La Phù

Chương 698: Phong bạo hải, thiên bí sơn




Dịch giả: Xanh trời xanh nước

-Hống!
Cùng lúc đó, ở bên rừng khác cũng có một tiếng rống vang lên.
- Hai con!
Khuôn mặt Trương Yếu Ly biến sắc.
-Chúng ta phải đi mau thôi, nếu như bị hai con Liệt Kim Lam Dực Thú phát hiện thì rất khó mà thoát được.
-Trương Yếu Ly ca ca, Xích Thù tỷ tỷ, hai người đều là tu sĩ Kim Đan Kỳ, nếu chúng ta dốc toàn lực đối phó với hai con Liệt Kim Lam Dực Thú thì vẫn có khả năng đánh chết nó.
Vừa nghe thấy tiếng của Trương Yếu Ly, Tiểu Uyển liền khẩn khoản nói:
-Nếu bây giờ chúng ta đi, người này chắc chắn sẽ không sống được.
-Muội điên rôi. Hắn ta sống hay chết thì có liên quan gì đến chúng ta. Muốn thắng Dị thú huyền giai thì cũng phải mất ít nhất một hai phần công lực.
Hàn Phong Tử phẫn nộ, rồi ngay lập tức dùng pháp bảo đưa bốn người rút về phía sau rừng.
Nhưng chỉ bay được mấy trăm dặm thì một tiếng rống tiếp theo lại vang lên, càng ngày nghe càng gần.
Tiểu Uyển quay đầu ngoái lại nhìn hố sâu mà không đành lòng, rồi đột nhiên, nàng quyết định nhảy ra khỏi pháp bảo của Hàn Phong Tử.
-Tiểu Uyển!
Nữ tử xinh đẹp khẽ thở nhẹ một tiếng.
-Để cho cô ta đi thí mạng đi! Lần nay đưa cô ta đi theo chẳng qua là vì pháp bảo đó cửa cô ta cũng khá tốt. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Chúng ta mà cứ như vậy có khi lại bị cô ta làm liên lụy đến.
Ánh mắt tàn bạo của Hàn Phong Tử lóe lên, không hề quan tâm đến Tiểu Uyển mà vẫn điều khiển pháp bảo của mình đi về phía ngược lại với sơn cốc kia.
Xích Thù quay đầu lại nhìn Tiểu Uyển bay nhanh về phía sơn cốc, trong lòng cũng không đành lòng, nhưng thấy Trương Yếu Ly không thèm quay đầu lại nhìn, nàng đành cắn chặt răng, không nói thêm gì nữa.
Trong nháy mắt ba người đã đi ra khỏi rừng rậm.
Tiểu Uyển cắn răng lướt xuống khe sâu. Bản tính nàng lương thiện, hơn nữa nàng không đành lòng để người tu đạo từ trên trời rơi xuống này một mình ở đó. Một lý do khác nữa, trước kia khi cô đang đi thu lượm đồ ở sơn mạch khác đã từng được người khác cứu giúp mà những người đó cũng là những tu sỹ Trung Thổ vị lưu lạc đến đấy.
Đối với kiểu người không có gì nổi bật, tán tu thấp nhất trong sơn mạch, ngay cả tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ cũng chưa từng gặp mặt như nàng mà nói thì không hề có ý thù địch gì đối với những tu sĩ của Trung Thổ, hơn nữa trước kia nàng từng nghe nói Thiên Lan hư không đã chiến đấu với thế giới Trung Thổ và nhận lấy thất bại thê thảm. Dường như tất cả nhưng tu sĩ cao cấp đều đã ngã xuống, pháp trận truyền tống thông với thế giới Trung Thổ cũng đã bị phá hủy. Do thiếu một số vị trí trấn áp của những tu sĩ cap cấp nên hiện nay nhiều sơn mạch lớn đã bị bọn yêu thú chiếm giữ.
Cứ như vậy, Tiểu Uyển cảm thấy lúc này giữa những tu sĩ cần phải có sự giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ bây giờ thấy chết mà không cứu, thậm chí còn đối địch nhau.
- Hắn…
Tiểu Uyển sử dụng một tấm phù hóa thành hai cái cánh rồi bay đi. Nàng thấy bộ quần áo trắng trên người tu đạo trước mặt mình đã bị rách tơi tả, trên người có vô số những vết thương, có vẻ như đã bị vô số loại vũ khí nào đó tấn công. Dường như trong người không còn giọt máu tươi nào nữa, trên người chỉ có một chút không khí yếu ớt.
Nhưng người này vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, tạo cho người khác một cảm giác vô cùng kiên nghị.
Không kịp nhìn nhiều, nàng lập tức lấy từ trong người ra một một bình đan, cầm một viên rồi nhét vào miệng người tu đạo này.
-Hống!
Ngay lúc đó, một tiếng nổ ầm ầm truyền từ bên trái phía trên đến, cùng với tiếng nổ đó là một cái bóng có hai màu vàng lam mạnh mẽ lướt xuống.
-Liệt Kim Lam Dực Thú!
Khuôn mặt Tiểu Uyển bỗng trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Con yêu thú này thân dài chưa đầy một trượng nhưng toàn thân phủ kín những vảy màu vàng, trên lưng còn có đôi cánh màu lam. Những cái răng trong miệng thì chỉ nhỏ như những chiếc đinh đinh huyền thiết, đó chính là dị thú của Huyền giai -Liệt Kim Lam Dực Thú!
-Hống!
Khi con dực thú này tấn công, miệng nó lập tức phun ra những trận cuồng phong, nhằm thẳng vào Tiểu Uyển.
Khuôn mặt Tiểu Uyển trắng bệch, tay chân loạng quạng xuất ra một Băng Tâm Ngọc Hoàn, trước mặt nàng hình thành một màn hào quang băng lam. Nhưng bị gặp phải trận cuồng phong mà yêu thú phun ra, kết quả là nàng bị đẩy lại đằng sau hơn mười trượng.
-Hống!
Chính lúc đó lại có thêm một con Liệt Kim Lam Dực Thú từ bên trái trên miệng hố vọt tới.
Hai con Liệt Kim Lam Dực Thú.
Trong mắt nàng đã hiện lên sự tuyệt vọng, hai con một trái một phải, rõ ràng chúng đang có ý bao vây nàng.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới là chàng tu đạo kia bỗng rên khẽ, lúc đầu hắn hôn mê bất tỉnh nhưng giờ bỗng loạng choạng đứng lên.
-Hống!
Có vẻ như hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng hai con yêu thú đã ngay lập tức nhào tới trước mặt, nghiến răng kèn kẹt.
-A!
Tiểu Uyển kinh hoàng hét lên rồi nhắm mắt lại. Thủ đoạn tấn công chủ yếu của Liệt Kim Lam Dực Thú là răng nhọn và những trận cuồng phong phun từ trong miệng ra, những chiếc răng sắc nhọn kia ngay cả kim loại cũng bị nghiền nát, bởi vậy nên nó mới có tên là Liệt Kim. Hắn mà bị nó cắn vào ngang lưng như vậy nhất định là sẽ bị cắn làm đôi, rồi sau đó nó sẽ xé nát, nuốt vào bụng.
Nhưng khi nàng mở mắt ra thì cảnh tượng nàng nhìn thấy có lẽ cả đời này nàng không thể quên được.
Liệt Kim Lam Dực Thú cắn vào người, liều mạng đá đầu hắn nhưng không thể cắn nổi, trên người hắntựa như không có vết cắn nào cả.
Thân thể hắn còn rắn chắc hơn cả kim loại.
Trong khi nàng còn đang kinh ngạc thì một con Liệt Kim Lam Dực Thú khác cũng xông tới cắn hắn, nhưng dù cả hai con yêu thú này có dùng sức thế nào cũng không thể cắn được hắn, thân thể hắn vẫn nguyên vẹn không có vết thương nào.
-Phốc!
Trên tay hắn dường như đang hiện lên một vầng kim quang nhạt màu, rồi hắn đột ngột nắm lấy đầu con dực thú, dùng sức nhấc nó lên rồi xé miệng nó làm đôi.
Máu tươi từ trong miệng con yêu thú phun trào ra, con yêu thú còn lại có vẻ vẫn chưa kịp phản ứng, chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, thì hắn lại nhấc con yêu thú kia lên, xé đầu nó thành hai mảnh.
-Phịch! Phịch!
Máu tươi của hai con Liệt Kim Lam Dực Thú chảy ròng ròng trên mặt đất.
Trong sọ hai con yêu thú có hai quả trứng to nhỏ khác nhau màu ánh lam, yêu đan liên tục lóe lên những tia sáng tối.
Tiểu Uyển kinh ngạc đứng thần người. Người thanh niên này rốt cuộc là ai?? Thuật pháp của hai vị tu sỹ Kim Đan Kỳ cũng không thể đả thương được Liệt Kim Lam Dực Thú nhưng lại bị hắn trực tiếp dùng hai tay đánh chết.
-Ơ, đừng!
Nàng hét lên kinh hãi như vậy là vì sau khi đánh chết hai con yêu thú, trên mặt hắn cũng mê man, ngơ ngác, giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra vậy. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lập tức tỉnh lại, lấy hai viên yêu đan, bóp nát nó ra ròi nuốt vào bụng.
-Sao vậy?
Nghe nàng hét lên, hắn liền quay lại nhìn nàng.
Ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng khẽ rung động. Ánh mắt hắn tựa như một tờ giấy trắng, thuần khiết lạnh lung nhưng lại có vẻ bí hiểm, nàng lúng túng nói:
-Trong yêu đan của Liệt Kim Lam Dực Thú có yêu độc, không thể dùng luyện hóa trực tiếp được.
Hắn “Ồ” một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Không hiểu tại sao hắn không hề lo lắng chút nào, bởi hắn có cảm giác rằng yêu đan này có lợi mà không có hại với mình , nhưng trong đầu hắn lúc này trống rỗng, giống như mọi thứ đều đã bị chèn kín lại, không thể hiểu rõ được cảm giác của mình nữa.
-À, phải rồi, cô là ai vậy?
Hắn đứng hoang mang một lúc rồi quay sang hỏi nàng.
-Ta là Lâm Tiểu Uyển, là một tán tu ở núi Thủy Nguyệt.- Nàng có chút kính sợ nhìn hắn thanh niên.
-Còn ngươi?
-Ta? Ta cũng không biết ta là ai nữa. Ta chẳng nhớ gì cả.
Hắn nhăn nhó nhìn nàng cười cười. Nhưng điều khiến nàng kinh hãi hơn là sau một hồi pháp lực dao động mà trên người hắn phát ra những vết thương trên người hắn hồi phục một cách nhanh chóng. Rất nhiều vết thương bị rách toạc cũng rất nhanh lành lặn lại, không còn chút vết tích nào nữa.
-Cô có biết ta là ai không?
-Ta không biết. Ta chỉ thấy một vòng sáng màu đen từ phía trên rớt xuống, sau đó ta tới đây xem thì đã thấy ngươinằm ở dưới này rồi.
-Một vòng hắc quang?
Hắn nhăn nhó lắc lắc đầu rồi cầm viên yêu đan còn lại đưa cho nàng.
-Viên yêu đan này tặng cho nàng.
Tuy rằng đầu óc trống rỗng nhưng hắn cảm giác được rằng Lâm Tiểu Uyển muốn đến cứu hắn, cho hắn nuốt một viên đan, hơn nữa trong đầu hắn nghĩ rằng viên yêu đan này rất có ích với Tiểu Uyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.