Làm Hư

Chương 10:




Kỷ Xuyên trong bụng nổi giận tiến vào phòng học, thời gian còn sớm, phòng học chỉ có mấy người xung quanh, cậu vừa vào cửa, tất cả đều ngẩng đầu nhìn cậu, thật giống như ngày đầu tiên biết cậu. Cậu ngoảnh mặt làm ngơ mà đi đến hàng cuối cùng, để điện thoại di động đặt lên bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, tâm lý khi nghe điện thoại vừa nãy, cảm xúc gay go chậm chạp bình phục lại.
Tỉ mỉ tính toán, cậu rất lâu đã không cãi nhau cùng Hạ Hoài Chương giống như ngày hôm nay, từ lần cách đây hơn hai năm, lần kia là bởi vì chuyện gì Kỷ Xuyên nhớ không rõ...không, không phải là nhớ không rõ, là bởi vì cậu căn bản không tìm hiểu nguyên nhân họ cãi vã.
Ngày đó là ngày 10 tháng 4, là ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cậu, lúc đó Hạ Hoài Chương đi công tác ở nước ngoài, đã đi được nữa tháng, sự tình còn chưa có xong xuôi, vì để cùng cậu ăn bánh kem mừng sinh nhật, hắn, đặc biệt ngồi máy bay mười mấy tiếng chạy về nước.
Trước khi Hạ Hoài Chương về, cậu đi tìm đầu bếp chuyên nghiệp dạy nấu ăn, tự mình làm mấy món ăn, làm thành một bàn, muốn tạo cho ba ba một niềm vui bất ngờ.
Buổi tối khoảng sáu giờ, Kỷ Xuyên dọn xong món ăn, cậu vào buồng tắm rửa đi một thân khói dầu, mới vừa mặc vào áo tắm, còn chưa kịp thay quần áo, Hạ Hoài Chương đã về đến nhà. Cậu nghe tiếng xe liền chạy xuống lầu, tóc tai vẫn còn ướt nước, vội vàng chà xát mấy lần, không thể chờ đợi được nữa liền đi ra gặp mặt, chủ yếu là bởi vì đắc ý khi mới vừa làm đồ ăn xong, đuôi ngẩng lên rất cao, cậu mong đợi sẽ được ba ba khen ngợi.
Hạ Hoài Chương chưa bao giờ làm cho cậu thất vọng, sau khi vào cửa thu thập một phen, tranh thủ thời gian ngồi trước bàn ăn, cầm đũa lên. Kỷ Xuyên liền đứng ở bên cạnh, mắt lom lom nhìn Hạ Hoài Chương ăn, một miếng, hai miếng...cậu không nhịn được hỏi: "Ngon không ba ba?".
"Ăn ngon". Khi khen người Hạ Hoài Chương rất chú ý kỹ xảo, sẽ không thổi phồng đến mức quá giả tạo, cũng không qua loa, chỉ vào thức ăn trên bàn, nghiêm trang dỗ cậu: "Hai món này ăn ngon, món này cùng được, xào hơi chín quá, món này cũng không tệ, con thật sự là lần đầu nấu ăn sao, thời điểm ba không ở nhà con vụng trộm tập luyện?".
"Không có a" đuôi Kỷ Xuyên quả thực ngẩng lên tới trời rồi, đi tới phía sau lưng ghế Hạ Hoài Chương, từ phía sau ôm lấy cổ Hạ Hoài Chương. Động tác này rất lâu không có làm, khi còn bé cậu luôn dính người đến liều mạng, sau khi lớn lên đã thu liễm đi rất nhiều, lúc tâm tình đặc biệt tốt mới không nhịn được.
Cả người cậu treo ở trên người Hạ Hoài Chương, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực Hạ Hoài Chương, ngón tay lộn xộn, vô ý thức lôi kéo cái ca ra vát chơi đùa, lôi kéo cơ hồ sắp rớt ra.
Thân thể Hạ Hoài Chương dần dần căng thẳng lên, cứng ngắc có chút khó giải thích được.
Kỷ Xuyên lại không lưu ý, bọn họ cách biệt đã hơn nữa tháng...
Trưa hôm nay thời điểm cậu đi đá bóng bị thương một chút, vừa nãy đi tắm mới phát hiện trên người máu ứ đọng một mảng, đây là một phát hiện trọng đại, không đem ra khoe khang một hơi sẽ không phù hợp với tính cách hay làm nũng của cậu. Vì vậy Kỷ Xuyên nằm nhoài bên tai Hạ Hoài Chương, làm bộ nói: "Ba ba, con bị thương".
"Bị thương nơi nào?" Hạ Hoài Chương nghiêng người sang quay đầu lại nhìn cậu, khẽ nhíu mày.
Kỷ Xuyên buông tay ra, lui về phía sau một bước, đứng thẳng nói: "Ngày hôm nay trên sân bóng không biết ai đụng phải con, không nặng không nhẹ, đều bầm hết rồi, ba xem". Vị trí thương tổn phía dưới eo, ngay cạnh xương hông, cậu mở áo tắm ra, thân người trần trụi lộ ra chỉ có quần lót, đem quần lót kéo xuống một chút, khối lớn máu ứ động lộ ra tầm mắt, mới nhìn xác thực nghiêm trọng, kỳ thực không quá đau, Kỷ Xuyên thường thường đi đá bóng, tính tình thường không ngoan ngoãn gì, đánh nhau với người ta là chuyện như cơm bữa, này thương tổn một chút có tính là gì? Cậu chỉ muốn làm Hạ Hoài Chương quan tâm mình mà thôi.
Cậu cầm tay Hạ Hoài Chương, hướng đến "vết thương" của mình sờ lên.
Khí trời đầu tháng tư rét lạnh, gió lạnh bên ngoài thổi đến, Hạ Hoài Chương mới vừa tiến vào không bao lâu, tay có chút lạnh lẽo, thời điểm đụng tới trên da, Kỷ Xuyên theo bản năng co rụt lại, động tác không lớn, Hạ Hoài Chương lại đột nhiên thu tay về, phảng phất như đụng phải đồ vật gì không nên đụng đến, bầu không khí khó giải thích trầm mặt lại.
Áo tắm Kỷ Xuyên vẫn mở rộng như cũ, cậu có chút không hiểu vì sao, thẳng tắp mà đứng ở đó.
Thiếu niên mười bảy tuổi, khác nào một cây gậy trúc kiên cường, thanh tân liền rắn chắc, khắp toàn thân tràn đầy sức sống xanh tươi ướt át.
Cậu mỗi ngày đều nhìn chính mình, không chú ý tới thay đổi của chính mình. Nhưng mà sự thật chứng minh cậu đã lớn rồi, thân thể đã có đường nét của nam nhân, có vòng eo đẹp đẽ, có đôi chân thon dài, có bắp thịt, không còn là tiểu hài tử nữa.
Kỷ Xuyên không để ý bầu không khí kì quái xung quanh, tiến lên một bước lần nữa ôm Hạ Hoài Chương, lúc này là chính diện, "Ba ba, đau quá a~..." Cậu bám vào Hạ Hoài Chương kề bên tai mà nói tiếng đau, tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại, trong lúc lơ đãng thổi ra nhiệt khí tới trên tai đối phương, bên trong âm điệu mang theo mấy phần cố để làm ra vẻ thống khổ.
Cậu tự mình cảm thấy không có vấn đề gì, Hạ Hoài Chương cần phải an ủi cậu mới đúng. Cậu không ngờ đến, Hạ Hoài Chương đột nhiên đẩy cậu ra, phản ứng kia quá mức kịch liệt, Kỷ Xuyên đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị đẩy ngã lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Cậu ổn định thân hình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, cậu còn chưa kịp chất vấn, Hạ Hoài Chương đã nổi giận.
Không chỉ là phát hỏa...
Tuy rằng sự tình kia đã xảy ra cách đây hơn hai năm, nhưng tình hình khi đó Kỷ Xuyên nhớ đến phi thường rõ ràng, không biết Hạ Hoài Chương uống lộn thuốc gì, không giải thích gì đã nổi trận lôi đình với cậu, một câu cậu đều không chen vào lọt, đứng tại chỗ bị dạy dỗ suốt năm phút đồng hồ. Sau đó Hạ Hoài Chương đẩy ghế ra, trầm mặt đi lên lầu.
Xưa nay sinh nhật Kỷ Xuyên chưa từng trải qua một cách bết bát như vậy, cậu phản ứng lại, đem đồ ăn trên bàn ném xuống đất, sau đó cậu hối hận nhất là đem đồ ăn chính mình lần đầu nấu phá hủy, một chút mùi vị cậu đều chưa nếm được.
Sinh nhật đêm đó, Hạ Hoài Chương nhốt mình trong phòng ngủ không đi ra, Kỷ Xuyên cũng không có tâm tình cắt bánh ngọt, đem bánh ngọt đập phá, rất sớm liền trở về phòng ngủ. Sáng ngày thứ hai thời điểm cậu rời giường, phát hiện ở khe cửa có nhét một tấm ghi chú, phía trên là chữ viết của Hạ Hoài Chương: "Xin lỗi, bảo bối, sinh nhật vui vẻ".
Chỉ có một câu xin lỗi, không có bất kì lời giải thích nào, mà bản thân đã lên máy bay, bay ra nước ngoài.
Kỷ Xuyên mặc dù hay cáu kỉnh, lại có bệnh hay quên, rất nhanh liền ném ra sau đầu, chỉ coi như Hạ Hoài Chương về nước bị lệch múi giờ nghĩ ngơi không tốt, tâm tình tương đối táo bạo, hoặc là áp lực công việc lớn, có chuyện không vui không có cách nào nói cùng cậu.
Nói chung cậu có thể lý giải, không bao lâu liền tha thứ cho hắn, hắn lại chủ động gọi điện thoại đến, sự kiện kia liền bỏ qua như vậy.
Nhưng đó chỉ là một lần mâu thuẫn nhỏ, không quan hệ đến bất kỳ nguyên tắc nào, không giống với hiện tại, bây giờ Hạ Hoài Chương sẽ tìm cho cậu một người mẹ kế, Kỷ Xuyên không biết làm sao thản nhiên bỏ qua được, có thể bỏ qua sao? Ngày tháng sau này dài lắm, từ nay về sau, ba ba cùng cậu ở chung chỉ còn dư lại một nửa, thậm chí là một năm hoặc hai năm sau, sẽ biến thành một phần ba.
Cậu chỉ muốn một trăm phần trăm.
Buổi trưa, rốt cuộc cũng đến giờ tan học, Kỷ Xuyên là người thứ nhất lao ra khỏi phòng học, cậu đến phòng thí nghiệm tìm Hạ Đình.
Nhắc đến cũng kì quái, ngày hôm qua cậu còn coi Hạ Đình là kẻ thù, ngày hôm nay vì "hoàn cảnh gia đình tương tự", liền tìm được một điểm giống nhau, đồng thời vì có kẻ địch mới, Hạ Đình liền được cậu hóa địch thành bạn, kéo vào cùng một trận tuyến.
...Chủ yếu là không tìm Hạ Đình thì cậu có thể tìm ai đây? Tâm lý cậu phiền muộn không thể nào nói hết.
Hạ Đình trong phòng thí nghiệm còn chưa có kết thúc, Kỷ Xuyên gọi điện thoại tới nói được hai câu liền cúp, bảo cậu chờ một chút. Cậu đi đến cửa hàng bên cạnh mua hai chai nước, đứng ở dưới cây ngân hạnh bên cạnh phòng thí nghiệm.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Hạ Đình đi ra.
Kỷ Xuyên cơ hồ chờ đến không còn kiên trì, ở đây với mình chỉ có duy nhất một gốc cây, nhẫn nhịn sự không cao hứng đưa cho Hạ Đình một chai nước.
Hạ Đình hỏi: "Chuyện gì?".
"Không phải cậu nói có thể tới tìm cậu sao". Kỷ Xuyên lấy lòng hỏi: "Cùng ăn cơm không?"
"Không được, tôi không đi, ăn ở đây", Hạ Đình từ phòng thí nghiệm sinh vật đi ra, mặc bộ đồ trắng, Kỷ Xuyên chưa từng gặp qua y hóa trang như vậy, có cảm giác khí chất hết sức kỳ lạ, không thể hình dung được.
Kỷ Xuyên nói: "Vậy cậu không đói bụng sao?"
"Ăn muộn chút" Hạ Đình ngắm cậu liếc mắt một cái, "Có chuyện gì nói thẳng, làm màu cái gì? Lãng phí thời gian".
Kỷ Xuyên bị nghẹn một chút: "Không có, chỉ nói chuyện phiếm".
"Vậy nói đi, tôi có mười phút tán gẫu cùng cậu, nếu cậu nói không hết, khuya về chúng ta trò chuyện tiếp".
"..."
Kỷ Xuyên không còn gì để nói, người này đến cùng có thể nói chuyện hay không đây? Có thể tâm tình phiền não đã được hóa giải một ít, cậu nghẹn một hồi rồi nói: "Buổi sáng Lâm Đóa tìm tôi, có gửi cho tôi một tin nhắn"
"Uh, nói cái gì?"
"Nói vài câu, giải thích sự việc xảy ra lần trước, tôi cảm thấy thái độ của cô ấy không giống với trước đây cho lắm"
"Có thể hiểu được". Hạ Đình nở nụ cười một tiếng: "Làm sao, cậu còn muốn theo đuổi cô ta?"
"Nếu như cô ấy đồng ý, hẹn hò mấy ngày cũng không phải không thể"
"Hẹn hò mấy ngày, cậu có bị điên không, còn muốn cùng cô ta hẹn hò?"
Hạ Đình nhăn lại lông mày, biểu tình phảng phất nhìn thấy một người ngu xuẫn không thể cứu chữa. Kỷ Xuyên nói: "Không, tại sao tôi không thể yêu thích cô ấy, tôi chỉ muốn tìm một người nói chuyện yêu đương, đây không phải thật là hợp lý sao".
Hạ Đình lạnh lùng: "Tại sao muốn nói chuyện yêu đương?"
"Cái gì tại sao? Nói chuyện yêu đương cần lý do sao? Ba tôi có thể tìm người kết hôn, tại sao tôi không thể tìm người nói chuyện yêu đương?" nghĩ đến chuyện này, hỏa khí của Kỷ Xuyên lại nâng lên một chút.
Hạ Đình không rõ: "Với ba cậu kết hôn có quan hệ gì?"
"Đúng, cậu cũng cảm thấy không sao chứ, rõ ràng không liên quan, không hề liên quan một chút nào"
Kỷ Xuyên nhó tới câu nói kia của Hạ Hoài Chương, chính mình không thể giải thích nỗi sự lô gich bên trong, càng không có cách nào giải thích với Hạ Đình, suy nghĩ một chút còn nói: "Nhìn lại một chút, cô ấy có thể thích tôi hay không?"
Hạ Đình nhất thời sầm mặt lại: "Cậu tùy tiện tìm người nói chuyện yêu đương cũng không nên tìm cô ta, cô ta rất phiền phức"
"Phiền phức chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng phiền phức, nói chung không được tìm cô ta"
"..." Kỷ Xuyên vốn nổi nóng mới nói vậy, nghe vậy xì hơi than thở, "Không tìm cô ấy, vậy tìm ai..."
"Tìm tôi" Hạ Đình mặc áo blu trắng đứng dưới tán cây loang lổ ánh sáng, y nhìn Kỷ Xuyên trên mặt không có biểu tình gì.
Kỷ Xuyên phun một ngụm nước ra ngoài, khom lưng ho khan nửa ngày: "...Cậu nói cài gì?"
"Tìm tôi". Hạ Đình lập lại một lần.
"Chuyện này... cái này không được đâu". Kỷ xuyên có điểm lúng túng "Cậu thích tôi sao? Không đúng, cậu thích đàn ông? Không nhìn ra nha..."
"Không thích". Hạ Đình trả lời thẳng thắng dứt khoát, vẫn là thần sắc cao quý lãnh đạm kia, hơi nhíu lông mày, tựa như không cao hứng, nói với Kỷ Xuyên: "Không phải cậu muốn nói chuyện yêu đương? Lại không có người yêu thích cậu, tôi có lòng tốt hỗ trợ dìu dắt cái người bần cùng là cậu, cậu còn không hài lòng?"
"..."
Kỷ Xuyên thật sự không biết nói gì cho phải, y nói "Tôi không thích đàn ông" cùng "Cậu có tật xấu" hai câu xoắn xuýt bên trong một hồi, dây thần kinh trong đầu vừa căng vừa kéo, cảm thấy khó giải thích được, cũng không phải không được? Cái ý định này làm cậu khiếp sợ, cậu đem nửa chai nước ném vào thùng rác bên cạnh, tâm tình phức tạp liếc nhìn Hạ Đình một cái, cuối cùng không nói gì, yên lặng mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.