Lạc Diễn Tiên

Chương 11:




Hạ triều xong, Tiêu Hầu gia trực tiếp tiến vào thư phòng cùng Văn Nhân Chấn.
"Vi thần tham kiến hoàng thượng." Nói xong liền quỳ gối xuống đất.
"Muội phu, không cần đa lễ."
"Hoàng huynh, thần hôm nay đến có chuyện muốn nhờ." Nói ra chủ đề.
"Ồ, muội phu có chuyện gì, cần trẫm giúp? Nói nghe xem nào." Văn Nhân Chấn hứng thú nhìn vào hắn.
Tiêu Hầu gia vừa nghĩ hôm qua mình bị mất mặt, cái tiểu tử Tiêu Thành Diễn, lão phu giờ mới biết thanh danh ngươi kém như vậy, đừng nói quan phủ, ngay cả thương gia cũng không nguyện gả con gái cho ngươi, hại mình lấy mặt mo đi cầu hoàng thượng, xem lão phu trừng trị thằng nhãi ngươi thế nào. "Hoàng huynh, con trai Diễn Nhi đã tới tuổi cưới thê tử, thần khẩn cầu hoàng huynh tứ hôn." Cắn răng một cái, quyết định chắc chắn, vẫn là nói ra. Một khuôn mặt mo sung huyết đỏ bừng.
"Chuyện này... chuyện này..." Văn Nhân Chấn nghe xong trừng mắt, đức hạnh chất nhi nhà mình sao lại không biết? Tình cảnh của muội phu hiện nay coi như bí bách, nên cầm nó ném sang trẫm đây. "Khục, khục, khục muội phu về trước đi, trẫm xem thiên kim nhà ai có thể xứng được với Hoàng chất, sẽ trực tiếp tứ hôn." Thôi cứ lo cho xong chuyện của hắn trước đã.
Được hoàng thượng hứa hẹn, Tiêu Hầu gia vui mừng trong bụng "Thần cám ơn hoàng thượng."
Tiêu Hầu gia về phủ kêu to "Tiêu Thành Diễn, ngươi cút ra đây cho lão phu."
Tiêu Thành Diễn đang hứng thú đấu dế, nghe tiếng lão gia hống toàn thân liền khiếp vía, không phải lại phạm sai lầm gì rồi chứ? Sao còn tâm trạng chơi dế a? Vội vàng chạy về phía phòng trước.
Vừa vào phòng trước thấy lão gia đang trừng mắt nhìn mình, trong lòng hốt hoảng. "Cha... người tìm con?"
"Tự ngươi nói đi, mười một năm qua ngươi đã làm cái trò gì? Hôm qua lão phu chạy khắp nhà quan, không một ai chịu gả con gái cho ngươi, ngươi cái đồ tiểu súc sinh." nhớ chuyện hôm qua liền tức giận, chỉ vào Tiêu Thành Diễn thóa mạ.
Tiêu Thành Diễn đắc ý, bổn cô nương là con gái, sao có thể cưới thê tử, ta muốn chính là không ai dám gả con gái cho ta.
Một bên Lý Xuân Mi thầm nghĩ: lão gia nhanh nổi giận a, hơn nữa mọi người cũng không ai rõ sự tình từ đâu, chính mình ngày đó cao hứng tung ra, tiểu tử ngươi xem ra quả thật vô duyên với vị trí Hầu phủ.
"Không gả, bổn thiếu gia còn không muốn kết hôn đây." Nói xong cười cười.
"Lão phu đã nói chuyện của ngươi với hoàng thúc, hoàng thúc ngươi nói nếu tìm được người sẽ tứ hôn." Vậy nếu không tìm được sẽ không tứ hôn? Không được lão phu mỗi ngày phải đi nhắc nhớ hoàng thượng.
Sau lưng Văn Nhân Đồng cũng thất kinh, nếu kết hôn thân phận bị bại lộ thì tính làm sao?
"Phò mã, Diễn Nhi còn nhỏ, không cần lập gia đình vội." Văn Nhân Đồng vội nói.
Tiêu Hầu gia nhíu mày "Lão phu đã có tuổi, tiên hoàng đã sớm tứ hôn rồi."
"Hành Nhi thân là huynh trưởng cũng chưa lấy, Diễn Nhi sao có thể cưới thê tử trước huynh trưởng được? Không hợp lý a." đang giãy giụa mà nói.
Tiêu Hầu gia nghe vậy cười cười "Thừa dịp tất cả mọi ngươi đang ở đây, lão phu cũng nói luôn, hôm qua lão phu đã lo mối hôn sự cho Hành Nhi rồi, tuyệt đối là môn đăng hộ đối." Nói xong từ từ nhẹ gật đầu.
Lý Xuân Mi cùng Tiêu Thành Hành nghe "môn đăng hộ đối" cũng mừng thầm. "Lão gia là thiên kim nhà ai a?"
"Là con gái của thừa tướng, Phương Lê, hôn kì vẫn còn tính ở ngày sinh tháng đẻ, ngày mai thừa tướng sẽ bẩm báo với hoàng thượng." con gái thừa tướng cũng được rồi a.
"Phụ thân..." Tiêu Thành Hành còn chưa nói hết đã bị mẫu thân kéo lại. Ánh mắt tỏ ý không cần nói.
"Vậy thì tốt a, Hành Nhi, còn không cảm tạ phụ thân con?" Thừa tướng chính là quan chức đứng đầu, dạy dỗ nữ nhi sẽ không kém, có một nhạc phụ là thừa tướng, đối với Hành Nhi cũng có lợi, ta không tin còn có thiên kim quyền cao chức trọng nào muốn gả cho Tiêu Thành Diễn?
"Cám ơn phụ thân." Tiêu Thành Hành ngẫm lại cũng đúng, nếu kiếm không được công chúa, thì kiếm cái thừa tướng cũng tốt.
Tiêu Thành Diễn xem thường nhìn vào khuôn mặt đắc ý của mẫu thân hắn, cảm thấy buồn cười: Xem ra Nhị nương và đại ca không biết tác phong con gái của thừa tướng a? Về sau sẽ thú vị đây. Nghĩ đến còn che miệng cười ra tiếng.
Tiêu Hầu gia nghe vậy hét lớn "Ngươi cái đồ nghịch tử đã không thấy ngại còn cười? Đi về Đông viện cho lão phu."
Tiêu Hầu gia mỗi ngày cũng hướng Văn Nhân Chấn hỏi một chút, không biết Diễn Nhi đã tìm được người thích hợp chưa?
Văn Nhân Chấn bên này cũng phiền muộn. Hỏi mấy đại thần rồi, nếu không nói là đã có hôn phối thì cũng là chưa đủ tuổi. Nghĩ vậy mà nhớ đến mặt mũi mình, liền cảm thấy giận dữ, nhìn ly trên bàn, cảm thấy chướng mắt, tay áo vung lên, ly "BA" một tiếng rớt nát bấy xuống đất. Lưu công công cúi đầu không dám thở mạnh.
"Là ai chọc giận hoàng thượng vậy?" Hoàng hậu một thân áo bào hồng phượng, cao quý lạnh lùng xinh đẹp. Đi vào thư phòng "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
"Hoàng hậu tới rồi? Nhanh giúp trẫm nghĩ phải làm sao bây giờ?" Văn Nhân Chấn thấy như là bắt lấy cây cỏ cứu mạng.
"Hoàng thượng nói cho thần thiếp nghe một chút."
Văn Nhân Chấn nhíu mày, chậm rãi nói: " Là con trai của Hoàng muội An Dương, Tiêu Thành Diễn, cha hắn thỉnh cầu trẫm tứ hôn, trẫm hỏi các khanh gia, không ai nguyện gả con gái cho hắn. Tiêu Thành Diễn này, trẫm bình thường không nên dung túng hắn, còn Hoàng muội, mẹ nuông chiều con riết thành hư." nói xong thở dài một cái.
Hoàng hậu tự nhiên biết rõ thanh danh của chất nhi, muốn tìm thật đúng là khó. Suy nghĩ một chút, vầng sáng lóe lên nói "Hoàng thượng, Lạc Nhi còn trong khuê phòng."
Văn Nhân Chấn nghe vậy vội vàng phất tay "Không được, không được, trẫm làm sao có thể đẩy Lạc Nhi vào hố lửa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.