Làm Bậy

Chương 14: Quy củ như vậy, có mệt không?




Lâm Tư Độ nhìn món ăn vặt có hình dạng kỳ lạ trong tay, khóe miệng mím chặt.
Cậu không muốn ăn, nhưng do bất đồng ngôn ngữ, không biết phải từ chối như thế nào, hơn nữa cũng không muốn mang ơn Cố Hoài.
Không đợi cậu suy nghĩ, Cố Hoài đã trước một bước nắm cổ tay cậu, đem tiền lấy ra, còn dùng tiếng Quảng Đông trò chuyện vài câu với người bán hàng.
Cố Hoài ngày thường bộ dáng không ai với tới, lúc này lại đứng ở ven đường trò chuyện cùng người ta không chút khách khí, ấn tượng của Lâm Tư Độ đối với hắn đột nhiên có chút rời rạc. Thật khó tưởng tượng rằng Cố Hoài – người đang nói chuyện với chủ quầy hàng bằng tiếng địa phương với Cố Hoài – người mà nửa giờ trước còn ngồi trong phòng họp của công ty phát hỏa.
"Bà chủ, lấy cho cậu ấy một cái lớn." Cố Hoài mặc tây trang chen chúc trong một nhóm học sinh để chọn đồ, không có nửa điểm chịu thiệt.
Khi nói tiếng Quảng Đông, giọng nói của hắn rất trầm, điềm tĩnh hơn so với bình thường, làm cho Lâm Tư Độ nhớ đến giọng của những sao nam TVB mà cậu đã nghe trong các bộ phim truyền hình ở nhà khi còn nhỏ.
Cái bánh Lâm Tư Độ đang cầm trên tay khá to, Cố Hoài dắt cậu về phía ô tô, vài học sinh cấp 2 vừa tan học vây quanh xe chụp ảnh.
Khi thấy chủ xe lại đây, một số học sinh lè lưỡi và nhanh chóng chạy đi.
"Cái này, tôi có thể ăn ở trong đây không?" Lâm Tư Độ thấy thế, hỏi.
Khi cậu còn nhỏ, cha mẹ cậu rất nghiêm khắc, yêu cầu cậu phải lễ phép quy củ trong bất kỳ trường hợp nào, và việc ăn quà vặt trên xe là điều tuyệt đối không được phép.
"A?" Quý Hoài đang cúi đầu thắt dây an toàn, hắn không quen thắt cà vạt, lần này không nới lỏng, tóc cũng tùy tiện vuốt lên, tiện tay đem tây trang ném xuống ghế sau, bấm còi xe ra hiệu cho chiếc xe phía trước nhường đường, cả người đều mang vẻ gợi cảm không hề che dấu.
"Tsui dak nei (tùy cậu)." Nhận ra rằng cậu không hiểu, Cố Hoài chuyển tiếng Quảng Đông sang tiếng phổ thông, "Trên xe cậu muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, Lâm Tư Độ, cậu cả ngày sống gò bó như vậy, có mệt hay không? "
Lâm Tư Độ cắn một miếng, để lại dấu răng rất mờ trên cái bánh: " Cái đó và Cố tiên sinh không......"
"Ngoài câu này ra cậu còn có thể nói cái gì nữa?" Cố Hoài cười nhẹ, ngắt lời cậu, "Qua giờ cơm sẽ không ăn cơm, chỉ mặc đồ màu sắc trang nhã, ngày nào cũng uống nước ép cà rốt. Cậu bị bao nhiêu quy tắc vây quanh, cậu thật sự rất vui vẻ sao? Nhà nào mà dạy dỗ ra một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy?"
Lâm Tư Độ vốn không thích nói chuyện, bị hắn ép tới á khẩu không trả lời được. Chịu ảnh hưởng của cha mẹ nên cậu vốn có thiên hướng bảo thủ và truyền thống, một chút cũng không giống với Cố Hoài, Cố Hoài bản thân sống buông thả, chạy ngang dọc không theo quy tắc nào, dường như không có ai trên đời này có thể làm gì được Cố Hoài.
"Dạy cho cậu vài từ tiếng Quảng Đông?" Cố Hoài chiếm ưu thế trong lời nói, quay đầu lại, thấy Lâm Tư Độ không đã đeo tai nghe vào từ lúc nào, liền nhấn ga, xe đột ngột vọt lên. Sau đó lại nhớ rằng Lâm Tư Độ bị say tàu xe, đành phải giảm tốc độ xuống.
Cá cược đua ngựa là một nét đặc trưng của thành phố này. Khi Lâm Tư Độ và Cố Hoài trở về khách sạn, một vài người đang xem cá độ đua ngựa ở đại sảnh. Ánh mắt Cố Hoài và Lâm Tư Độ cùng nhìn về phía màn hình TV.
Lâm Tư Độ luôn hứng thú với loại trò chơi có chút đoán mò và xác suất này, cậu không phải là người đoán mò mù quáng, cậu sẽ nhanh chóng tính toán dựa trên những thông tin hiện có, đem tỷ lệ đoán trúng đặt ở trong phạm vi nhỏ.
Lâm Tư Độ nhìn theo tầm mắt của Cố Hoài đến màn hình TV, bối rối ngước mắt lên, Cố Hoài cũng thích sao?
Cố Hoài vừa vặn bắt gặp biểu tình của Lâm Tư Độ, không thờ ơ không xa cách, mà là mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, giống như một con thú nhỏ đang trốn tránh thế giới, đột nhiên trở nên hứng thú với một thứ gì đó.
Cố Hoài cao giọng: "Con ngựa số 2 này tốt thật. Nó đủ lớn, bộ lông sáng và được chải chuốt cẩn thận. Nếu được cưỡi nó, tôi chắc chắn sẽ thuần hóa nó tốt hơn..."
"..." Lâm Tư Độ lại biến trở về vẻ mặt bình tĩnh như đang giải quyết việc chung trước đây.
Cố Hoài nhìn chằm chằm bóng dáng cậu mặc quần áo của mình. Khung xương của Lâm Tư Độ nhỏ, vì vậy mặc bộ này càng có vẻ gầy, lòng bàn tay nắm chặt tay áo dài, vải đen phủ lên mu bàn tay, càng làm cho ngón tay cậu trắng nõn thon dài.
Việc đầu tiên Lâm Tư Độ làm khi trở về phòng là thay bộ quần áo của Cố Hoài, ném quần áo vào máy giặt ngâm nước, phát hiện trong túi áo có một thứ, là một biên lai rất lớn.
Bộ quần áo này hôm nay đưa cho Lâm Tư Độ mặc mới tháo mác, lúc đi mua sắm ở tầng dưới, cấp dưới đưa gì đó cho Cố Hoài, hắn hình như thuận tay gấp gấp hai lần rồi bỏ vào trong túi.
Biên lai bị ngâm trong nước, không còn đọc rõ chữ trên đó, Lâm Tư Độ hít sâu một hơi, cầm lấy thẻ phòng, gõ cửa phòng đối diện của Cố Hoài.
Cố Hoài có vẻ đang bận, Lâm Tư Độ đợi gần một phút Cố Hoài mới ra mở cửa.
Một bàn tay vươn đến kéo cậu vào, đầu cậu va vào người Quý Hoài, cánh cửa đóng sầm lại, mang theo mùi bạc hà xông thẳng về phía cậu. Lâm Tư Độ ngây người một lúc, mới hốt hoảng nhận ra là Cố Hoài hình như tắm rửa, lúc đi ra chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm buộc hờ hững quanh eo, vết nước trên ngực cũng không có lau, theo đường nét cơ bụng gọn gàng và ưu việt chảy xuống, rồi lại biến mất giữa phần vải đen phía dưới bụng, đem quần áo thấm ướt.
Những vết nước mỏng bám đầy ngực và bụng của Cố Hoài, Lâm Tư Độ bị sặc bởi hơi nước có mùi bạc hà, thấp giọng ho khan một tiếng.
Cố Hoài nắm lấy cổ tay cậu, đem cậu kéo ra xa một khoảng. Xương cổ tay của cậu được Cố Hoài nắm trong tay nên có vẻ rất nhỏ, lòng bàn tay của Cố Hoài hơi thô ráp, thời điểm cọ qua mu bàn tay cậu làm cậu hơi đau, Lâm Tư Độ biết đây là do hắn thường xuyên thưởng thức châu ngọc mà lưu lại vết chai mỏng.
"Cậu vừa mới tắm?" Cố Hoài nhướng mày nhìn cậu, tựa hồ không hài lòng với sự hiện diện của cậu ở đây vào lúc này, "Mặc quần áo không cẩn thận, vừa mới có người đi ngang qua sau lưng cậu."
Lâm Tư Độ ho vài tiếng, giương đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn cổ tay bị Cố Hoài nắm, Cố Hoài khịt mũi rồi lập tức buông ra.
"Có chuyện gì phải đến tìm tôi giờ này?" Cố Hoài hỏi.
Lâm Tư Độ gật đầu, mở tay ra, trên tay là tờ biên lai sũng nước. Tờ giấy đáng thương đã trở nên vô cùng thê thảm sau cú kéo của Cố Hoài vừa rồi.
"A... hỏng rồi." Cố Hoài dường như nhớ ra việc này, "Là biên lai tôi đã đóng dấu để mang đến cuộc đấu giá vào ngày mai cho bạn tôi."
Lâm Tư Độ nhìn tờ giấy rách nát trong tay, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mơ hồ không thể nhận ra bất kỳ sai sót nào.
"Quên đi, tôi sẽ tìm cách." Cố Hoài khoác hờ chiếc áo choàng tắm, ngáp một cái, "Đi ngủ sớm đi, Lâm Tư Độ, ngày mai làm việc chăm chỉ."
Đúng lúc đó điện thoại di động của Lâm Tư Độ cũng vang lên, Cố Hoài liếc xéo, nhìn thoáng qua thấy tên Kỷ Phong, tâm tình không vui vươn tay đầy đẩy Lâm Tư Độ dời đi, rồi đóng cửa lại.
"Làm sao vậy?" Lâm Tư Độ đứng trên hành lang nghe điện thoại, bên kia Kỷ Phong bắt đầu thở dài ngay khi cậu nghe điện thoại.
"Anh trai tôi trốn rồi, em biết không, Cố Hoài, anh ấy đã trốn đi." Kỷ Phong có vẻ không quá cao hứng.
Lâm Tư Độ, người vừa bước ra khỏi phòng của Cố Hoài, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu này.
Cố Hoài vẫn ở đây, buổi chiều đuổi việc rất nhiều người, trực tiếp thay máu công ty.
Kỷ Phong nói, "Lần trước mẹ anh đã nói với bố anh một vài câu về thái độ của Cố Hoài. Bố đã khiển trách anh ấy vài lần. Sau khi Cố Hoài nói "Vậy các người tự mình làm đi", sau đó anh ấy không có quay về nhà nữa."
Lâm Tư Độ: "..."
Kỷ Phong: "Khi anh ấy không có ở đó, họ cho anh thử quản lý công ty, anh thật ra rất muốn quản, nhưng bài luận văn còn chưa hoàn thành, chẳng lẽ anh không cần tốt nghiệp?"
Lâm Tư Độ hiểu ra, trước khi Cố Hoài đến nơi này đã cùng gia đình náo loạn một trận quyết liệt, cậu không biết Cố Hoài nhất thời nổi hứng hay thực sự không muốn quản bên kia. Nói tóm lại, công việc đã được chuyển giao lên đầu Kỷ Phong.
Lâm Tư Độ trên tay còn một bài luận văn chưa đăng tải, chủ đề về thương mại điện tử, trùng hợp cùng với luận văn của Kỷ Phong có chút liên quan.
Lần này Kỷ Phong không nhờ cậu giúp phân tích dữ liệu, mà muốn mượn luận văn của cậu để tham khảo.
"Em sẽ gửi nó cho anh." Lâm Tư Độ suy nghĩ một lúc, nói, "Nhưng một tạp chí lớn đã có hẹn đăng bài, vì vậy xin đừng phát tán nó."
"Yên tâm, sẽ không." Kỷ Phong nói.
Lâm Tư Độ ở bên ngoài với Quý Hoài cả ngày, nằm xuống đã cảm thấy buồn ngủ, vừa định nhắm mắt lại, màn hình điện thoại di động lại sáng lên.
[H.G]: Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi không có WeChat của cậu?
[H.G]: Là cậu chủ động thêm tôi.
Lâm Tư Độ: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.