể cô, giống như nhập vào màn đêm.
A Nam bước chân nhẹ nhàng, lúc đi đến đầu ngõ, còn ngắt một đóa hoa dại, cầm trên tay ngửi ngửi, tâm tình rất tốt, còn ngâm nga một điệu nhạc.
Chu Duật Hằng nhìn theo cô vào cửa nhà, đứng dưới tàng cây ở giao lộ lẳng lặng đợi trong chốc lát.
Khắp nơi yên tĩnh không người, cửa sổ gác lửng nhà cô sáng lên ánh đèn.
Chu Duật Hằng sờ tay vào ngực, lấy ra cây súng hôm nay Chư Cát Gia tặng, lạch tạch một tiếng mở ra, lắp đầy hỏa dược, châ, lửa, cầm trong tay phải.
Tay trái y khép lại trong tay áo gắt gao nắm chủy thủy "Long Ngâm" ông nội ban cho y khi lần đầu Bắc phạt.
Trong nháy mắt, y lại cảm thấy có chút buồn cười.
Một gian nhà bình thường, một nữ tử láng giềng đều bảo là sống một mình, có cái gì cần thiết đáng cho y như lâm đại địch như vậy?
Vì thế y buông súng trong tay, giấu Long Ngâm, ở trong bóng đêm đang dần tối đen, trở mình vào tường viện của nàng.
Đây là gian phòng thứ ba ở giữa trong tòa nhà sáu gian, tường trái phải giáp với hàng xóm, chỉ dùng những bức trường cao vây quanh sân nhà mình.
Tiểu viện diện tích chỉ hơn hai trượng, đi vào là gian nhà chính. Nhà chính ngoại trừ mấy cái bàn dài và hai cái ghế bành ra thì trống không, im ắng.
Chu Duật Hằng ngẩng đầu nhìn hướng lầu hai, lo lắng nên trực tiếp xông vào khuê phòng của cô hay là dụ cô đến dưới lầu.
Không đợi y quyết định, đầu cầu thang sáng lên một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Là A Nam mang theo một ngọn đèn từ trên lầu xuống.
Gian trước nhìn một cái là không sót thứ gì, Chu Duật Hằng lắc mình theo bản năng, tránh tới gian sau. Gian sau ngăn cách bởi một tấm ván gỗ, kê sáu ngăn tủ cao lớn, xếp theo thứ tự ở phòng trong.
Lúc này y cũng không đánh giá bố cục kỳ lạ này, bước nhanh trốn đến sau một ngăn tủ.
Trong bóng đêm, ngọn đèn dừng ở nhà chính, di chuyển về phía gian sau.
Cô xuất hiện ở cánh cửa, ánh đèn sáng rực bao phủ quanh thân cô, nhưng dù sao cũng không thể soi đến tình hình ở phía sau của các ngăn tủ.
Chu Duật Hằng dựa vào trên ngăn tủ, nghe cô ở cửa thấp giọng cười nói: "Có phải là em, mèo con nhà hàng xóm không? Dám lén vào địa bàn của ta, ta cũng sẽ không buông tha cho em đâu."