Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 90: Chuẩn bị




Editor: Hthyyhth
Quan trọng là vấn đề từ em trai, chẳng lẽ phải nhờ người khác chăm sóc em ấy? Nhưng mình phải đi tận 20 ngày lận.
Đại học quân sự ở ngoại thành, anh cả đi đi về về vốn đã không tiện. Hình như còn có mỗi Phó Lãng thôi, cơ mà cứ để Phó Lãng tối ngày cho em út ăn đồ ăn đặt ngoài sao?
Với cả 20 ngày, căn nhà lớn như thế, nào là bao nhiêu công việc nhà.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ là đau cả đầu, có vẻ như họ nên mời một người bảo mẫu đáng tin hơn nhỉ.
Lễ chào đón tân sinh viên đã kết thúc, Đỗ Thanh xem thời gian, sắp 11 giờ trưa rồi, vừa đúng lúc, bèn thở phào, để 30 người của khoa tiếng Trung tiếp tục ở lại hội trường họp khoa, các sinh viên khoa khác giải tán, nhưng nếu muốn ở lại nghe chung cũng được. Dù sao thì chiều 2 giờ sinh viên khoa Lịch sử với khoa Khảo cổ cũng phải quay lại đây họp khoa, còn khoa Ngoại ngữ và Ngôn ngữ Ứng dụng thì chiều 4 giờ mới phải quay lại.
Hôm nay sinh viên các năm khác đi học, tân sinh viên thì có lễ chào đón tân sinh viên, nên các phòng trong trường full hết, Đỗ Thanh may lắm mới có thể giành được một phòng hội trường cả ngày để họp khoa.
Nhà nước quy định: Giáo viên chuyên hướng dẫn của trường đại học có thể phụ trách theo tỷ lệ 1:200, một mình Đỗ Thanh phụ trách hơn 150 sinh viên của ngành Văn Sử học, với từng ấy tân sinh viên mà nói, lượng công việc khi vừa nhập học thật sự có hơi nhiều quá, cơ mà cô vẫn sắp xếp đâu vào đấy, không hề có chút xíu sơ suất nào, khiến lãnh đạo trường thấy rất hài lòng.
Họp khoa chủ yếu là giới thiệu bản thân với cả bầu ra ban cán sự lớp, người nào muốn tranh cử thì sau khi trực tiếp giới thiệu bản thân xong có thể vận động bầu cử.
"Lần này chỉ bầu ban cán sự cho kỳ huấn luyện quân sự, một lớp trưởng và một phó bí thư. Sau kỳ quân sự mọi người sẽ hiểu nhau hơn, rồi lại bầu chọn lần nữa, đến lúc đó sẽ có thêm vị trí lớp phó văn nghệ và lớp phó truyền thông*." Đỗ Thanh nói.
*Raw là 宣传委员.
Các tân sinh viên gật đầu ra chiều hiểu rõ. Do mọi người vẫn chưa quen biết nhau, nên nhiều người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, chẳng ai bằng lòng là người đầu tiên lên bục, biểu hiện mắc cỡ quá trời. Với tình hình này, Đỗ Thanh đã sớm có dự liệu, dựa theo mã số sinh viên – lên bục giới thiệu bản thân.
Giống với phần lớn số đông, bốn người phòng 401 cũng không rời đi. Châu Dịch có hơi không hiểu được mà nhìn sang Sử Tế và Lý Siêu Bình, người trước nói như chém đinh chặt sắt: "Đợi mấy cậu đi ăn cơm chung á, anh em phòng tụi mình đương nhiên phải chúng mình có nhau."
Nghe thế, Châu Dịch nhíu mày, nghi ngờ nhìn qua nhìn lại giữa hai tên bạn cùng phòng này, hiển nhiên là dáng vẻ không tin tưởng.
Cuối cùng vẫn là Lý Siêu Bình nhỏ giọng nói: "Muốn làm quen nhiều bạn nữ hơn thui mà." Sử Tế cũng cười hì hì gật đầu đồng ý.
Lúc này Châu Dịch mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn sang mấy sinh viên nữ vẫn luôn ở lại đây như có điều suy nghĩ.
"Chỉ có một tiếng, mời các bạn khẩn trương, phát biểu nhanh chóng và gọn lẹ nhất có thể nhé." Đỗ Thanh đứng trên bục nhắc nhở.
Bấy giờ mọi người cũng không già mồm nữa, sôi nổi bước lên bục phát biểu theo mã số sinh viên của mình. Vì thời gian có hạn, phần lớn mọi người chỉ giới thiệu đơn giản quê quán, họ tên, ngày tháng năm sinh của mình, người nói nhiều thì nói thêm về sở thích các kiểu, đồng thời viết tên mình lên bảng để mọi người tiện ghi nhớ.
Lúc đến Tiêu Duyệt Vân số 20, mọi người dưới bục rõ ràng phấn khích hơn nhiều, đặc biệt là mấy bạn sinh viên lớp khác ở lại không đi.
"Chào mọi người, mình là Tiêu Duyệt Vân, là người Dương thành, sinh ngày 25 tháng 6." Tiêu Duyệt Vân viết tên mình lên bảng bằng bút lông, ba chữ ấy chỉnh tề đẹp đẽ, khiến vài người trong nghề nhìn thấy không khỏi gật đầu khen đẹp, giáo viên hướng dẫn Đỗ Thanh là một trong số đó.
"Mình không định tranh cử ban cán sự lớp." Nói đoạn, Tiêu Duyệt Vân xoay người lại, thấy ánh mắt sáng người của những bạn ở dưới bục, vốn muốn lủi xuống lẹ nhường thêm thời gian cho người sau, thì bỗng dưng y thấy hơi ngại, dừng một chốc, chỉ đành tiếp tục nói: "Sở thích của mình là nấu nướng là chơi cờ vây." Tiêu Duyệt Vân chọn cách nói tương đối thận trọng, y có dự cảm, nếu như nói thích luyện võ, đánh đàn cổ, thư pháp vẽ tranh này kia, phỏng chừng sẽ bị kéo đi diễn văn nghệ liền ấy chứ.
Nếu vậy, thì lớp phòng ngự của y sẽ mong manh liền.
Tiêu Duyệt Vân vừa dứt tiếng, dưới bục loạt xoạt có cơ man nào là cánh tay giơ lên, tưởng đâu đi họp báo không á.
Tiêu Duyệt Vân vô thức nhìn sang Đỗ Thanh, thấy cô cười gật đầu với mình, nên chỉ đành chọn một bạn nữ gần mình.
"Chào cậu Tiêu Duyệt Vân, mình, mình nghe nói là cậu còn biết đánh đàn cổ và múa kiếm nữa á? Cậu có đồng ý lên diễn vào đêm hội văn nghệ báo cáo không? Ừm, với cả, ờm, cậu vẫn ký hợp đồng diễn viên, vẫn còn đóng phim chứ?"
Rõ ràng cô gái rất kích động, chưa sắp xếp câu từ xong đã giơ tay rồi.
Đỗ Thanh vẫn chưa kịp bàn riêng việc này với Tiêu Duyệt Vân, nghe thế, cô cũng nghiêm túc chờ câu trả lời từ y.
"Đúng thật là mình có thể đánh đàn cổ, cũng từng luyện kiếm, thế nhưng mình thấy mấy tiết mục biểu diễn như chẳng còn gì mới mẻ nữa cả." Tiêu Duyệt Vân bất đắc dĩ nói: "Về hai vấn đề cuối cùng, mình cũng chưa ký hợp đồng với công ty nào, hơn nữa trước mắt thì mình vẫn muốn chuyên tâm học hành, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Ngừng một lát, đoạn y thấy nhiều người bên dưới bục vẫn bừng bừng hứng thú giơ tay phát biểu, bèn vội nói: "Mong rằng có thể trải qua 4 năm đại học tuyệt vời này cùng mọi người, mong được chỉ bảo nhiều hơn. Mình xin phép." Tiêu Duyệt Vân nói xong, cúi chào rồi nhanh chân xuống khỏi bục, đi về chỗ ngồi của mình.
Phía sau vẫn còn mười người nữa, y không muốn chỉ vì mình mà làm chậm trễ thời gian ăn trưa của mọi người.
Một vài bạn mới đầu có hơi ngạc nhiên, vừa muốn gặng hỏi, nhưng thấy y đã quyết đoán bước xuống bục, nên cũng ngại hỏi tiếp, thế nên sau khi được Đỗ Thanh nhắc, bạn sinh viên mã số 21 đã dũng cảm bước lên sân khấu.
Tiêu Duyệt Vân đã quay lại chỗ ngồi thở phào nhẹ nhõm, ba người khác của phòng 401 sôi nổi giơ ngón cái, tỏ ý siêu phục y khi có thể toàn thân lui khỏi chiến trận của N người vây quanh*.
*Raw là 一对N, mình không rành mấy ngôn ngữ mạng bên Trung lắm nên mình xạo quằn đấy.
Trong hội trường đã trật tự lại như cũ, những sinh viên ở lại vì Tiêu Dyệt Vân giờ cũng ngại không dám ra về, nếu không sẽ quá lộ liễu và bất lịch sự, thế nên chỉ đành tiếp tục ngồi nghe các bạn sinh viên còn lại của khoa tiếng Trung tự giới thiệu bản thân, tiện thể làm thân với mấy bạn khoa này luôn.
Sau khi mọi người trong lớp giới thiệu bản thân xong, Đỗ Thanh lần lượt khoanh tròn tên các sinh viên ứng tuyển chức lớp trưởng và phó bí thư.
Trước đó cô đã giới thiệu, rằng trong thời gian huấn luyện quân sự thì một lớp khoảng 30 người, nữ sinh khoa Văn Sử học sẽ hợp thành bốn lớp với hai lớp của khoa Vật lý kỹ thuật, một lớp của khoa IT, bốn mươi sinh viên nam của toàn khoa (Văn Sử học) hợp thành một lớp, và ở cùng với sinh viên nam của hai khoa (Vật lý kỹ thuật + IT) – xem như bổ sung tỷ lệ chênh lệch giới tính.
"Cuối cùng cô sẽ chỉ định ban cán sự của mỗi lớp dựa theo đơn yêu cầu của mọi người sau khi có danh sách phân lớp của kỳ huấn luyện quân sự. Được rồi, họp khoa đến đây là xong, tất cả giải tán." Đỗ Thanh khép lại quyển sổ ghi chú nhỏ được ghi chép cẩn thận của mình, đoạn cười nói.
Vừa đúng lúc chuông tan học vang lên, các sinh viên lục tục ra về.
Trong căn tin, Tiêu Duyệt Vân đang xếp hàng lấy thức ăn với các bạn cùng phòng của mình.
Về cái nồi lớn sần sùi đựng thức ăn trong căn tin, mặc dù trong lòng Tiêu Duyệt Vân có hơi kín đáo phê bình, thế nhưng y vẫn ăn được mà chẳng nhăn mày lấy một cái.
Trên bàn ăn, mọi người đang cùng thảo luận về giáo viên hướng dẫn, tỏ vẻ nhất trí với phương pháp tự mình chỉ định ban cán sự lớp của cô ấy.
"So với việc cứ lằng nhằng vụ bỏ phiếu, thì chỉ định luôn bớt việc biết bao, dù sao cũng là cán bộ lớp trong kỳ huấn luyện quân sự, chọn ai mà chẳng được, tớ chẳng có ý kiến." Lý Siêu Bình trong lúc ăn ngấu nghiến vẫn không quên bày tỏ ý kiến.
"Ừm, tớ chỉ sợ cô ấy quá phiến diện, cơ mà chỉ có 20 ngày thôi, thật sự không sao cả." Châu Dịch đẩy mắt kính, nói.
Sử Tế gật đầu: "Tớ cực thích giáo viên hướng dẫn của tụi mình á, nom cô ấy có vẻ vừa quyết đoán vừa đáng tin, cô ấy cũng sẽ đến Căn cứ 8 chung với chúng ta, có gì khó khăn có thể tìm cô ấy, không biết có thể phiền cô ấy giúp tớ sạc điện thoại được không nữa."
"Tới đó rồi nói, nhưng khoa tụi mình có hơn 150 sinh viên, cô ấy cũng không thể giúp tất cả tụi mình sạc điện thoại được. Tớ thấy trong bài viết hướng dẫn cho kỳ huấn luyện quân sự trên diễn đàn trường có nói, trong phạm vi 10 mét xung quanh căn cứ có một cái căn tin duy nhất, sạc pin ở đó 5 tệ một lần." Lý Siêu Bình xoè năm ngón tay ra lắc lắc.
"Đúng là làm tiền mà, haiz, sao trong ký túc xá không được có ổ sạc điện vậy trời?"
"Không phải là sợ mấy cậu chơi điện thoại máy tính bảng nhiều sao?"
"Tớ nhất định phải chuẩn bị mấy cục sạc dự phòng mới được."
Tiêu Duyệt Vân yên lặng ăn cơm, đầu óc có hơi bay xa, nhớ đến câu chuyện hồi nãy mới hóng hớt được, năm nay cô Đỗ Thanh hai mươi tám tuổi, là thạc sĩ vừa tốt nghiệp của khoa, hình như vẫn còn độc thân. Ừm, thì, đáng để xem xét kỹ một lần.
Điện thoại trong túi chợt reo vang vài tiếng, đó là âm thanh thông báo của Wechat, Tiêu Duyệt Vân và vội cơm trong chén, đoạn móc điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Là mấy tin nhắn phàn nàn được Trâu Văn Đào gửi tới, nói rằng đồ ăn căn tin trường không ngon, không hợp khẩu vị, bạn cùng phòng ký túc là một tên ngốc, Phó Nhã Khiêm thế mà lại chung trường với cậu ta vân vân mây mây.
Phải ha, Trâu Văn Đào đã vào được ngành ngôn ngữ Anh của đại học thành phố như ý nguyện, nghe cậu ta nói còn muốn học thêm chuyên ngành kép về chính trị quốc tế, xem ra cậu ta rất muốn trở thành một nhà ngoại giao và kế thừa sự nghiệp của bố mình. Trong số những người bạn thân cùng lớp, thì có Phó Nhã Khiêm cũng vào đại học thành phố, chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Cặp oan gia ngõ hẹp này lại gặp nhau trong cùng một ngôi trường, Tiêu Duyệt Vân có thể tưởng tượng được cảnh bọn họ khó mà nhịn được khi gặp kẻ thù trong cuộc họp sinh viên, đại hội thể thao trường,..., nên nói bọn họ là định mệnh của nhau chăng?
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười, nghĩ đến đoạn đường chỉ tốn chưa đến 4 tiếng đồng hồ đi bằng tàu điện từ đại học thành phố đến đại học Dương thành, nhưng lại khiến y cảm giác như gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt với những người bạn cũ.
Ở thời hiện đại, mỗi lần lên lớp, thì khoảng cách và sự xuất hiện của những người bạn mới sẽ làm mai một đi tình bạn ngày xưa, rất nhiều học sinh nuối tiếc, nhưng cũng quen rồi, chấp nhận đó là điều không thể tránh khỏi, cơ mà Tiêu Duyệt Vân lại thấy Trâu Văn Đào vẫn là người bạn thân nhất của mình.
Không cần biết tương lai như thế nào, y nhất định nhớ rõ cậu trai xuất chúng kiêu ngạo nhưng mềm lòng ấy, đã kiên nhẫn tận tâm như thế nào để giúp đỡ mình học tập, sẽ thật lòng vui mừng với từng lần tiến bộ hơn của mình.
Tiêu Duyệt Vân tưởng tượng vẻ mặt đầy căm phẫn của Trâu Văn Đào khi gửi tin nhắn Wechat này cho mình, có hơi nhớ nhung, không nhịn được cười ra tiếng, trả lời vài câu an ủi cậu ta.
Sử Tế ăn một muỗng cơm, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt hiện tại của Tiêu Duyệt Vân ngồi đối diện, bỗng dưng cảm thấy mắt mình chói loá cả lên, không khỏi nhìn ngó xung quanh, quả nhiên thấy một vài sinh viên nữ hớn hở lén lút nhìn trộm sang bên đây.
Sử Tế đỡ trán, nghĩ: Giờ mình cũng show độ đẹp trai ra, liệu có còn kịp không ta?
Cậu ta lắc đầu, căm phẫn nhai thức ăn trong miệng như muốn trút nỗi hận này, rồi nuốt ực, nhưng vô tình bị nghẹn nên vội húp xuống ngụm canh.
Buổi trưa Tiêu Duyệt Vân nghỉ ngơi ở ký túc xá, cuộc họp khoa buổi chiều y cũng tham gia từ đầu đến cuối, thứ y thu hoạch được là nhớ mặt và tên của hầu hết các bạn học cùng khoá.
Hai ngày nữa là phải tham gia kỳ huấn luyện quân sự, các tân sinh viên đại học Dương thành tranh thủ đọc đi đọc lại hướng dẫn tham gia huấn luyện quân sự, đoạn khí thế ngất trời đặt mua đồ dùng cho huấn luyện.
**
Tối đó, Tiêu Duyệt Vân gọi điện thoại cho Tiêu Nhạc Hải vừa quay về trường đại học Quân sự.
Tiêu Nhạc Hải đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ đành nói: "Dù sao em cũng đã quyết định rồi, vậy thì cứ đi thôi. Căn cứ đó cách đại học Quân sự cũng không quá xa, nếu có cơ hội anh sẽ ghé thăm em thường xuyên. Em cũng đừng lo việc trong nhà, anh đã liên hệ với một đồng đội đã giải ngũ rồi, hai vợ chồng ông ấy cũng vừa đến Dương thành tìm kế sinh nhai, rất đáng tin cậy, anh có thể mời bọn họ đến nhà, giúp đỡ việc nhà và chăm sóc cho bé Dương."
Thật ra hai hôm nay hắn còn cho người đi làm một việc khác nữa, định khi nào làm xong mới nói với em trai, ngộ ngỡ không được, thì hắn cũng có thể đến căn cứ huấn luyện chào hỏi vài câu, nghe nói huấn luyện viên luân phiên huấn luyện tại căn cứ đa phần là sinh viên năm nhất năm 2 của đại học Quân sự, Tiêu Duyệt Hải vẫn có thể trò chuyện được.
Phó Lãng thở dài trong lòng, chỉ đành để lí trí dằn cảm xúc xuống và chấp nhận hiện thực này. Trước đó hắn đã đóng gói hành lý cho Tiêu Duyệt Vân với tư thái kinh nghiệm đầy mình, đồng thời đưa ra rất nhiều gợi ý hữu ích, giúp ích cho Tiêu Duyệt Vân rất nhiều.
Cơ mà, là một người chồng, thì hắn còn phải bổ sung thêm 3 điều khoản nữa với Tiêu Duyệt Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.