Nguyễn Khinh Họa ngơ ngẩn nhìn anh, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Giang Hoài Khiêm thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, buồn cười hỏi: “Không nghĩ tới?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa vội vàng thu hồi ánh mắt, vành tai ửng đỏ mà nhìn sang hướng khác.
Cô nên trả lời thế nào đây.
Tại sao trước đây cô không biết, Giang Hoài Khiêm có thể nói nhiều như vậy?
Giang Hoài Khiêm nhìn thấy dáng vẻ né tránh của cô, vẫn cười trêu chọc: “Sao không nói gì?”
“Nói gì cơ?” Nguyễn Khinh Họa lúng ta lúng túng nói: “Em không biết nên nói cái gì.”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, nhìn đồng hồ: “Bữa trưa muốn ăn gì?”
Nguyễn Khinh Họa chỉ chỉ Tiểu Lạc đang cách đó không xa: “Anh hỏi thằng bé đi.”
“Không hỏi Tiểu Lạc.”
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của cô, Giang Hoài Khiêm thản nhiên: “Nghe em được rồi.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô sửng sốt, không nhịn được khẽ cong môi cười.
“Để em xem gần đây có món gì ngon không.”
“Được.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn quanh, thấy một nhà hàng Quảng Đông.
Lần trước được Giang Hoài Khiêm đưa đi ăn, cô cảm thấy đồ ăn Quảng Đông khá ngon. Tất nhiên càng quan trọng là, mùa đông được thưởng thức một bát canh nóng hổi thì thật thích.
Chờ Tiểu Lạc chơi một lát, hai người mới dẫn cậu bé qua đó.
Thời kỳ cao điểm trong quán đã qua, nên khá vắng người.
Giang Hoài Khiêm không để cô phải lo lắng về Tiểu Lạc, suốt buổi đều là anh chăm sóc cậu bé.
Nguyễn Khinh Họa lúc đầu cũng không có cảm giác gì lắm, đến khi Tiểu Lạc cứ chốc chốc lại đòi Giang Hoài Khiêm lấy cái này cái kia, cô liền nhíu mày: “Tiểu Lạc.”
Tiểu Lạc vừa gắp một cái đùi gà vừa ngẩng đầu nhìn cô.
“Việc của mình thì phải tự làm, em ngồi yên ăn cơm, đừng chuyện gì cũng làm phiền đến chú Giang.”
Tiểu Lạc: “Vâng……”
Cậu bé nghĩ đến dáng vẻ nghiêm khắc của Nguyễn Khinh Họa ban nãy, lập tức ngừng lại.
“Em biết rồi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía người đàn ông đối diện, thấp giọng nói: “Anh đừng chiều nó, thằng bé đã mười tuổi rồi.”
Giang Hoài Khiêm cúi đầu nhìn cô, rất nghe lời mà đáp: “Được.”
“……”
Không biết vì sao, Nguyễn Khinh Họa đột nhiên có cảm giác như là bản thân như đang đưa hai đứa trẻ đi ăn cơm vậy.
Hơn nữa, hiện giờ hai đứa trẻ ấy đều rất ngoan ngoãn.
Đột nhiên, Nguyễn Khinh Họa bị chính ý nghĩ đó của bản thân làm cho bật cười.
Bắt gặp ánh mắt Giang Hoài Khiêm đang nhìn qua, cô lập tức đè nén cảm xúc vừa rồi, mím môi, chuyên chú ăn cơm.
–
Ăn cơm xong, hai người cũng không đưa Tiểu Lạc quay lại công viên nữa.
Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm nghĩ một lúc, quyết định dẫn cậu bé tới hiệu sách.
“Mua cho em mấy quyển sách.” Nguyễn Khinh Họa giải thích: “Về nhà nhớ phải đọc.”
Tiểu Lạc: “……”
Cậu bé cảm thấy Nguyễn Khinh Họa là đang cố ý trả thù nó.
Nguyễn Khinh Họa phớt lờ sự kháng nghị của cậu bé, lập tức kéo đi.
Cũng may khi vào trong, Tiểu Lạc cũng không quậy phá hay nhõng nhẽo.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Có gì cần mua không?”
Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng: “Em muốn mua hai cuốn tạp chí, nhận tiện mua cho Tiểu Lạc một ít quà.”
Cô và Tiểu Lạc không thân thiết, nhưng mỗi lần gặp mặt, Nguyễn Khinh Họa vẫn sẽ chuẩn bị cho cậu bé một món quà.
Trước kia phần lớn là đồ chơi. Nhưng hôm nay không có đồ chơi, chỉ có sách truyện.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Em thật sự muốn mua tặng thằng bé một cuốn sách?”
“Ừm.”
Nguyễn Khinh Họa rất nghiêm túc: “Có vấn đề gì sao?”
Giang Hoài Khiêm lắc đầu, “Không có gì.”
Anh nói: “Có cần anh chọn giúp không?”
“Anh ư?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, có chút kinh ngạc. Giang Hoài Khiêm lướt qua giá sách, nhàn nhạt nói: “Chọn mấy cuốn tri thức, học trước, sau này sẽ có ích.”
“?”
Nguyễn Khinh Họa ban đầu không hiểu, một lúc sau, mới hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.
Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn ngào khi nhìn mấy cuốn truyện tranh được trưng bày trên giá, không hiểu Giang Hoài Khiêm lấy đâu ra được nhiều sự tự tin như thế.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu nhìn dáng vẻ cô, cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Hai người đứng cùng một chỗ, tập trung chọn sách, không giao tiếp nhiều nhưng trông rất hòa hợp.
Sau khi chọn được một cuốn sách hay, Tiểu Lạc kêu hơi mệt.
Ba người trở về nhà Nguyễn Khinh Họa, lần này Giang Hoài Khiêm so với hai lần trước càng thoải mái và tự nhiên hơn.
Tiểu Lạc nhìn Giang Hoài Khiêm đã đi vào bếp, ghé tai Nguyễn Khinh Họa hỏi nhỏ: “Chị Khinh Họa, chị và chú Giang đang yêu nhau sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhìn cậu học sinh tiểu học đang tò mò, đưa tay lên xoa xoa đầu cậu bé, lãnh đạm nói: “Không có.”
“Hả?” Tiểu Lạc đột nhiên tăng âm lượng: “Hai người còn hôn rồi, mà chưa yêu đương?
Nguyễn Khinh Họa bị lời nói của Tiểu Lạc làm cho bị sặc, ho khụ khụ mấy tiếng.
“Em đang nói cái gì vậy?” Nguyễn Khinh Họa trợn tròn mắt, “Bọn chị… hôn nhau khi nào?”
“Có mà.” Tiểu Lạc tự tin nói: “Lúc ở công viên đó, không phải là đang hôn môi sao?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa lập tức bịt miệng cậu bé lại, thật là càng nói càng quá mức.
Cô khó hiểu, nhíu mày nhìn cậu bé: “Em học mấy cái này ở đâu vậy?”
Tiểu Lạc: “Chuyện này còn cần phải học ạ?”
Cậu bé tỏ vẻ người lớn: “Lớp trưởng và lớp phó ở lớp em cũng đang yêu nhau đó.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, “Cái gì?”
Tiểu Lạc trong miệng còn đầy bánh kẹo vừa mua lúc nãy, vừa ăn vừa nói: “Thật nha, hai bạn ấy ngồi cùng bàn, tan học về còn cầm tay nhau, còn không phải là đang yêu đương thì là gì?”
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân như bị đả kích nặng nề.
Học sinh tiểu học bây giờ đã biết yêu đương rồi sao?
Cô bắt đầu hoài nghi về nhân sinh cuộc đời rồi.
“Vậy thì nắm tay cũng không phải là yêu đương ạ?”
Tiểu Lạc dùng vẻ mặt ngây thơ như chưa hiểu sự đời nhìn Nguyễn Khinh Họa thắc mắc, “Trong phim khi con trai và con gái nắm tay nhau chính là đang yêu đương, hôn môi cũng thế, giống như chị và chú Giang ấy.”
Nguyễn Khinh Họa đột nhiên nhảy dựng lên, lặp lại: “Chị và chú Giang không có……”
Lời nói còn chưa nói xong, Nguyễn Khinh Họa vô thức liếc nhìn người đang ở trong bếp.
Giang Hoài Khiêm đang đứng ở đó, cũng không biết đã nghe cuộc nói chuyện giữa hai người từ lúc nào.
Nguyễn Khinh Họa có chút xấu hổ, đột nhiên muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tiểu Lạc vẫn không hiểu, hỏi tiếp: “Không có cái gì?”
Cậu bé bĩu môi, ra dáng: “Người lớn các người chỉ thích nói dối trẻ con, em còn thấy rồi mà vẫn chối.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa chịu thua, lười đôi co với Tiểu Lạc.
“Ăn xong chưa?”
Tiểu Lạc: “Dạ?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cậu bé, “Em nên đi ngủ trưa rồi.”
Tiểu Lạc: “……”
–
Sau khi đưa Tiểu Lạc vào phòng ngủ, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy mình như được sống lại.
Trông chừng trẻ con thật sự rất mệt.
Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy, khẽ cười: “Mệt sao?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa thấy anh, chột dạ mà sờ sờ mũi nói: “Mấy lời Tiểu Lạc nói ban nãy, anh đừng để trong lòng.”
Giang Hoài Khiêm hơi nhướng mày, cố ý hỏi: “Thằng bé vừa mới nói gì?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nghẹn lời liếc anh một cái: “Không nghe thấy thì thôi. “
Giang Hoài Khiêm cười, cúi nhìn hai má cô đang ửng đỏ cả lên, thấp giọng hỏi: “Không nói lại một lần nữa được sao?”
Nguyễn Khinh Họa nghe được ý cười trong lời nói của anh, cố tỏ ra là không có gì: “Không.”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm cũng không làm khó cô.
Sau một hồi trầm mặc, Giang Hoài Khiêm vẫn nhìn cô chăm chú: “Em không buồn ngủ sao?”
Nguyễn Khinh Họa bối rối mất ba giây, thành thật nói: “Có một chút.”
“Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩng lên hỏi, “Vậy còn anh?”
“Anh sẽ đọc sách.” Giang Hoài Khiêm ra hiệu cho cô: “Ngủ trên sô pha?”
Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng, căn hộ của cô chỉ có một phòng ngủ thì đã nhường cho Tiểu Lạc mất rồi.
Cô suy nghĩ một lúc, rối rít nói: “Em cũng đọc sách.”
Trong phòng khách thực yên tĩnh.
Không biết trời quang mây tạnh từ lúc nào, ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào từ cửa sổ, dừng trên sàn nhà.
Nguyễn Khinh Họa ban đầu vẫn có thể tập trung đọc sách, nhưng có người ở bên cạnh thật sự khiến cô không thể làm ngơ, dần dần bắt đầu thất thần.
Cô nhìn chằm chằm vào ánh nắng mặt trời rơi trên sàn nhà một lúc, sau đó lén nhìn sang bên cạnh.
Giang Hoài Khiêm hơi rủ mắt xuống, so với cô đọc sách còn nghiêm túc hơn.
Lông mi của anh đậm và dài, đặc biệt nổi bật trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng.
Còn đẹp hơn so với cô tưởng tượng.
Nguyễn Khinh Họa đang nghĩ ngợi, người bên cạnh đột nhiên nâng mi quay sang.
Hai người nhìn nhau.
Một giây, hai giây……
Nguyễn Khinh Họa chột dạ, dời mắt quay đi, nhẹ giọng hỏi: “Em chỉ muốn nói là đôi giày hôm trước đã làm xong rồi, anh có muốn xem một chút không?”
Giang Hoài Khiêm ngẩn ra, thấp giọng nói: “Được.”
……
–
Nguyễn Khinh Họa đã hoàn thành đôi giày cao gót do anh thiết kế.
Sau khi làm xong, cô đã nghĩ đến việc mang nó đến công ty. Nhưng không tìm được cơ hội thích hợp nên cứ trì trệ, để ở nhà.
Cô rón rén mở cửa đi vào lấy đồ rồi lại khẽ đi ra.
Giang Hoài Khiêm cảm thấy rất mong đợi.
Nguyễn Khinh Họa cầm chiếc hộp đựng giày đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nói: “Anh mở ra xem đi.”
Trước hành động làm ra vẻ thần bí của cô, Giang Hoài Khiêm cũng không từ chối.
Anh mở nắp hộp giày theo lời của cô. Sau khi nhìn thấy đôi giày bên trong, Giang Hoài Khiêm có giật mình ngạc nhiên một chút.
Anh vẫn luôn biết Nguyễn Khinh Họa có một đôi tay khéo léo, có thể thiết kế những đôi giày đẹp, đồng thời có thể làm ra chúng.
Nhưng đối với đôi giày trước mắt, bản thảo thiết kế là do chính anh thực hiện, còn thành phẩm là do cô làm.
Ý nghĩa hoàn toàn khác.
Càng quan trọng hơn, đôi giày làm ra đẹp hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều.
Nguyễn Khinh Họa chọn màu xanh nước biển nhạt làm màu chủ đạo cho đôi giày, đây là một đôi cao gót mũi nhọn. Nhìn tổng thể trông rất thoải mái, tươi tắn và thanh lịch.
Điểm đặc biệt nhất chính là hình con bướm đính trên mũi giày.
Những hạt sequins màu xanh được kết hợp với nhau tạo thành hình, màu xanh nhạt dần nhạt dần khiến cho con bướm trông càng sinh động.
Hơn thế, mặt trên không chỉ có một con bướm đơn điệu mà Nguyễn Khinh Họa đã đính ba con xếp chồng lên nhau với ba kích thước khác nhau từ lớn đến nhỏ. Nhìn kỹ, trông giống như đóa hoa đang nở rộ.
Từng đường kim mũi chỉ đều thể hiện được sự khéo léo và tinh tế.
Nguyễn Khinh Họa quan sát thần sắc của Giang Hoài Khiêm, dè dặt hỏi: “Anh cảm thấy thế nào? Có được không?”
Giang Hoài Khiêm: “Ừm.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nghe được ngữ phí lãnh đạm này, có chút thấp thỏm: “Mặt trên em đã thêu thêm cánh bướm so với ý định, anh thấy không?”
Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc, mím môi hỏi: “Em tự ý sửa lại thiết kế, anh không vui sao?”
Giang Hoài Khiêm ngẩn ra, cười nói: “Không phải.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, có hơi ủy khuất: “Vậy sao anh không nhận xét gì?”
“Anh đang suy nghĩ……” Giang Hoài Khiêm nhìn thẳng vào cô, thấp giọng nói: “Nên nói gì để khen ngợi em.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, “Hả?”
Giang Hoài Khiêm hỏi, “Không nghĩ tới điều này sao?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Em có làm gì đâu, đây là do anh thiết kế mà.”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười: “Lúc anh thiết kế, không nghĩ tới nó lại xinh đẹp như vậy.”
Nghe anh khen ngợi, Nguyễn Khinh Họa thực sự rất vui vẻ.
Đây là lời khen mà Giang Hoài Khiêm dành cho năng lực của cô, cũng là điều cô luôn mong đợi.
“Thật sao?”
Nguyễn Khinh Họa kinh hỉ nói: “Nếu đôi giày này được đem ra sản xuất, hản là sẽ bán rất chạy.”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Sản xuất?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Khinh Họa nói, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô ngẩn người: “Anh không định…… Đem thiết kế này công bố ra sao?”
Giày của J&A tuy là hàng cao cấp, đại đa số đều là may thủ công, nhưng cũng sẽ sản xuất hàng loạt.
Giang Hoài Khiêm “ừm”, “Không hề nghĩ tới.”
Anh nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, thấp giọng hỏi: “Em thử qua chưa?”
Nguyễn Khinh Họa: “?”
Cô nhìn nhìn hộp giày, lắc đầu: “Chưa ạ.”
Giang Hoài Khiêm lấy đôi giày ra khỏi hộp, ngẩng đầu bảo cô: “Thử xem?”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, chần chừ nói: “Không hay lắm đâu? Anh không định mang nó đi triển lãm sao?”
Giày cao gót chỉ cần thử qua, nhất định sẽ có chút dấu vết.
Đặc biệt là loại giày cao gót mũi nhọn.
Giang Hoài Khiêm “ừm” một tiếng: “Không đâu.”
Nguyễn Khinh Họa thấy anh trả lời thật khó hiểu.
Giang Hoài Khiêm từ trên sô pha đứng dậy, vòng qua bàn trà đi đến bên cạnh cô, đem hai đôi giày đặt ở trên thảm.
Phía trước sô pha, Nguyễn Khinh Họa có trải một chiếc thảm lông xù.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, có chút khó xử: “Vì sao lại không?”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh thiết kế nó, còn không phải là để sáng tạo ra giá trị của J&A sao?”
Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt nói, “Bên đó có các nhà thiết kế, đôi giày này không phải thiết kế với mục đích ấy.”
Nguyễn Khinh Họa hơi giật mình, một ý nghĩ bất khả thi chợt lóe lên trong đầu.
Vừa định nói gì đó, Giang Hoài Khiêm đột nhiên hỏi: “Em muốn tự đi vào hay để anh giúp em?”