Sau khi chọn xong chương trình thì Tần Mặc Trúc cũng nhanh chóng kết thúc cảnh quay rồi cùng La Duật về nhà, những ngày này vì bận quay phim và tìm ra chân tướng nên chuyện học hành của cô đã bị gián đoạn khá lâu, nếu không phải có Cao Lữ Uyên thì chắc là cô đã bị đánh rớt môn rồi.
Nói sao thì ở quá khứ cô cũng chỉ có một người bạn tri kỉ, cô ấy tên là Hạ Thu Thu, là con của một tri huyện nhỏ, nhưng vì từ bé đã mang bệnh nên sống không quá tuổi ba mươi, còn một người được cho là mệnh cách phượng hoàng như Tần Mặc Trúc lại chết còn sớm hơn cô ấy… Nghĩ đến Hạ Thu Thu, không biết sau khi cô chết thì cô ấy sống thế nào nhỉ?
Hơn nữa, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Hạ Thu Thu ở đâu đó quanh đây rồi.
Trong lúc cô không tập trung thì La Duật cũng có nhìn qua vẻ mặt của cô, sau đó lại nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em đang nghĩ… Tống Khinh Lan chắc sẽ đến chương trình của chúng ta đó.
- Sao em chắc chắn anh ta sẽ tới?
- Đương nhiên là để lấy lòng em rồi, dù sao khi rời khỏi Hắc Mã thì em đã ném cho công ty rách nát đó không ít tiền, nhưng con người rất tham lam… Chỉ đáng tiếc, họ càng ăn đậm thì càng chết sớm thôi, lần này Tống Khinh Lan chắc đã hạ quyết tâm nối lại tình xưa với em rồi.
La Duật nghe cô phân tích thì cũng đúng, dù sao thì từ trước đến nay Tống Khinh Lan chưa thực sự đi bằng đôi chân của mình, tất cả những gì hắn ta có đều là do Tần Mặc Trúc tự nguyện dâng hiến. Càng nghĩ La Duật càng không vui, nhưng Tần Mặc Trúc lại bật cười, nói:
- Quả nhiên vẫn là anh.
- Ý em là sao?
Tần Mặc Trúc lúc này lại đưa ngón tay nâng gương mặt của La Duật lên, cười một cái rồi lại nói:
- Giấm vương nhà anh ghen tuông thật đó.
Tuy biết rằng bản thân đang bị cô trêu chọc, nhưng La Duật lại thuận thế cho cô trêu chọc mình, cho tới khi anh lái xe đến một nơi khá vắng người thì không thèm kiềm chế nữa, trực tiếp hôn lên môi của cô.
Và đương nhiên Tần Mặc Trúc cũng không rảnh để phản kháng, thay vào đó cô còn choàng tay qua cổ của anh, tạo thế thuận lợi cho anh hôn.
Nụ hôn dây dưa không dứt một lúc lâu thì cũng phải lưu luyến tách nhau ra, nhưng Tần Mặc Trúc lại dí sát gương mặt đến chỗ anh, mũi chạm mũi, trán chạm trán, còn nhỏ giọng nói:
- Ghen như vậy thì lên chương trình làm sao tiết chế đây? Dù sao cũng xem như là dùng chương trình đó tuyên truyền cho phim mà.
- Anh không thích, em đừng hòng cùng hắn ta xào couple.
- Vậy thì không xào với hắn… Xào với anh có được không?
La Duật bật cười, hóa ra mèo nhỏ nhà anh còn có một mặt nghịch ngợm như vậy sao? Thật sự là làm anh bứt rứt khó chịu muốn chết rồi đây nè.
Lúc này La Duật liền hôn lên môi cô một cái, nói:
- Chúng ta còn cần xào nữa à?
- Anh nói xem.
- Tiểu yêu tinh, đợi khi chương trình khởi quay, ở trước mặt ống kính anh sẽ hôn ngất em!
- Đáng sợ quá đi… Người ta sẽ sợ đó.
Miệng thì nói sợ nhưng gương mặt lại đang bày ra dáng vẻ vô cùng khiêu khích, quả nhiên là cô mèo ba tư kiêu ngạo mà, anh thật sự muốn hôn chết cô mà.
Cả một buổi ở trong xe thì không hôn lại ôm, không ôm lại bắt đầu vờn nhau như mèo vờn chuột, cuối cùng thì chỉ có một mình La Duật là khó chịu thôi. Anh lại phải cố gắng khống chế bản thân, trong lòng thầm niệm thần chú “Cô ấy còn nhỏ, không được làm bậy, không làm cầm thú!”
Tuy nhiên Tần Mặc Trúc vẫn còn quá ngây thơ với chuyện nam nữ, anh càng nhẫn nhịn thì cô lại càng tò mò không biết anh đang khó chịu ở đâu nữa.
- La Duật, anh sao vậy? Mặt anh đỏ quá nè, anh bị sốt sao?
- Tần Mặc Trúc, em còn sờ lung tung thì anh không chịu trách nhiệm đâu.
- Hả?
Thấy cô ngơ ngác như vậy thì La Duật cũng chỉ biết thở dài, không vội được, dù sao bây giờ cô vẫn còn đi học, anh không muốn làm lỡ dở việc học của cô.
Tuy nhiên lúc này Tần Mặc Trúc lại nghiêng đầu nhìn anh, lại nói:
- Có vẻ như anh đang gấp về nhà nhỉ? Vậy thì về nhà thôi.
- Về nhà anh?
- Ừ, không được sao? Lẽ nào anh lén giấu nữ nhân ở nhà?
La Duật chỉ cười, sau đó anh lại nói:
- Không có, nhưng anh sợ sau khi về nhà anh sẽ không nhịn được… Khi đó, em đừng trách anh.
- Anh nói mê sảng cái gì vậy?
#Yu~