"Tên này đúng là tự mình đa tình, tự nhận là cùng tôi có xích mích." Sau khi đi qua hai người kia một đoạn, Cố Hoài khinh miệt nói, "Nhưng tôi thực sự không nhớ đã từng làm chuyện gì đắc tội ông ta."
Lâm Tư Độ: "..."
Cậu không hoàn toàn đồng ý với câu nói của Cố Hoài, chỉ cần dựa vào hai câu vừa rồi của Cố Hoài cũng đủ khiến đối phương tăng huyết áp, nhất định sẽ ghi hận cả đời.
Cậu hiện tại xem như đã biết, Cố Hoài là người thẳng thắn, thích gì ghét gì đều thể hiện hết ra trong lời nói, mặc kệ kết quả ra sao, chỉ cần bản thân vui vẻ.
"Ông ta không thích tôi, vì vậy muốn khiến cậu xấu hổ." Cố Hoài nói.
Lâm Tư Độ không nói chuyện, thực ra cậu cũng không để ý, Cố Hoài không cần giải thích với cậu.
Cố Hoài tiếp tục: "Loại ông chủ kiếm tiền từ buôn bán nhỏ như thế này không có thẩm mỹ gì, đến dịp này chủ yếu để thể hiện bản thân. Người khác mua cái gì, hắn sẽ theo cái đó, sau đó đi khoe khắp nơi. Tôi e ngày mai hắn lại cùng tôi nâng giá".
Lâm Tư Độ chỉ nghe hắn nói, hai người vào thang máy, bên trong cửa thang máy là một tấm gương phản chiếu, Lâm Tư Độ nhìn hai người đứng cạnh nhau trong gương, một người mặc chỉnh tề áo sơ mi trắng, một người mặc bộ vest khoác hờ trên vai. Đôi mắt một mí của anh ấy rũ xuống, có vẻ mệt mỏi.
So với cậu mảnh khảnh yếu ớt, vai của Cố Hoài rộng hơn, vóc dáng cũng cao hơn rất nhiều, khuôn mặt cùng ánh mắt toát lên vẻ uy nghiêm và kiêu hãnh của một người đàn ông trưởng thành.
"Lâm lão sư, kế tiếp muốn đi đâu?" Cố Hoài mở miệng hỏi.
"Tôi là trợ lý tạm thời của Cố tiên sinh, đi nơi nào đều nghe theo anh." Lâm Tư Độ quy củ trả lời.
Cố Hoài tựa như đã định thần lại, nâng mắt lên, quay đầu nhìn cậu một cái thật sâu.
Nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của người kia trong gương, Lâm Tư Độ lại bổ sung một câu,
"... liên quan đến công việc."
Khóe miệng Cố Hoài cong lên thành một vòng cung thoải mái, ý vị không rõ mà cười một tiếng.
"Chi nhánh bên đây tôi còn có một cuộc họp cần tổ chức, chúng ta cùng nhau đến đó?" Cố Hoài hỏi.
"Được." Lâm Tư Độ gật đầu.
Xe của Cố Hoài đang đậu ở bãi đậu xe gần nơi đấu giá, khi Lâm Tư Độ biết Cố Hoài muốn chở mình đến đó, sắc mặt và môi của cậu đều bỗng nhiên tái nhợt, cậu đứng yên tại chỗ không chịu tiến lên.
Nhìn thấy phản ứng của cậu, Cố Hoài vừa hối hận vừa thấy buồn cười, cao giọng nói: "Sợ gì chứ, tôi lái xe bốn bánh và lái xe hai bánh là hai loại phong cách."
Hắn nói là nói như vậy nhưng Lâm Tư Độ lại không tin, vẫn chìm đắm trong cảm giác buồn nôn từ lần đi xe máy trước.
Lâm Tư Độ không biết logo của chiếc xe này, nhưng mắt anh nhìn vào lại thấy có điểm hình thù kỳ quái. Cố Hoài đang nói chuyện với cậu, đột nhiên "A" một tiếng, đi nửa vòng quanh xe, từ sau bánh xe xách ra một con mèo hoang màu cam.
Con mèo mập bị túm gáy, nhe răng kêu meo meo mấy cái.
"Hôm nay trời nóng như vậy mà còn trốn dưới gầm xe sưởi ấm, gặp người khác chắc chắn đã đè ngươi thành cái bánh mèo." Ngay khi Cố Hoài buông lỏng tay, con mèo đã nhanh chân chuồn mất.
Cửa ghế phụ tự động mở ra, Lâm Tư Độ do dự ngồi vào, Cố Hoài cúi đầu giúp cậu thắt dây an toàn, nhưng cậu hơi quay đầu tránh đi.
Tay Cố Hoài dừng lại giữa không trung, nụ cười vẫn còn treo trên khóe miệng, trong mắt có chút ảm đạm.
"Xin lỗi, tôi hơi dị ứng với lông mèo." Lâm Tư Độ nói.
Khi Cố Hoài đi rửa tay và quay lại, Lâm Tư Độ đang dựa vào ghế phụ nhắm mắt lại, lông mi cong thành hình vòng cung xinh đẹp hình rẻ quạt, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ làm gương mặt sinh động rất nhiều, trên cổ đeo thẻ công tác của giám định viên trang sức, và một cuốn sổ viết dở dang trên đầu gối.
Rõ ràng thể lực kém như vậy, lại thiếu máu, vừa đi được vài bước liền bị chóng mặt, dị ứng với nhiều thứ thông thường, mặc dù Cố Hoài đối với cậu có tâm tư riêng, nhưng một Lâm Tư Độ như vậy lại cố tình có năng lực chuyên môn cực kỳ cao, xứng đáng với mức giá mà hắn trả cho cho cơ quan.
"Lâm Tư Độ, thân thể cậu yếu ớt thành như vậy, như thế nào lớn lên?" Cố Hoài lần này không chạy như đua xe nữa, hắn lái chiếc siêu xe nổi tiếng thế giới ngang tốc độ của một chiếc xe bập bênh dành cho trẻ em, mang lại điểm hài hước, nói đùa với Lâm Tư Độ.
Lâm Tư Độ thu hồi ánh mắt từ cửa sổ xe, chậm rãi nhìn về phía Cố Hoài: " Thói quen."
Không phải là "Không có gì", mà là "Thói quen".
Cậu bị sinh non, kém phát triển, từ nhỏ đã phải nằm viện trong một thời gian dài, ngày nào cũng mặc áo bệnh nhân, không có việc gì để làm, chỉ có thể xem các chương trình thẩm định trang sức trên TV địa phương.
"Vẫn con tốt." Lâm Tư Độ nói.
Mắt cậu đảo qua chiếc cà vạt xộc xệch của Cố Hoài, chiếc cà vạt đẹp như vậy lại bị Cố Hoài làm cho lộn xộn, thật đáng tiếc.
"Vậy thì tôi so với cậu lợi hại hơn nhiều." Cố Hoài cười nhạo, "Tôi lúc nhỏ bị gãy xương, cũng không cảm thấy đau, mang cánh tay như vậy ba bốn ngày, vú nuôi mới phát hiện ra có điểm không thích hợp. "
Lâm Tư Độ có điểm không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, cậu vốn cho rằng một người có tính cách như Cố Hoài hẳn là rất được gia đình chiều chuộng, tới ăn cơm cũng có người hậu hạ, nhưng nghe lời nói của Cố Hoài, tựa hồ cũng không phải như cậu đã nghĩ.
Tuyến đường chỉ mất hơn hai mươi phút lái xe đã bị Cố Hoài lái thành cả tiếng đồng hồ, lần này Lâm Tư Độ không hề kêu ca mà dựa vào ghế phụ ngủ thiếp đi. Khi cảm thấy xe dừng lại, Lâm Tư Độ mới mở mắt tỉnh dậy, cảm giác như Cố Hoài đã nhìn chằm chằm mình thật lâu.
Đi công tác với sếp mà ngủ quên trên xe của sếp thì quả là không chuyên nghiệp.
"Tôi xin lỗi." Lâm Tư Độ giải thích.
"Không sao." Đôi mắt của Cố Hoài thâm thúy, cất giấu suy nghĩ sâu không thấy đáy.
Yếu ớt cùng cứng cỏi, mềm cứng không ăn cùng không hề phòng bị, những phẩm chất đối lập rõ ràng này liên tục xuất hiện trong cơ thể Lâm Tư Độ, điều này không phù hợp với ấn tượng ban đầu của hắn không đồng nhất, Lâm Tư Độ cũng không phải khô khan nhàm chán.
Công ty này là chi nhánh của ⟪Trang sức nghệ thuật Hoài Vũ ⟫ ở đặc khu X. Khi hai người cùng nhau tiến đến cổng công ty, các nhân viên ở tầng một đều đổ dồn ánh mắt về hướng Lâm Tư Độ.
Những người Cố Hoài tiếp xúc đều là những doanh nhân thành đạt và giỏi giang, Lâm Tư Độ còn trẻ lại có khuôn mặt xinh đẹp, khi đứng cạnh Cố Hoài, luôn khiến cho người ta liên tưởng.
"Bây giờ tôi sẽ tham gia cuộc họp buổi sáng." Cố Hoài vẫy gọi một người quản lý, "Đi lấy hồ sơ chi phí nguyên liệu thô trong ba tháng qua mang tới đây."
"Cậu giúp tôi xem xét." Cố Hoài nói.
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tư Độ đột nhiên chuyển từ ái muội không rõ biến thành đồng tình.
Bản ghi chép của ba tháng đó nha, quá đáng thương, tuổi còn nhỏ như vậy, dáng vẻ lớn lên thật làm người ta yêu thích, liền bị lão bản áp bức.
Lâm Tư Độ thật ra không bận tâm. Cậu thích thái độ thích thái độ việc công xử theo phép công của Cố Hoài. Đánh giá về sự tương tác hàng ngày, cậu rất vui khi được hợp tác với Cố Hoài trong công việc.
"Chờ một chút." Lâm Tư Độ ngăn Cố Hoài lại.
"Thế nào?" Cố Hoài Đình ngừng cươc bộ, "Cậu cần cái gì?"
Đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh của Lâm Tư Độ nhìn Cố Hoài, ngón tay anh nhẹ nhàng kéo cà vạt mà Cố Hoài đã nới ra trước đó, đem cà vạt của Cố Hoài về vị trí ban đầu.
"Đưa tôi đến văn phòng." Cậu nói với quản lý Cố Hoài gọi tới.
Cố Hoài đứng tại chỗ, đưa tay chạm vào chiếc cà vạt đã được chỉnh lại của hắn, xuyên qua lớp vải mỏng, nơi lồng ngực còn lưu lại xúc cảm khi ngón tay Lâm Tư Độ chạm qua.
Lâm Tư Độ mượn văn phòng của Cố Hoài ở thành phố này. Bên ngoài cửa sổ lớn có tầm nhìn 180 độ, xe cộ đông đúc, trước khi kịp click mở văn kiện điện tử, màn hình điện thoại di động của cậu sáng lên, hiển thị có một tin nhắn mới.
[H.G]: Cậu không cần xem hết tất cả, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, có giường ở gian bên cạnh.
[Dữ Độ]: Không cần nghỉ ngơi.
[H.G]: Tôi không phải loại sếp thích áp bức nhân viên.
Lần này Lâm Tư Độ không trả lời lại.
***
Trong phòng hội nghị, nhân viên cảm thấy sắc mặt sếp mình giống như từ trời trong biến thành nhiều mây, không dám hé răng.
Cố Hoài từ trước đến nay đều cảm thấy Lâm Tư Độ tích chữ như vàng, loại tính cách đặc biệt này giống như lại lần nữa thể hiện ở việc nói chuyện phiếm qua WeChat, đối thoại trước nay của hai người còn chưa tới một trang.
"Tiếp tục." Cố Hoài ngẩng đầu, "Báo cáo doanh số quý trước, tiếp tục nói."
Hội nghị lại tiếp tục diễn ra trong sự nơm nớp lo sợ của nhân viên.
Lâm Tư Độ đang xem dữ liệu mà Cố Hoài đã ném lại cho cậu, đây được coi là bí mật kinh doanh của Hoài Vũ, khi người quản lý đến để kiểm tra số liệu, ánh mắt lo lắng nhìn cậu vài cái, nhiều lần dặn dò cậu mức độ nghiêm trọng của việc rò rỉ dữ liệu.
Lần trước công ty này mời cậu làm việc, cậu đã rất tò mò, thiết kế của Hoài Vũ không phổ biến ở Trung Quốc nhưng doanh thu thì lại rất kinh người.
Hiện tại xem ra, khách hàng chính của Cố Hoài chủ yếu từ nước ngoài.
Có thể đem phỉ thúy, ngọc Hòa Điền, Nam Hồng...phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc, sau đó thiết kế theo phong cách hiện đại của người nước ngoài, ý tưởng của Cố Hoài thực ra cũng không hề lệch lạc như cậu nghĩ trước đây.
Cậu tập trung kiểm tra nguyên liệu và giá cả, không chú ý đến thời gian, cũng không chú ý Cố Hoài mở cửa bước vào từ lúc nào.
"Lâm Tư Độ, cậu đã uống thuốc chưa?" Cố Hoài hỏi cậu "Trị mấy bệnh thiếu máu này kia."
"Không nhớ rõ." Lâm Tư Độ lúc làm việc cũng lười để ý người khác, nên tùy tiện đáp lại vài câu có lệ với Cố Hoài.
Ly thủy tinh đưa lên miệng áp vào môi cậu, thủy tinh lạnh cùng hơi nước ấm làm cậu chớp mắt, Cố Hoài vươn tay đóng chiếc máy tính xách tay trước mặt, cúi người nhìn vào mắt cậu.
"Uống tạm đi." Cố Hoài nói, "Gần đây cậu làm việc rất nhiều, nếu đột nhiên ngất xỉu, tôi còn phải ôm cậu, rất phiền phức."