Làm Hư

Chương 20:




Cuối tháng chín “Quan hệ hữu nghị” sắp thi đấu, đội bóng của A đại luôn đúng giờ xác định huấn luyện, theo lời đội trưởng Thái Chí Thành đã nói tới: Đây là một trận đấu liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, không thể không thắng.
… Vốn là không có khoa trương như vậy, trước đây khi huấn luyện chỉ có một mình Kỷ Xuyên nghiêm túc, những thành viên khác phần lớn đã chơi nhiều trận nên chỉ xem như một trận đấu giao hữu, lấy thái độ hữu nghị vui đùa một chút, sau đó đột nhiên xảy ra một chuyện, nghe nói là bạn gái của số 11 đội bọn họ bắt cá nhiều tay, mà đối tượng bắt cá nhiều tay là chủ lực trung phong của đội trưởng trường kế bên, bởi vậy, từ quan hệ hữu nghị  lại biến thành “tình địch”, mang tới một luồng hỏa khí báo thù.
Thời điểm Kỷ Xuyên biết được chuyện này, là buổi chiều thứ bảy, ngày đó cậu và Hạ Hoài Chương cùng ăn điểm tâm xong, ở nhà dính nhau cả ngày. Mới đầu là cùng nhau đọc sách, Hạ Hoài Chương rất thích dính lấy cậu, Kỷ Xuyên sách chưa xem được mấy tờ, vừa giữa trưa cơ hồ đã bị giữ lại thân lại thân (mật), từ thư phòng thân đến phòng ngủ, thời điểm bị đè ngã trên giường cậu đã bắt đầu chóng mặt. Hạ Hoài Chương hỏi cậu có thích không, dùng cảm thụ thực tế mà nói, cậu rất khó để đưa ra câu trả lời phủ định.
Vì vậy ở trên giường làm một hồi, lần này thì ôn nhu nhiều lắm, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của cậu đều được hắn chăm sóc qua, thân thể ngây ngô, bị khoái cảm mãnh liệt tập kích, dường như được mở ra một cái công tắc, Hạ Hoài Chương ôm chặt cậu, mỗi một rung động đều như tưới dầu vào lửa, cậu không ngừng mà gọi, “Ba ba”, như xin tha, càng giống như thúc giục, thời điểm kết thúc tiếng nói đều có chút khàn khàn.
Lúc điện thoại di động kêu lên, cơ thể cậu còn chưa có tẩy rửa, cậu còn đang nằm trong lồng ngực của Hạ Hoài Chương uống nước, chuông reo hai lần mới nhận. Là điện thoại của Thái Chí Thành gọi tới, hỏi cậu buổi tối đi ra ngoài liên hoan không, trên người Kỷ Xuyên vừa bủn rủn vừa không có sức, muốn nói không đi, Thái Chí Thành liền đơn giản nói ra sự việc số 11 bị đánh một chút, nói bữa cơm này là chúng ta đi an ủi số 11, là đàn ông, uống xong một chén rượu không có chuyện gì không thể giải quyết được, nếu một chén không được thì uống hai chén.
Kỷ Xuyên lỗ tai ong ong, nghe được có hơi xúc động, bọn họ bất quá chỉ là một đám sinh viên trong trường học, nói “đàn ông” giống như có chút quá sớm, thất tình cũng là chuyện phi thường nhỏ nhặt, không thể nói là “quan trọng”, đặc biệt là trước mặt Hạ Hoài Chương, cậu nói rất không tiện.
Bất quá cuối cùng cậu vẫn đi, Hạ Hoài Chương cách cậu rất gần, trong điện thoại nói cái gì hắn một câu với một câu đều nghe được hết, nhưng hắn cũng không có cười cậu, không giống như một người lớn đứng ở lập trường là trưởng bối có kiến thức rộng rãi mà xem thường cậu, nói cái gì “Không có gì ghê ghớm, các người sẽ phát hiện đây chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng nhắc tới”, không chỉ không có, thậm chí là còn cho phép cậu uống rượu, không được uống quá nhiều là tốt rồi.
Kỷ Xuyên rất vui vẻ, có lúc cậu cảm thấy, cậu và Hạ Hoài Chương như chưa từng có khúc mắt gì, bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, Hạ Hoài Chương vẫn luôn hiểu cậu, có thể nhìn thấu ý nghĩ hoặc động cơ của cậu, có thể dễ dàng mở ra nghi hoặc của cậu, biết được là một người ba nên ở cùng con mình như thế nào, cũng biết được một người đàn ông lớn tuổi nên làm như thế nào ở chung với một người nhỏ tuổi hơn, hoặc là nói, làm một người, làm sao cùng một người khác hiểu rõ sâu sắc, đó chính là một môn học vấn.
Buổi tối ngày hôm ấy, Hạ Hoài Chương tự mình đưa Kỷ Xuyên đi, cuối cùng cũng là người đi đón cậu.
Kỷ Xuyên có hơi hơi say một chút, cả người nghiêng ngả ngồi trên ghế phó lái, nói với Hạ Hoài Chương số 11 bị bạn gái đá mà thôi, dĩ nhiên vừa khóc vừa gào, lúc thường cũng không thấy hắn ta yêu thích cô gái kia đến như vậy, làm cho bọn họ rất lúng túng, không biết nên an ủi làm sao.
Hạ Hoài Chương không lên tiếng, giúp cậu thắt chặt dây an toàn. Kỷ Xuyên còn nói, cậu vốn cho rằng mình rất yêu thích Lâm Đóa, sau này không liên hệ nữa, trong lòng cũng không có cảm giác gì, cùng với suy nghĩ trước đây không giống nhau lắm.
Hạ Hoài Chưng niết niết mặt của cậu, cười nói: “Bởi vì người con thích nhất là ba ba, đúng không?”
Kỷ Xuyên dùng sức gật đầu, trong lòng nghĩ ba ba là tốt nhất. Cậu nhắm mắt lại ngủ, đến cửa nhà mới tỉnh dậy, dọc theo đường về mơ thấy rất là nhiều thứ lung ta lung tung, lúc xuống xe, đột nhiên hỏi Hạ Hoài Chương: “Ba ba, lúc ba ba mười chín tuổi ba có thích người nào không?”
Vấn đề này lần đầu tiên Kỷ Xuyên hỏi, cậu chợt phát hiện hiểu biết của cậu về Hạ Hoài Chương còn chưa đủ, ít nhất không nhiều như Hạ Hoài Chương hiểu cậu. Khi còn bé cậu đều như bé ngoan mà ở nhà, lớn lên một chút thì đi học, ở trường học quen biết rất nhiều bạn bè, cũng thường đi chơi nhiều nơi, theo lý thuyết thì “Phạm vi hoạt động” cũng khá lớn, nhưng nếu cẩn thận mà tính ra, cậu một mực mà sống trong thế giới của chính mình, sinh sống ở bên trong vòng bảo hộ mà Hạ Hoài Chương đã tỉ mĩ xây dựng, bất luận bên ngoài có bao nhiêu giông bão hung ác, tất cả đều không xối đến trên người cậu.
Có thể đồng thời được bảo vệ, cũng vô tình ngăn cách một chút thông tin khác, tỷ như, cậu chỉ biết ba cậu là một người đàn ông thành công, lại không biết hắn thành công như thế nào, hắn phải trải qua chuyện gì, năm tháng đã dành tặng cho hắn cái gì, rồi đã lấy đi cái gì của hắn? Nhất định là có đi? Dù sao trưởng thành không thể không trãi qua những tổn thương.
Kỷ Xuyên không biết tại sao mình lại đột nhiên nghĩ đến phương diện này, có thể là do trong lòng tò mò, nói cho cùng cũng không phải là hiếu kỳ, chỉ là một loại khác hẳn, tâm tình vi diệu, khiến cho cậu không muốn truy cứu nguyên nhân.
“Ba ba, có?” cậu dựa vào say rượu mà cố ý mượn rượu làm càn, đem Hạ Hoài Chương đặt trên cửa xe.
Hạ Hoài Chương cười cười nhìn cậu, lắc đầu.
Kỷ Xuyên không tin: “Ba không yêu thích qua bất cứ người nào sao, thời kỳ trưởng thành, khi hai mươi tuổi, trước ba mươi tuổi,… làm sao có khả năng không động tâm với người nào? Vậy chừng ấy năm người đều làm gì?”
“…” đêm hè, bên trong tiếng ve kêu ồn ào, Hạ Hoài Chương giống như đầu hàng dựa vào cửa xe, tùy ý để Kỷ Xuyên chế phục chính mình, thẳng thắn trả lời, “Thật sự không có, bảo bối. Khi đó ba quá bận rộn, sinh hoạt không rãnh rỗi, không có tinh lực yêu ai”.
“Làm sao bận rộn như vậy, bận rộn chuyện gì?” Kỷ Xuyên không hỏi được không chịu bỏ qua.
Hạ Hoài Chương hướng cậu cười bất đắc dĩ: “Tranh gia sản, ba có hai người huynh đệ”
Cái này Kỷ Xuyên biết, khi còn bé cậu từng gặp qua họ, lúc còn rất nhỏ, sau đó thì chưa từng thấy, không biết bọn họ đi nơi nào, những năm này cũng không có lui tới, Hạ Hoài Chương cũng không có đề cập qua, cậu đã sắp quên mất, chỉ nhớ rõ mẹ của Hạ Đình là Hạ Linh Chi, tuy nói cùng Hạ Linh Chi rất ít lui tới, nhưng tốt xấu gì cũng là thân thích.
Kỷ Xuyên không khỏi dựng lên lỗ tai, dốc lòng chuẩn bị nghe được một cố sự, Hạ Hoài Chương lại nói không có, chỉ những chuyện này. Cậu có hơi thất vọng, xác định là Hạ Hoài Chương đang lừa cậu, thất vọng sâu xa, không nhịn được bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, hoài nghi ba ba chôn dấu thời gian nơi sâu xa không muốn tiếp tục nhắc đến người yêu trước đây, làm cho tâm lý chính mình chua xót… Rõ ràng cậu mới là người quan tâm ba ba nhất, bất luận là trước đây hay sau này, cũng không thể có người nào khác.
Kỷ Xuyên lâm vào khó giải thích được, bên trong nôn nóng, cả đêm hôm ấy đều không cao hứng, ngày hôm nay trong đầu hơi động, đột nhiên nghĩ đến có thể đi hỏi Hạ Đình, nói không chừng Hạ Đình có thể biết đến chút chuyện nào đó?
Đáng tiếc, Hạ Đình so ra chỉ lớn hơn cậu một tuổi, đối với chuyện kia vừa hỏi cũng không biết, thậm chí còn biết tới so với cậu cũng không nhiều lắm.
Kỷ Xuyên đành phải coi như thôi, hảo hảo lên lớp, cùng trường học và gia đình sáng đi chiều về. Mấy ngày nay, cậu không dời vào phòng ngủ của Hạ Hoài Chương, chủ yếu là do da mặt quá mỏng, trong nhà lại có người giúp việc và Hạ Đình, nếu như cậu mỗi ngày ngủ trong phòng ba ba, thấy thế nào cũng không bình thường.
Nhưng tay của cậu còn chưa có khỏi hẳn, Hạ Hoài Chương đều nhất định mỗi ngày giúp cậu tắm rửa, trước đây còn có thể từ chối, hiện tại từ chối có chút khó khăn, khi tắm tắm cuối cùng đều không thể thiếu tẩy rửa lên tới trên giường.
Lên giường phảng phất như là có chút nghiện rồi, kỷ Xuyên lúng túng phát hiện cậu dĩ nhiên bắt đầu phát hiện mình có khát vọng loại cảm giác đó, có lẽ bởi vì làm nhiều lần rồi, thân thể khó tránh khỏi sự mê hoặc.
Bất tri bất giác, cuối cùng hôm nay đã tới ngày thi đấu.
Buổi sáng chủ nhật, nơi so tài là sân bóng đá vừa mới xây của A đại, trường đại học kế bên kéo đến một đám người mênh mông cuồn cuộn, sáng sớm trước khi ra cửa, Kỷ Xuyên đem phiếu Thái Chí Thành thiết kế, tỉ mĩ đóng dấu để vào cửa thi đấu, vọng tưởng dựa vào vé vào cửa kiếm bộn tiền, kết quả một tấm đều không bán được, cuối cùng xem như tờ rơi phát miễn phí tại nhà ăn… Cậu cho Hạ Đình một tấm, Hạ Hoài Chương một tấm, mời bọn họ đến xem chính mình thi đấu.
Dĩ nhiên là Hạ Đình rất khó mời, phòng thí nghiệm có một khảo nghiệm quan trọng, y không đi được.
Hạ Hoài Chương lại cảm thấy rất hứng thú, không, phải nói là đối với bóng đá không có hứng thú gì, thế nhưng đối với “Kỷ Xuyên thi đấu bóng đá” rất có hứng thú, vì vậy sáng sớm liền theo cậu ra cửa, tự mình lái xe tới A đại.
Kỷ Xuyên rất hồi hộp, không sốt ruột cũng bị ánh mắt mong đợi của Hạ Hoài Chương làm cho khẩn trương, sợ mình biểu hiện không tốt.
Trước khi thi đấu bắt đầu, cậu bên trong phòng thay đồ thay xong quần áo cầu thủ, cùng các đồng đội làm nóng người, Thái Chí Thành làm đội trưởng, lời nói cỗ cũ nói một lần lại một lần, bầu không khí lúc đầu thoải mái cũng dần biến thành căng thẳng, một đám chàng trai vừa mới thành niên, trong xương đều nhiệt huyết, không ai không muốn tạo ra danh tiếng.
Thời gian vừa đến, bọn họ xếp thành hàng ra sân.
Kỷ Xuyên hai chân đạp trên tản cỏ, đôi mắt ở bên trong hàng ghế khán giả phía xa tìm một hồi, cùng tầm mắt của Hạ Hoài Chương đối diện.

Có cổ vũ, có thưởng thức, có yêu thương, cậu đột nhiên cảm thấy mặt trời hôm nay quá chói mắt, phơi nóng mặt cậu, ngực cũng nóng nảy, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mang theo hưng phấn trước nay cậu chưa từng có, adrenalin đồng thời tăng vọt, ở sân bóng cực đại trong tòa nhà này nổ thành khói hoa.
Rất muốn hôn môi, Kỷ Xuyên nghĩ vậy.
Ngày hôm nay nhất định phải thắng, nếu như thắng, liền đi hôn hắn…
“Ba ba” cậu đè lại ngực, tràn ngập nghi thức mà kêu một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.