Làm Bậy

Chương 3: Ôm




Làm bậy
Tên gốc: 妄为
Tác giả: Mao Cầu Cầu (毛球球)
Dịch/Edit: Sun🔆
Chương 3: Ôm
"Tôi không sao" Lâm Tư Độ chậm chậm nói, bóng chồng trước mặt biến mất, xua tay, "Nếu Cố tiên sinh không có việc gì khác, tôi tan ca trước. "
Tay cậu hơi lạnh, khi chạm vào mu bàn tay của Cố Hoài, hắn khẽ nhíu mày.
Lâm Tư Độ thay quần áo làm việc, quay bàn làm việc của mình, rót nước uống thuốc, mặc kệ Cố Hoài.
Vừa vặn giáo sư Hoàng cũng từ bên ngoài trở về, không biết chuyện vừa xảy ra, tiếp đón Cố Hoài nói: "Người này của ta có phải hay không cũng không tệ lắm, về sau có hạng mục gì, chúng ta có thể hợp tác."
"Không tệ." Cố Hoài lơ đãng nhìn về hướng Lâm Tư Độ.
Thay ra quần áo đồng phục khiến Lâm Tư Độ thoạt nhìn rất nhỏ tuổi, trông giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp, cậu rất trầm lặng, làm liên tưởng đến một viên ngọc trắng trong suốt. Cậu không phô trương cũng không kiêu hãnh, nhưng khí chất khiến người khác không dễ dàng bỏ qua.
"Ta nghe nói cậu muốn tìm trợ lý?" Giáo sư Hoàng hỏi, "Nếu không tìm được ứng viên thích hợp, cậu có thể hợp tác với người thẩm định của chúng tôi trong một khoảng thời gian ngắn. Nơi này của chúng tôi có rất nhiều người ưu tú..."
"Tôi sẽ suy xét đề nghị này của ngài." Cố Hoài ngắt lời ông.
"Tiểu Cố tổng có muốn cùng nhau ăn bữa cơm?" Hoàng Chính hỏi.
"Không còn sớm, cảm giác trời sắp mưa, tôi đi trước." Quý Hoài nói, "Hôm nay là sinh nhật em trai tôi, giờ tôi phải đến đó."
Khi hắn quay lại nhìn, Lâm Tư Độ đã rời đi.
Lâm Tư Độ ngồi trên băng ghế trước nhà ga, có chút không nói nên lời.
Thời tiết ở thành phố này vào tháng 9 thật kỳ lạ, trời quang mây tạnh suốt ngày nhưng đến tối lại mưa to, xe điện đến muộn, hàng chục người xếp hàng đợi taxi.
Cố Hoài lái xe ngang qua nhà ga, tình cờ nhìn thấy Lâm Tư Độ qua cửa kính ô tô mờ sương.
Bên chân Lâm Tư Độ đặt một chiếc ô, trên tay cầm một lọ nước cà rốt thong thả uống.
Hơn nửa bộ quần áo xám xanh của cậu bị mưa làm ướt, mái tóc đen nhánh ướt sũng dán trên má, mưa làm mờ cảm giác xa cách và hư ảo trên người cậu, khiến cậu như con vật nhỏ bé đang cuộn mình dưới mái hiên trú mưa, khiến người ta chỉ muốn tóm lấy chúng mà xoa xoa.
Bàn tay của Cố Hoài đang nhấn vô lăng dừng lại, tốc độ xe chậm dần.
Lâm Tư Độ đang xem bản đồ trên điện thoại di động của mình. Bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Phong được tổ chức tại một quán rượu trên đường Tân Hải. Kỷ Phong đã gửi cho cậu bản đồ đường đi vào buổi chiều, lúc đó cậu bận làm việc nên chưa kịp phản hồi lại.
Ngoài ra, Kỷ Phong còn gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn khác.
[Kỷ Phong]: Anh chưa nói với em, thực ra anh còn một người anh trai cùng cha khác mẹ nữa.
[Kỷ Phong]: Có một chút xấu hổ vì có lẽ hôm nay anh ấy sẽ đến tiệc sinh nhật của anh. Anh ấy rất thích làm theo ý mình, trong nhà không có người nào là không bị hắn chọc giận. Hơn nữa, cùng hắn ở chung anh cảm thấy rất căng thẳng.
[Kỷ Phong]: Nhưng không sao, hắn cũng rất chán ghét anh nên sẽ không ở lại lâu. Anh chờ em đến!
Một giọt mưa rơi trên màn hình điện thoại, Lâm Tư Độ lấy đầu ngón tay lau, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Người này vẫn như trước, thích cùng cậu phàn nàn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Cậu đi học sớm, cộng thêm nhảy một cấp nên hồi năm nhất đại học, cậu so với bạn cùng trang lứa trông trẻ con hơn. Lúc đó bên ngoài trường có hội thảo về thẩm định trang sức, cậu đang viết luận văn thì bị thầy hướng dẫn lôi đi.
Một đứa trẻ 16 tuổi nằm lẫn trong một nhóm người lớn, trông có vẻ lạc lõng.
Cậu và Kỷ Phong là gặp nhau vào lúc đó.
Nhưng đây là là lần đầu tiên cậu nghe nói, Kỷ Phong còn có một người anh trai.
Hai tiếng còi xe xuyên qua màn mưa, cắt ngang suy nghĩ của cậu. Một chiếc Bentley màu đen đậu trước mặt cậu, biển số xe là một dãy số 8 liên tiếp, cửa sổ được hạ xuống, lộ ra sống mũi cao thẳng, cùng khuôn mặt thản nhiên của Cố Hoài.
"Đi nơi nào?" Cố hoài hướng cậu hỏi, "Tiện đường chở cậu một đoạn."
"Cảm ơn, không cần đâu." Lâm Tư Độ lắc đầu, bởi vì trời mưa lạnh, ngón tay khi cầm chai nước ép cà rốt hơi đỏ lên.
Ánh mắt Quý Hoài trở nên lạnh lẽo, mu bàn tay đặt trên tay lái có thể lờ mờ nhìn thấy những đường gân xanh cuồng bạo, vết hằn của dây đeo đồng hồ hiện rõ, mở miệng lần nữa, giọng điệu có chút giễu cợt: "Hiện tại rất khó bắt taxi, cậu cứ ở đây từ từ chờ."
Chiếc Bentley màu đen phóng đi, vết nước bánh xe bắn lên làm ướt những bậc thang khô ráo.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, Cố Hoài bắt máy——
"Dạ, mẹ?"
" Ta không sinh khí. Ta bị vợ bé làm khó dễ... Ta không nghĩ gặp lại..."
"Đã biết, lát nữa tôi sẽ đến dự tiệc sinh nhật của Kỷ Phong, đưa chút đồ rồi đi. Nhân tiện, cảnh cáo vài người xung quanh hắn đừng đem chú ý đánh tới việc làm ăn của tôi..."
Người phụ nữ qua điện thoại nhẹ nhàng nói: "Được rồi, nhưng ngươi cùng hắn mọi chuyện đều tranh cao thấp, có thấy mệt không?"
"Yên tâm." Cố hoài lười nhác nói, "Tôi không đến mức vì chút tài sản đó mà đi tranh với với đứa con trai của người phụ nữ kia, tôi cũng không phải việc gì cũng tranh giành với hắn, lời này của ngài, giống như tôi sau này cũng sẽ giành vợ của hắn vậy."
"Cố Hoài, ngươi ít nói những lời vô liêm sỉ lại!"
Cố Hoài cúp điện thoại, ngâm nga một bài hát, rẽ vào đường cao tốc, đi về phía Tân Hải—
Quán rượu hơi khuất, Lâm Tư Độ đợi xe khá lâu, đến nơi thì đã gần 7h tối.
"Sao giờ này em mới đến? Anh đợi em đã lâu!" Kỷ Phong mở cửa xe rồi đón cậu vào, "Bên ngoài trời mưa?"
Trong phòng riêng đã có 7 – 8 người, đều là bạn tốt của Kỷ Phong.
Lâm Tư Độ vừa bước vào, họ dừng trò chơi trên tay, đồng loạt ngước nhìn cậu.
"Kỷ Phong, anh đúng là không ra gì" Một cô gái che miệng cười "Tại sao tôi không biết anh còn có một người bạn đẹp trai như vậy?"
Lâm Tư Độ không thích những dịp đông người, nhưng cậu vẫn nâng khóe miệng, lễ phép chào hỏi vài người.
Khói thuốc khiến căn phòng hơi ngộp thở, cậu cố gắng chịu đựng cơn ho, đặt ô bên cửa, đi vào ngồi xuống.
"Ăn chút gì trước đi." Kỷ Phong mang theo xin lỗi nói, "Anh trai anh sắp đến rồi, anh đi ứng phó."
Lâm Tư Độ cười, khi cười, đôi mắt hơi cong, ánh mắt của những cô gái bên cạnh luôn hướng về khuôn mặt của cậu.
Trước khi ánh cười trong mắt Lâm Tư Độ tan biến, cậu nhìn thấy Kỷ Phong mở cửa, liền cùng Cố Hoài đang sải bước đi vào đối diện nhìn nhau.
Lâm Tư Độ: "..."
Trong ngày hôm nay, Cố Hoài lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười.
Dưới ánh đèn, cậu ngồi bên cửa sổ, giữ khoảng cách với những người khác, ánh sáng ấm áp làm dịu đi khí tức lạnh lùng và xa cách của cậu.
Đôi mắt tĩnh mịch và ủ rũ của Cố Hoài đột nhiên lại sáng lên như tia lửa.
"Chúc mừng sinh nhật." Cố Hoài thản nhiên đem chai rượu đẩy vào trong lòng em trai cùng cha khác mẹ.
Những lời hắn nói là "vui mừng", nhưng vẻ mặt thì lại không thể hiện điều đó, lướt qua Kỷ Phong, bước vào phòng bao: "Bữa tối, thêm cho tôi một bộ đồ ăn và đôi đũa."
Biểu hiện của những người trong bàn không được tốt cho lắm.
Đặc biệt là Kỷ Phong. Anh trai cùng cha khác mẹ của anh luôn tỏ ra rất coi thường chuyện của anh cùng bằng hữu, hôm nay đến như vậy, e là không có chủ ý tốt đẹp gì.
"Chúng ta đều đã gặp nhau." Ánh mắt Cố Hoài đảo qua đám bạn của Kỷ Phong một cái, "Cùng nhau ăn cơm đi, không cần câu nệ, Trương Vũ, tháng trước hai người chúng ta vừa găp qua để đàm phán hợp đồng."
Hắn cười nói, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ.
Người bị gọi tên hơi rùng mình, nhận ra Cố Hoài đang nhắc nhở bọn họ đừng ở sau lưng giở trò.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, định thần lại, vội vàng nói: "Không câu nệ, tiểu Cố tổng nguyện ý cùng bọn tôi nói chuyện, bọn tôi rất vui mừng."
Vì vậy, Cố Hoài lướt qua em trai mình, ngồi vào chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh Lâm Tư Độ.
"À, giới thiệu một chút." Kỷ Phong không biết anh trai mình hôm nay ăn phải cái gì, tặng đồ xong cũng không chịu rời đi, đành phải nói: "Đây là Lâm Tư Độ, một người bạn mà em đã gặp khi đang học đại học, là một tiểu học bá, chuyên thẩm định đồ trang sức."
"Xin chào." Cố Hoài giả vờ chào anh.
Rõ ràng buổi chiều mới thấy qua, còn xảy ra không ít chuyện khó chịu, hiện tại lại giả vờ không quen.
Lâm Tư Độ không nhìn thẳng hắn, thái độ ôn hoà: "Xin chào."
Mỗi người đều mang tâm tư riêng mà ăn xong bữa cơm này. Lâm Tư Độ cảm giác vẫn luôn có người nhìn chằm chằm vào cậu, không quá thoải mái. Cậu không ăn gì cả, chỉ gắp mấy miếng cà rốt.
"Sao chúng ta không chơi ném xúc xắc." Thấy không khí sinh nhật đang có xu hướng chuyển thành đám giỗ, có người cả gan đề nghị, "Ném ra 1 điểm phạt uống năm ly".
"Cũng được", một người khác nói.
Cố Hoài không quan tâm: "Sao cũng được."
Mặc dù Cố Hoài không chơi nhiều mấy trò loạn thất bát tao này, nhưng hắn hiểu rõ luật lệ hơn đám người này, sau vài hiệp, bầu không khí trong phòng tốt hơn rất nhiều, thậm chí Cố Hoài còn đùa một vài câu với vẻ mặt thoải mái. Khi tung xúc xắc, Cố Hoài tùy tay ném nó lên bàn. Nhưng—
6 điểm
Chơi sau hắn chính là Lâm Tư Độ.
"Cậu biết chơi không" Cố Hoài đứng một bên nhìn cậu.
Lâm Tư Độ ăn mặc như một học sinh ngoan, những ngón tay thon dài sạch sẽ, cho tới bây giờ luôn là cầm đồ ngọc và đồ trang sức, chưa chạm qua những thứ xúc sắc này nọ.
"Chơi"
Lâm Tư Độ liền ném ra 1 điểm.
Cố Hoài không chú che dấu khẽ cười một tiếng.
"Nào nào nào, anh chàng đẹp trai, phải chịu phạt!" Vài người phấn khích.
Các trò chơi này dùng để hâm nóng bầu không khí, hầu hết đều là giao lưu với những người có mặt, không khó và quy mô không lớn.
[Ôm trong 1 phút với người bạn vừa nói chuyện. 】
"Ai, là ai, cậu vừa cùng người nào nói chuyện?"
Nữ sinh phụ trách trừng phạt hỏi, đệ đệ anh tuấn xinh đẹp trầm lặng này không nói nhiều, vất vả lắm mới có cơ hội, bọn họ đều muốn làm cậu chủ động một chút.
Lâm Tư Độ dùng nĩa chọc vào củ cà rốt trước mặt, nghĩ nghĩ—
Là Cố Hoài.
Lâm Tư Độ: "..."
"Tôi uống", cậu nói.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Quý Hoài liếc nhìn cậu.
Kỷ Phong không muốn hai người nói nhiều, vội vàng nhiệt tình thu xếp: "Vậy thì anh tới rót cho em. Rượu hôm nay uống rất ngon, em nhất định phải thử."
"...... Ừm."
Ngón tay Quý Hoài ấn chặt vào bàn, nếu hắn nhớ không lầm thì buổi chiều Lâm Tư Độ vừa uống thuốc, không biết có phải là thuốc cảm không, hơn nữa thể lực của người này kém như vậy, còn có thể uống được năm ly?
Đây không phải là làm xằng làm bậy?
Mọi người xung quanh la hét, thậm chí Kỷ Phong còn động viên vài câu để hâm nóng bầu không khí.
Lâm Tư Độ cụp mắt xuống, cầm ly rượu, định đưa lên môi—
Ngay khi miệng vừa chạm vào miệng chiếc ly lạnh như băng, từ bên hông cậu một bàn tay đột nhiên vươn ra, dùng sức nhẹ giật lấy chiếc ly khỏi tay cậu.
Cố Hoài ghì cổ cậu, ấn vào trong lồng ngực mình.
"Chỉ là một trò chơi mà thôi, nghiêm túc như vậy, không phải sẽ mất vui sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.