Qua đêm hôm đó, vẫn chưa có ai động thủ. Cánh cửa vẫn khóa chặt, Hứa Triệu An vẫn ngồi im, đôi mắt khép hờ. Mọi người đi qua đi lại, nhìn chằm chằm vào baloo của cô. Vì cho đồ ăn, đan dược vào cho nên baloo thiếu chút nữa căng phồng. Hứa Triệu An quyết định, nếu như đến hết hôm nay mà vẫn chưa có ai phá, cô sẽ đích thân dùng búa đập nó ra. Tiêu Dực cậu ta chỉ ngồi bên cạnh cô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hẳn là đã rất mệt. Dù sao cũng chỉ là trẻ con, mạt thế lại không có chỗ dựa, sẵn tiện cô bảo vệ cậu ta một chút cũng tốt. Vì về sau có khi cậu ta lại rất mạnh, lại trở thành chỗ dựa cho một người đã đến tuổi. Thằng bé cũng không đến nỗi, nếu được chăm sóc cẩn thận chắc chắn sẽ là một đứa trẻ đáng yêu. Tiêu Dực làm cô nhớ đến Lý Khải, kiếp trước cô đã từng coi là em trai mà đối đãi. Hứa Triệu An thấy mặt trời đã lên cao, chắc là đã tới 8h sáng.
Đến trưa, khi mặt trời lên cao hơn nữa, Tiêu Dực mới tỉnh dậy. Hứa Triệu An lôi bánh bích quy từ tron túi ra, đưa cho Tiêu Dực một nửa. Cô vốn đã quen, cảm giác thế này đã là rất tốt. Chứ 10 năm sau, một túi bánh cũng là hàng hiếm, hàng ngày đều uống ống dinh dưỡng hay thuốc thể lực vô vị. Vừa nghĩ đến đó, Hứa Triệu An liên nghĩ nên tích trữ thêm nhiều thức ăn hơn nữa. Mọi người xung quanh nhìn cô và Tiêu Dực bằng ánh mắt tham lam. Chỉ một lúc sau, liền có vài người lực lưỡng đến chỗ cô tìm ăn rồi. Một người đàn ông cất giọng hống hách nói.
“Cô gái trẻ, đưa tôi hai bịch bánh giống vừa nãy đi? Rồi sau đó chúng ta cùng vui vẻ?”
“Không còn.”
Hắn ta vừa nói vừa giật giật túi cô. “Thôi nào! Nặng như thế này chắc hẳn vẫn còn vài bịch chứ nhỉ?”
Hứa Triệu An biết hắn có cố hết sức thế nào cũng không kéo được nên chỉ liếc hắn ta một cái. Đại hán không thể nâng nổi cô gái này, lại còn nhận được một ánh mắt sắc lạnh đằng sau chiếc mặt nạ. Cô vốn không muốn gây chú ý, vậy mà tên ngu này lại đến đây gây sự, náo động lớn như vậy. Nhìn xung quanh đi, tất cả mọi người đều đang nhìn cô với ánh mắt thương hại đó. Tiêu Dực nghe thấy vậy thì bất bình, cậu ta định xông lên thì bị Hứa Triệu An giữ lại.
Tên kia tức quá, hắn ta giơ tay lên định đấm cô. Thế nhưng, khi bàn tay tiến tới gần cũng là lúc hắn bị một lực đạo lớn cản lại. Hứa Triệu An cầm lấy tay hắn, chán ghét bóp mạnh.
“Rắc rắc.” Tiếng xương khớp vỡ vụn, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của đại hán. Hắn ta sợ hãi đem nắm tay rút trở về nhưng làm thế nào cũng không được, đến khi cô thả tay ra, hắn mất đà ngã phịch xuống đất. Hứa Triệu An lấy khẩu súng lực từ thắt lưng, bắn hắn vài phát. Tên đại hán đó vừa chết, liền có quá nhiều lời bàn tán phiền phức xung quanh. Hứa Triệu An chợt nhận ra mình có chút quá khích. Thế nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, thời đại này mấy ai để tâm đến việc có giết người hay không cơ chứ? Dị năng giả đứng trên tất cả, càng mạnh càng đứng vững. Huống chi, cô còn là song hệ dị năng.
Cô dắt Tiêu Dực xuyên qua đám người, đứng trước cửa kính siêu thị. Xem xét một chút thì đây là loại khóa chống trộm. Chỉ cần hơi lắc lắc một chút liền đem nó kêu ầm ĩ lên. Hứa Triệu An thử dùng súng bắn một phát, khóa liền mở. Chỉ là nó liền kêu lên to rất to. Cô lúng túng, xem xét một lúc xem hệ thống âm thanh ở đâu còn bắn nát nó. Thế nhưng, liên bị một bàn tay nhỏ xíu giật lấy rồi ném đi rất xa. Tiêu Dực cười cười, để lộ hàm răng trắng bóng. Đúng là cuống quá hóa ngu, cách đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra. Chẳng những không dẫn dụ tang thi đến còn đem chúng kéo ra. Vì đứng ở trước cửa, cô cùng Tiêu Dực xông vào đầu tiên.
Đầu tiên, dắt Tiêu Dực lên tầng hai, tầng thời trang trước. Lại là một loạt động tác dùng súng phá khóa. Hứa Triệu An gom một nửa quần áo trong cửa hàng, không để ý là của nam hay nữ, cô cứ thế mà càn quét sạch. Đến mấy chỗ quần áo trẻ em, Hứa Triệu An ép Tiêu Dực vào phòng vệ sinh tắm rửa, thay ra bộ quần áo mới. Trong lúc đó, Hứa Triệu An lại đi thu thêm vài bộ quần áo trẻ em cho Tiêu Dực. Xong xuôi, cậu ta đi ra với vẻ mặt rạng rỡ. Đúng như cô nghĩ, ngoài việc hơi gầy một chút, thì cậu ta đúng là một tiểu soái ca mặt trắng. Khác với bộ dạng bận thỉu lúc đầu, đầu tóc hơi dài và lòa xòa một tí. Hứa Triệu An đưa dây buộc tóc cho cậu, bảo cậu buộc lên. Ừm... khá là đáng yêu đáy chứ. Giống ý hệt con gái vậy, cô có nên đem thêm vài bộ của nữ không nhỉ? (RIP Dực -kun)
Đi lướt qua vài tầng, tiện tay lấy thêm vài thứ mà không gặp một con tang thi nào cả, Hứa Triệu An hưởng thụ một chút. Thu thập hết những thứ mình cần, Hứa Triệu An dắt Tiêu Dục xuống tầng 1 để vào kho lấy đồ ăn. Thì phát hiện tầng một có rất nhiều người, họ trành giành các thứ, thậm chí con cháu còn đánh cả mẹ già chỉ đề cướp đồ ăn. Hứa Triệu An đem ánh mắt khinh bỉ ném cho bọn họ rồi dắt Tiêu Dực đi thẳng đến kho. Cô không gặp chút trở ngại nào, vì ai nhìn thấy cô cũng né sang một bên. Dù chưa biết dị năng giả là gì, nên họ nhìn thấy súng của cô đã cảm thấy kính sợ. Lần này, đồ ăn cô không khách khí nữa mà thu thập hết. Tiêu Dực đúng một bên, trợn tròn đôi mắt ngây ngô hỏi.
“Chị là dị năng giả gì vậy?”
“Hệ không gian, có thể chứa đồ.”
“Chị, chị thật lợi hại!” Kèm theo đó là nụ cười tỏa nắng trên gương mặt đáng yêu, trắng nõn.
Hứa Triệu An híp híp mắt, mỉm cười. “Tên nhóc đừng có phản bội chị đây đó nha.”
Hiển nhiên là vẫn chưa tin tưởng, Tiêu Dực cũng chỉ còn cách nhún nhún vai mặc kệ. Đồng hành cùng chị An, sẽ có ngày chị ấy tin cậu. Rồi họ sẽ đồng hành cũng nhau, vượt qua khó khăn. Cậu không hề nhận ra là chị Tiểu An đã mỉm cười hiếm hoi. Thuận tiện Tiêu Dực biết cô là dị năng giả hệ không gian, Hứa Triệu An liền lôi ra hai con dao nhỏ xinh, nhẹ nhẹ nhưng cũng khá sắc bén đưa cho cậu làm vũ khí.
“Đi thôi, về nào.”
Ra khỏi siêu thị thuận tiện nhắc nhở mọi người đang còn tranh giành một câu, lại ra chỗ kín đáo ấy, Hứa Triệu An lôi chiếc Hummer ra, đem cả hai lên xe rồi trở về khu tập thể.