Lâm Giang Tiên

Chương 3:




“Bệ hạ, Kỳ Nghệ có mật báo”
“Truyền lên đây”
“Vâng”
Kỳ Viêm mở ra một mảnh giấy, chỉ thấy trên mặt viết mấy chữ nhỏ: Tễ Tường Phong hồi cung
“Hắn đã trở về…” Kỳ Viêm thấp đầu cau mày lẩm bẩm
“Bệ hạ, xảy ra chuyện gì?” Sí bên cạnh y không khỏi hỏi
” Sí a….Người ngươi hận kia đã trở về” Kỳ Viêm đưa giấy cho hắn nhìn.
Sí đang nhìn đến cái tên trong nháy mắt, trên mặt nhất thời nổi đầy sát ý, “Tễ Tường Phong ”
Kỳ Viêm đứng lên, “Hắn rất lợi hại, so với ta tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn…Có hắn, ta sẽ không có khả năng đến Kỳ Nghệ nửa dặm”. Hồi tưởng bộ dạng lúc Sí cùng thân thể lạnh buốt chịu đựng trọng thương trở về, nói cho y biết quân sĩ tinh anh của mình bị Tễ Tường Phong một người tiêu diệt toàn bộ, y cũng không thể xem Phong như là không có gì.
“Bệ hạ, giao cho ta” Sí quỳ xuống chờ lệnh, “Ta nhất định sẽ tự tay giết hắn!”
Kỳ Viêm đi tới trước mặt hắn, ” Tễ Tường Phong tốt xấu cũng là một hoàng tử, giết hắn, chúng ta cũng không có nửa điểm tốt”
Sí không cam lòng ngẩng đầu,” Bệ hạ, thế nhưng hắn…”
Kỳ Viêm vỗ vỗ bờ vai của hắn,” Các dũng sĩ trong tộc của ta có thù tất báo! Ta dùng tư cách Thao Liễm Vương mà thề”
“Ta hiểu được!” Sí tự mình bình hạ hỏa khí: “Thỉnh Bệ hạ chỉ thị”
” Tễ Tường Phong cường thịnh trở lại, hắn cũng là người! Là người ắt hẳn có nhược điểm…” Kỳ Viêm vuốt nhẹ đuôi kiếm, ” Chỉ cần tìm ra cái nhược điểm kia, rồi lợi dụng nó, ta chắn chắn có khả năng khiến hắn sống không bằng chết”
… …
Phong đã trở về, tất cả đều khôi phục nguyên trạng, mọi người vẫn bận rộn với việc riêng của họ. Thần, Phong cũng triệt để phân rõ giới tuyến. Thần đang chuẩn bị cho hôn sự, dự định đợi Tuyền cùng Phạm hồi cung sau đó liền bàn hôn sự; Phong thì cả ngày dính lấy Tinh Nhi, dạy hắn công phu, văn tự, lễ nghi,đạo lý đối nhân xử thế. Cung điện rộng lớn cũng giúp bọn họ đại ân, trở thành một cái chắn tránh né lẫn nhau! Thậm chí ngay cả nơi ở đều là một người mặt đông một người mặt tây, hai người có thể nói nước giếng bất phiếm nước sông! Cũng không thể ngờ rằng có một ngày …
“Ai….Thế nào hoàng cung lại rộng lớn như vậy?” Tinh Nhi nhìn bốn phía cảnh sắc đều không khác nhau lắm, bắt đầu xoay lượn xung quanh, ” Nơi đây là đâu ni?”
Ngay lúc hắn sắp tuyệt vọng, bỗng nhiên thấy thân ảnh một người quen thuộc trên hành lang đi qua. Bởi vì bị vật lớn che khuất nửa người, Tinh Nhi chỉ nhìn thấy được nửa bên gò má.
“Cha!” Tinh Nhi hưng phấn mà kêu to, liền vội vã chạy tới
“!” Người nọ nghe tiếng cả kinh, xoay người lại, lại bị tiểu oa nhi bỗ nhào vào lòng, ” Tinh Nhi”
“Ai nha…không phải cha…” Tinh Nhi thấy cả khuôn mặt y liền ý thức được chính mình lầm, “Là nhị bá”. Thế nhưng đã  nhào tới đây, cũng lười nhúc nhích, Tinh Nhi dứt khoát ngay trên người Thần làm càn ăn vạ.
” Tinh Nhi…” Bị tiểu oa nhi quấn lấy Thần cũng chỉ tùy ý hắn,” Ngươi thế nào đến đây?” Y cùng Phong hoàn toàn ở hai hướng, vì cái gì lại….
Tinh Nhi dáng vẻ bình tĩnh nói: “Vốn là đi tìm cha lên lớp, kết quả từ trù phòng đi ra liền lạc đường”
“Trù phòng?” Thần cùng hài tử này không có nhiều tình cảm thân thiết, bởi vì y đang trốn tránh sự thật chuyện Phong đã có hài tử, ” Ngươi đến trù phòng để làm gì?”
” Vốn là muốn tìm chút gì đó cho cha ăn, thế nhưng dường như nơi nào cũng không có!” Tinh Nhi có lẽ nhìn ra cái bá bá này không quá thích hắn, thế là nhanh chóng từ trên người y trượt xuống.
Nghe hài tử này tìm đồ ăn cho Phong, Thần lo lắng mà hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì? Cha ngươi chưa ăn gì sao?”
Tinh Nhi ngồi vào một bên, hai chân nhỏ đá đá, “Đều không phải, cha vẫn ăn rất ít, cho nên muốn tìm cách cho cha ăn nhiều một chút! Trước đây cha ăn rất ít, ngoại trừ bữa chính, thường ta vẫn bắt cha mua vài món linh tinh cho, rồi mới cùng cha mỗi người ăn một nửa, thế nhưng hiện tại trong hoàng cung, chiêu này cũng không dùng được…”
” Cha ngươi ăn rất ít sao?” Không đúng? Phong trước đây chính là cùng mình liều mạng giành ăn.
” Đúng vậy…” Tinh Nhi bỗng nhiên kỳ quái quan sát Thần,” Nhị bá, ngươi có đúng hay không rất chán ghét cha ta?”
“Di? Sao lại thế?” Sao hắn lại nghĩ thế?
Tinh Nhi cũng không nghĩ tới có được câu trả lời, dĩ nhiên lại nói tiếp:” Nga? Như vậy a….Vậy ngươi nhất định rất ghét ta”
Tiểu oa nhi trực giác nhạy cảm làm Thần càng hoảng sợ,” Ta đều không phải…”
” Ngươi không cần giải thích” Tinh Nhi hoàn toàn thất vọng, ” sẽ càng nói càng sai nha”
“…” Thần quả nhiên ngậm miệng
” Ta không quan tâm, người khác có thích ta hay không ta cũng không quản” Tinh Nhi có chút trưởng thành trước tuổi ” Ta chỉ có cha là đủ rồi”
Thần cười khổ,” Cha ngươi rất thương ngươi đi”
” Đúng vậy... Trước đây thời điểm ở tại ngoài cung, xung quanh trong vòng trăm dặm không người nào không biết rõ cha ta ” Tinh Nhi tự hào vênh mặt.
“Vậy sao… Vậy cha ngươi nhất định rất yêu nương ngươi …” Thần đã ở bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Ân… Chắc vậy!” Tinh Nhi gãi cằm, “Nhị bá, nghe nói ngươi muốn thành hôn?”
“Ân! Đúng vậy!” Thần cũng bày ra động tác giống Tinh Nhi, hai người thoạt nhìn quả thực giống hai phiên bản búp bê một lớn một nhỏ, “Tinh Nhi có gì chỉ giáo sao?”
Tinh Nhi khẽ nhìn y một cái, “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là thấy là lạ … Người trông giống cha ta như vậy muốn kết hôn … Ta có điểm mất mát, giống như chính cha sẽ thú nữ nhân khác …”
Thần nghe xong đáp án của hắn có điểm dở khóc dở cười, búp bê trước mắt khả ái cực kỳ, Thần không khỏi ôm hắn kéo vào trong lòng, “Tinh Nhi thật đúng là thành thật! Ngươi không hy vọng cha ngươi cưới vợ khác sao?”
“Đương nhiên không hy vọng!” Tinh Nhi ai thẳng thừng cự tuyệt, tại trong lòng Thần tìm một vị trí thoải mái, “Cha tương lai sẽ là tân nương của ta! Sao có thể cho người khác nhanh chân đến trước?”
“…” Động tác của Thần ngừng lại, “Tinh Nhi, hắn là cha ngươi a…”
“Vậy thì làm sao?” Tinh Nhi thần trí bừng bừng nói, “Cha ta cũng muốn thú!!”
“…” Lúc này, Thần tại trên người Tinh Nhi tựa hồ thấy được hình ảnh của chính mình trước đây…
“Tinh Nhi! Tinh Nhi! Ngươi ở nơi nào?” Một tiếng gọi đầy lo lắngtruyền đến, “Trả lời ta a, Tinh Nhi!”
“Là Phong?” Thần vừa nghe thanh âm liền là hắn… Thế nhưng y chưa bao giờ gặp qua Phong lo lắng như vậy, trước đây Phong luôn luôn bảo trì trạng thái bình tĩnh cùng trầm ổn…
“Cha, Tinh Nhi ở chỗ này!” Tinh Nhi lập tức đáp lại.
“Tinh Nhi!” Phong trán đầy mồ hôi, khi nhìn thấy nhi tử lập tức chuyển buồn thành vui, “Nguyên lai ở chỗ này! Thật tốt quá… Lại đây!” Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Tinh Nhi, hoàn toàn bỏ qua Thần đang đứng bên cạnh.
Tinh Nhi cười rồi nhào vào trong lòng cha, “Ta bị lạc đường! Ở chỗ này gặp nhị bá, vốn muốn nhờ hắn mang ta đi tìm ngươi, không nghĩ tới cha ngươi đã tìm tới!”
“Nhị ca?” Phong lúc này mới nhìn về phía Thần, trên mặt có điểm kinh hãi, “Tinh Nhi phiền phức ngươi rồi… Chúng ta đi trước, ngươi tiếp tục đi!”
“Uy… Chờ một chút…” Thần không kịp ngăn cản, Phong đã ôm lấy nhi tử hoảng hốt chạy khỏi.
Thần ngạc nhiên, “Phong xảy ra chuyện gì? Hắn trước đây không phải như thế a…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.