La Phù

Chương 578: Sơn chủ! Thần quân! Khí linh




Dịch giả: hany

- Ngươi đã đưa cả hai viên Phạm Thiên tinh cho hai tên đệ tử của mình? - Ánh mắt của Nhã Dịch Thần quân không giấu được sự kinh ngạc.
- Huyền Vô Thượng! Ngươi thấy chuyện này nắm chắc được bao nhiêu?
Trong đám mây màu vàng, sắc mặt của Khô Sấu thần quân cũng trở nên nghiêm trang:
- Lần trước ngươi đã nói rằng tu vi của Hoàng Vô Thần chắc chắn không dưới ba lần thiên kiếp, bản thân chưa chắc đã là đối thủ của y.
- Người này có suy nghĩ kín đáo, ta không thể nắm được nông sâu. Hơn nữa y khống chế trận pháp, chỉ có người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ trở xuống mới có thể qua được. Vì vậy mà ta cũng không dám đảm bảo cho cái kế hoạch này. Tuy nhiên đâm lao phải theo lao. - Huyền Vô Thượng hơi nheo mắt lại nói chậm rãi:
- Thiên Lan hư không của chúng ta không có nhiều linh khí, chỉ dựa vào linh dược và nội đan của yêu thú để tu luyện. Đối với người tu đạo chúng ta mà nói chẳng khác nào một vị đại hán ăn không đủ no. Trong thế giới Đại Thiên có rất nhiều linh mạch, một khi chúng ta trở lại đó thì không chỉ có những thành tựu như thế này. Hơn nữa hiện tại dị thú cấp thấp càng ngày càng ít mà khu vực của đám yêu thú cấp cao lại càng lúc càng nhiều. Hiện tại núi Mê Vụ và Loạn Tuyền đã bị yêu thú chiếm hết. Trong khi đó số lượng người ở Thiên Lan hư không chúng ta tăng lên gấp trăm lần so với cả trăm năm trước nhưng người tu đạo tu vi Kim Dan kỳ trở lên thì lại ít đi nhiều. Trong một trăm năm qua, một phần vì tài nguyên hạn chế khiến cho không có một ai tới được Độ Kiếp kỳ. Cứ tiếp tục như vậy, chưa tới năm mươi năm nữa, chúng ta sẽ biến thành thứ để cho yêu thú săn bắt, con đường tu đạo lại càng khó hơn. Sau mấy trăm năm, người tu đạo ở Thiên Lan chúng ta hết sạch cũng là điều có thể.
- Không bột khó gột nên hồ! Cho dù có thiên tài mà tốc độ tu luyện bị khống chế thì cuối cùng vẫn hết tuổi thọ mà chết. - Người tu đạo mặc áo choàng màu vàng, lớn tuổi nhất cười khổ. Y búng ngón tay bắn một tia sáng màu vàng về phía Huyền Vô Thượng:
- Huyền Vô Thượng! Ta chấp nhận cùng ngươi đánh cuộc.
- Tổng cộng mười bốn người. Nếu tám người có Phạm Thiên tinh để thêm cơ hội sống lại thì tương đương với có thêm tám người, đáng để đánh cược.
Người tu đạo mặt trắng cầm ống sáo màu đỏ trong tay vẫn bĩnh tĩnh. Sau khi nói xong, y liền bắn một tia sáng màu vàng về phía Huyền Vô Thượng, giao Phạm Thiên tinh của mình cho gã.
- Hiện tại thế giới Đại thiên đối với chúng ta là một nơi chưa hiểu rõ. Ta chỉ hy vọng sau khi chúng ta quay lại vẫn đoàn kết thế này, không bị chia bè tách phái.
Khô Cốt thần quân nói xong câu đó liền cùng với mấy người khác giao Phạm thiên tinh cho Huyền Vô Thượng. Ngoại trừ một mình Nhã Dịch thần quân.
- Đương nhiên! Nếu các vị Thần quân đã gặp những gì một trăm năm trước và lập lời ước liên minh thì cho dù trở về thế giới Đại Thiên cũng không làm cho Thiên Lan hư không chúng ta mất đi, chúng ta vẫn cùng nhau đối địch. - Huyền Vô Thượng liếc nhìn Nhã Dịch thần quân:
- Nhã dịch thần quân! Với kiến thức của ngươi chắc cũng phán đoán được tình thế lúc này. Ngươi không bỏ Phạm thiên tinh ra là có suy tính gì?
- Ta không thích đặt sống chết của mình vào tay người khác. - Nhã Dịch thần quân lên tiếng:
- Nếu cần có mười hai người tới thì ta tự mình đi. Với công pháp của ta, cho dù tu vi giảm tới Nguyên Anh kỳ muốn hồi phục cũng không khó lắm. Nếu các vị tin tưởng ta không bỏ mặt Thiên Lan tinh không thì có thể đưa những vật phẩm hồi phục tu vi cho ta.
- Cái gì? Nhã Dịch thần quân! Ngươi muốn đích thân tới? - Người tu đạo ngồi bên cạnh Nhã Dịch thần quân không giấu được sự kinh hãi.
- Từ nhỏ chúng ta tu luyện ở đây. Nơi này không thiếu kẻ thù nhưng cũng có rất nhiều bằng hữu và những chuyện không thể quên... Nếu không có mấy thứ này cũng chẳng còn gì thú vị nữa. - Huyền Vô Thường nhìn Nhã Dịch thần quân:
- Nhã Dịch thần quân tự mình dấn thân vào nguy hiểm, ta đại diện cho các đạo hữu của Thiên Lan tinh không tạ ơn một lần nữa.
- Không cần phải khách sáo. - Nhã Dịch thần quân đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Huyền Vô Thượng:
- Ta đi chuẩn bị vài cái pháp bảo để dùng. Một canh giờ sau sẽ tới.
- Ở Thiên Lan hư không, người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ được gọi là sơn chủ. Còn nhân vật vượt qua một lần thiên kiếp được gọi là Thần quân. Tổng cộng có mười sáu vị thần quân và tông chủ Huyền vô Thượng của Mật Vân tông. Thiên Lan hư không có các ngươi không ngờ có số người vượt qua một lần thiên kiếp nhiều như vậy.
Trong màn đêm đen, Hâm Duyệt mặc một chiếc pháp y màu xanh đang điều khiển Yêu vương liên thai lao về phía La Phù.
Cái pháp y màu xanh nhạt đó có những hoa văn mềm mại, nhìn hình thức rất cổ. Nó cũng được lấy ra từ Hoàng Thiên thần tháp, có tên là Phong thủy bảo y. Một khi sử dụng có thể tạo ra một tầng hơi nước, ngăn cách hơi thở và pháp lực dao động. Khi phi độn còn có thể nhờ sức gió để nâng cao tốc độ của mình.
Khi ở Côn Luân, pháp quyết mà Tô Hâm Duyệt tu luyện cũng có thể phòng ngừa người ta ám sát nàng khiến cho thần cung Toái Hư mất đi tác dụng. Cho nên nàng tới Nam Thiên môn mới không bị người Côn Luân bao vây. Hiện tại cái pháp y này với nàng cũng có rất nhiều tác dụng.
Vào lúc này, Lạc Bắc đứng bên cạnh Tô Hâm Duyệt, trước mặt lơ lửng những vầng U Minh ma huyết và Nguyên Anh của mạc Thiên Hình. Thi thoảng hắn đưa tay phóng ra một ngọn lửa Tịch Diệt bao vây lấy U Minh ma huyết. Hắn vừa luyện hóa vừa thẩm vấn Mạc Thiên Hình.
Cho dù là Hoàng Vô Thần hay Thiên La hư không đối với Lạc Bắc đều rất mạnh. Cho nên hiện tại hắn không dám bỏ phí một chút thời gian nào. Ngay cả trên đường tới La Phù hắn cũng giao việc điều khiển Yêu vương liên thai cho Hâm Duyệt còn mình thì luyện hóa U Minh ma huyết.
Hiện tại Lạc Bắc biết, Hoàng Vô Thần khống chế một cái trận pháp thượng cổ đi tới Thiên Lan hư không. Mà toàn bộ trận pháp truyền tống tới Thiên Lan hư không trong giới tu đạo hiện nay đã bị hỏng hết. Theo lời của Mạc Thiên Hình thì thời thượng cổ một vài người tu đạo có tu vi vượt qua năm lần thiên kiếp sử dụng một vài thứ bảo vật tới được Tử Kim hư không và Thiên lan hư không rồi tạo trận pháp truyền tống. Vì vậy hiện tại Hoàng Vô Thần đang khống chế con đường duy nhất nối liền từ Thiên Lan tinh không tới thế giới này.
Mặc dù người tu đạo ở Thiên Lan hư không vẫn gọi thế giới trung Thổ bây giờ là thế giới Đại Thiên, coi Thiên Lan hư không chỉ là một khu vực lạnh địa mở mang thêm, một cái động phủ nhưng trên thực tế diện tích của Thiên Lan hư không so với toàn bộ Trung Thổ còn rộng hơn rất nhiều lần.
Hơn nữa với phương pháp kích thích sinh sản của mình, hiện tại dân số ở Thiên Lan hư không đã đạt tới mười triệu người. Chỉ có điều tỉ lệ người tu đạo trong số đó cũng tương đương với thế giới Đại Thiên mà họ gọi. Trong số cả mười triệu người đó chủ yếu không tu luyện công pháp, hoặc tu luyện mà không được cái gì.
Trong những chuyện nghe được thì điều khiến cho Lạc Bắc giật mình đó là thực lực của người tu đạo ở Thiên Lan tinh không.
Hiện tại trên danh nghĩa Thiên lan tinh không chỉ có một tông môn là Mật Vân tông nhưng nó khác với giới tu đạo hiện nay. Thiên Lan tinh không có rất nhiều tán tu. Cho dù đệ tử của Mật Vân tông, sau khi tu vi tới Độ Kiếp kỳ có thể chọn một dãy núi ở Thiên Lan hư không mà xưng là sơn chủ, tương đương với tự mình chiếm một đỉnh núi không chịu sự quản lý của Mật Vân tông. Toàn bộ tài nguyên trên ngọn núi đó nằm trong tay của Sơn chủ. Còn nếu tu luyện vượt qua một lần thiên kiếp thì được gọi là Thần Quân, có thể chiếm cứ năm mươi dãy núi, nắm toàn bộ tài nguyên ở đó. Tất cả người tu đạo nằm trong năm mươi dãy núi kia cũng thuộc họ quản lý.
Hiện tại mặc dù Lạc Bắc đã vượt qua được một lần thiên kiếp nhưng hắn hiểu rõ người tu đạo bình thường muốn đạt tới Độ kiếp kỳ khó tới mức nào. Muốn tới tu vi Độ Kiếp kỳ không chỉ cần có một bộ công pháp thích hợp mà còn phải nhờ vào may mắn. Nếu không cho dù là Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh để cho hắn ở Thục Sơn tu luyện không bị ai quấy nhiễu thì trong vòng một trăm năm chưa chức tới được Độ kiếp kỳ.
Hiện tại trong giới tu đạo, người tu đạo có tu vi Nguyên Anh cũng không nhiều mà tu vi Độ Kiếp thì cơ bản chưa đếm hết nổi trên đầu ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.