Làm Bậy

Chương 9: Con thỏ trên cung trăng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm Bậy
Tên gốc: 妄为
Tác giả: Mao Cầu Cầu (毛球球)
Dịch/Edit: Sun🔆
Chương 9: Con thỏ trên cung trăng
Nơi Cố Hoài chọn ăn quá xa, Lâm Tư Độ chính mình bắt xe trở về, đến cơ quan thẩm định thì đã quá giờ tan sở, nhưng phần công việc của cậu ngày hôm đó vẫn chưa hoàn thành.
"Tôi đã giúp cậu làm một phần." Chủ quản cởi bộ đồng phục làm việc, treo lên giá "Phần còn lại cậu có thể quay lại làm vào ngày mai. Nghỉ làm trước đi".
Thái độ của ông ta với Lâm Tư Độ có chút phức tạp, sau sự việc buổi trưa, ông ta đã đến gặp giáo sư Hoàng để hỏi tin tức của Lâm Tư Độ, mới phát hiện Lâm Tư Độ không như ông ta nghĩ, cậu không chỉ là một nhân viên mới bình thường.
Trường đại học, thành tích cùng giáo viên của Lâm Tư Độ đều đứng đầu trong nghề, so với ông ta học từ giang hồ thì giỏi hơn nhiều.
"Cảm ơn." Lâm Tư Độ nói, "Khi nào xong việc tôi sẽ tan làm."
Ngoài cửa sổ là ánh thu đêm, rèm cửa bị gió thổi tung lên, giống như cánh buồm trắng nhỏ, gửi vào một chút hương thơm của hoa quế. Lâm Tư Độ đánh số lô của hoàng phỉ [1] mới đưa đến, ký tên vào từng giấy chứng nhận, gọi cho Kỷ Phong.
Chưa nói được mấy câu, điện thoại bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu hỏi.
"Không có việc gì." Kỷ Phong nhẹ nhàng nói, "Anh trai tôi sơ ý làm rơi cái ly, âm thanh khá lớn".
Cố Hoài?
Lâm Tư Độ thở dài, không hỏi thêm câu nào, cúp điện thoại, làm thêm nửa canh giờ, hoàn thành công việc tồn đọng.
Khi cậu về đến nhà, Dragon đang nằm yên lặng trên cành cây sinh vật, đôi mắt màu đỏ cam của nó chớp chớp hai lần, ngôi nhà trống rỗng, trừ bỏ động vật nhỏ kia, không có chút nhân khí.
Sau khi Lâm Tư Độ tắm xong, cậu không bắt đầu phát sóng trực tiếp mà chỉ quay một video phổ cập khoa học.
Không hiểu sao hôm nay khu vực bình luận của cậu rất sôi nổi——
[Oa, hôm qua tôi đã thấy tỷ tỷ kia phát bài, nói rằng sau khi giám định, trừ bỏ có mấy viên hạt châu là thật, còn lại căn bản không đáng tiền, chủ phòng quả thật là người đáng tin.]
[Có phải cơ quan của chủ phòng là nơi tỷ tỷ kia đã đến không? Oa, đây xem như truy tinh thành công không? Thật hâm mộ. Tỷ tỷ có chụp tấm hình nào không?]
[Truy tinh cái gì, người ta là nghiêm chỉnh làm việc, nhưng ta nghe tỷ tỷ đó nói hôm đó còn có một nam nhân đứng bên cạnh cũng rất tuấn tú, là kiểu khí chất khác.]
[Cầu show ảnh, không còn gì để nói, a a a, lâu rồi ta không đi nơi khác, mỗi ngày ở trong này học tri thức.]
Nhìn mấy tin nhắn này, Lâm Tư Độ hơi giật mình.
Bộ dạng của Cố Hoài khi mắng người, cậu cũng thấy rất thú vị.
Có lẽ những lời của Kỷ Phong hôm đó có chút bất công, Cố Hoài nhiều lắm là nói chuyện hơi quá trớn, tính tình thẳng thắn, nhưng không có ý xấu.
Nhưng cũng may, Cố Hoài là người thông minh, cũng rất kiêu ngạo, sẽ không bị cậu nhiều lần từ chối mà vẫn dán tới.
Như vậy rất tốt, cậu trời sanh tính an nhàn, không thích những người và những thứ nguy hiểm, như đã nói, sau này hai người hẳn là sẽ không gặp lại nhau nữa.
...
Cố Hoài lấy xong một vài thứ mẹ hắn đã dặn, không vội vàng rời đi, cùng Kỷ Phong trò chuyện vài câu.
"Có phải là Lâm Tư Độ không?" Kỷ Phong hơi bất ngờ trước thái độ kỳ quái của Cố Hoài gần đây, "Em trước kia cùng cậu ấy gặp nhau ở hội trường. Cậu ấy là một đứa trẻ khá đơn thuần. Nếu có người giúp cậu ấy một lần, cậu ấy sẽ nhớ mãi".
"Cậu ấy ở trong trường rất nổi tiếng, trên diễn đàn của trường đâu đâu cũng có ảnh của cậu ấy." Kỷ Phong không kiên nhẫn nói chuyện với người anh này, nói được mấy câu liền muốn bỏ đi, "Em đi ngủ".
Cố Hoài quay trở lại nơi ở của mình, ngay khi mở máy tính lên, hắn thấy một email đã được gửi đến từ một tiếng trước.
Người gửi là cơ quan thẩm định trang sức của Giáo sư Hoàng.
Cố Hoài cau mày, không nghĩ ra bất kỳ tài liệu quan trọng nào trong tổ chức này mà hắn cần nhận qua email.
Hắn tưởng là một quảng cáo, anh không nghĩ mở nó ra, do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn nhấp vào.
Tệp đính kèm là một file nén chứa đầy các giấy tờ liên quan đến thiết kế trang sức hiện đại, tác giả đầu tiên của một trong số đó là tên Lâm Tư Độ. Văn kiện đà được sửa sang lại thật sự kỹ càng và tỉ mỉ, vừa vặn trùng hợp với vấn đề trong công ty mà gần đây hắn đang rất nhức đầu.
Email này để tên công ty, không lưu tên cá nhân của người gửi.
Vừa nãy đầu ngón tay của Cố Hoài bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào tạo thành một vết thương nhỏ, hắn cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ lại thấy hơi đau một chút.
Một chú thỏ nhỏ lạnh lùng cũng biết ở sau lưng để lại một viên kẹo.
Hắn dựa vào chút quan hệ, đăng nhập vào diễn đàn trường đại học của Lâm Tư Độ——
Kỷ Phong nói đúng, Lâm Tư Độ quả thật rất nổi tiếng trong trường của họ, thậm chí còn có một bức ảnh Lâm Tư Độ mặc đồng phục học sinh ở trường trung học.
Đứa trẻ trong ảnh rất gầy, buổi sáng nằm trên bàn ngủ, tóc có chút cong lên, so với bây giờ còn có chút ngây thơ.
Cố Hoài cũng nhìn thấy một dòng ký tự nhỏ ở đầu trang. Bài viết này đã bị báo cáo 24 lần và tên của người báo cáo là "Tư Độ"
Cố Hoài gõ gõ ngón tay lên bàn, cười nhẹ.
...
Phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Tư Độ gần đây thu hút rất nhiều sự chú ý, số người hâm mộ ban đầu từ 20 vạn đã trở thành 25 vạn, đều là những cư dân mạng nghe danh cậu mà đến, đang kêu gọi Lâm Tư Độ phát sóng trực tiếp mỗi ngày. Công việc của Lân Tư Độ gần đây rất bận, cuộc luân chuyển của cậu ở tiền tuyến sắp kết thúc, Giáo sư Hoàng muốn cậu ra nước ngoài vài ngày.
Tổ chức của bọn cậu sẽ hợp tác với một số công ty lớn hoặc tổ chức đấu giá, cần cử chuyên gia thẩm định trang sức đến nhiều nơi khác nhau để hoàn thành công việc thẩm định tại chỗ.
Lâm Tư Độ đi đâu cũng có một mình nên việc đi đến thành phố nào cũng không có gì khác biệt đối với cậu. Cậu không ngại đi công tác, nhưng cần tìm một nơi để gửi nuôi con thằn lằn nhát gan nhà cậu, nếu không động vật nhỏ nhà cậu sẽ dễ dàng đem chính mình hù chết.
Có một khu phố dành cho thú cưng ở gần Tân Hải, có mấy nhà có thể trực tiếp gửi nuôi, cậu thừa dịp cuối tuần đi một chuyến, thẳng đến lầu của một khu nhà dành cho bò sát, đi ngang qua bãi đỗ xe, thấy ven đường dừng lại chiếc xe Bentley có chút quen mắt, cậu cũng không có nghĩ nhiều, trước đi hỏi chuyện gửi nuôi.
"Có thể gửi nuôi được." Người chủ nói sau khi nghe được ý định của cậu, lại cho cậu xem những vật nuôi khác trong cửa hàng, "Chúng tôi có rất nhiều vật nuôi mới ở đây, có muốn giới thiệu một vài con cho cậu biết không?"
Lâm Tư Độ rất quan tâm lúc cậu đi công tác thì những người hàng xóm của Dragon sẽ như thế nào, vì vậy cậu lắng nghe rất kỹ lời giới thiệu của chủ cửa hàng.
...
Cố Hoài vốn dĩ muốn đến khu phố thú cưng chọn một con vật mềm mại về nuôi chơi, nhưng không ngờ ở ngay lầu 1 lại là nơi nuôi dưỡng của các loài động vật bò sát.
Hắn chán ghét ngồi vào ghế lái, sắc mặt âm tình bất định [2] nhìn ra bên ngoài.
"Ông động kinh à?" Cốc Thầm vốn dĩ muốn cọ xe đi thu tiền thuê nhà cho qua thời gian, nhưng Cố Hoài lại kéo anh ta đến tận nơi như vậy, anh ta cảm thấy tính khí của vị Cố thiếu gia này càng ngày càng lớn, tựa hồ như đang kìm hãm một ngọn lửa, tùy thời điểm sẽ bùng lên.
Trong công ty cũng vậy, các nhân viên có thể cảm thấy rằng tiểu Cố tổng dạo gần đây tâm trạng không tốt, làm cái gì cũng rất cẩn thận, sợ chọc phải hắn.
Cố Hoài vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thế nhưng lần này trong nháy mắt đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Tư Độ đang đứng trong một cửa hàng, người chủ cửa hàng đang nói chuyện với cậu, cậu cúi đầu xuống, quấn một con rắn nhỏ màu sắc rực rỡ quanh cổ tay mình, chơi đùa với nó.
Cố Hoài đột nhiên cảm thấy trên người Lâm Tư Độ cũng có điểm rấy mâu thuẫn, ngoài miệng nói thích an nhàn ôn hòa, yêu thích lại đều là những thứ lạnh lùng nguy hiểm trong mắt người thường.
Cố Hoài nhấn ga, chiếc xe lao về phía trước vài mét khiến người bạn đang nhắm mắt nghỉ ngơi của hắn giật mình.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn mua một con vật nhỏ hợp mắt mình, nhưng trong nháy mắt kia, hắn chợt phát hiện ra, hắn căn bản mua không nổi —
.....
Cố Hoài ung dung ngồi trong phòng riêng ở hội quán của Cốc Thầm, đối diện là một vài người mà hắn không thân quen.
Những người này cũng giống như nhóm bạn của Kỷ Phong, đều là những tên công tử không biết trời cao đất rộng, nhưng khi Cố Hoài ở đó, lời nói của bọn họ ít nhiều cũng sẽ thu liễm lại.
Trong số đó, có một người họ Đường, trong nhà có ít tiền, thỉnh thoảng cho vay nặng lãi, không phải làm ăn đứng đắn gì.
"Trước kia khi nhà họ Lâm bị phá sản, đã vay rất nhiều tiền của gia đình tôi vốn tưởng rằng họ không dễ trả được, thế nhưng đã sắp trả hết nợ".
"Đứa trẻ nhà họ Lâm đó khá lợi hại, cũng có chút năng lực. Thật đáng tiếc, đang muốn nó làm vài việc khác."
Cố Hoài Nhiên mí mắt vốn là khép hờ, nhướng mi, tựa hồ đột nhiên có hứng thú.
"Lâm?" Hắn hỏi.
"Ừ!" Thấy hắn có hứng thú, những người đó vội vàng lấy lòng nói: "Chắc cũng khá nổi danh, đứa nhỏ nhà đó tên là Lâm Tư Độ, năm nay khoảng 20 tuổi, con trai, nhưng sinh ra rất được, lúc trước tôi cố ý hỏi cậu ta muốn gia nhập cái giới giải trí này nọ hay không, cậu ta không thèm để ý tới, còn còn kéo tôi vào danh sách đen, thật sự là đáng tiếc."
"Tiểu Cố Tổng." Nhóm người này không phải là người tốt đẹp gì, thời điểm giá người ta ngôn từ cũng có chút không tôn trọng "Ngài hẳn là chưa thấy qua cậu ta, liếc mắt một cái cũng thấy thích, nếu ngài muốn, liền..."
"Ồ." Quý Hoài nhíu mày, không hề báo trước gio chân lên, đá vào bàn trước mặt người đàn ông, mấy thứ trên bàn rơi xuống đất lộp bộp, hắn bật cười, "Ngươi dám nhắc tên cậu ta một lần nữa thử xem?"
Mấy người hoảng sợ không nhẹ, không biết tại sao hắn lại đột ngột lên cơn, cũng không dám hỏi nguyên do, vội vàng im lặng, tìm lý do nhanh chóng chạy trốn.
Cố Hoài khôi phục lại bộ dáng không có chuyện gì như trước, tựa đầu trên sô pha, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu Cố tổng." Cốc Thầm liếc hắn một cái, "Sao gần đây không thấy ông mua mấy thứ kia? Không chơi nữa?"
Cố Hoài thích mua bán đồ trang sức, thích sưu tập, đây là chuyện mà nhóm bạn của bọn họ đều biết, nhưng Cố Hoài thật sự đã không để tâm đến chuyện này.
"Gần đây..." Cố Hoài lơ đãng nói, "Tôi muốn chơi trò khác."
Cốc Thầm nghe được không hiểu ra sao: "Cái gì? Ông nhìn trúng cái gì? Thần thần bí bí, không phải phong cách của ông".
"Ông không hiểu." Cố Hoài phiền não nói.
Cốc thầm khó hiểu: "Rốt cuộc là cái gì hả?"
"Con thỏ nhỏ trên cung trăng." Cố Hoài nói.
______________________________________
[1] Hoàng phỉ: Hoàng Tông Phỉ là phỉ thúy có màu sắc từ vàng đến nâu nhạt hoặc nâu xám, độ trong suốt hơi thấp.

[2] Âm tình bất định: thay đổi không ngừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.