Làm bậy
Tên gốc: 妄为
Tác giả: Mao Cầu Cầu (毛球球)
Dịch/Edit: Sun🔆
Chương 1
Lâm Tư Độ ngồi bên cửa kính tàu điện, ấn những ngón tay thanh mảnh và đẹp đẽ của mình lên chiếc túi đựng hồ sơ trong suốt.
Cô gái bên cạnh từ khi lên xe vẫn nhìn cậu, do dự mà muốn cùng cậu nói chuyện.
Lâm Tư Độ cúi đầu xem di động, cậu đeo tai nghe vào, sợi dây tai nghe màu trắng tinh được luồn vào viền cổ làm tôn lên đường viền hàm nhẵn bóng.
Vào giờ cao điểm buổi sáng, khi xe điện đi qua công viên Tân Hải, có rất đông người ồn ào đổ về.
Lâm Tư Độ khẽ nhíu mày, tăng âm lượng của tai nghe.
Nhưng mà, tiềng ồn ào lại tăng gấp bội ——
Có một bà lão chừng 60-70 tuổi, vừa bước lên xe liền nhìn trúng chỗ ngồi bên cạnh Lâm Tư Độ, lớn tiếng yêu cầu cô gái nhường ghế cho mình.
Cô gái loạng choạng đứng dậy, tình cờ đúng lúc tài xế phanh gấp, cô không đứng vững, vội nắm lấy cổ tay bà cụ.
Bà lão kêu "Ai u" một tiếng, chiếc vòng trên tay đập vào lan can tách thành hai mảnh.
"Chuyện này không được, phải đền cho ta!" Bà lão mãnh liệt nói, "Chiếc vòng Nam Hồng này của ta hơn 10.000 tệ, là vật gia truyền, không hề có một vết nứt."
"Nhưng..." Cô gái mở miệng giải thích, nhưng âm thanh của cô đã bị người bên kia bóp nghẹt hoàn toàn.
Chỉ một cái vòng tay như vậy mà có giá hơn 10.000 tệ? Cô không thể tin được.
"Mọi người đến phân xử, tôi đang yên ổn ngồi trên xe, là cô ta làm vỡ vòng tay của tôi, tôi yêu cầu bồi thường, như vậy không có gì quá đáng chứ?" Bà lão đầy khí thế nói.
Đa số mọi người đều cúi đầu xem di động, dường như không liên quan, còn có mấy người giơ điện thoại lên quay.
Cô gái cố gắng phản bác nhiều lần nhưng đều bị chặn giọng.
"Cô gái, ta thấy tuổi ngươi cũng không lớn, phỏng chừng trên người cũng không bao nhiêu tiền, nếu không như vậy..." Bà lão lười biếng ngồi xuống, ra vẻ săn sóc, "Ngươi trước đưa 5000 tệ, còn lại từ từ trả ta sau. Ngươi xem có được không? "
Cô gái nhìn mã QR được đưa trước mặt, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng người bên kia lại kiêu ngạo đến mức cầm chiếc vòng tay bị đứt làm đôi, cảm thấy có chút bất lực.
"Để tôi xem." Một bàn tay đưa ra trước mặt cô.
Đó là người vừa ngồi cạnh cô!
Người thanh niên trước mặt ăn mặc rất tri thức, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh xám, dáng vẻ gầy gò, đường nét thanh tú, khi đôi mắt nâu nhạt lạnh lùng hờ hững liếc qua, mang đến cho người khác cảm giác xa cách.
Cổ tay hắn đeo một chuỗi vòng tay bằng gỗ màu hồng có hình thùy sẫm, làn da dưới ánh mặt trời trắng phát sáng.
Cô gái sững sốt hai giây, sau đó đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay của Lâm Tư Độ.
Cô xem không hiểu, nhưng người thanh niên trước mặt cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay màu đỏ trong lòng bàn tay cô trong hai giây, như là cảm thụ sức nặng. Sau đó anh lấy trong túi đựng tài liệu ra một chiếc đèn bạc nhỏ, ấn hai lần, nó phát ra ánh sáng màu tím, những ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc vòng xoay tròn chiếu một chút, rồi cất đèn đi, nâng tay ra hiệu cho cô lấy lại chiếc vòng—
Lâm Tư Độ: "Giá trị nhiều nhất là hai trăm, đừng để bị lừa."
Nói xong, anh thu hồi ánh mắt, hàng mi dài rũ xuống, trở lại dáng vẻ lạnh lùng bất phàm trước đây.
Lão phu nhân trợn tròn mắt, nổi điên tại chỗ: "Ngươi là ai, ngươi nói không đáng giá là không đáng giá hay sao?"
Giọng bà lão rất lớn, lại kiêu ngạo bất cần, giống như cảm thấy ở tuổi này mọi người đều phải để cho bà ta làm như vậy.
Lâm Tư Độ bị tiếng ồn ào làm cho chán ghét, thấp giọng nói: "Trọng lượng không đúng, vòng tay Nam Hồng không nặng như vậy, khi rọi đèn qua đèn tím thấy rõ vết keo, vết dán còn không ít"
Lâm Tư Độ: "Chi phí để làm ra hẳn là rất thấp."
Khí chất của anh nhẹ nhàng như một cơn gió lạnh đầu thu lướt qua trong làn không khí loãng, giọng nói của anh trong trẻo mang hơi lạnh của sương và tuyết.
Bà cụ tức đến mức mắng vài câu theo tiếng địa phương, nhưng anh cũng không biểu tình gì.
Người lái xe không nghe được nữa nên nói lớn: "Lão nhân, nếu không thì xuống xe ở điểm dừng tiếp theo. Cách đó 50 mét có một trung tâm thẩm định trang sức. Quy mô nhỏ nhưng có uy tín, ngài có thể đến xem thử. Sau khi thẩm định xong rồi thì để cô bé bồi thường theo giá."
Vừa nghe đến thẩm định, giọng nói của bà lão đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn đang tính toán: "Được rồi, tôi sẽ hỏi chuyên gia, tốt hơn là nghe thằng nhóc này nói nhảm ở đây."
Chiếc xe dừng lại gần trung tâm thẩm định mà tài xế đã đề cập, Lâm Tư Độ cầm túi tài liệu trong suốt xuống xe, đi về hướng cơ quan thẩm định.
"Làm gì vậy, ta dẫn cô bé này đi thẩm định, ngươi còn muốn đi theo sao?" Bà lão phát hiện anh đi cùng hướng với mình, biểu tình thực thối.
Lâm Tư Độ làm như không nghe thấy, anh đi ngang qua họ, đưa túi tài liệu trong tay tới quầy lễ tân của cơ quan thẩm định: "Xin chào, tôi là Lâm Tư Độ, chuyên viên thẩm định trang sức mới nhận chức hôm nay." –
Cùng lúc đó, tại thành phố A, trong phòng họp của một công ty thương hiệu vàng bạc đá quý.
Bộ phận quảng cáo đang thảo luận về kế hoạch quảng bá cho quý tiếp theo thì đột nhiên có một trợ lý tiến đến chào và nói rằng tiểu Cố tổng sắp đến tham dự, trưởng bộ phận nhanh chóng đứng thẳng người, sợ hãi rời khỏi ghế chủ vị.
"Họp đến đâu rồi?" Vẻ mặt của Cố Hoài thật thoải mái, như không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong phòng họp, anh kéo ghế ngồi xuống, đôi chân dài thản nhiên đặt trên mặt đất, "Chuẩn bị cho tôi một tách cà phê. "
Tất cả mọi người trong phòng đều mặc vest và đi giày da, chỉ có hắn vừa trở về từ trường đua ngựa, chưa kịp thay bộ đồng phục kỵ sĩ, trên người mang theo khí vị lãnh lẽo của đồ da. Hắn rất cao, vai rộng chân dài. Vòng eo khỏe mạnh được bọc trong bộ quần áo cưỡi ngựa, che đi những cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ, thắt vào một chiếc thắt lưng da, chân đeo một đôi ủng dày màu đen.
Hắn cầm cuốn sổ dự án do người quản lý đưa qua bằng hai tay, lật xem.
Khi nhân viên nhìn thấy trang phục thiếu chuyên nghiệp và dáng vẻ lười biếng của hắn, không khỏi thả lỏng rất nhiều, chỉ cho là hắn phô trương thanh thế.
Không ngờ, Cố Hoài mở miệng: "Phong cách của quý này là thiết kế cổ điển và truyền thống. Đi mời người nổi tiếng trên mạng làm đại ngôn bằng cách đạo video của người khác và cọ nhiệu đủ các chủ đề tin tức nóng hổi? Khách hàng mục tiêu không mua nó, giá trị thương hiệu cũng giảm. Phân tích thị trường là ai làm, làm như thế nào?"
"Lợi nhuận so với thường lệ là quá thấp." Nói xong, Cố Hoài Nhiên ném bản kế hoạch rồi rời đi.
Hắn vừa đi, các nhân viên trong phòng họp nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn nhau ——
"Đây là đại thiếu gia? Còn trẻ như vậy?"
"Tôi chỉ gặp qua hắn vài lần. Hắn không quan tâm lắm đến công việc ở đây. Dù sao thì khi 22 tuổi hắn cũng thành lập công ty riêng. Nhị thiếu gia cũng không bằng hắn."
Tổ tiên Cố gia là một thợ thủ công trong lĩnh vực kinh doanh vàng bạc. Từ hơn chục năm trước, những cửa hàng vàng bạc mọc lên trong thành phố đều là cơ sở kinh doanh của Cố gia.
Nhưng sau khi Cố Hoài thành lập công ty riêng, đã một chút khác biệt.
Thời thế thay đổi, giới trẻ đối với vàng bạc, châu báu truyền thống không thích, thị trường cũng không còn như xưa. Sau khi đi du học trở về, không để ý sự phản đối của gia đình, hắn đã áp dụng thiết kế trang sức mang xu hướng hậu hiện đại, tạo thành phong cách riêng của mình.
"Làm lại kế hoạch đi, đừng nói chuyện phiếm", người quản lý nói, "Không rõ trong tương lai tập đoàn này sẽ do ai tiếp quản?"
Cố Hoài rời khỏi tập đoàn, và trên đường trở về công ty, hắn gọi một cú điện thoại
"Chuỗi hạt san hô đỏ mà tôi chụp ảnh tuần trước được cho là di vật văn hóa từ ba trăm năm trước. Anh không cần gửi cho tôi, trực tiếp liên hệ với bảo tàng để gửi đến đó... Trước cứ như vậy. "
Vừa vào phòng làm việc, hắn ngẩng đầu nhìn thấy bạn tốt, cúp điện thoại, hỏi: "Hôm nay sao rảnh tới gặp tôi?"
"Tôi đây muốn xem đồ vật quý hiếm mà cậu chụp được." Vị khách tay cầm ly Coca uống cạn, thấy Cố Hoài đã cúp điện thoại liền hỏi: "Cố lão gia tử hôm nay mừng thọ, cậu không quay về? "
"Nếu tôi đi, ngài ấy không phải sẽ giảm thọ?" Cố Hoài chế nhạo, "Cháu trai bảo bối của ông ấy là Kỷ Phong, không phải tôi".
Cốc Thầm *** từ chối cho ý kiến, "Gần đây có tính toán chơi đùa gì đó không?"
*** Ảnh tên 谷忱, em không biết dịch ra Tiếng Việt vậy có đúng không. Bác nào biết chỉ em để em sửa lại nha.
Ngoài kinh doanh, Cố Hoài còn thích sưu tập đồ trang sức, chỉ cần là những thứ quý giá và nổi tiếng, hắn đều sẽ mua chúng và cất ở nhà, cứ để yên ở đó, thỉnh thoảng mang ra thưởng thức, nếu tâm trạng tốt còn có thể bình luận vài câu. Hắn có trong tay một số bài đánh giá trên các tạp chí đồ trang sức được đánh giá cao.
"Thật là nhàm chán." Cố Hoài nói, "Tôi không muốn chơi."
"A, vậy cậu đã tìm được trợ lý chưa? Người có thể đi cùng cậu đến buổi đấu giá." Cốc Thầm hỏi.
Trên bàn của Cố Hoài có hàng đống tài liệu, tất cả đều là những ứng cử viên cho chức trợ lý, do cấp dưới gửi đến, hắn còn không kịp nhìn kỹ.
Cốc Thầm tùy tay cầm lấy một phần tư liệu: "Lâm Tư Độ? Đây không phải là sinh viên đã nhận được học bổng của công ty cậu sao? Cậu nhóc đó hình như cũng đã nhận được một khoản trợ cấp từ dự án của cậu."
Trong những những tập tài liệu dày cộp trên bàn có thể thấy thấy bản lý lịch của cậu sinh viên này là tốt nhất.
——
Lâm Tư Độ, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khoa thẩm định trang sức của trường Đại học A. Trong những ngày còn đi học, ngoại trừ môn thể dục, còn lại tất cả các môn học khác đều đạt điểm cao nhất, với số điểm toàn bài cao nhất kể từ khi thành lập. Ngoài bằng cấp FGA, GAC, GIC và các chứng chỉ chuyên môn khác, cậu còn có một số kinh nghiệm thẩm định các dự án lớn trong nước và quốc tế, xuất hiện trên các tạp chí nổi tiếng.
"Cậu ấy đã từ chối lời mời làm việc." Cố Hoài nói.
"Thật đáng tiếc." Phía sau truyền đến một tiếng thở dài.
"Đúng là rất đáng tiếc, tôi trả lương không thấp." Cố Hoài nói, "Kế hoạch thăng chức cũng tốt."
"Ý tôi là rất tiếc cho cậu." Cốc Thầm nói, "Ảnh trên hồ sơ rất đẹp, không biết người thật thế nào".
Thứ nhất, Cố Hoài không đọc kỹ hồ sơ. Thứ hai, hắn không biết trên hồ sơ còn ảnh chụp, vì thế khinh thường nói: "Ông sao vậy? Tôi nhớ đây là con trai mà? Dù có đẹp trai đến đâu, tôi cũng sẽ không thích một người đàn ông. Tôi đang tìm trợ lý chứ không phải tìm vợ, làm tốt là được, không cần đẹp. "
"Tôi không có thời gian để tiếp đãi ông. Chuỗi hạt được tặng cho bảo tàng rồi. Tự đi mà mua vé vào xem nó. Tôi phải thay quần áo để đi ra ngoài." Hắn nói, "Tôi đến phòng thẩm định trang sức nhỏ xem có đồ vật này nọ gì hay không. "
Lâm Tư Độ ở phòng nhân sự một lúc, sau đó cầm lấy áo khoác trắng của người thẩm định trang sức cùng một chồng tư liệu, đi nơi làm việc của mình.
Chuông điện thoại vang lên, cậu một tay cầm lấy áo, tay kia nghe điện thoại.
"Ngày mai tiền sẽ được tính vào tài khoản của anh, đừng làm phiền mẹ tôi..."
Tâm tư của cậu đều dồn vào cuộc điện thoại, vô tình va chạm với người đang đi qua ngã rẽ của hành lang.
Điện thoại rơi xuống đất, tài liệu rơi xuống đất trắng như tuyết.
Lâm Tư Độ bị va đến đầu óc choáng váng, phản ứng đầu tiên của cậu sau khi hồi phục là ngồi xổm xuống để thu thập tư liệu.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói ngạo mạn trêu tức của đối phương: "Cậu không có mắt à?"
Lâm Tư Độ hơi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy hai đôi chân dài thẳng tắp cùng một chút màu kim loại trên chiếc thắt lưng màu đen quanh eo, cụp mắt xuống, nói: "Thực xin lỗi."
Cố Hoài cũng thực buồn bực, mẹ hắn đã đặt cọc cơ quan thẩm định nhỏ này, hắn phải đích thân đến đây một chuyến, đường đi của cơ quan này ngoằn ngoèo, người qua lại không chút để ý.
Hắn nhấc chân định rời đi, nhưng trong không khí lại ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng ngọt ngào.
Bước chân của hắn chậm lại một nhịp, vì thế vừa vặn nhìn đến người đã va vào mình
——
Cậu ta còn rất trẻ, nhìn chưa đến 20 tuổi, dáng vẻ thư sinh, tóc đen, áo sơ mi mỏng màu xanh xám, từ sau lưng dường như có thể nhìn thấy đường viền mỏng manh của bả vai.
Người bên kia cúi đầu sắp xếp tài liệu, cổ hơi cong thành một đường vòng cung sạch sẽ, ngón tay khớp xương xinh đẹp cầm tập tài liệu, trên mu bàn tay còn dán một mảnh băng y tế màu trắng.
Lâm Tư Độ phân loại xong tài liệu phân tán, đứng lên, phát hiện người mình đụng phải còn chưa có rời đi, tưởng rằng có chuyện gì, liền hỏi: "Tôi làm anh bị thương sao?"
Tuy nhiên, ánh mắt của Quý Hoài lại rơi vào cái miệng mở ra đóng lại khi người kia nói chuyện, môi rất mỏng, đôi mắt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt lại đi xuống dừng lại ở trên thẻ công tác trên ngực của người kia.
"Lâm... Tư Độ? Cậu là Lâm Tư Độ?!"
Cố Hoài cảm thấy quen thuộc, vừa đọc tên cậu vừa đưa tay ra để với lấy thẻ công việc.
Cảm giác dây đeo sau gáy bị kéo mạnh về phía trước, Lâm Tư Độ liếc nhìn hắn có chút xa lánh, lùi lại một bước: "Tôi rất vội, thưa ngài, nếu không sao, tôi xin phép rời đi."
Cậu nói xong liền cầm tài liệu bước đi.
Cố Hoài nhớ ra rồi, đây chính là cậu sinh viên mà cách đây không lâu bạn hắn đã khen là đẹp trai, và cũng là người đã từ chối công việc trợ lý của hắn.
Thì ra là một người như vậy.
Đôi mắt của Lâm Tư Độ rất đẹp, đôi mắt hạnh trong trẻo, lông mi rất dài và rậm, đuôi mắt còn có một nốt ruồi lệ nhỏ, cậu có khí chất diễm lệ. Khi nhìn vào người khác, đôi mắt cậu bình thản, tựa mặt hồ thu êm đềm, dường như không ai có thể làm nó gợn sóng.
Rõ ràng trời sinh tướng mạo đào hoa, lại cố tình có một tính cách lạnh lùng và khó chịu.
Thật đáng tiếc, Cố Hoài nghĩ.