Tầng một của cửa hàng tiện lợi đang phát một bản nhạc pop thịnh hành gần đây, âm thanh không lớn, hai người vừa vặn có thể nghe thấy ở gần đó.
Bầu trời chạng vạng tối mịt mù sương, không còn thấy ánh nắng nữa.
Nguyễn Khinh Họa ngước mắt nhìn anh, cảm thấy nửa khuôn mặt anh ẩn dưới lớp sương mù, không rõ biểu tình.
Nhưng trong mơ hồ, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.
Có lẽ là không nói nên lời, không nói nên lời trước lời vừa rồi của cô.
Nguyễn Khinh Họa băn khoăn không biết có nên nói thêm điều gì không.
Khi cô đang nghĩ ngợi, giọng nói của Giang Hoài Khiêm truyền đến từ phía trên, lọt vào tai cô.
“Em vừa mới nói gì?”
“?”
Nguyễn Khinh Họa cong mi cười, con ngươi đen láy.
Cô mấp máy môi, lẩm bẩm “Anh không nghe rõ?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày “Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa “Không nghe rõ thì thôi.”
“……”
Giang Hoài Khiêm bất lực, không biết nói gì.
Đột nhiên, trong tay anh được đặt một thứ gì đó.
Anh cúi đầu nhìn xuống, là viên kẹo mà Nguyễn Khinh Họa nhất định muốn trả tiền ban nãy.
“Anh ăn viên kẹo đi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn xuống lòng bàn tay đang mở ra của anh, thấp giọng nói “Em nghe nói ăn kẹo có thể giảm bớt cơn nghiện thuốc lá, anh thử xem?”
Giang Hoài Khiêm ngừng lại, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời của cô.
Đôi mắt anh khẽ chuyển động, thần sắc mịt mờ không rõ.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, Nguyễn Khinh Họa có hơi không được tự nhiên.
Mặt cô hơi nóng, dịch tầm mắt sang chỗ khác, gọi lần nữa: “Giang Hoài Khiêm.”
“Ừ.”
Giọng của Giang Hoài Khiêm trầm thấp, giống như gió thoảng qua bên tai cô: “Được rồi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Khinh Họa, anh bỏ điếu thuốc đi và cầm lấy một viên kẹo cô mua.
“Em có muốn nếm thử một viên không?”
Anh nhìn Nguyễn Khinh Họa hỏi.
“Có ngon không?” Nguyễn Khinh Họa có chút tò mò, cô chưa nếm thử mà chỉ tùy tiện lấy đại trên giá ở cửa hàng tiện lợi, cảm thấy cách đóng gói của loại kẹo này dễ dàng mang theo bên người.
Giang Hoài Khiêm lấy ra một viên đưa lên miệng cô, tự nhiên nói “Cũng không tệ.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn viên kẹo, dừng một chút rồi há miệng ngậm lấy.
Viên kẹo có vị việt quất, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Nguyễn Khinh Họa không bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô và Giang Hoài Khiêm lại cùng nhau đứng trước cửa hàng tiện lợi ăn kẹo như bây giờ.
Giống như những đứa trẻ vậy. Nhưng thật thần kỳ, cô không cảm thấy có gì không ổn.
Hai người ở trước cửa hàng tiện lợi một lúc, đang định quay về, đám người Mạnh Dao đã đi ra trước.
“Muốn quay lại trường rồi sao?”
“Ừ.” Mạnh Dao nhìn cô, thần thần bí bí nói “Bên ngoài không thấy lạnh à?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cười cười “Bình thường.”
Mạnh Dao liếc cô một cái, “Ồ.”
Nguyễn Khinh Họa “……”
Cô không nhịn được, nhìn Mạnh Dao bằng ánh mắt cảnh cáo.
Mạnh Dao mỉm cười, cầm điện thoại di động gửi cho cô một tin nhắn: [Vừa rồi cậu với Giang tổng ở bên ngoài làm gì vậy?]
Nguyễn Khinh Họa: [Hôn môi. ]
Mạnh Dao: [??? ]
Mạnh Dao: [Fuck, Nguyễn Nguyễn, hôn nhau ở bên đường, tuyệt thật. ]
Nguyễn Khinh Họa: [Cậu thế mà cũng tin sao?]
Mạnh Dao: […]
Mạnh Dao: [Nếu không có Giang tổng ở phía trước, tớ thật sự muốn cho cậu một trận. ]
Nguyễn Khinh Họa: [Ồ]
Mạnh Dao: [Haizzz, tớ không dám ở trước mặt sếp của mình làm càn. Chẳng may anh ấy sa thải tớ, vậy sẽ không thể thăng chức hay tăng lương được nữa.]
Nguyễn Kinh Họa: [… Gần đây cậu chỉ nghĩ đến việc thăng chức và tăng lương thôi hả?]
Mạnh Dao: [Ừ.]
Đây là mong muốn lớn nhất của cô ấy trong thời gian sắp tới.
Nguyễn Khinh Họa cạn lời với cô bạn, cất điện thoại di động, không nói chuyện với cô ấy nữa.
Mọi người quay trở lại trường lần nữa, Chu Phán và các sinh viên trong trường đã sắp xếp bố trí chỗ người cũng như sân khấu đâu vào đấy.
Buổi tối cuộc thi sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, Nguyễn Khinh Họa cân nhắc đến việc phải thay trang phục, cũng không định ăn tối.
Cô được Chu Phán dẫn đi tập luyện nhiều lần trên sân khấu cùng các người mẫu khác.
Mọi người đều không phải chuyên nghiệp, bầu không khí tương đối tốt, cũng giảm bớt chút căng thẳng.
“Học tỷ, chị có hồi hộp không?”
Nguyễn Khinh Họa đang bị ấn ngồi ở trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại nói “Chị không sao, chỉ sợ làm em mất mặt thôi?”
“Không đâu.” Chu Phán nói “Đây chỉ là một cuộc thi nhỏ của chúng em, không cần quá nghiêm trọng như vậy.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cười cười “Được.”
Lông mi cô khẽ động, nhẹ nói: “Chị sẽ nỗ lực, cố gắng không để xảy ra sai sót.
“Vâng.”
Hậu trường rất bận rộn, đám Giang Hoài Khiêm không được phép vào. Đành tìm một chỗ ngồi trên khán đài ngồi xuống.
Vì là cuộc thi nhỏ trong trường nên ngoại trừ giám khảo và các vị trí hàng ghế đầu được dán tên, những chỗ khác đều có thể tùy ý ngồi.
Giang Hoài Khiêm mới vừa ngồi xuống, Chu Nghiêu đã nghiêng người lẻo mép.
“Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm không thèm nhìn lên, cúi đầu nhìn điện thoại kiểm tra email, “Có việc gì, nói.”
Chu Nghiêu hừ nhẹ, liếc anh một cái, hỏi “Ban nãy chơi đấu địa chủ, là cậu cố tình nhằm vào tôi?”
Triệu Hoa Cảnh ở bên cạnh nghe được, bật cười “Nghiêu ca, biết rõ rồi còn hỏi làm gì.”
Chu Nghiêu “……”
“Có phải hay không.” Anh ta vỗ bả vai Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm “Không có.”
Ngay khi Chu Nghiêu định phản bác, Giang Hoài Khiêm đã lãnh đạm nói: “Do kỹ năng đánh bài của cậu quá tệ.”
Hàm ý là kỹ năng đánh bài của anh ta còn không đáng để anh cố ý nhắm vào.
Chu Nghiêu và Giang Hoài Khiêm đã biết nhau từ khi còn rất nhỏ, đối phương có ý gì cũng tự nhau hiểu được.
Anh ta nghẹn lời, không thể phản bác.
Chu Nghiêu trầm mặc một lát, suy nghĩ làm thế nào để phản kích.
Trong đầu hiện lên một người, Chu Nghiêu hắng giọng, đắc ý hỏi “Giang tổng, hỏi cậu một vấn đề.”
Giang Hoài Khiêm đang đọc email công việc do Lưu Tuấn gửi tới, là lịch trình cho tháng tới.
Các vấn đề nội bộ của SU cũng không nhỏ. Nhiều đôi giày năm nay được bán trên thị trưởng gặp vấn đề về chất lượng, vẫn chưa được giải quyết kịp thời.
Đối với các công ty trong ngành dịch vụ như bọn họ, khách hàng luôn là thượng đế. Một hoặc hai lần sai sót có thể được tha thứ, nhưng nhiều hơn, có thể phải đối mặt với nhiều nguy cơ, thậm chí là khủng hoảng.
Mất niềm tin của khách hàng, danh tiếng xấu đi là những điều không hiếm xảy ra.
Danh tiếng là thứ gì đó khó diễn đạt và mơ hồ, tích lũy thì rất khó, nhưng sụp đổ thì chỉ cần một đêm là có khi không còn gì cả.
Sau khi Giang Hoài Khiêm tiếp quản, anh vẫn luôn suy nghĩ biện pháp xử lý vấn đề này.
Nhưng hiệu quả đến giờ vẫn rất nhỏ, vì vậy sau khi tham khảo và quyết định, anh dự định sẽ tiến hành nghiên cứu thị trường một lần nữa, đồng thời đích thân gửi lời xin lỗi đến những khách hàng chưa có hướng giải quyết và xử lý kịp thời.
Anh lướt xem, nhìn qua những điều chưa hợp lý và gửi lại cho Lưu Tuấn, yêu cầu anh ta sửa lại lần nữa. Lúc này, anh mới trả lời Chu Nghiêu: “Nói.”
Chu Nghiêu: “… Ban nãy ở phòng KTV, tại sao cậu không hỏi tiểu sư muội chuyện kia? “
Giang Hoài Khiêm ngón tay vẫn không dừng lại, tiếp tục lướt màn hình điện thoại đọc email, “Chuyện gì cơ?”
Chu Nghiêu liếc anh một cái “Đừng giả ngu.”
Anh ta thì thầm không tha: “Cậu định luộc ếch* đến bao giờ”?
P/S:*Luộc ếch ám chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Ếch sẽ bị luộc sống mà không hề hay biết. Ý Chu Nghiêu ở đây là nói về việc Giang Hoài Khiêm giăng bẫy từ từ để Nguyễn Khinh Họa tự mình bước vào giống như chú ếch luộc. (Anh nam chính thâm quá kaka!!!)
Giang Hoài Khiêm không thèm để ý đến anh ta.
Triệu Hoa Cảnh ở bên cạnh nghe, cũng tò mò “Tôi thấy tiểu sư muội, cũng không phải không thích Giang tổng của chúng ta mà.”
Giang Hoài Khiêm vẫn không nói gì.
Chu Nghiêu thở dài, nhìn về phía sân khấu cách đó không xa nói: “Ai mà biết được Giang tổng của chúng ta đang nghĩ gì trong đầu.”
Giang Hoài Khiêm “……”
Anh hiếm lắm mới quay ra nhìn Chu Nghiêu một cái, rồi lạnh lùng nói: “Đừng ở trước mặt cô ấy nói lung tung. “
Chu Nghiêu “Tôi nói lung tung khi nào?”
” Đừng có đùa giỡn quá mức.” Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt nói: “Cô ấy khác với những người trước đây cậu từng tiếp xúc. “
Chu Nghiêu: “Được thôi.”
Anh ta im lặng một lát, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng nói thật, tiểu sư muội thật sự rất xinh đẹp.”
Ngay cả người đã từng nhìn qua nhiều mỹ nữ như anh ta cũng cảm thấy rằng Nguyễn Khinh Họa có một khí chất đặc biệt hấp dẫn, cho dù cô không làm gì, không nói gì, chỉ đứng ở đó, cũng đủ để thu hút sự chú ý.
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm nheo mắt nhìn anh ta.
Chu Nghiêu “…… Tôi chỉ là tùy tiện khen ngợi một chút, tuyệt đối không có ý đồ gì với tiểu sư muội.”
Cái này anh ta làm sao dám. Trừ phi không muốn sống nữa.
Giang Hoài Khiêm cười cười⁰, chẳng thèm so đo.
Ba người đàn ông ngồi cùng nhau, quả thực rất bắt mắt.
Dần dần, khán đài càng ngày càng đông người. Không ít sinh viên tới đây xem cuộc thi, nhìn thấy ba người liền xì xào bàn tán.
Giang Hoài Khiêm bọn họ đều có ngoại hình xuất chúng, trên người đều tỏa ra khí chất rõ ràng, không chỉ Giang Hoài Khiêm mà cả Chu Nghiêu cùng Triệu Hoa Cảnh đều không hề kém cạnh, khiến người ta không thể không chú ý.
“Ba soái ca kia đến đây làm gì nhỉ?”
“Không phải đến đây tuyển nhà thiết kế chứ?”
“Không thể nào? Người ở giữa đẹp trai quá đi. Tôi muốn hỏi phương thức liên lạc, anh ấy có cho không nhỉ? “
“Tôi thì thích người bên trái.”
……
Mạnh Dao vừa trở lại khán đài từ hậu trường bận rộn, nghe thấy mấy lời tương tự.
Cô ngước mắt nhìn lên, gửi tin nhắn cho Nguyễn Khinh Họa mà khóe môi khẽ nhếch lên.
Mạnh Dao: [Giang tổng rất được các em gái để mắt nha. ]
Mạnh Dao: [Tớ mới ngồi cạnh Chu Nghiêu không quá ba phút, đã có năm nữ sinh bước tới hỏi phương thức liên lạc với Giang tổng rồi. ]
……
Nguyễn Khinh Họa vừa trang điểm xong, chuẩn bị chờ lên sân khấu, liền thấy tin nhắn Mạnh Dao gửi tới.
Đôi mắt cô lóe lên, nhìn chằm chằm hai tin nhắn một lúc thì ở bên có người gọi cô, mới định thần lại.
Chu Phán hồ nghi nhìn cô, “Học tỷ, chị sao vậy?”
“Không có gì.”
Nguyễn Khinh Họa, “Bắt đầu rồi sao?”
Chu Phán gật đầu, “Nhưng chị đừng lo lắng, chúng ta ở lượt sau. Chị có lạnh không? Em đi mượn khăn choàng. “
“Không cần đâu.” Nguyễn Khinh Họa bật cười, “Làm vậy sẽ khiến váy bị nhăn, chị không sao.”
Chu Phán nhìn cô, “Thật không cần sao?”
“Ừ.” Nguyễn Khinh Họa đôi mắt cong cong, cười nói “Yên tâm đi, lạnh chị sẽ nói cho em biết.”
Chu Phán hết cách, “Được. Vậy có gì chị nhất định phải nói cho em biết.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm “Váy nhăn không quan trọng, nếu chị bị cảm anh Hoài Khiêm sẽ xử em mất.”
Nguyễn Khinh Họa giật mình, cầm chặt di động trong tay, nhẹ giọng nói “Không đâu.”
Chu Phán không nghe rõ, hỏi lại: “Sao ạ?”
“Không có gì.” Nguyễn Khinh Họa sờ sờ đầu cô ấy, ấm áp nói “Đừng sốt ruột, đợi lát nữa còn phải lên sân khấu, em đi trước chuẩn bị đi, chị không sao.”
Chu Phán “Được. Học tỷ, cố lên.”
“Cố lên.”
Cuộc thi nhỏ này, so Nguyễn Khinh Họa tưởng tượng, còn đơn giản hơn rất nhiều.
Lúc lên sân khấu, Chu Phán chịu trách nhiệm thuyết minh cũng như giải thích ý tưởng cho các giám khảo.
Nguyễn Khinh Họa không cần làm gì, chỉ cần đứng yên làm một khúc gỗ an tĩnh.
Không khó, chỉ là hơi lạnh.
Sau khi bước xuống sân khấu, cô cảm thấy cơ thể căng cứng như không phải của mình.
Nguyễn Khinh Họa bị Chu Phán kéo đi thay váy ngay lập tức.
Sau khi thay quần áo và đi ra, Mạnh Dao rót cho cô một cốc trà gừng.
“Mau uống đi, đừng để bị cảm.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, cười nhìn cô ấy “Cậu quan tâm tớ như vậy từ khi nào đấy?”
Mạnh Dao liếc cô một cái, chỉ chỉ “Giang tổng phân phó.”
Nguyễn Khinh Họa tay đang cầm cốc chợt dừng lại, lông mi hơi rũ xuống: “Ồ. Thay tớ cảm ơn anh ấy.”
Mạnh Dao “……”
Cô ấy dở khóc dở cười, nói “Muốn thì tự cậu đi mà cảm ơn, tớ và Giang tổng lại không thân thiết đến như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa nhấp môi, uống trà gừng xong, mới cảm thấy bản thân như được sống lại.
Sau cuộc thi, mọi người dần rời đi.
Buổi tối mọi người đều chưa ai ăn gì, Chu Nghiêu muốn đi ăn BBQ, liền hỏi mọi người có muốn đi không.
Cuối tuần, Nguyễn Khinh Họa tương đối nhàn hạ, Mạnh Dao cũng muốn đi, vì vậy đều đồng ý.
Lúc ở KTV không ai trong số họ uống rượu, nên đều có thể lái xe.
Không ngoài dự đoán, Nguyễn Khinh Họa được sắp xếp đi chung xe với Giang Hoài Khiêm.
Từ lúc lên xe, cô thắt đai an toàn, không nói chuyện gì.
Bên trong xe yên tĩnh, đến nhạc cũng không bật.
Một lát sau, Giang Hoài Khiêm mới nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi “Làm sao vậy?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh “Hả?”
Giang Hoài Khiêm hơi ngừng lại, nhân lúc đèn đỏ nói chuyện phiếm với cô “Tâm trạng em không tốt.”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, hồ nghi nói “Có sao?”
Sao cô lại không phát hiện ra chứ.
Giang Hoài Khiêm “Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc không nói, quay đầu nhìn chính mình qua tấm kính ô tô.
Nhìn sắc mặt cô thì có vẻ không được vui. Nhưng cô không gặp chuyện gì không vui cả.
Đang nghĩ ngợi, trong đầu đột nhiên hiện lên hai dòng tin nhắn.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt một chút, không nói gì mà dụi dụi mắt. Cô từ khi nào trở nên nhỏ mọn như vậy?
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Bởi vì việc ngày mai?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu “Không phải.”
Giang Hoài Khiêm khó hiểu.
Nguyễn Khinh Họa mím môi, thấp giọng gọi “Sư huynh.”
Giang Hoài Khiêm hơi giật mình “Ừm?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Sao anh lại quyết định trở về tiếp nhận SU?”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm khẽ cười, trầm giọng hỏi “Em là thật sự không biết, hay vẫn cố tình giả ngốc?”