La Thần

Chương 16: [ Tráo đổi thân phận ] Bỏ trốn




Trong một lối đi tối đen, tiếng bước chân cứ vang lên đều đặn dẫn chủ nhân của nó tiến tới lối ra sáng ánh nến trước mắt. Thần Phong men theo lối mật thất đến một căn phòng bí mật, bảng gỗ trên tường ghim nhiều hình vẽ chân dung của người Ngô gia và Lạc gia. Các hình ảnh được liên kết với nhau bởi những đường vẽ và dòng ghi chú nhỏ. Ở giữ trung tâm bảng gỗ là ba hình vẽ chân dung của Thần Phong, Tử Nam và Tuyết Thủy, xung quanh trung tâm lần lượt là Lạc Yên, Lý Tịch Nhược, Lạc Đại Sơn, Tạ Yến và Ngô Tuấn Hy. Thần Phong đưa bàn tay sờ nhẹ lên gương mặt của Lý Tịch Nhược, ánh mắt dịu dàng pha thêm chút chua sót, hắn nói nhỏ:
" Nếu như nhi tử không bị tráo đổi, có phải là nhi tử sẽ được mẫu thân yêu thương, sẽ được nhận tình phụ tử trọn vẹn của phụ thân hay không?".
Hắn nói xong, lại dời bàn tay đặt lên bức chân dung của Lan Yên và Tạ Yến, giọng nói lại chuyển sang căm hận bi phẫn:
" Vì sao hai người lại dám làm điều này, nếu như khi ta được chào đời, hai ngươi không vì sự ích kỷ của bản thân mà làm điều này, thì ta cũng không phải chịu đau khổ tủi nhục trong suốt mười sáu năm qua".
Vừa ở trạng thái bi phẫn, khi nhìn đến bức chân dung của Lạc Tuyết Thủy, Thần Phong lại dùng ánh mắt hạnh phúc ngọt ngào:
" Lạc Tuyết Thủy, nàng là nữ nhân tốt, ta không muốn nàng phải đau khổ khi biết được thân phận thật của mình. Ta sẽ cố gắng an bài tất cả, sau đó cưới nàng. Ta hứa sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc."
...
Tình mẫu tử là tình yêu vĩ đại nhất trần gian, bởi vì không có một ngôn từ cụ thể nào trên đời để có thể mô tả trọn vẹn và đầy đủ cho tình mẫu tử. Nhưng có một sự thật mà chúng ta cần phải suy xét, đó rằng liệu trước khi thứ tình yêu ấy được hình thành, người mẹ có vì sự ích kỷ của bản thân và sự khắc nghiệt của môi trường mà chấp nhận vứt bỏ đứa con của mình?
Bích Trà đang ung dung ngồi đung đưa hai bàn chân, dẫn bạch mã song hành cùng xe ngựa đang chở hai huynh muội Lạc gia trở về Lạc phủ. Xe ngựa dừng trước cổng lớn phủ viện Lạc gia, Tuyết Thủy và Tử Nam bước lên bậc thang dần tiến qua cánh cửa lớn. Tuyết Thủy không thấy Bích Trà muốn xuống ngựa, nàng xoay người lại tò mò hỏi:
" Bích Trà không bước vào phủ sao?"
" Lạc tiểu thư và Lạc công tử vào nghỉ ngơi trước đi, ta muốn cưỡi ngựa dạo quan trị trấn một chút, lát nữa sẽ trở về".
Tận mắt nhìn hai người đến khi khuất bóng trong phủ viện rộng lớn, Bích Trà vung mạnh dây cương, bạch mã kêu lên một tiếng liền mạnh mẽ phóng về phía trước. Cả ngày hôm nay nàng luôn bị Tuyết Thủy bám theo bên cạnh nên chẳng thể thoải mái làm điều mình thích, đêm nay trời thanh gió mát, nàng muốn cùng bạch mã của mình tận hưởng bầu trời riêng của bản thân.
Một thân một ngựa xuyên qua từng tán lá trong rừng, nàng đã muốn đến nơi này từ lâu. Tiết trời đang ở mùa hè, cũng là thời điểm cực kỳ thích hợp để xuất hiện đom đóm. Nàng kéo dây cương dừng ngựa trước một con suối nhỏ, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh. Sau khoảng lặng của sự yên tĩnh, từng con đóm đóm nhỏ mang theo ánh sáng vàng yếu ớt lơ lửng trong bóng tối. Một con, hai con, ba con,... và cả một bầu trời đom đóm nổi bật len lỏi trong từng ngóc ngách của khu rừng.
Nàng nhón chân bước từng bước nhỏ vì sợ làm đom đóm sợ hãi chạy mất. Đến gần một con đom đóm, nàng nhanh tay vươn tới tóm lấy nó giam cầm trong lòng bàn tay nàng. Hai bàn tay nàng úp lại tạo một khảng trống, ánh sáng đóm xuyên qua khe hở giữa các ngón tay trong thật đẹp. Bích Trà buông tay thả đom đóm trở lại với thiên nhiên, ngẫu hứng vũ khúc hòa mình vào ánh sáng lung linh của đom đóm. Một thân lục y tung bay theo từng động tác múa, nàng tựa như tinh linh nhỏ bé ở chốn rừng xanh.
Đang mải mê tận hưởng không khí của thiên nhiên và sự tự do, bỗng một tiếng nổ phát ra, sau đó một chiếc lưới nhện lớn từ trên đầu nàng rơi xuống. Thân thể Bích Trà theo phản xạ liền lăn một vòng thoát khỏi lưới nhện kia, lại vì không gian tối đen của rừng rậm ảnh hưởng đến tầm nhìn, thế là nàng lại bị bắt lại bởi một chiếc lưới nhện khác. Bích Trà ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một bóng dáng hắn y vận hoa văn bạch hổ dần dần tiếng tới gần nàng, theo sau lưng là rất nhiều hắc y nhân khác.
Bích Trà nhìn tên điên trước mặt, gương mặt nàng lạnh băng, nàng lên tiếng chất vất:
" Ngài đang làm gì vậy?"
Quốc Sơn khụy một bên gối ngồi đối diện nàng, ánh mắt hắn tựa như mãnh hổ rình mồi nhìn nàng. Hắn nhếch miệng trêu đùa:
" Nhìn xem, chú nai tơ trước mặt hóa ra ra một tiểu cô nương à".
Bích Trà không muốn nhiều lời với tên điên mang mác hoàng thất này, nàng vào thẳng chuyện chính:
" Ngài thả ta ra trước có được không?".
" Không".
" Vì sao?".
" Nếu ta thả nàng ra, nàng lại bỏ trốn mất thì sao".
Cả người Bích Trà nằm gọn trong lưới nhện, nàng cảm nhận rõ rằng cơ thể như bị rút hết năng lượng, chỉ có thể vô lực nằm đó mặt người chém giết. Nàng đưa mắt nhìn kết cấu lưới nhện để tìm cách thoát ra, nhưng cho dù nàng có cố gắng tìm kiếm thì chẳng phát hiện được lỗ trống nào, cứ như là nó được dệt thành một khối liên kết. Nàng thử vận nội lực cưỡng chế phá lưới, lại phát hiện rằng nội lực hiện giờ của nàng đã bị khóa lại.
Biết rằng bản thân lần này gặp chút rắc rối khó giải quyết, nàng lười biếng đưa mắt nhìn hắn:
" Ồ. Vậy ngài nói xem vì sao sao ngài lại muốn bắt ta, ta nhớ rằng ta cũng đâu có làm chuyện gì đắc tội ngài".
Quốc Sơn nhìn bộ dáng chẳng khuất phục của nàng, ánh mắt hắn hứng thú nhìn nàng như nhìn một món đồ chơi thú vị:
" Ta biết rằng nếu ta muốn nàng đi theo ta, nàng sẽ tìm cách để bỏ trốn. Nàng cũng đừng chống cự vô ích, đây là lưới kim sa mà ta đặc biệt làm ra dành cho nàng, ngay cả kiếm của nàng cũng chẳng thể cắt đứt. Nàng cứ ngoan ngoãn theo ta trở về đi".
Bích Trà nhìn Quốc Sơn như nhìn một tên điên, hắn có cần vì muốn bắt nàng mà đích thân chuẩn bị một món đồ tốt như vậy hay không. Nếu biết rằng sẽ phải gặp kết cục này, nàng đã không nên dùng Bác Nhã kiếm trước mặt hắn. Nàng đưa một ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo hắn tiến lại gần nàng, Quốc Sơn nhìn động tác của nàng của thừa biết nàng tính giở trò gì, dù vậy hắn vẫn phối hợp hướng thân người lại gần mặt nàng. Nàng đưa miệng đến tay hắn thủ thỉ:
" Ngài đúng là một tên điên hết thuốc chữa".
" Đa tạ nàng đã khen".
Hắn nở nụ cười mị hoặc nhìn nàng, sau đó dưới ánh mắt của đám thuộc hạ, Quốc Sơn cuối người vác nàng lên vai mang đến xe ngựa rộng lớn đã được chuẩn bị sẵn. Hắn cẩn thật đặt nàng vào trong xe ngựa, cả đoàn người lặng lẽ rút lui khỏi rừng. Bạch mã mà nàng cưỡi là một thú cưỡi thông minh, nó im lặng núp ở trong góc khuất tận mắt chứng kiến tất cả, đợi đám người kia đi xa, bạch mã hướng cước bộ chạy thẳng ra khỏi rừng.
Nằm ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ bên trong xe ngựa, đầu nàng gác lên đùi hắn, hắn một tay cố định đầu nàng tránh xê dịch, tay còn lại thì đang vỗ về nàng như người cha đang ru con an giấc mộng. Đôi mắt nàng mở to nhìn chằm chằm Quốc Sơn như muốn xuyên thủng gương mặt đáng ghét này. Nàng nở nụ cười hòa ái, giọng nói ngọt ngào dụ dỗ hắn:
" Bây giờ ta đang nằm trong tay ngài, ta cũng chẳng dám tìm cách trốn thoát. Hay là ngài trước tiên cứ tháo tấm lưới đắt tiền này ra khỏi người ta trước có được hay không?"
Quốc Sơn cúi mặt xuống mỉm cười nhìn nàng, hỏi:
" Nàng thấy ta có đẹp không?"
" Đẹp". Nàng thành thật trả lời.
" Đẹp là được rồi". Nhận được câu trả lời của nàng, hắn nở nụ cười tuyệt mỹ, sau đó điểm huyệt ngủ của nàng. Bích Trà tầm mắt tối sầm lại rồi ngủ thiếp đi, Quốc Sơn vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn lúc này thật dịu dàng, khác hẳn ánh mắt lãnh huyết vô tình trước mặt những người khác. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, giọng nói pha chút giận dỗi:
" Vì sao nàng nhớ được tên ta, lại không nhớ rõ ta là ai? Nàng vì sao lại luôn giữ khoảng cách với ta? Chẳng lẽ bởi vì khi ấy nàng còn quá nhỏ, hay vì cú sốc đó đã đả kích lớn đến ký ức của nàng".
...
Xe ngựa dừng chân ở một quán bán nhỏ ven đường. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ xe ngựa chiếu xuống thân ảnh nữ nhân đang nằm trên giường nhỏ, toàn thân nàng vẫn còn nằm trong lưới nhện. Quốc Sơn đã rời khỏi xe ngựa, bên trong xe ngựa chỉ còn lại Bích Trà đang say giấc ngủ. Bích Trà bị cơn đau thấu xương bức tỉnh, nàng mở mắt nhìn khung cảnh mờ ảo xung quanh. Đầu nàng hiện giờ rất đau, toàn thân nàng đều đau. Đúng rồi, hôm qua là ngày nàng uống thuốc, nàng đã quên uống thuốc. Hiện giờ đã quá giờ dùng thuốc, cơn đau đó lại một lần nữa xuất hiện hành hạ nàng.
Lần đầu tiên nàng biết đến căn bệnh này là khi nàng ở thế giới này được một tháng, lúc ấy nàng vẫn còn nằm trên giường bệnh dưỡng thương. Nghe Mộng bà bà thuật lại, căn bệnh của nàng là do từ khi nhỏ nàng đã trúng một loại độc dược gọi là Băng Tâm, loại độc này đến bây giờ vẫn chưa có giải dược, khi cơ thể trúng độc sẽ không phát bệnh ngay mà sẽ ở trong cơ thể âm thầm len lỏi khắp toàn thân. Chờ đến khi độc hoàn toàn ngấm vào toàn bộ lục phủ ngũ tạng, Băng Tâm sẽ bắt đầu tái phát. Ban đầu chỉ là những cơn rét lạnh thông thường, nhưng dần dần thời gian phát bệnh sẽ ngày càng rút ngắn, cơn đau cũng sẽ từ rét lạnh chuyển sang đau thấu tận tâm can, khiến người phát bệnh cảm giác như nội tạng cùng xương tủy bị ngâm trong hầm băng, hô hấp vì thế mà trì trệ. Đến cuối cùng, người trúng độc Băng Tâm sẽ hóa thành người băng mà chết.
Mộng bà bà có đưa cho nàng một lượng thuốc đủ dùng trong một năm, nàng vẫn luôn mang theo nó bên mình. Nhưng giờ đây toàn thân nàng không thể cử động được, thuốc nằm trên người cũng không thể lấy dùng. Băng Tâm tái phát lạnh thấu xương, toàn thân nàng vì lạnh mà run rẩy dữ dỗi, chân mày và lông mi nàng phủ một tầng mỏng băng tuyết, làn hơi nàng thở ra cũng mang theo khí lạnh. Nàng khó gọi nhỏ tên hắn:
" Quốc Sơn... Quốc Sơn..."
Quốc Sơn đang đứng mua đồ ăn sáng cho nàng, một tên thị vệ tiến đến bẩm báo:
" Bẩm chủ thượng, Bích Trà cô nương đang kêu tên ngài".
Quốc Sơn gật đầu, cầm túi bánh nóng hổi tiến đến xe ngựa. Hắn vén màn chuẩn bị tiến vào, giọng nói chào hỏi nàng:
" Nàng dậy rồi..."
Lời còn chưa nói hết, Quốc Sơn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức đánh rơi túi bánh xuống. Bích Trà hai mắt nhắm nghiền, toàn thân như được phủ một tầng băng mỏng. Mặc dù đang là là mùa hè, nhưng nàng lại mang đến cảm giác lạnh giá của mùa đông. Quốc Sơn vội vàng ôm nàng vào trong lòng, cố gắng dùng cơ thể hắn để sưởi ấm cho nàng. Giọng nói hắn gấp gáp:
" Nàng bị sao vậy, nàng mở mắt ra nhìn ta đi".
Bích Trà cảm nhận hơi ấm từ nam tử hắc y, nàng mở cặp mắt mơ hồ không còn nhìn rõ bất kì thứ gì trước mặt, giọng nói yếu ớt phát ra:
" Thuốc... bên trong... túi gấm, lấy... một viên".
Hắn nghe lời nàng mở miệng túi gấm đeo bên hông nàng lấy một viên thuốc nhét vào miệng nàng, sao đó quơ tay lấy túi đựng nước cho nàng uống. Độc dược Băng Tâm dần dần được áp chế, Bích Trà sắc mặt mệt mỏi thở dài một hơi, chỉ biết nở nụ cười tự diễu cợt bản thân. Nguyên chủ này thật là số khổ, tuổi còn nhỏ đã phải lang thang đầu đường xó chợ, trong người còn phải chịu sự hành hạ của độc dược, đến cuối cùng lại mất mạng khi độ tuổi còn quá trẻ. Mà nàng sau khi nhập vào trong thân xác này cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, ký ức nguyên chủ chỉ có thể giữ được một phần, nàng bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ chênh vênh giữa thế giới cổ đại rộng lớn này. Rốt cuộc bản thân nguyên chủ cất chưa bí mật gì đến mức kẻ ác phải sử dụng loại độc dược đáng sợ này nhằm độc chết nàng.
Quốc Sơn vừa dùng cơ thể sưởi ấm cho nàng, quan tâm hỏi:
" Nàng đã phải trải qua chuyện gì trong suốt thời gian qua?"
" Ha ha, không phải lúc trước đã nói với ngài rồi sao. Ta bị mất trí nhớ, không thể nhớ được phần kí ức trước đó". Bích Trà nhắm mắt dưỡng thần, từ tồn trả lời.
" Vậy còn độc dược nàng mắt phải, nó đã tồn tại trong cơ thể nàng từ bao giờ?". Quốc Sơn biết rõ độc dược Bích Trà trúng phải chính là Băng Tâm, nhưng không ngờ nó lại xuất hiện trên người của nàng.
" Từ nhỏ ta đã trúng phải độc này, mỗi lần trước khi phát tác đều sẽ uống thuốc khống chế. Chỉ là qua bao nhiêu năm rồi, độc đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng. Ngài nhìn xem, ta số mạng tốt nên vẫn chưa chết được.Nhưng ta đã nghĩ thông suốt rồi, bản thân ta chắc chắn sẽ không sống thọ đâu". Lời Bích Trà nói ra đều là sự thật. Nàng thực chất không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời khỏi đây. Chỉ là khi đó nàng không biết mình sẽ rời đi bằng cách nào. Có thể là ngủ một giấc? Bị mất mạng khi thực hiện nhiệm vụ? Hay là chết vì độc phát tác?... Nàng chẳng biết nữa, nhưng trực giác luôn mách bảo nàng răng, một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi nơi này.
Quốc Sơn nghe lời nói nửa thật nửa đùa của nàng mà khó có thể chấp nhận. Bàn tay đang ôm nàng trong lòng vô thức siết chặt hơn, hàm răng nghiến lại, hằn gằn giọng thốt ra từng từ một:
" Cho dù ta có lật tung đến tận trời cuối đất cũng sẽ tìm ra giải dược cho nàng. Vạn vật trên đời đều có tương sinh tương khắc. Chỉ là chưa tìm ra, chưa chắc không tồn tại".
" Ồ, câu này ngài nói có lý đấy chứ. Vậy ta chúc ngài tìm ra giải dược thành công nhé". Nói xong lời này, Bích Trà chính thức rơi vào hôm mê sâu.
...
Phủ viện Lạc gia,
Sau khi không thấy Bích Trà trở về, Lạc phu nhân đã phái thuộc hạ truy tìm người. Tuyết Thủy vẻ mặt lo lắng đứng ngồi không yên, bàn tay nắm chặt khăn tay vò vò đến mức không rõ hình dạng. Tử Nam nhìn thấy muội muội như vậy, hắn tiến đến an ủi:
" Bích Trà cô nương võ công cao cường, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu".
" Không được, muội cũng phải đi tìm Bích Trà". Tuyết Thủy nói xong, cả người liền hướng cổng lớn phủ bước đi, Tử Nam biết rằng khó thể cản lại muội muội nên cũng cất bước theo sau. Cả hai người vừa bước ra ngoài cửa, ở xa đã nghe tiếng vó ngựa chạy đến. Thần Phong biết tin Bích Trà mất tích cũng tiến đến giúp sức, cả một thị trấn nhỏ như náo loạn lên chỉ vì tìm kiếm Bích Trà.
...
Xe ngựa rộng lớn xa hoa dừng lại tại một khách điếm trong một thị trấn nhỏ ven sông. Đám thị vệ vào gặp chủ quầy, đưa tiền bao cả khách điếm, đuổi hết khách trọ và người không phận sự, lúc này mới hành lễ cung kính mời người đang ở trong xe ngựa ra ngoài.
Quốc Sơn bế Bích Trà nằm gọn trong lòng hắn, nàng được che chắn kín mít bằng áo choàng đen, hắn trực tiếp đưa nàng lên một phòng trống trên lầu. Đặt nàng nhẹ nhàng trên giường, hắn ngồi bên mép giường chăm chú nhìn vào gương mặt nàng. Sắc mặt nàng hiện tại đã tốt hơn trước, hơi thở cũng điều đặn hơn. Lúc hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Bích Trà cũng kịp lúc tỉnh giấc. Quốc Sơn nhìn thấy nàng mở mắt, vội vàng ngồi vào mép giường ân cần hỏi han:
" Nàng thấy trong người thế nào rồi?"
Bích Trà hướng ánh mắt nhìn xung quanh, thị lực của nàng bây giờ chẳng khác gì người mù. nàng xòe bàn tay năm ngón quơ quơ trước mặt như muốn kiểm tra một lần nữa. Quốc Sơn nhìn thấy động tác của nàng cũng cảm thấy lạ, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của nàng, một lần nữa hỏi:
" Nàng sao vậy, không cảm thấy khỏe chỗ nào sao?"
Bích Trà khóe miệng nhếch lên, nàng thành thật trả lời:
" Mắt ta không còn dùng được nữa rồi. Thật thảm hại mà".
Quốc Sơn trong lòng như ngàn kiếm đâm vào. Hắn dành thời gian dài để tìm kiếm tung tích về nàng, đến khi gặp được nàng thì nàng lại không nhận ra hắn. Bây giờ nàng đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn lại chẳng thể nào vui được. Giá như hắn nghe lời nàng, tháo lưới nhện kim sa khỏi người nàng, như vậy nàng sẽ không phát độc, nàng sẽ không bị mù. Hắn hối hận, rất hối hận, hắn phải làm gì bây giờ. Có khi nào nàng hận hắn rồi xa cách hắn hay không.
Trăm ngàn suy nghĩ cứ chạy loạn trong đầu Quốc Sơn. Bích Trà không nghe thấy tiếng nói của hắn, cũng đoán được hắn đang tự trách, đành lên tiếng an ủi:
" Ngài không cần lo lắng, lúc trước ta bị phát độc cũng mù tạm thời như thế này. Tầm khoảng hai hay ba ngày gì đó là ta sẽ nhìn thấy lại thôi".
Vẫn không nghe thấy hắn trả lời, nàng siết chặt bàn tay hắn đang nắm tay nàng, tiếp tục nói:
" Ta nói thật mà, ta sẽ lại nhìn thấy mọi thứ. Chỉ là ngài đã bắt cóc ta thì phải chịu trách nhiệm với ta, vì thế trong thời gian này phiền ngài chiếu cố ta nhiều chút nhé".
Quốc Sơn biết được Bích Trà không oán trách hắn, hắn vui mừng ôm lấy nàng trong lòng. Nàng cảm thấy hắn giở chứng trẻ con như vậy, cũng đưa tay vỗ vỗ tấm lưng cường tráng ấy. Sau một thời gian ngắn tiếp xúc Quốc Sơn, nàng có cảm giác rằng hắn rất quan tâm nàng, cũng rất cố chấp với nàng. Có lẽ ở quá khứ nguyên chủ và hắn từng có một đoạn tình cảm nào đó chăng? Nhưng đó chỉ là giả thuyết nàng đặt ra. Nàng chẳng dám mở miệng hỏi hắn, nàng thừa biết tên nam tử điên này hỉ nộ bất thường, lỡ như nàng hỏi cái gì khiến hắn phật lòng, nàng chắc sẽ gặp rắc rối lớn.
Bụng nàng kêu một tiếng, nàng xấu hổ buông hắn ra. Đôi má ửng hồng của nàng khiến hắn bất giác nở nụ cười, hắn đưa tay xoa đầu nàng, lên tiếng:
" Nàng chắc hẳn đã đói bụng rồi, để ta mang đồ ăn lên cho nàng".
Trước khi hắn ra khỏi phòng, nàng chợt nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi hắn:
" Bây giờ là ngày mấy rồi?"
" Ngày hai mươi ba". Hắn đứng lại trả lời nàng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Tiếng bước nhỏ dần, nàng xác định hắn đã rời khỏi nơi này mới lần mò tìm túi gấm đeo bên hông. Nàng mở túi gấm lấy thêm một viên thuốc cho vào miệng nuốt xuống, sau đó bàn tay linh hoạt điểm một số huyệt vị trên người. Thuốc dùng để khống chế Băng Tâm cần dùng hai viên, nàng sở dĩ bảo hắn lấy cho nàng uống một viên là để đánh lạc hướng hắn. Với một viên có thể tạm thời áp chế độc tố Băng Tâm, nhưng để triệt để áp chế độc dược bộc phát cần sử dụng hai viên thuốc kết hợp bí pháp vận công đặc thù. Nàng muốn sử dụng cơ thể yếu ớt khi bị độc phát để hắn vẫn nghĩ rằng nàng không có sức phản kháng, như vậy mới tự tay cởi bỏ lưới nhện kim sa ra khỏi người nàng.
Sau khi điều thức cơ thể, đôi mắt nàng giờ đã có thể khôi phục được sáu phần. Mặc dù nhìn cảnh vật lờ mờ, nhưng vẫn có thể xách định đại khái phương hướng di chuyển. Cơ thể vẫn còn ẩn ẩn rét lạnh, hiệu lực thuốc vẫn chưa ngấm hoàn toàn vào cơ thể, nhưng nàng cần phải quay trở về Lạc gia. Bích Trà dùng sức di chuyển thân thể nặng nề lại gần cửa sổ, bàn tay nhỏ mở cửa sổ nhìn xuống dòng đường phía dưới. Nàng khó có thể xác định bên dưới dòng đường có thị vệ canh gác của Quốc Sơn hay không, chỉ có thể sử dụng thính giác để phán đoán tình hình. Cảm nhận không có gì bất thường, nàng liền phóng người ra ngoài bỏ trốn.
Quốc Sơn mang bát cháo nóng tiến lên phòng nàng, vừa mở cửa phòng tiến vào liền phát hiện trên giường không có nàng. Hắn nhanh mắt nhìn ra hướng cửa sổ mở toan, rồi lại bày ra bộ dáng như chẳng có gì xảy ra mà đặt bát cháo ngay ngắn trên bàn. Hắn nhếch miệng, giọng nói pha thêm sự tức giận:
" Để ta xem nàng chạy được đến đâu".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.