Gọi chồng đi
Nghe được câu trả lời của đối phương, Lộc Duy thấy mình như thằng đàn ông tồi, đùa giỡn tình cảm con nhà người ta, không chịu trách nhiêm, sau đó bị bóc phốt: Lúc còn yêu nhau, em không nói như vậy.
Nghĩ càng ngày càng bay xa, Lộc Duy vội vàng hồi thần. Mặt vừa hết đỏ bây giờ lại đỏ lên lan cả ra cổ, "Em, em..."
(*) Mọi người thấy nên đổi xưng hô được chưa, không thấy hợp lý báo mình với nha.
Đỗ Dật Văn yên lặng nhìn cậu: "Khi livestream em đều gọi anh là..."
"Dừng lại!" Lộc Duy không đợi anh nói xong vội vàng ngăn lại, "Khụ, khụ, cái kia, lúc livestream chỉ nói lung tung thôi, anh đừng tưởng thật."
Lộc Duy thấy mình nói như này còn cứu vớt được, không tổn thương người khác nhưng không hiểu sao vừa nói xong cảm giác nhiệt độ xung quang giảm mạnh.
Đỗ Dật Văn rút chìa khóa, ném đến cửa chắn gió, sau đó quay sang nhìn cậu. Bọn họ đang dừng ở phía nam của con đường vành đại số ba phí Tây đi lên câu vượt, bóng của cây câu vừa vặn che khuất xe của Đỗ Dật Văn, bao phủ hai người trong bóng tối.
Lộc Duy rùng mình xoa xoa cánh tay: "..."
Thấy bản thân như cá chuẩn bị lên thớt.
Đỗ Dật Văn không nói gì, đang đợi cậu lên tiếng. Loại không khí yên lặng đáng sợ này là thứ Lộc Duy sợ nhất, cậu liếm môi, hơi bối rối, cuối cùng vẫn phải đầu hàng nói: "Chồng, chồng ơi."
Thật là xấu hổ.
Lộc Duy gọi xong, đối phương cũng mở miệng, "Ừm."
Lộc Duy: "..."
Bây giờ hai người giống như lúc chọn tướng, nếu cậu không bắt chuyện đối phương sẽ không nói.
Đúng lúc này, Lộc Duy lại thấy Đỗ Dật Văn chủ động mở miệng, "Lộc Duy, anh muốn nói với em điều này, quá khứ đã qua rồi."
Bóng tối che đi vẻ mặt của Đỗ Dật Văn, Lộc Duy không thấy rõ nhưng điều đó làm cậu càng nghe rõ lời nói của đối phương hơn.
Lời an ủi của một người bạn luôn ấm áp hơ những lời nói của người qua đường.
Lộc Duy đặt hai tay lên đùi, nắm chặt, ủ rũ gật đầu.
Thời gian như trở lại một năm trước, cậu đứng ở bục nhận thưởng, nghr thấy giọng nói của đối phương ở bên cạnh, là đội trưởng đội giải nhì rất ít nói: "Cậu là Lộc Duy đúng không? Cậu rất giỏi."
Chớp mắt đã qua một năm mất rồi.
Đối phương vẫn tỏa sáng như năm đó, thậm chí còn hơn khi ấy.
Cậu vẫn chỉ dừng lại ở mùa hè năm ấy, mãi mãi.
Nhưng Lộc Duy không còn thấy nặng nề và sợ hãi như trước nữa.
Không biết có phải hai ngày này giúp cậu buông bỏ được nhiều thứ hay không, bây giờ nghe thấy lời nói của Đỗ Dật Văn làm cậu rất xúc động và nhẹ nhõm.
Lúc Lộc Duy đang suy tư, đột nhiên trước mặt xuất hiện giao diện nhập số điện thoại.
Lộc Duy, "?"
Giọng nói Đỗ Dật Văn bình tĩnh, nhưng mỗi chữ mỗi từ đều không cho từ chối: "Số điện thoại của em."
Lộc Duy không hiểu sao, sau khi gặp lại Đỗ Dật Văn, đầu óc đều mơ màng. Cậu ngoan ngoãn nhận điện thoại, nhập số của mình sau đó đưa cho đối phương.
Lấy được số điện thoại Đỗ Dật Văn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ mình anh biết lúc nãy anh hồi hộp như thế nào.
Đỗ Dật Văn khởi động xe, đi theo đường chỉ dần, đưa Lộc Duy về nhà.
...
Tòa nhà số 10, Hoa Thượng Uyển.
Đúng ra, Hoa Thượng Uyển không cho oto bên ngoài đi vào, nhưng bảo vệ thấy mặt Lộc Duy mới cho họ đi vào.
Đưa Lộc Duy đến nhà, Lộc Duy đang định xuống xe thì nghe thấy Đỗ Dật Văn nói:
"Ngày mai em có tham gia hội cựu sinh viên không?"
Lộc Duy ngơ ngác quay đầu lại, cậu dự sẽ tham gia nhưng trong lòng vẫn phân vân.
Cậu chưa kịp nói, lại thấy giọng nói trong trẻo của đối phương: "Đừng sợ, có anh."
Đỗ Dật Văn hoàn toàn không cho cậu từ chối: "Sáng mai, tám giờ, anh đến đón em."
Cả quá trình Lộc Duy không tỉnh táo cho lắm, cho đến khi đối phương rời đi mới phản ứng lại, cậu còn chưa nói địa chỉ nhà mà người ta đã đưa cậu về đến nhà rồi.
Biết rõ địa chỉ nhà mình, chắc chắn chỉ có Thanh Phong Minh Dật.
Lộc Duy lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, thấy ngày hôm nay quá thần kỳ.
Đầu tiên là tham gia thi đấu trực tiếp, sau đó giao lưu với fans, cùng với các chị em gái chụp ảnh kỷ niệm, bây giờ lại gặp được người thật của Thanh Phong Minh Dật, người mà cậu đã từng thích.
Cậu đi đường như đi trên mây, không có cảm giác chân thật.
Nhưng không đợi cậu suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ rưỡi.
Lộc Duy vội vàng đi tắm, lên giường đi ngủ.
Cậu vừa nằm vào chăn, lấy chăn dày cuốn chặt người, thoải mái lăn một vòng. Quá nhiều chuyện xảy ra trong hai ngày này, Lộc Duy hít thở sâu, bỏ hết ra khỏi đầu chuẩn bị đi ngủ.
Còn chưa nằm ấm giường, điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo, lấy lên xem thấy tin nhắn của Thanh Phong Minh Dật.
Cá vàng tiên sinh Thanh Phong Minh Dật: "Ngủ ngon."
Lộc Duy nhìn tên tài khoản của anh, nghĩ đến chuyện đối phương đã biết thân phận của mình, lại còn giấu không nói, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy giận dỗi.
Tức giận mở phần đổi nickname, đổi thành "Đỗ Dật Văn hai mặt", "Này, em trai, ai bảo anh hai mặt làm gì."
Sau khi đổi xong mới trả lời tin nhắn: "Ngủ ngon."
Nhưng vừa đó đối phương đã trả lời lại, là tin nhắn âm thanh. Lộc Duy ấn vào nghe, giọng nói đối phương nam tính truyền sang: "Tin nhấn âm thanh đâu?"
Lộc Duy: "..." Nếu Đỗ Dật Văn chỉ nhắn chữ thì Lộc Duy sẽ không để ý. Nhưng anh lại gửi tin nhắn âm thanh, làm người ta không từ chối được. Đặc biệt Lộc Duy rất thích giọng nói của anh.
Lộc Duy cuốn chặt chăn, lăn hai vòng trên giường, sau đó vò đầu, hít hơi thật sâu, sau đó ghi âm giọng nói gửi đi: "Ngủ ngon!"
Không thấy đối phương trả lời nữa, Lộc Duy mới thoát trò chuyện, nhớ đến lời hứa của Lilith's Cat, nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản QQ cũ, mở trò chuyện lên gửi tin nhắn cho hắn:
Lộc Duy: "Lilith, cậu đâu rồi?"
Lộc Duy: "Tôi tham gia thi đấu trực tiếp, cậu đã nói nếu tôi tham gia sẽ gặp cậu mà."
Lộc Duy gửi tin nhẵn xong, nằm xuống chờ, kết quả đến lúc cậu ngủ quên cũng chưa thấy tin nhắn đối phương trả lời.
Chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt, đi ngủ sớm, cơ thể thả thỏng, có thể ngủ mười tiếng rồi. Cơ thể mệt mỏi, não hoạt động căng thẳng, mãi gần mười hai giờ đêm mới ngủ được, sáng sớm hôm sau đã tỉnh.
Khi Lộc Duy mở mắt, quay sang nhìn điện thoại vẫn không thấy Lilith trả lời.
Lúc này mới sáu giờ rưỡi sáng.
Lộc Duy dậy sớm nhưng Lộc Hoài và Lộc Đạo Viễn còn sớm hơn.
Lộc Duy xuống lầu ăn cơm, hai người đã chạy bộ thể dục xong rồi, bắt đầu ăn sáng.
Lộc Hoài nhìn thấy cậu, nhíu mày hất cằm: "Duy Duy, hôm nay em có tham gia hội cựu sinh viên không?"
Lộc Duy nghe thấy "Hội cựu sinh viên", lại nhớ đến Đỗ Dật Văn ngày hôm qua, mặt có chút nóng.
"...Có."
Lộc Hoài đứng dậy, giúp Lộc Duy múc canh nên không thấy biểu cảm lạ của em trai, "Chín giờ sáng hôm nay à, anh đến công ty xử lý công việc trước, tám giờ quay về đón em."
Lộc Duy vội vàng xua tay, "Không cần, không cần, em..." Lộc Duy phát hiện không biết nói về Đỗ Dật Văn nhue nào, "Bạn học đến đón em."
Lộc Duy dứt lời, Lộc Hoài và Lộc Đào Viễn đều dừng động tác, vui mừng quay sang nhìn cậu.
Lộc Đạo Viễn đưa sữa cho cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Duy Duy, con bắt đầu liên lạc với bạn học cũ sao?"
Lộc Hoài rất vui vẻ nhìn cậu, đợi cậu trả lời.
Sau khi Lộc Duy gặp tai nạn, cắt hết liên lạc với bạn học cũ. Lộc Hoài và Lộc Đạo Viễn đang rất lo lắng cậu sẽ sợ hãi khi phải tiếp xúc với bạn học cũ, bây giờ nghe cậu nói liên lạc với bạn học cũ đúng là chuyện rất vui.
Lộc Duy gãi đầu, cậu hiểu tại sao anh trai và ba đều vui như vậy, không đành lòng nói sự thật, "Vâng, hôm qua khi về nhà, ngẫu nhiên gặp được bạn học, là cậu ấy đưa con về. Hôm nay, cậu ấy cũng tham gia hội cựu sinh viên, nên muốn đưa con đi luôn."
Lộc Đạo Viễn gật đầu: "Tốt, Duy Duy, đừng lo lắng, mọi người đều là bạn cùng trường, không sao cả."
Lộc Duy gật đầu.
Lộc Đạo Viễn không nói nhiều, Lộc Hoài thì ngược lại, nghi ngờ hỏi: "Tối qua? Duy Duy, hôm qua đưa em về là bạn học à? Tên cậu ta là gì?"
Tối qua, lúc anh gọi cho Lộc Duy đã mười một giờ.
Lúc đó, sảnh chờ Phi Miêu không còn ai. Tòa nhà Phi Miêu nằm phía Tây khu nhà mới nhất, xung quanh không có nhà dân, đều là khu công nghiệp. Đến tối, cơ bản sẽ không có ai cả. Làm sao trùng hợp gặp được bạn học.
Lộc Duy biết anh trai rất tinh ý, nuốt vội canh, thành thật trả lời, "Cậu ấy đến xem thi đấu Phi Miêu, trung hợp thấy em."
Lúc này, Lộc Đạo Viễn cũng để ý hỏi, "Aya, cậu ta là fan của con à?"
Lộc Duy sờ mũi, qua loa trả lời: "Vâng, đã từng ạ. Nhưng có một ngày cậu ấy thấy con rất giống với người bạn của cậu ây. Hôm qua, khi đến xem thi đấu mới xác nhận được suy đoán của mình."
Lộc Đạo Viễn cười, "Vậy thì các con rất có duyên đấy."
Lần này Lộc Duy đồng ý gật đầu, đúng là rất có duyên.
Nhưng Lộc Hoài ngồi một bên, có cảm giác không tốt, "Duy Duy, bạn học của em là nam à? Tài khoản của cậu ta trong kênh livestream là gì?"
Lộc Duy chớp mắt nói, "Nam. Thanh Phong minh Dật."
Lộc Hoài: "..." Mẹ nó.
Tại sao là hắn.
Lộc Hoài thấy thái dương mình giật vài cái, lớn tiếng nói: "Bạn học của em tên thật là gì?"
Lộc Duy nhìn anh, không hiểu sao thấy hơi sợ, "Anh, anh định làm gì?"
Lộc Đạo Viên không nhìn nổi nữa, lắc đầu, đứng về phía con trai nhỏ nói với con trai lớn: "Mặt con hơi dọa người đấy."
Lộc Hoài: "..."
Nhưng Lộc Duy vẫn nói ra, "Đỗ Dật Văn."
"Thì ra là cậu ta?" Lộc Hoài chưa kịp nói thêm, Lộc Đạo Viễn lại nói trước: "Đứa nhỏ này không tồi. Ông Đỗ mang theo vợ ra nước ngoài khai thác thị trường mới, mình nó quản lý công ty, hô mưa gọi gió. Công ty nhà họ có hợp tác với nhà mính, không sao cả, tiếp xúc nhiều sẽ tốt hơn."
Lộc Đạo Viễn nói xong, Lộc Hoài càng xụ mặt ra.
Tài năng của Đỗ Dật Văn ai cũng biết, nhưng cho dù anh có giỏi đến đâu cũng không ngăn được lòng đề phòng của anh cả họ Lộc.
Lộc Đạo Viễn đã khen, Lộc Hoài không nói nhiều nữa, bực mình chuyển sang chuyện khác.
"Duy Duy, chắc tám giờ em phải đi rồi. Ăn sáng xong em kiểm tra Weibo xem."
Lộc Duy ngạc nhiên, "Weibo? Em không dùng Weibo."
Khi còn học đại học, Lộc Duy giống như học sinh trung học suy nhất trong lớp. Cậu có Weibo và Wechat nhưng không thích, cậu thích QQ hơn. Bình thường không học thì là chơi game, sau đó là lướt QQ dạo, không khác mấy đứa trẻ con.
Lộc Hoài biết Lộc Duy không dùng, nhưng anh nói là có nguyên nhân: "Em lên xem sẽ biết."
Lộc Duy rất nghe lời người nha, gật đầu nhớ kỹ.
Đợi Lộc Hoài và Lộc Đọa Viễn ăn sáng xong rồi đi làm, cậu cũng ăn xong, dọn bát đẫu lên phòng kiểm tra Weibo.
Khi cậu đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình @LuluLuVi, điện thoại rung điên cuồng, suýt chút nữa rơi xuống đất, may mà cậu cầm chặt.
Con số thông báo tin nhắn điên cuồng tăng lên, Lộc Duy không thấy con số thay đổi rất nhanh, cậu nhìn không rõ, lúc này mới để ý giao diện Weibo không ngừng làm mới.
Cậu đơi một lúc lâu, đợi đến khi âm thanh không còn nữa nhưng điện thoại vẫn bị treo cứng trang chủ Weibo.
Lộc Duy, "..."
Lộc Duy không còn cách nào khác đành phải khởi động lại máy. Sau đó mở máy tính, đang nhập vào trang web Weibo. Trang web sẽ không có thông báo liên tục, cũng không bị làm mới trang chủ liên tục.
Khi Lộc Duy vào trang cá nhân xem, thấy số người theo dõi của mình thì ngạc nhiên mở to mắt nhìn...