La Phù

Chương 186: Nghĩ đã nhanh nhưng không ngờ còn nhanh hơn




àng Vô Thần phái Côn Luân. Truyền thuyết nói gã là đệ tử kiệt xuất nhất trong lớp hậu bối. Nhưng Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ không thể ngờ được tu vi của y lại tới được cảnh giới đó, ngay cả Đông Hầu Thanh Bức cũng không phải là đối thủ.
- Bây giờ mặc dù ta có lại được thân thể nhưng tu vi bị giảm. Sau này có gặp lại cũng không phải là đối thủ của y. Thù này thật ra không thể báo được.
Đông Hầu Thanh Bức cũng không hề để ý chỉ cười cười, hỏi:
- Thế nào rồi? Các ngươi ở núi Chiêu Diêu có cảm thấy quen không?
- Nhân tài kiệt xuất của Côn Luân xuất hiện liên tiếp. Các tông phái khác đúng là không thể bằng nổi.
Huyền Vô Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nhìn Đông Hầu Thanh Bức cười cười:
- Dù sao thì khi chúng ta tới núi Chiêu Diêu cũng chưa có gặp ai. Ngoài trừ phạm vi một trăm dặm quanh đây ra cũng chưa hề đi tới nơi nào khác nên cũng chẳng biết đã quen hay chưa.
- Thật không?
Đông Hầu Thanh Bức liếc mắt nhìn Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ mà cười cười rồi ngồi xuống bên hai người:
- Ta biết hai người cảm thấy núi Chiêu Diêu chúng ta có sự đề phòng với hai người. Dù sao thì các ngươi khác với chúng ta, ngay cả Bắc Minh Vương cũng e ngại các ngươi. Có điều không phải là do người núi Chiêu Diêu chúng ta không có đủ tấm lòng để tin tưởng các ngươi.
Trong lúc nói chuyện, nụ cười của Đông Hầu Thanh Bức có một chút chua xót. Y đưa tay chỉ khoảng bình nguyên trống trải trước mặt mà nói:
- Huyền Vô Kỳ! Lạn Hàng! Các ngươi có biết tại sao nơi này lại không hề có lấy một ngọn cỏ không?
- Tại sao?
Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng ngẩn người. Cả hai người nhìn bình nguyên đó bao nhiêu ngày nhưng chỉ nghĩ đó là do trời sinh ra đã vậy chứ chưa hề nghĩ tới nguyên nhân của nó.
Đông Hầu Thanh Bức hơi thở dài:
- Hơn bốn mươi năm trước, Côn Luân từng kết hợp mười mấy môn phái trong vòng ngàn dặm muốn diệt núi Chiêu Diêu chúng ta. Lúc ấy, núi Chiêu Diêu vẫn chưa hề có được thanh thế như hiện tại, cũng không có được trận pháp phòng ngự như thế này. Mặc dù ngày đó, thập đại kim tiên của Côn Luân không hề có lấy một người nào tới đây nhưng núi Chiêu Diêu của chúng ta cũng không địch lại. Lúc đó, cái bình nguyên này chính là chiến trường. Sau đó, các vị tiền bối đã không tiếc bản thân liên thủ thi triển Thiên Hống Diệt Tuyệt đại pháp mới có thể đánh bại đám huyền môn tới đây. Nhưng trong trận chiến đó, người núi Chiêu Diêu chúng ta từ bảy trăm người mà chỉ còn có hơn chín mươi người. Khu vực này bị ngọn lửa đốt cháy, trong vòng trăm năm có lẽ không có một thứ gì có thể sống được ở đây.
- Hơn bảy trăm người mà chỉ còn lại chín mươi người.
Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng nghe vậy mà biến sắc. Mặc dù không tận mắt chứng kiến trận chiến đó nhưng chỉ cần nghe Đông Hầu Thanh Bức kể lại, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng có thể tưởng tượng ra sự thảm khốc lúc đó như thế nào.
- Yêu tộc chúng ta và người tu đạo đối đầu với nhau cả ngàn năm. - Đông Hầu Thanh Bức liếc mắt nhìn Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng:
- Thậm chí có rất nhiều người tu vi cực cao của núi Chiêu Diêu chúng ta đều cho rằng Yêu tộc và huyền môn là tử địch trời sinh. Bởi vì nội đan, máu huyết, da xương của Yêu tộc chúng ta đều là tài liệu luyện pháp bảo, nâng cao tu vi của Huyền môn chính đạo. Cho nên, dù không có trận chiến đó thì Yêu tộc chúng ta đối với con người các ngươi có một sự e ngại và kháng cự từ trong tiềm thức.
- Đông Hầu Thanh Bức tiền bối! Ngài nói rất đúng. Nhưng thật ra ta nghĩ nhiều tới điều đó lắm rồi.
Huyền Vô Kỳ trầm ngâm một lúc rồi cười cười:
- Có phải ngài sợ chúng ta không vui nên mới tìm tới đây không?
- Cũng không phải. - Đông Hầu Thanh Bức khoát tay áo:
- Vốn sau khi ta có được thân thể nên muốn tới đây thăm các ngươi, định dạy cho một chút pháp thuật. Nhưng hiện tại với tu vi của hai người các ngươi thì cũng không còn gì để dạy nữa.
- Tiền bối nói đùa. - Lạn Hàng nghiêm mặt:
- Nếu không có tiền bối thì hai người chúng ta cũng không có được sự may mắn mà có được tu vi nhưng bây giờ.
- Mỗi điều mọi người gặp đều là vận số của mình, không liền quan gì tới người khác.
Đông Hầu Thanh Bức suy nghĩ một lúc rồi chợt đứng dậy vung tay, ném một cái pháp bảo và một cái ngọc giản cho Lạn Hàng.
- Tiền bối! Đây là cái gì? - Lạn Hàng sững sờ.
- Cái pháp bảo này có tên là Lạc Thần Kim Phường. Còn trên ngọc giản ghi lại độn pháp Phù Quang lược ảnh quyết của ta.
Đông Hầu Thanh Bức nhìn Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ nói:
- Vừa rồi ta nhìn hai ngươi đấu pháp thì uy lực phi kiếm của Lạn Hàng rất mạnh, kiếm quyết hết sức tinh diệu. Nhưng do đó là kiếm quyết hệ Hỏa vì vậy mà pháp thuật khác của ta ngươi không dùng được, hơn nữa cũng không cần. Với tốc độ của ngươi hiện nay, chỉ sợ trong mười năm, đám đệ tử hậu bối trong thiên hạ cũng chẳng còn ai là đối thủ của ngươi. Có điều hiện tại mặc dù uy lực phi kiếm của ngươi có thừa nhưng sự phòng ngự lại kém. Trên người ta không có pháp bảo phòng ngự tốt nhất. Ta chỉ có cái Lạc Thần Kim Phường này có thể coi là một cái pháp bảo phòng ngự không tồi lắm, có thể cho ngươi. Huyền Vô Kỳ! Uy lực pháp thuật mà ngươi tu luyện dường như còn cao hơn pháp thuật của ta. Hơn nữa nó cũng bao hàm cả công, phòng nên ta không có thứ gì truyền cho ngươi. Có điều, Phù Quang Lược Ảnh quyết của ta cũng là một trong những độn pháp hạng nhất. Nếu để cho nó kết hợp với kiếm quyết và phi kiếm của các ngươi thì uy lực lại càng tăng.
- Tiền bối! Sao lại tặng cho thế này?
Lạn Hàng biết Đông Hầu Thanh Bức đưa cho mình Lạc Thần Kim Phường chắc chắn không phải là một thứ pháp bảo bình thường.
- Ta phải bế quan trùng tu ngay, trong một khoảng thời gian ngắn không thể ra ngoài được. Cái pháp bảo này ta có giữ cũng chẳng để làm gì.
Đông Hầu Thanh Bức thở dài:
- Có những người như các ngươi có lẽ có thể thay đổi oán hận chất chứa cả ngàn năm.
Sau khi nói xong, Đông Hầu Thanh Bức khoát tay xem như cáo từ rồi từ từ biến mất.
- Lòng dạ và sự hiểu biết của Đông Hầu Thanh Bức cao hơn chúng ta rất nhiều.
Nhìn chỗ Đông Hầu Thanh Bức biến mất, Huyền Vô Kỳ hơi nhíu mày, dường như có chút khó chịu:
- Trong mấy người chúng ta, có lẽ chỉ có lòng dạ và sự hiểu biết của Lạc Bắc mới có thể so được với những người như họ.
- Không biết bây giờ, tu vi của Lạc Bắc và Thái Thúc thế nào? - Lạn Hàng biết mỗi khi nhắc tới Lạc Bắc, nét mặt của Huyền Vô Kỳ thường rất khó chịu nhưng trên thực tế thì Lạc Bắc lại là người mà gã phục nhất. Vì vậy mà nhìn thấy Huyền Vô Kỳ, y cũng chỉ cười cười.
- Tu vi của hai người bọn họ chắc chắn là có thể cao hơn so với chúng ta.
Huyền Vô Kỳ gần như không cần phải nghĩ mà nói vậy.
Bởi vì gã hiểu rất rõ hiện tại mình có được tu vi như thế chủ yếu là do tâm trạng của bản thân có liên quan. Sở dĩ, Hiên Viên Trọng Huyền có thể dùng phương pháp quán chú chân nguyên để làm nâng cao tu vi của y, cũng là do tâm tính của y có thể chấp nhận được tâm ma xâm nhập. Còn sở dĩ tu vi của Lạn Hàng tiến nhanh cũng hoàn toàn tương tự.
Mà tâm tính của hai người tăng nhanh như vậy thì nguyên nhân chính cũng phần nhiều là vì Lạc Bắc và Thái Thúc. Chỉ trong lần Huyền môn chính đạo tập trung, dưới cả trăm cao thục vậy mà cả hai vẫn theo Lạc Bắc và Thái Thúc quyết tâm vì hai đứa bé khiến cho tu vi của hai người tăng lên một tầng. Con đường tu đạo phải có sự quyết tâm rất lớn. Một khi tâm tính đã đạt được thì việc đột phá không có gì khó khăn.
Hiện tại, định lực, quyết tâm của Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đã vượt qua phần lớn những người tu đạo cùng thế hệ.
Nhưng Huyền Vô Kỳ tự nhận so với Thái Thúc và Lạc Bắc còn kém hơn rất nhiều.
- Hiện tại có lẽ Lạc Bắc đã đạt tới cảnh giới Kiếm Cương, rất có khả năng gần tới cảnh giới dẫn kiếm vào trong cơ thể.
Huyền Vô Kỳ liếc nhìn Lạn Hàng rồi nói với gã.
- Ta cũng nghĩ như vậy. - Lạn Hàng gật đầu, cảm nhận Lạc Bắc có thể đã đạt tới cảnh giới Kiếm cương.
Với thời gian hai năm từ lúc vào Thục Sơn tới giờ mà có được tu vi Kiếm Cương thì Lạc Bắc có thể nói là người số một trong vòng mấy trăm năm qua.
Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ nghĩ Lạc Bắc bây giờ tới cảnh giới Kiếm Cương đã là hết sức nhanh nhưng cả hai lại không ngờ được Lạc Bắc lúc này đã tới cảnh giới dẫn kiếm vào trong cơ thể, nuôi dưỡng kiếm nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.