Sáng sớm, Bích Trà bị ánh nắng trực tiếp của mặt trời làm tỉnh giấc. Nàng lấy hai tay chống xuống mái ngói, dùng sức nâng cơ thể ngồi dậy. Vươn tay xoa bóp sau gáy, nàng tiến đến về phái mép, dựa thế leo từng bước một xuống cầu thang. Tuyết Thủy trùng hợp đến phòng thăm nàng, nhìn thấy một màn này liền hốt hoảng chạy đến giữ trụ cầu thang cho nàng bước xuống, miệng vẫn không thôi trách móc:
" Mới sáng sớm mà Bích Trà lên nóc nhà làm gì... Cẩn thận từ từ thôi kẻo ngã"
Bàn chân đặt xuống mặt đất, Bích Trà mỉm cười chào Tuyết Thủy:
" Sáng an"
" Ừm. Sáng an". Tuyết Thủy gật đầu đáp lại. Nàng dẫn Bích Trà đến sảnh phòng dùng bữa sáng, sau đó cùng nhau đi đến Ngô gia. Ban đầu Yên quản gia sắp xếp xe ngựa để dễ bề di chuyển, nhưng sau một hồi năn nỉ của Tuyết Thủy, cả hai quyết định trực tiếp cưỡi ngựa. Bạch mã của Bích Trà đã được ăn cỏ xanh, tinh thần trạng thái tràn đầy năng lượng. Nàng đỡ Tuyết Thủy lên bạch mã, nàng thì ngồi phía sau vòng tay bảo hộ người trong lòng, tay cầm dây cương thúc ngựa di chuyển.
Tiếng cước bộ bình ổn trên đường, Tuyết Thủy chăm chú nhìn quan cảnh xung quanh. Đây là lần đầu tiên nàng được ngồi trên lưng ngựa, trong lòng có chút hồi hộp xen lẫn phấn khích. Cả hai nói chuyện phiếm với nhau, Bích Trà chủ yếu kể về những trải nghiệm phá án của bản thân, cũng như mô tả về những cảnh sắc thiên nhiên mà chính nàng trải nghiệm. Tuyết Thủy chăm chú lắng nghe, lâu lâu lại chèn thêm một số câu hỏi về võ thuật.
Bích Trà hứa sẽ dạy nàng một số chiêu thức phòng thân cơ bản, đồng thời lấy trong người ra một chủy thủ được chế tác tinh xảo tặng Tuyết Thủy coi như quà gặp mặt. Đây là món quà mà nàng sử dụng số tiền Tử Long đưa hôm qua để mua, cũng xem là cách để nàng đáp lại thành ý là Lạc gia dành cho nàng. Tuyết Thủy hai tay đón lấy chủy thủ, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
Bạch Mã đến trước cửa phủ Ngô gia, Bích Trà nhảy xuống ngựa, vươn tay đỡ lấy thân ảnh Tuyết Thủy. Được sự cho phép, cả hai bước qua cánh cửa lớn của phủ viện Ngô gia, không gian rộng lớn bên trong phủ viện mở rộng trước mắt. Tuyết Thủy dẫn Bích Trà thuần thục đi qua từng lối đi, cuối dùng dừng chân tại một khu vực trống trải trưng bày nhiều vật dụng cho việc luyện võ. Hai thân ảnh nam tử trạc tuổi nhau đang cầm kiếm giao đấu, xung quanh là một vai nô tỳ đang trầm trồ quan sát. Lý Tử Nam lớn hơn Ngô Thần Phong hai tuổi, nhưng thể lực hai người gần như tương đương nhau, từng lần tách ra rồi nhập vào, tiếng vũ khí va chạm phối hợp cùng những động tác võ thuật của hai nam tử.
Bích Trà thầm đánh giá chiêu thức của hai người bọn họ. Nhìn chung những chiêu thức này chỉ hợp để đối phó với những người có võ thuật ở mức khá, nếu gặp phải cao thủ hoặc thích khách thuộc tổ chức chuyên nghiệp, chắc khác nào múa rìu qua mắt thợ. Thần Phong, Tuyết Thủy, Tử Nam và nàng tuổi tác cũng không cách biệt nhau là mấy, có lẽ nàng sẽ giúp họ cải thiện một số nhược điểm trong kiếm thuật.
Nghĩ là làm, Bích Trà lên tiếng cắt ngang cuộc giao đấu trước mặt:
" Hai vị công tử có muốn cùng ta giao lưu võ thuật".
Hai nam tử đồng loạt ngừng động tác đứng nhìn về thân ảnh lục y nữ tử đang tiến đến. Bích Trà đứng nhìn kệ vũ khí, lấy cho mình một thanh kiếm rồi chậm rãi nâng bước chân đến cạnh hai nam tử. Nàng đưa tay ôm quyền:
" Ta và Lạc tiểu thư đường đột đến đây, mong là sẽ không gây phiền hà đến hai vị công tử".
Thần Phong là người tài, tính cách bộc trực thoải mái hơn so với Tử Nam nho nhã lễ độ. Hắn đưa tay ôm quyền đáp lễ:
" Không phiền, không phiền. Cô nương nếu đã biết võ thuật, ta có thể cùng giao lưu cùng với cô nương".
" Không phải chỉ mình Ngô công tử, cả Lạc công tử cũng phải cùng nghênh chiến với ta".
Tuyết Thủy đứng ở khoảng cách an toàn bên ngoài sân đấu, lớn tiếng nhắc nhở:
" Thần Phong công tử, huynh trưởng, Bích Trà là nữ hiệp, hai huynh đừng nương tay với nàng ấy".
Bích Trà nháy mắt ra hiệu cho Tuyết Thủy, đáp lời:
" Lạc tiểu thư nhìn cho kĩ đấy nhé".
Dứt lời, Đại Sơn, Thần Phong và Bích Trà bắt đầu bước vào trận đấu. Trái ngược với kiếm thuật lấy cương làm trụ, kiếm thuật của Bích Trà tựa như cơn gió nhẹ thoát ẩn thoát hiện, khiến đối phương không thể xác định chiêu thức trước mặt. Thân ảnh lục y nhẹ nàng luồng lách di chuyển xung quanh, trường kiếm dễ dàng phá giải chiêu thức của hai nam tử. Ba người đứng cùng nhau tạo thành một đường thẳng, Bích Trà vung kiếm bất ngờ khiến Tử Nam mất thế trụ vững mà nghiên người ra sau, tranh thủ thời cơ, mũi kiếm nhanh nhẹn chĩa thẳng vào yết hầu Thần Phong. Đợi Đại Vũ lấy lại thế vững đứng thẳng lưng, đế giày nữ tử đã vừa vặn cách gương mặt hắn chưa đến một phân.
Kết quả trận đấu đã rõ, những người xung quanh vỗ tay dành lời khen đến lục y nữ tử. Bích Trà thu lại chiêu thức, kính cẩn hành lễ với Thần Phong và Tử Nam:
" Vừa rồi đã mạo phạm, mong rằng hai vị công tử sẽ không trách tội".
Tử Nam khách sáo đáp lời:
" Đo đấu không màn lễ nghi, trận đấu vừa rồi đã khiến cho tại hạ được mở rộng tầm mắt".
Thần Phong ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Bích Trà như được nhìn thấy vàng:
" Cô nương quả thật tài giỏi, chiêu thức xuất quỷ nhập thần, thập phần khó đoán. Cô nương có phiền khi cùng ta đánh thêm một vài trận".
" Được thôi, nhưng lần này sẽ không dùng kiếm thật mà sẽ dùng kiếm gỗ. Đồng thời lần này ta sẽ đánh thật, Ngô công tử có giỏi chịu đòn hay không?"
Ngô Thần Phong là người ham học hỏi, đương nhiên chẳng sợ chuyện này. Hắn vỗ ngực tự tin đáp:
" Ta thân thể cứng cáp, không sợ đau. Cô nương cứ giao lưu võ thuật tự nhiên mà không cần kiêng dè gì".
Tử Nam cũng muốn được chỉ giáo thêm, hắn bước đến đứng cạnh Thần Phong như ngầm biểu thị đồng tình. Thấy vậy, Bích Trà nở nụ cười tươi nhìn hai nam tử đã sập bẫy trước mắt, lại quay sang nhìn Tuyết Thủy đang lo lắng. Nàng ẩn ẩn như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt không tự chủ cười tươi hơn:
" Vậy chúng ta bắt đầu thôi".
...
Một hồi đánh rồi lại ngừng, ngừng rồi lại đánh cứ thế kéo dài đến tận chiều muộn. Hai thân ảnh nam tử nằm bệt dưới đất chẳng màn tác phong quy cũ, toàn thân Thần Phong và Tử Nam lúc này tràn đầy thương tích, y phục cũng vì bị ngã nhiều lần trên đất mà trở nên bẩn. Bích Trà chống kiếm gỗ xuống đất thở hổn hển, hôm nay nàng cũng đã hao tổn nhiều sức lực. Nàng nể tình hai người là trạng nguyên và á khoa khoa bảng nên chẳng dám đánh vào gương mặt, còn những chỗ khác trên cơ thể thì nàng chẳng bỏ sót nơi nào. Có lẽ hai tên thiếu gia này phải cần ít nhất ba hay bốn ngày tĩnh dưỡng, đợi cho vết bầm trên người lành hẳn thì có thể luyện tập kiếm thuật trở lại. Cả quá trình giao đấu cùng nhau, nàng đã tận tình chỉ ra những lỗ hổng kiếm thuật và những nhược điểm của từng người, đồng thời hướng dẫn cho họ cách khắc phục. Mong rằng chuyến đi lần này sẽ giúp Thần Phong và Tử Nam học thêm nhiều điều mới.
Tuyết Thủy chạy đến đứng cạnh Bích Trà, quan tâm hỏi:
" Bích Trà thấy thế nào, có mệt lắm không?"
Bích Trà lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nhìn nàng:
" Ta không sao, Lạc tiểu thư nên để câu này cho Ngô công tử".
Tuyết Thủy nhận ra Bích Trà đã phát hiện tình cảm của nàng dành cho Thuần Phong, nàng ngại ngùng cúi mặt lén nhìn về thân ảnh Thần Phong đang nằm dưới đất nhìn trời. Tử Nam nằm bên cạnh từ từ đứng dậy, vươn cánh tay đau nhức hướng đến bắt lấy cánh tay đang vươn lên của Thuần Phong. Cả hai nam tử hừng hực ý chí nam nhi, quyết tâm ngày mai lại cùng Bích Trà so tài cao thấp. Bích Trà bị hai ngọn lửa khí thế trước mặt dọa sợ rồi, bọ hắn không mệt, nhưng nàng rất mệt à nha. Nàng viện cớ từ chối khéo, sau đó cả bốn người ở lại phủ Ngô gia dùng bữa tối trước khi trở về Lạc gia.
Ngô Thần Phong là nhi tử của Tạ Yến, thiếp thất của Ngô lão gia. Tạ Yến chính là nữ nhi của Yên quản gia, bởi vì có nhan sắc xinh đẹp nên được Ngô lão gia cưới về làm tiểu thiếp thứ năm, được phân đến ở trong tư viện năm ở phía Đông Nam của phủ viện Ngô gia. Trùng hợp là Ngô Thần Phong và Lạc Tuyết Thủy lại sinh cùng thời gian với nhau, cho nên có thể nói rằng Lạc gia và Ngô gia có nhiều điểm tương đồng đến lạ. Ngô lão gia là mệnh quan triều đình, suốt ngày vắng mặt. Ngô Thần Phong cũng chẳng mấy khi được nhìn thấy phụ thân ở trong phủ.
Ngô phu nhân đã đến kinh thành cùng Ngô Lão gia dự yến tiệc trong hoàng cung, trong phủ viện Ngô gia chỉ còn lại Ngô Thuần Phong và nhi tử của Ngô phu nhân - Ngô Tuấn Hy, hai mươi hai tuổi. Cái tên Tuấn Hy, nàng đã được nghe trên con phố. Người dân ở đay đều ái ngại uy quyền của Ngô gia mà không dám làm gì hắn, hắn cứ thế dựa hơi phụ thân mà trở nên kiêu ngạo không xem ai ra gì, ngày này trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành, kiếm chuyện gây sự đủ đường.
Trong một bàn ăn lớn tại sảnh phòng, ba nữ hai nam đang ngồi dùng đũa. Ánh nến soi chiếu gương mặt xinh đẹp của Tạ Yến phu nhân, cũng là mẫu thân của Thần Phong. Tạ Yến năm nay vừa bước sang tuổi ba mươi ba, dung nhan vẫn khiến bao nữ tử trẻ tuổi phải ganh tỵ. Với tính cách hiền lành an phận, Tạ Yến phu nhân rất được lòng Ngô lão gia, cũng giúp cho nàng tránh khỏi sự ganh tỵ mù quáng của Ngô phu nhân khi sống trong kiếp chung chồng. Cả phủ viện Ngô gia chỉ dám gọi nàng là Tạ Yến phu nhân, bởi vì đây chính là mệnh lệnh của Ngô phu nhân.
Thuần Phong đưa đũa gắp một miếng thịt đặt trên bát của Tuyết Thủy, nàng e thẹn hình hắn rồi cũng nhận lấy cho vào trong miệng. Tạ Yến phu nhân nhìn một màn này mà khóe miệng không tự chủ cong lên. Tử Nam vẫn giữ phong tái điềm tĩnh, chỉ là bàn tay đang siết chặt đôi đũa đã bán đứng hắn. Bích Trà chiêm ngưỡng từng trạng thái ảm xúc của mọi người, trong lòng cũng vui lên rất nhiều. Tạ Yến phu nhân có vẻ rất thích Tuyết Thủy, nàng đưa đũa gắp thức ăn đặt vào bát Tuyết Thủy, căn dặn nàng nên ăn nhiều một chút.
Kết thúc bữa tối, Tuyết Thủy, Tử Nam và Bích Trà chuẩn bị rời khỏi Ngô phủ. Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Tử Nam đang đỡ tay Tuyết Thủy lên xe ngựa, một xe ngựa được trang trí xa hoa ở phía đối diện xông nhanh tới rồi dừng hẳn trước cửa phủ. Một tên nô gia tiến đến nằm bò ở phía dưới lối lên xuống của xe ngựa, tiếp theo đó là một nam tử phong lưu cầm quạt vén màn bước ra, bước chân cứ thế mạnh bạo dẫm lên lưng của tên nô gia phía dưới mà bước xuống. Sau khi đứng vững trên mặt đất, hắn mở quạt phe phẩy nhìn về phía Tuyết Thủy, nở nụ cười dâm đãng gợi đòn:
" Lạc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi. Nàng đã có câu trả lời về câu hỏi lần trước của ta chứ?"
Tuyết Thủy hành lễ chào hắn, khách sáo trả lời:
" Ngô công tử, thứ cho ta không thể nhận lời. Ta còn nhiều việc phải làm, khó mà có thể đi dạo cùng với công tử".
Tuấn Hy bước lại gần Tuyết Thủy, khi mà cả hai chỉ còn cách nhau chưa đến hai bước chân, Thần Phong và Tử Nam đồng thời bước lên, một trái một phải tạo thành bức tường cao lớn che chắn hoàn toàn thân ảnh nhỏ bé của Tuyết Thủy. Tuấn Hy cảm nhận rằng bản thân không được chào đón, gương mặt không dấu nổi sự tức giận xen lẫn ganh tỵ nhìn vào Thần Phong. Hắn và Thần Phong đều là nhi tử của phụ thân, vì sao Thần Phong lại ưu tú đến thế, tài giỏi đến thế. Còn hắn thì sao, mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn chẳng thể đuổi kịp tài năng của một tên xuất thân thấp kém kia, nhi tử của một tiểu thiếp thì sao có thể dám đứng đây chắn đường hắn chứ. Hắn vung tay một quyền đánh vào gương mặt của Thần Phong, lời nói thể hiện uy quyền:
" Tên thấp hèn như ngươi sao dám đứng đây cản trở ta, hay là ngươi muốn mẫu thân của ngươi phải sống khổ cực tại Lâm gia".
Thần Phong cúi mặt không nói chuyện, bàn tay của hắn siết chặt chịu đựng. Tử Nam lên tiếng bảo vệ Thần Phong:
" Chuyện này không liên quan gì đến Thần Phong, mong Ngô thiếu gia cư xử có chuẩn mực".
" Tử Nam à, ngươi đừng nghĩ răng ngươi vừa được trở thành trạng nguyên liền có thể hô mưa gọi gió ở đây. Phụ thân ta là mệnh quan triều đình, ta nghĩ rằng ngươi cần dùng bộ óc thông minh của mình để suy nghĩ thiệt hơn. Chốn quan trường thập phần nguy hiểm, ngươi nên cẩn thận ít nhiều".
Lời nói Tuấn Hy nhẹ nhàng như quan tâm, nhưng thực chất là lời cảnh cáo về tương lai của Tử Nam. Hắn muốn nói thêm vài lời, Bích Trà cưỡi bạch mã đã đứng sau xe ngựa chờ từ lâu lên tiếng:
" Nói chuyện xong chưa, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi".
Bởi vì xe ngựa che hoàn toàn không gian phía sau, Tuấn Hy không phát hiện đang có người ở đó. Hắn nghiêng người nhìn về nơi phát ra âm thanh, bóng dáng lục y nữ tử cũng từ từ xuất hiện. Bích Trà thúc ngựa bước đến đứng đầu xe ngựa Lạc gia, một lần nữa nhắc nhở:
" Lạc tiểu thư, Lạc công tử, chúng ta xuất phát thôi".
Tuấn Hy bị vẻ đẹp mạnh mẽ hoang dại của Bích Trà thành công thu hút. Hắn chẳng thèm quan tâm đến Tuyết Thủy đang đứng núp phía sau lưng hai nam tử trước mặt, xoay người bày ra phong thái lãng tử chào Bích Trà:
" Tại hạ là Ngô Tuấn Hy, không biết cô nương tên họ là gì?"
" Ta tên Bích Trà, xin chào Ngô công tử". Bích Trà đưa tay ôm quyền hành lễ.
Tử Nam và Tuyết Thủy hành lễ với Tuấn Hy, sau đó cũng lên xe ngựa rời khỏi Ngô phủ. Bích Trà muốn nói vài lời với Thần Phong nên nán lại một lát. Nàng đưa tay ngoắc ngoắc ra hiệu Thần Phong lại gần ngựa, cúi đầu nói vào tai của hắn:
" Ta muốn giết tên kia quá, vậy bây giờ ta được phép giết hắn không?"
Thần Phong bị lời nói bông đùa của nàng dọa sợ rồi. Hắn xoay mặt nhìn Tuấn Hy đang đứng như tượng vì mãi ngắm nhìn Bích Trà, rồi lại nói với nàng:
" Hắn là huynh trưởng của ta, cô nương xin hãy rộng lượng bỏ qua".
Không phải Thần Phong không tin nàng sẽ thực sự ra tay với Tuấn Hy, nhưng nếu nàng ấy muốn giết người, chuyện này sẽ dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều hắn còn việc cần xử lý, một khi kế hoạch của hắn thực hiện, hắn sẽ đích thân tính chuyện với Tuấn Hy.
" Ồ, không cho giết thì thôi. Nhưng công tử phải bảo hắn tránh xa ta một chút, nếu không thì công tử cũng biết kết quả rồi đấy". Bích Trà nhếch miệng chán nản nói, sau đó lại ngước mặt nhìn tên thiếu gia lộng quyền Tuấn Hy đang đứng đó. Nàng nở nụ cười đáng yêu về phía hắn, dây cương vung xuống, tiếng vó ngựa vang vọng trong không gian mang theo thân ảnh lục y nữ tử xa dần rồi biến mất trong màn đêm.
Thần Phong tiến lên bậc thang chuẩn bị bước vào trong phủ. Lúc sắp đi qua người Tuấn Hy, hắn lên tiếng hỏi:
" Lúc nãy nàng nói với ngươi điều gì?"
" Nàng bảo rằng huynh tránh xa nàng một chút, nếu không nàng sẽ giết huynh".