La Phù

Chương 687: Thật sự không phải vì tin tưởng ngươi




Dịch giả: Xanh trời xanh nước

- Mặc dù ta bị thương nặng nhưng trong trận chiến này ta là người thắng cuối cùng.
Sắc mặt của Hoàng Vô Thần không hè có một chút giận dữ, y thản nhiên nhìn Dạ Đông Nhan:
- Bắc Minh vương chắc chắn đã chết. Không còn người này, trong thiên hạ không ai là đối thủ của ta.
- Tiền bối Bắc Minh vương đã dùng cái pháp bảo nào?
Kỳ lạ ở đây là Dạ Đông Nhan không hề tức giận mà hết sức bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm với Hoàng Vô Thần.
- Nhất Thiên Tràng. !Phật môn thời cổ tàn sát mười vạn ma tu luyện chế thành một cây cột đá có khắc hình Phật rồi lại trấn áp mười người ma tu vượt qua hai lần thiên kiếp ở trong đó. Sau đó họ để nó ở ngoài tinh không thu hút nguyên khí tinh thần, mất cả ngàn năm mới thành pháp bảo có lực oán sát, cho dù người tu đạo tu vi vượt qua sáu lần thiên kiếp cũng chưa chắc đã chịu nổi. - Hoàng Vô Thần nói hết sức bình thản:
- Không ngờ cái pháp bảo đó lại ở trong tay Bắc Minh vương.
- Khí oán hận vô tận, cần phải liên tục để chân nguyên và khí huyết trấn áp nếu không thì bản thân cũng bị cái pháp bảo này nuốt chửng. - Dạ Đông Nhan thở dài:
- Chẳng trách mà bao nhiêu năm tu vi của tiền bối Bắc Minh vương vẫn không tăng lên được, hơn nữa thân thể cũng luôn yếu đi hóa ra là vẫn bất chấp bản thân để trấn áp một món pháp bảo như vậy. Chỉ tiếc là không thể giết chết ngươi.
- Ngươi là con gái của Dạ Ma Thiên, có ngươi luyện đan dược giúp thì tốc độ hồi phục của ta sẽ nhanh hơn mấy lần. - Hoàng Vô Thần liếc mắt nhìn Dạ Đông Nhan, tiểu Trà và Hoài Ngọc:
- Chỉ cần ngươi luyện đan dược cho ta, ta sẽ để cho các nàng một con đường sống.
- Tại sao ta phải tin ngươi? -Dạ Đông Nhan nhìn Hoàng Vô Thần:
- Bao nhiêu đệ tử Côn Luân tin tưởng ngươi nhưng rồi có kết quả thế nào?
- Nói vậy là ngươi từ chối? - Ánh mắt của Hoàng Vô Thần xuất hiện sát ý.
- Không! Ta có điều kiện với ngươi. Chỉ cần ngươi để cho các nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ luyện đan dược cho ngươi. - Dạ Đông Nhan cười cười:
- Ta không tin ngươi nhưng lại tin Lạc Bắc. Ta tin rằng hắn sẽ cứu được chúng ta hoặc là cho dù chúng ta có chết thì hắn cũng sẽ báo thù cho chúng ta.
- Nếu đã vậy thì ta lại càng không thể để cho các ngươi chết. Ta càng phải để các ngươi cũng giống như Từ Thạch Hạc nhìn xem hắn thua trong tay ta như thế nào, nhìn xem ta tạo ra thịnh thế muôn đời ra sao.
Mặc dù bị thương nặng bởi Bắc Minh vương, Hoàng Vô Thần cũng không hề tức giận. Nhưng khi nghe Dạ Đông Nhan nói vậy, ánh mắt của Hoàng Vô Thần không giấu được sự tức giận.
Phất tay một cái, một cái vòng tròn màu vàng trấn áp Dạ Đông Nha, Hoài Ngọc và tiểu Trà. Thoáng cái, Hoàng Vô Thần đưa cả ba người cùng với tất cả lò luyện đan, đỉnh dược ở trong phòng lao lên không trung. Trong nháy mắt, bóng dáng của y biến mất khỏi Nga Mi vô số những ngọn lửa màu vàng từ trên không giáng xuống khiến cho những kiến trúc của Nga Mi hóa thành tro tàn.
...
Lạc Bắc đứng trong không trung nhìn Nga Mi biến thành một đống hoang tàn đổ nát.
Môn phái Nga Mi đứng sừng sững trong giới tu đạo cả ngàn năm đã bị phá hủy trong chốc lát.
Nga Mi như vậy, mà gần như toàn bộ huyền môn chính đạo cũng thế. Bởi vì hơn nửa số nhân vật tu vi cao của Huyền môn chính đạo đã chết trong trận chiến bên ngoài Nam Thiên môn.
Một cái bóng màu đen thản nhiên xuất hiện trong hư không rồi từ từ càng lúc càng rõ dần.
- Huyền Vô Thượng! Ngươi tới chậm một chút. - Lạc Bắc nhìn y xuất hiện trước mặt mà nói vậy.
- Ta tới Phong Khư...nhân lúc Phong Khư vẫn còn trong tay chúng ta.
Huyền Vô Thượng không giống như kẻ địch mà như một vị bằng hữu nhìn Lạc Bắc mà nói:
- Cuối cùng ta cũng phải chuẩn bị đường lui cho những người còn sống của Thiên Lan hư không.
Dừng một chút, Huyền Vô Thượng nhìn Lạc Bắc mà nói thật lòng:
- Ta vì người của ta đã phá hủy trận pháp nối liền với Côn Luân. Trận pháp từ Phong Khư tới Thiên Lan hư không cũng được ta chuyển tới nơi khác. Hay là các ngươi cùng với chúng ta tới Thiên Lan hư không? Chỉ cần chúng ta về Thiên Lan hư không sau đó phá hủy trận pháp truyền tống thì Hoàng Vô Thần cũng không thể tới được Thiên Lan hư không. Với thiên phú của chúng ta vẫn còn có cơ hội báo thù.
- Trước kia ta cũng có ý nghĩ đó. Nhưng bây giờ ta cũng không đồng ý đi với các ngươi tới Thiên Lan hư không. - Lạc Bắc lắc đầu nhìn Huyền Vô Thượng mà nói:
- Ta có vài vị bằng hữu ở trong tay y. Hơn nữa với tu vi và dã tâm của y thì cho dù chúng ta có về Thiên Lan hư không, y cũng không bỏ qua cho chúng ta.
- Ta biết ngươi sẽ nói vậy. - Huyền Vô Thượng cười cười:
- Từ một trình độ nào đó thì ngươi có nhiều điểm tương tự với ta. Nhưng ta sẽ không làm chuyện gì không có hy vọng. Ngươi nói ta tới chậm một chút có phải là ngươi cảm thấy có cơ hội đối phó với hắn không?
- Công pháp Vô Sắc Định đại hoa luân mà y tu luyện có rất nhiều điểm khiếm khuyết. Bắt đầu từ thiên kiếp thứ nhất, mỗi lần vượt qua một thiên kiếp, tu vi của y sẽ giảm xuống tới tầng thiên kiếp thứ nhất. Mà toàn bộ công pháp của y, một khi chân thân bị tổn thương thì hồi phục so với phần lớn công pháp khác còn khó hơn nhiều. Cho nên chúng ta ra tay càng nhanh thì cơ hội càng nhiều. - Lạc Bắc nhìn Huyền Vô Thượng mà nói:
- Nhưng sự huyền diệu nhất trong công pháp của y đó là có thể dẫn thẳng linh khí để nâng tu vi của người khác.
- Dẫn linh khí trời đất nâng cao tu vi của người khác? - Huyền Vô Thượng nhíu mày.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc gật đầu:
- Lúc này khi bị thương nặng không thể thi triển pháp quyết y sẽ quay trở lại vòng đảo thứ chín của Côn Luân. Bởi vì chỉ có ở nơi đấy, với linh mạch nhiều linh khí nhất trong trời đất y sẽ tạo ra nhiều người tu đạo có tu vi không yếu để bảo vệ cho y có đủ thời gian hồi phục.
- Vậy thì y có thể tăng tu vi của một người tới mức nào là cao nhất? - Huyền Vô Thượng không kìm nổi hỏi.
- Sư tôn của ta để thư lại nói rằng nhiều nhất có thể tăng lên tới thiên kiếp thứ nhất. - Lạc Bắc nhìn Huyền Vô Thượng:
- Lúc trước trên cái thành màu bạc kia của y có nhiều người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ đó là vì sợ nhiều người như thế mà độ kiếp thì chúng ta sẽ phát hiện ra.
- Thiên kiếp thứ nhất?
Huyền Vô Thượng cười khổ. Mặc dù với tu vi của y, người tu đạo vượt qua thiên kiếp thứ nhất sẽ bị họ giết ngay lập tức. Nhưng dù sao thì pháp của người tu đạo vượt qua thiên kiếp thứ nhất cũng có uy lực kinh người, chỉ cần số lượng càng nhiều, bọn họ sẽ chẳng có mấy cơ hội. Mà theo lời Lạc Bắc nói về công pháp của Hoàng Vô Thần, chỉ cần có đủ linh khí thì y sẽ tạo ra vô số cường giả vượt qua thiên kiếp thứ nhất.
- Chỉ cần xác định y ở trong vòng đảo thứ chín để chữa thương, chúng ta sẽ phá hủy cái linh mạch đó. Lạc Bắc nhìn Huyền Vô Thượng.
- Linh mạch trong thế gian đón nguyên khí của mặt trời, mặt trăng, tinh tú đưa vào trong địa mạch. Không ngờ các ngươi lại có thần thông như vậy. - Huyền Vô Thượng than thở.
- Lạc Bắc! Mặc kệ chúng ta thắng hay bại trong trận chiến với Hoàng Vô Thần, người còn sống của Thiên Lan hư không cũng trở về Thiên Lan hư không.
Huyền Vô Thượng liếc mắt nhìn Lạc Bắc:
- Công pháp mà ta tu luyện cũng không hồi phục nhanh như ngươi, pháp thuật bình thường cũng chẳng có tác dụng đối với y. Ta sẽ giữ lại một phần chân nguyên để phóng ra một cái pháp thuật có sức uy hiếp với y. Còn số chân nguyên còn lại, ta sẽ tăng cho tu vi của người sử dụng thần cung Toái Hư lên thêm một bậc nữa. Dù sao thì nghi thức quán đỉnh của ta cũng có thể nâng cao tu vi của nhiều người, chỉ khác với hắn là không còn mất nhiều linh khí.
- Được! Ta đồng ý với ngươi nếu chúng ta thắng, chỉ cần ta ở lại giới tu đạo một ngày, giới tu đạo của chúng ta sẽ không đối đầu với Thiên Lan hư không các ngươi. Hơn nữa chúng ta có thể tới Thiên Lan hư không giúp các ngươi chống lại yêu thú. - Lạc Bắc gật đầu.
- Nếu đã vậy thì việc này không nên để lâu. Chúng ta có thể tới vòng đảo thứ chín của Côn Luân. - Một tia sáng lóe lên trong mắt của Huyền Vô Thượng:
- Những nhân vật chúng ta để lại ở Côn Luân đã không còn tin tức. Hơn nữa trận pháp truyền tống cũng không thể tới có lẽ Hoàng Vô Thần đã quay lại vòng đảo thứ chín.
- Ta còn muốn tới Thục Sơn.
Nhưng Lạc Bắc lại lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.