Làm Bậy

Chương 17: Có chủ đích




Tác giả: Mao Cầu Cầu
Dịch/Edit: Sun🔆
Chương 17: Có chủ đích
Sau giọng nói của Cố Hoài, hội trường đấu giá truyền đến một trận cười nhạo, ông chủ Kim bỗng nhận ra rằng mình đã bị hai người họ liên thủ đùa giỡn, tức giận dậm chân, chỉ vào mặt Cố Hoài mắng:
"Ta nên sớm biết ngươi không phải là hạng người tốt đẹp gì."
Khóe miệng Cố Hoài gợi lên một nụ cười thản nhiên, cánh tay mở ra đặt trên tay vịn ghế của Lâm Tư Độ: "Đồ vật này không phải tôi bán, giá cũng không phải tôi định ra."
"Hai người..." Kim Hướng Quang chỉ vào Lâm Tư Độ và Cố Hoài, "Hai tên nhóc con, hợp sức nâng giá của ta lên."
"Không phải ông chủ Kim nói rằng tôi thích giành đồ của người khác hay sao?" Cố Hoài tiếc nuối nói, "Tôi vốn dĩ muốn thu thập, nhưng nhìn thấy ngài lúc giơ bảng giá rất cao hứng, có vẻ thực sự thực sự rất muốn, nên tôi đành phải miễn cưỡng từ bỏ thứ mình yêu thích."
Cố Hoài vô liêm sỉ thành thói, lúc nói chuyện với trưởng bối trong nhà cũng chưa từng kính trọng, huống chi là với một tên nhà giàu mới nổi không quen biết.
"Không thích thì không mua." Cố Hoài khinh thường nói, "Dù sao người xấu hổ cũng không phải bọn tôi."
Đối với những người này, so với việc mua một món đồ không giá trị với giá cao thì việc ra giá sau đó không mua càng bẽ mặt hơn.
Ông chủ Kim hôm nay ăn mệt rồi.
Cố Hoài một bên chọc tức ông chủ Kim, một bên dùng tờ giấy trong hội đấu giá gấp lại thành một chiếc quạt nhỏ, Lâm Tư Độ ngồi bên cạnh Cố Hoài nên có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng.
Tim vẫn còn đập thình thịch vì cuộc đấu giá vừa rồi, lòng bàn tay cậu hơi ẩm, tiếng tích tích của đồng hồ đeo tay, âm thanh của Cố Hoài khi ghé sát vào tai cậu vừa rồi dường như vẫn chưa tan biến, theo hương thơm mát lạnh của bạc hà dần dần tìm về một chút bình tĩnh.
"Đáng đời." Cố Hoài thấp giọng mắng, giơ cao năm ngón tay về phía cậu.
Lâm Tư Độ nhìn bàn tay đang duỗi ra trước mặt, do dự một lúc, mới nhớ ra hình như đây là cách ăn mừng giữa bạn bè với nhau.
Nếu là bạn bè mà mọi người hay nói, dường như vừa rồi họ đã hoàn thành một sự hợp tác tuyệt vời.
Lâm Tư Độ đưa tay ra vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của Cố Hoài để thể hiện sự thân thiện, nhưng mà đối phương trực tiếp nắm chặt các ngón tay cậu, rất nhanh lại buông ra.
"Khẩn trương sao?" Cố Hoài cảm nhận được sự ẩm ướt trong những ngón tay.
Cố Hoài rất ít khi liên tưởng Lâm Tư Độ bằng từ ", nhưng khoảnh khắc vừa rồi, cái liếc xéo của Lâm Tư Độ khiến hắn chấn động, trái tim và sống lưng đều dâng lên cảm giác điện giật. Xương quai xanh và xương cổ tay của Lâm Tư Độ quá mảnh, làn da tái nhợt yếu ớt, chỉ có mặt dưới móng tay trong suốt mượt mà là có một chút phấn hồng, tựa hồ chỉ dần hơi dùng sức một chút là có thể bóp nát.
Ngay sau đó, Lâm Tư Độ rút tay lại, dùng khăn giấy lau lau tay.
Kim Hướng Quang bị đả kích vì vừa rồi đã chi rất nhiều tiền cho một mảnh hổ phách vô giá trị nên mấy vòng đấu giá sau yên tĩnh hơn rất nhiều. Cố Hoài đã tham khảo ý kiến của Lâm Tư Độ, bắt được được một vài viên kim cương màu với mức giá thích hợp.
Đoạn video ghi lại cảnh đặc sắc của hội đấu giá rất nhanh lan truyền khắp mọi nơi, tin tức ông chủ Kim dùng rất nhiều tiền mua một viên hổ phách không mấy giá trị đã trở thành trò cười của mọi người trong ngành. Hơn nữa, một số phương tiện truyền thông cũng chú ý câu truyện vừa buồn cười vừa éo le này.
Trong đoạn video được lan truyền lên mạng, ngoài ông chủ Kim còn có hai người khác được mọi người chú ý đến
Một người ngồi trong bóng tối, không nhìn rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn ra bờ vai rộng lớn và dáng người cường tráng, trong khi người đàn ông bên cạnh hắn gầy hơn rất nhiều, mái tóc đen nhánh xõa xuống trán, chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt, đôi mắt hạnh lộ ra vẻ lạnh lùng, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ. Cậu giơ tay và nâng bảng giá lên, trên cổ tay có một chiếc vòng tay bằng gỗ đàn hương màu đỏ sẫm.
"Có phải tôi là người duy nhất để ý đến tiểu ca ca đang đấu giá này không? Đây là nhan sắc thần tiên gì thế này? Thực sự là vừa nhìn đã bị trúng tiếng sét ái tình."
Sau khi video được đăng tải lên C Trạm, đã có người chú ý Lâm Tư Độ trên hàng ghế VIP.
"Theo kinh nghiệm từ trước tới giờ, những người đeo khẩu trang như này thường nhan sắc không có gì nổi bật."
"Chiếc vòng tay mang tính biểu tượng và đôi mắt này, chính xác là "Dữ Độ" ca ca của chúng ta. Khí chất này nhất định là của anh ấy."
"Dữ Độ? Sáng nay tôi còn ăn dưa về chuyện của hắn, không phải hắn bị một blogger cùng ngành livestream nói không có đủ tư cách giám định hay sao?"
"Chết cười, đây là đấu giá hội đẳng cấp thế giới đúng không? Theo vào được đấu giá cấp độ này, còn có thể thay mặt ông chủ đấu giá, có thể gọi là không đủ tư cách sao? Cái tên Vi Lạc kia chi tiền đến tham gia một hội nghị học thuật còn phải khoe khoang cả ngày. Ca ca nhà ta không thèm quan tâm đến hắn, hai người họ căn bản không phải cùng một đẳng cấp."
Buổi đấu giá kết thúc, Lâm Tư Độ và Cố Hoài vào hậu trường để kiểm tra những gì Cố Hoài vừa thu thập được.
"Mua mấy thứ này xong, anh có tính niêm phong cất vào tủ sưu tầm không?" Lâm Tư Độ hỏi.
"Không nhất thiết." Cố Hoài nói, "Những thứ tôi thích thì sẽ được cất riêng, hoàn toàn để không ai nhìn thấy chúng. Những loại chất lượng bình thường có thể sử dụng cho các cuộc triển lãm trang sức nghệ thuật nhằm thu hút khách hàng đến với chúng tôi, và chúng đáng tiền."
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ánh đèn sáng rực được bật lên, Lâm Tư Độ trở lại dáng vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh trước đây, đứng cách xa Cố Hoài, giống như đang làm việc.
Cái loại cảm xúc bị đẩy đến cực điểm, sự khẩn trương và kịch liệt của những suy nghĩ vẩn vơ, tuy chỉ trong giây lát lát ngắn ngủi nhưng lại gây nghiện, tất cả căng thẳng đều đến từ Cố Hoài, và bản thân Cố Hoài chính là một sự nguy hiểm.
Bản năng mách bảo rằng một Cố Hoài như thế này, cậu nên tránh ra xa.
Cứ cho là Cố Hoài lần này tiếp cận cậu với mục đích công việc, nhũng kiến ​​thức chuyên môn và khả năng của cậu có thể giúp ích cho Cố Hoài. Cậu đã cố gắng hết sức để hoàn thành công việc, cho Cố Hoài lời khuyên và giúp Cố Hoài giành được vật phẩm. Nhưng cậu cần phải duy trì sự cân bằng mong manh trong mối quan hệ công việc này.
Đây là điểm mấu chốt của cậu.
Lâm Tư Độ ở trong phòng tối kiểm tra những viên kim cương màu, sau khi xác nhận rằng chúng là thật, trợ lý của Cố Hoài đến và thúc giục nhân viên chuyển đồ đến nơi ở của Cố Hoài tại đại lục.
"Thầy Lâm." Cố Hoài dựa vào lan can hành lang, ngẩng đầu uống nước, yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, một giọt nước dọc theo đường viền hàm hoàn mỹ sắc sảo rơi xuống cổ áo, "Đi ăn tối cùng nhau được chứ? "
"Tôi không đói." Lâm Tư Độ quay lưng nói với Cố Hoài.
"Đã đặt chỗ rồi." Cố Hoài nhẹ giọng nói, "Nếu không đi theo sẽ trừ lương cậu."
Lâm Tư Độ: "..."
Cố Hoài nhảy qua lan can đứng trước mặt cậu, chặn cậu giữa mình và lan can.
Khoảng cách quá gần, Lâm Tư Độ làm cho ánh mắt của mình mất đi tiêu điểm, chiếc áo sơ mi mỏng dán vào lưng và lan can, thắt lưng hơi cong về phía sau, tránh né Cố Hoài.
"Chỉ là một bữa ăn sau khi làm việc, không làm gì khác, Lâm Tư Độ, đừng khẩn trương như vậy?" Cố Hoài nghiêng người tránh ra.
Lâm Tư Độ quả thực vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng, ngay khi Cố Hoài đến gần, tiếng chuông báo động trong đầu cậu bắt đầu vang lên. Cậu có thể mơ hồ cảm thấy rằng kiêu ngạo và vô lý chỉ là một phần trong tính cách của Cố Hoài, phần còn lại là loại nguy hiểm sâu không đáy mới là điều cậu thực sự sợ hãi.
"Cái này cho cậu." Cố Hoài ném tới một chai nước ép cà rốt, "Nước thỏ vui vẻ."
Lâm Tư Độ: "..."
Cậu nghiêng đầu, không tán thành cách nói này.
"Tôi sang bên kia nói với bạn vài câu, sau đó sẽ dẫn cậu đi ăn tối."
Nói xong, hắn sải bước đi.
Lâm Tư Độ mở chai nước ép cà rốt, nhấp một ngụm, vị chua ngọt quen thuộc. Sự cảnh giác mà cậu vừa xây dựng đối với Cố Hoài đã giảm đi rất nhiều.
Trợ lý của Cố Hoài ở đặc khu X đang giúp xử lý các vấn đề tiếp theo của cuộc đấu giá, Lâm Tư Độ đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng, bước tới hỏi người đó.
"Biên lai mà Cố tiên sinh lấy từ công ty ngày hôm qua có quan trọng không?" Lâm Tư Độ coi việc này là sai lầm trong công việc của mình, luôn canh cánh trong lòng.
"Biên lai?" đối phương nói tiếng phổ thông hơi ngọng, "Ồ, cái kia, đó là của công ty XX, vốn dĩ định bỏ đi, không biết tại sao Cố tổng lại cầm lấy."
"... Bỏ đi?" Đầu ngón tay đang nắm trên bình nước của Lâm Tư Độ chợt lạnh lẽo.
Nhưng Cố Hoài rõ ràng nói rằng biên lai đó rất quan trọng.
Cậu cũng nghĩ chuyện đó quan trọng nên mới nửa đêm đến gõ cửa phòng, sau đó còn bị Cố Hoài chỉ mặc độc chiếc áo choàng tắm kéo vào trong lòng.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh." Lâm Tư Độ lịch sự nói.
Cậu bước vô định trên hành lang, xoay người bước vào một căn phòng nhỏ, gọi cho giáo sư Hoàng ở quốc nội.
"Xin chào, giáo sư Hoàng, em muốn hỏi thầy là người đã đề cử em cho chuyến công tác này, hay là..."
"Đó là yêu cầu của tiểu Cố tổng, cậu nói rằng trước đây đã từng làm việc với cậu rồi, hơn nữa năng lực của cậu cũng rất tốt."
Giáo sư Hoàng khen ngợi thêm vài từ, nhưng Lâm Tư Độ không thể nghe rõ.
Nếu mọi sự trùng hợp là cố ý, thì cuộc gặp gỡ này cũng là cố tình sắp đặt—
Cậu đã từ chối yêu cầu thêm WeChat của Cố Hoài hai lần, nhưng cuối cùng chính cậu lại là người chủ động thêm đối phương vì một hợp đồng kinh doanh từ trên trời rơi xuống.
Lâm Tư Độ như dẫm trên bông, cảm thấy dưới chân đều là cạm bẫy của người thợ săn.
"Lâm Tư Độ." Cố Hoài trực tiếp gọi điện cho cậu trên WeChat, "Cậu xuống dưới đi, tôi đi lấy xe rồi sẽ đưa cậu đi ăn."
"Tôi không muốn đi. Cố tiên sinh, anh tự mà đi ăn đi." Lâm Tư Độ nói
***
Trong phòng họp của khoa thẩm định trang sức trường đại học A, Vi Lạc đang nghe báo cáo thì đột nhiên nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, hầu hết đều là những tin nhắn chế giễu.
Vi Lạc nhìn lướt qua, có vẻ như Dữ Độ - người từng bị anh ta chỉ trích đã xuất hiện tại một cuộc đấu giá tầm cỡ quốc tế, đảm nhiệm vị trí cố vấn cho một khách hàng VIP.
"Mặt đau không?", Cư dân mạng nhắn tin riêng tư cho anh ta nói. "Nếu người ta không có trình độ thì sao có thể xuất hiện trong một cuộc đấu giá cấp độ này! Trình độ của ngươi cùng người được thẩm định tại cuộc đấu giá có thể so sánh với nhau hay sao?"
Vi Lạc không cảm thấy mặt đau, bên kia đi đấu giá, hắn tới hội nghị học thuật cấp thế giới, cùng lắm thì xem như thế lực ngang hàng, có gì hay mà dọa người.
Anh ta tiếp tục chương trình trực tiếp hội nghị học thuật, tiếp theo là phần báo cáo của giáo sư Trương từ trường đại học A, tất cả mọi người đều đã mong chờ từ lâu.
"Chúng ta hãy lắng nghe cẩn thận, học hỏi thêm nhiều kiến thức." Vi Lạc gõ chữ, "Đừng ở khu vực phổ cập khoa học cãi nhau."
Giáo sư Trương đã có tuổi bước lên sân khấu, điều chỉnh micro, phía sau màn chiếu là phần bản thảo luận văn.
Tên tác giả đầu tiên dưới tiêu đề của bài luận văn không phải là Giáo sư Trương, mà là Lâm Tư Độ.
"Mọi người." Giáo sư Trương cười nói, "Trò giỏi hơn thầy, hôm nay tôi sẽ không báo cáo luận văn của chính mình, mà sẽ thay mặt học trò của mình báo cáo. Tác giả đầu tiên là học trò của tôi, Lâm Tư Độ, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường. Hôm nay cậu ấy không thể có mặt ở đây bởi vì vừa hoàn thành một cuộc đấu giá tuyệt vời tại đặc khu X".
Khi nói điều này, Giáo sư Trương dừng lại: "Những người bạn trẻ có mặt chắc hẳn cũng biết về tên tài khoản mà cậu ấy đã sử dụng để phổ cập khoa học trên Internet, Dữ Độ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.