Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 31:




Anh nói thẳng thừng, như thể đang trả lời những câu hỏi rất thông thường.
Nguyễn Khinh Họa giật mình một lát, đột nhiên hoàn hồn.
“Không cần đâu.”
Cô mấp máy môi, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, vội vàng nói: “Em tự đi được, anh đừng nhúc nhích.”
“……”
Giang Hoài Khiêm thấy dáng vẻ trốn tránh của cô, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Anh nhìn chằm chằm vành tai đỏ lựng của cô, thấp giọng hỏi: “Em đang căng thẳng sao?”
Nguyễn Khinh Họa cầm lấy đôi giày, nhỏ giọng phản bác: “Em đâu có căng thẳng.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cong môi.
Nguyễn Khinh Họa mặc kệ anh, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được tầm mắt anh luôn dừng ở trên người mình.
Cô cố gắng lờ đi, nhưng những lời anh vừa nói cứ văng vẳng trong tâm trí cô.
―― em tự đi hay để anh giúp em.
Anh giúp em.
Ba từ này mơ hồ đến mức có thể liên tưởng đến nhiều thứ.
Nguyễn Khinh Họa không biết Giang Hoài Khiêm là dùng ngữ điệu như thế nào để nói ra, cũng không hiểu sao anh có thể nói một cách tự nhiên như vậy.
Thật giống như cao thủ tình trường.
Mà cô, chính là con mồi của anh.
Cô nhanh chóng xỏ giày vào.
Kích cỡ vừa khít.
Trên người cô vẫn đang mặc chiếc quần jean ban nãy đi chơi, tuy không có vẻ dịu dàng nữ tính như khi mặc váy, nhưng phối hợp với đôi giày thì lại không hề có cảm giác mâu thuẫn.
Thử xong, cô không được tự nhiên mà nhìn về phía Giang Hoài Khiêm: “Anh cảm thấy thế nào?”
Giang Hoài Khiêm nheo mắt nhìn mắt cá chân trắng nõn của cô một lúc, sau đó mới nhìn xuống mu bàn chân lộ ra của cô.
Bàn chân Nguyễn Khinh Họa nhỏ và trắng, tựa như ngọc.
Một lúc sau vẫn không thấy anh đáp lại, Nguyễn Khinh Họa ngước mắt nhìn về phía Giang Hoài Khiêm.
Đột nhiên, vẻ mặt của cô ngưng lại, mím môi: “Giang tổng?”
Giang Hoài Khiêm định thần lại, ánh mắt hơi ngẩn người mà liếc nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa dời mắt, lẩm bẩm: “Em đang hỏi ý kiến của anh thế nào.”
“Rất đẹp.”
Giang Hoài Khiêm trầm giọng nói: “Giống như anh nghĩ, nó rất thích hợp với em.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn anh: “Đôi giày này, là anh……”
Không đợi cô nói xong, Giang Hoài Khiêm đã tiếp lời: “Ừ, là thiết kế cho em.”
Anh cong môi cười, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa khẽ xao động, nghe giọng nói ấm áp của anh, cũng không phủ nhận: “Vâng.”
Cô thích giày cao gót, đặc biệt là đôi có thiết kế xinh xắn, độc nhất vô nhị.
Giang Hoài Khiêm vừa hay biết được sở thích của cô, chẩn bệnh bốc thuốc.
Nghe được câu trả lời của cô, Giang Hoài Khiêm khóe môi khẽ cong lên, có vẻ an tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, “Anh không tự tin vào thiết kế của chính mình sao?”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm ngước mắt, lãnh đạm nói: “Không phải.”
Anh không thể đoán được tâm tư của Nguyễn Khinh Họa. Anh biết cô sẽ thích nó, nhưng cũng sợ rằng cô sẽ từ chối nó.
Nếu cô thật sự nói trái với lương tâm là không thích, Giang Hoài Khiêm cũng không thể ép cô nói thật được.
Có rất nhiều thứ liên quan đến cảm xúc của con người, vì thế mà chúng liền trở nên phức tạp.
Trước kia, Giang Hoài Khiêm cũng không lo lắng vấn đề này cho lắm.
Nguyễn Khinh Họa nghi ngờ nhìn anh, “Vậy thì vì sao?”
Giang Hoài Nam cười nhẹ, không giải thích nhiều.
Nguyễn Khinh Họa biết điều cũng không tiếp tục hỏi.
Thử giày xong, Nguyễn Khinh Họa định tiếp tục đọc sách, xem một lúc liền cuộn mình trên sô pha ngủ thiếp đi.
Bên tai không có tiếng lật giấy, Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu, thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô.
Anh đứng dậy, đem cuốn sách cất đi rồi lấy chăn đắp cho cô.
Vừa đắp chăn được một lát, Nguyễn Khinh Họa không biết là do nóng hay vì nguyên nhân khác, tốc chăn lên, lộ ra đôi chân ngọc ngà mảnh mai.
Bàn chân của cô ấy rất đẹp, trắng nõn và bắt mắt.
Đôi mày Ngang Hoài Khiêm đột nhiên nhảy dựng, trong lòng đột nhiên nảy ra cảm xúc khó giải thích được.
Sau một lúc lâu, anh mới buông lỏng mà thở dài một tiếng.
Có một số việc, dù muốn trốn cũng vẫn không né tránh được.

Không lâu sau Nguyễn Khinh Họa tỉnh dậy, Giang Hoài Khiêm đã rời đi trước.
Chắc anh có việc đột xuất, Nguyễn Khinh Họa thì còn phải đợi bà Phùng đến đón tiểu Lạc.
Chưa đầy một giờ sau khi người rời đi, bà Phùng đã đến.
“Mẹ.”
Bà vừa xuất hiện, tiểu Lạc liền nhào tới.
Phùng Xảo Lan ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, dịu dàng trò chuyện.
Nguyễn Khinh Họa ở một bên nhìn, khẽ chớp mắt, chậm rãi nhìn đi chỗ khác.
Hai mẹ con ôm nhau hồi lâu, Phùng Xảo Lan mới nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Vất vả cho con rồi.”
“Không có gì.”
Nguyễn Khinh Họa thấp thỏm, “Con cũng không có làm gì cả, hơn nữa hôm nay cũng hơi gay gắt với tiểu Lạc.”
Phùng Xảo Lan dừng lại, đau đầu nói: “Có thể cũng là do tiểu Lạc không hiểu chuyện.”
Bà sờ sờ đầu tiểu Lạc, kéo tay cậu bé: “Con xin lỗi chị chưa?”
Tiểu Lạc mấp máy môi, lẩm bẩm nói: “Em xin lỗi.”
Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Ừm, xin lỗi.”
Phùng Xảo Lan hơi ngừng lại, hít một hơi thật sâu hỏi: “Buổi tối con có muốn ăn tối với chúng ta không?”
“Không cần ạ.”
Nguyễn Khinh Họa không chút suy nghĩ nói: “Con còn có việc, hai người về nhà sớm đi.”
Thấy cô như vậy, Phùng Xảo Lan cũng không miễn cưỡng.
“Vậy con chú ý an toàn.”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa rủ mắt, nhìn hai mẹ con vẫn luôn nắm tay, đôi mắt lóe lên điều gì đó: “Hai ngươi trở về cũng chú ý an toàn.”
“Được, bố tiểu Lạc đang ở dưới chờ, mẹ và em đi trước.”
“Vâng.”
Nhìn cửa thang máy đang dần đóng lại, nụ cười trên mặt Nguyễn Khinh Họa chợt biến mất.
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
……
Phùng Xảo Lan không dạy dỗ tiểu Lạc trước mặt Nguyễn Khinh Họa.
Sau khi lên xe, bà mới bắt đầu hỏi chuyện.
“Sao hôm nay con lại làm chị con tức giận?” Bà nhìn cậu bé vừa lên xe liền dán mắt vào chơi game trên điện thoại di động, thì thầm: “Ban nãy mẹ chưa hỏi con, giờ mẹ muốn nghe con nói rõ mọi chuyện? “
Tiểu Lạc bĩu môi: “Mẹ, mẹ đã một ngày không gặp con, sao mới gặp đã hung dữ với con?”
Nó hỏi: “Có phải mẹ chỉ yêu chị mà không yêu con?”
Phùng Xảo Lan nghẹn lời: “Mẹ không yêu con khi nào?”
Bà cùng chồng ngồi ở ghế trước, có chút đau đầu.
Tiểu Lạc: “Vậy sao mẹ lại hung dữ với con?”
Phùng Xảo Lan: “Con không nghe lời, mẹ phải nói cho con hiểu chứ?”
“Con không có không nghe lời.” Tiểu Lạc ủy khuất nói: “Con chỉ là không gọi tên của bạn chị ấy, chị liền cảm thấy con không lễ phép mới tức giận với con.”
Phùng Xảo Lan ngẩn ra, “Là chị Mạnh Dao sao?”
“Không phải.” Tiểu Lạc vẫn dán mắt vào điện thoại chơi game: “Bạn trai của chị.”
Phùng Xảo Lan kinh ngạc, không thể tin được mà hỏi lại: “Con nói cái gì? Bạn trai của chị con?”
“Đúng vậy.”
Phùng Xảo Lan nhíu mày, suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Ý con là hôm nay chị con và bạn của chị cùng đưa con đi chơi, người bạn đó là bạn trai của chị con?”
Tiểu Lạc gật đầu.
Phùng Xảo Lan tự hỏi: “Con bé có bạn trai khi nào vậy chứ?”
Tiểu Lạc không để ý đến bà.
Phùng Xảo Lan lay lay người cậu bé, thấp giọng hỏi: “Bạn trai của chị con, tên là gì?”
“Chị không nói, chỉ kêu con gọi là chú Giang.”
Tiểu Lạc bớt chút thời gian nhìn bà một cái: “Mẹ, bạn trai của chị trông như ngôi sao nổi tiếng ý, rất đẹp trai. Chiếc xe mà chú ấy lái chính là chiếc Bentley mà bố đã xem trên TV lần trước.”
Phùng Xảo Lan: “……”

Hai ngày cuối tuần, Nguyễn Khinh Họa thật là mệt mỏi.
Đến thứ hai đi làm, cô vẫn chưa hết mệt.
“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Từ Tử Vi nhìn cô đang ôm đầu, buồn cười hỏi: “Cuối tuần cậu đã làm gì?”
Nguyễn Khinh Họa mí mắt nặng trịch, cố nhìn vào màn hình máy tính: “Không có làm gì cả, chỉ là đưa một đứa trẻ đi chơi thôi.”
Từ Tử Vi “ồ” một tiếng, bình tĩnh nói: “Đi chỗ nào chơi vậy? Có vui không?”
“Hả?” Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt mờ mịt.
Từ Tử Vi cười cười, giải thích nói: “Tuần sau chị tôi dẫn con trai tới Nam Thành chơi, tôi đang lo không biết dẫn họ đi đâu, cậu có chỗ nào hay muốn giới thiệu không?”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, “ừm” một tiếng: “Chúng tôi đi công viên bạt lò xo, cũng không tồi.”
Trong lúc nói chuyện, cô lấy di động ra nói: “Để tôi chia sẻ địa chỉ cho cậu.”
Từ Tử Vi cười: “Được.”
Cô nhận được tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa, bấm vào xem thử: “Cậu chơi ở đây cả một ngày?”
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa lỡ đễnh nói: “Chỉ vài tiếng thôi.”
Từ Tử Vi gật gật đầu, nhìn chằm chằm dòng chữ trong công viên bạt lò xo hồi lâu, mới quay đầu nhìn cô.
“Chỉ hai người các cậu đi thôi sao?”
Nguyễn Khinh Họa tay gõ bàn phím chợt ngừng lại.
Cô quay đầu, nhìn Từ Tử Vi cười cười: “Không phải, còn có một người bạn nữa.”
Nghe vậy, Từ Tử Vi cũng không hỏi nhiều nữa.
Nguyễn Khinh Họa không để việc này trong đầu nữa, trực tiếp ném ra sau.
Cô nhìn bản thảo thiết kế của mình, bàn bạc với trợ lý Lâm Tiểu Huyên vài câu về một số công việc hậu kỳ.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua một cách nhanh chóng.
Nháy mắt, đã tới giờ cơm trưa.
Điện thoại di động của cô rung lên, đó là tin nhắn của Mạnh Dao.
Mạnh Dao: 【 Nhanh, mời tớ đi ăn cơm đi, hôm nay tớ không muốn ăn ở căng-tin. 】
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười: 【 Cậu bắt nạt tớ. 】
Mạnh Dao: 【Đi hay không đi? 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Đi. 】
Cô vừa đi về phía thang máy vừa nhắn tin với Mạnh Dao.
Thang máy đến, Nguyễn Khinh Họa theo đồng nghiệp đi vào, cũng không chú ý đến mọi việc chung quanh.
Cô chỉ mơ hồ cảm thấy, hôm nay thang máy so với thường ngày dường như khá yên lặng.
Mạnh Dao vẫn đang gửi tin nhắn cho cô, thảo luận xem nên đến cửa hàng nào để ăn trưa.
Cô ấy gửi ảnh chụp màn hình của một số cửa hàng và bảo Nguyễn Khinh Họa lựa chọn.
Nguyễn Khinh Họa: 【 Tùy cậu. 】
Mạnh Dao: 【OK. 】
Mạnh Dao: 【 Đúng rồi, cậu cứ như vậy mà đồng ý đi ăn cơm trưa với tớ, Giang tổng không hẹn trước với cậu sao? 】
Nguyễn Khinh Họa: 【? 】
Cô ngẩn ra, lúc này mới ý thức được hôm nay cô chưa liên lạc với Giang Hoài Khiêm, cũng không nhận được tin nhắn từ anh.
Mặc dù trước đây hai người không thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng hiện tại khi Mạnh Dao nhắc nhở, Nguyễn Khinh Họa liền cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đang nghĩ ngợi, di động lại rung lên.
Nguyễn Khinh Họa tùy ý lướt xem, sau khi nhìn thấy tin nhắn đến từ ai kia, cô sững người lại.
Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tin nhắn và đọc đến hai lần, sau đó giả vờ bình tĩnh mà quét một vòng trong thang máy.
Giang Hoài Khiêm, đang đứng ở một góc cách đó không xa.
Anh đứng đó, trong thang máy không ai dám lớn tiếng nói chuyện, cũng không ai dám chen lấn.
Nhận thấy ánh nhìn của Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm lướt qua những người khác, nhìn thẳng vào cô.
Nguyễn Khinh Họa sừng người, đột nhiên cúi đầu.
Nguyễn Khinh Họa:【Sao hôm nay anh lại đi thang máy này? 】
Giang Hoài Khiêm: 【 Ừm, cái bên kia đang được bảo trì. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 À. 】
Giang Hoài Khiêm: 【 Buổi trưa cùng ăn cơm chứ? 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Không được rồi, em đã có hẹn với Mạnh Dao. 】
Giang Hoài Khiêm: 【……】
Thang máy xuống đến lầu một, Nguyễn Khinh Họa mặt không đổi sắc cất di động đi, cùng một lượng lớn người đi về phía trước.
Đi được vài bước, một bên truyền đến tiếng bàn tán của đồng nghiệp.
“Trời ơi, vừa bước vào thang máy đã nhìn thấy Giang tổng, tôi lập tức không dám nói lời nào luôn.”
“Tôi cũng vậy, sợ muốn chết.”
“Tôi không thể không thừa nhận, dù Giang tổng chen chúc cùng chúng ta trong thang máy chật hẹp, cũng không che giấu được khí chất bá đạo.”
“Tôi còn không dám liếc nhìn anh ấy. “
“……”
Nguyễn Khinh Họa buồn cười trước mấy lời bình luận của đồng nghiệp.
Những gì họ vừa nói có hơi khoa trương, nhưng cũng khá đúng.
“Khinh Họa, cô cười gì vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía người đồng nghiệp cùng văn phòng thiết kế, chỉ chỉ: “Tôi thấy Mạnh Dao nên cười.”
Mọi người nhìn lên, vừa lúc thấy Mạnh Dao đang đứng chờ ở ngoài cửa.
“Hai người các cô định làm gì vậy?”
“Ăn trưa.” Nguyễn Khinh Họa cười cười, nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Cô chạy tới chỗ Mạnh Dao, Mạnh Dao nhìn cô: “Giang tổng sao lại cùng với các cậu đi xuống vậy?”
“Hình như thang máy chỗ anh ấy đang bảo dưỡng.”
Mạnh Dao nhướng mày,”Sao anh ấy không xuống sớm hơn?”
Nguyễn Khinh Họa: “Có thể là vừa xong việc, ông chủ tốt sẽ không tan làm sớm hơn nhân viên.”
Mạnh Dao hừ nhẹ, liếc cô một cái: “Tớ cảm thấy không phải nguyên nhân này.”
Nguyễn Khinh Họa “ồ” một tiếng, phối hợp với cô bạn nói: “Vậy thì cậu cho rằng nguyên nhân là gì?”
Mạnh Dao nghẹn lời, không muốn cùng cô nói chuyện nữa.
Cô đang hoài nghi cô gái bên cạnh mình là một cái đầu gỗ không thể thông suốt.
Hai người chậm rãi đi đến nhà hàng để ăn trưa.
“Ăn chút gì thanh đạm đi.” Mạnh Dao thì thầm: “Chủ nhật tớ vừa ăn lẩu, giờ muốn thanh lọc một chút.”
Nguyễn Khinh Họa không có ý kiến.
Điện thoại di động trong tay cô rung lên, là tin nhắn của Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm: 【 Trưa nay em ăn ở đâu? 】
Nguyễn Khinh Họa không nghĩ nhiều, nhìn thấy Mạnh Dao tiến vào cửa hàng, trực tiếp nhắn cho anh một cái tên.
Gửi xong, Giang Hoài Khiêm không nhắn lại nữa.

Hai người đến nhà hàng rồi ngồi xuống, Mạnh Dao hào hứng gọi món.
Nguyễn Khinh Họa thỉnh thoảng đáp lại, rất buồn ngủ.
“Cậu ngủ không ngon sao?”
“Ừ.” Nguyễn Khinh Họa nhắm hai mắt trả lời: “Còn hai mươi phút nữa món ăn mới được đưa lên, tớ chợp mắt chút.”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy dở khóc dở cười, thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua làm chuyện gì xấu đúng không?”
Nguyễn Khinh Họa không thèm để ý đến cô ấy.
Tối qua cô không làm gì xấu cả. Nhưng lại liên tiếp có nhiều giấc mơ lộn xộn, khiến cô sau khi đi ngủ còn mệt hơn lúc trước.
Nguyễn Khinh Họa đang chìm vào giấc ngủ, chợt một hương thơm mộc mạc quen thuộc len lỏi vào đầu mũi.
Cô cau mày nghi ngờ mình buồn ngủ quá nên bị ảo giác.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Giang Hoài Khiêm liền truyền tới.
“Ngủ rồi sao?”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, đột nhiên mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, cô ngây ngốc: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Mạnh Dao ở bên kia đang uống nước, vừa uống vừa cười: “Trong cửa hàng hết chỗ rồi, Giang tổng nói qua đây ghép bàn.”
Cô nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa:” Cậu đang ngủ, tớ không hỏi ý kiến ​​cậu nữa.”
Nguyễn Khinh Họa vừa ngẩng đầu lên, còn thấy Lưu Tuấn ở phía đối diện.
Lưu Tuấn gật đầu, cười giả dối: “Chà, cô Nguyễn sẽ không thấy phiền chứ?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Chẳng lẽ cô phiền là có thể đuổi hai người đi sao?
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh thần sắc cười như không cười, bản thân cũng dở khóc dở cười.
“Không phiền.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua em ngủ không ngon sao?”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm: “Mất ngủ à?”
Nguyễn Khinh Họa: “Không phải.”
Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ là ngủ không sâu giấc thôi.”
Giang Hoài Khiêm nhíu mày, vẫn nhìn chằm chằm cô: “Tại sao?”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt: “Gặp ác mộng.”
“Ác mộng?”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm nhìn sắc mặt cô, thấp giọng hỏi: “Lát nữa có muốn tới văn phòng anh nghỉ một lát không?”
“?”
Nghe anh thoải mái nói chuyện thân mật, Nguyễn Khinh Họa toàn thân cứng đờ, lén nhìn hai người ở đối diện.
“Không cần đâu.” Cô từ chối.
Mạnh Dao và Lưu Tuấn cùng giả vờ như không nghe thấy gì, bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Trợ lý Lưu, việc đi nghiên cứu thị trường đã sắp xếp xong rồi sao?”
Lưu Tuấn: “Tương đối rồi, có vấn đề gì không?”
Mạnh Dao: “Có những thành phố nào vậy?”
“……”
Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Nguyễn Khinh Họa ngẩn người, nhìn về phía Giang Hoài Khiêm: “Lần này, anh cũng sẽ đi nghiên cứu thị trường?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, nghiêng đầu: “Khi nào thì xuất phát?”
“Hai ngày nữa.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, cười hỏi: “Không nghĩ tới là anh sẽ đi hả?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô vừa định nói, người phục vụ đã đi tới và đem đồ ăn lên.
Cô thu lại lời nói nơi đầu môi, lẩm bẩm: “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
“……”
Giang Hoài Khiêm hơi nghẹn, chợt cảm thấy bất lực.
Anh cười một cái, nhìn về phía mặt bàn: “Uống canh nhé?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Giang Hoài Khiêm không ngại sự có mặt của Lưu Tuấn và Mạnh Dao, lấy chén múc canh cho cô.
“Hơi nóng đấy, uống từ từ thôi.”
Lưu Tuấn cười cười, “Cô Mạnh, để tôi lấy giúp cô.”
Mạnh Dao nhướng mày: “Được, cảm ơn trợ lý Lưu.”
“Khách khí rồi.”
Bốn người tập trung ở một bàn ăn cơm, không có gì là có chút không đúng cả. Nguyễn Khinh Họa thậm chí cảm thấy, có Giang Hoài Khiêm ở bên cạnh, cô còn ăn được nhiều hơn.
Ăn cơm xong, bốn người liền tách ra.
Nguyễn Khinh Họa hỏi Mạnh Dao về việc nghiên cứu thị trường, rồi trở về văn phòng với trạng thái lơ đễnh.
Còn chưa kịp ngồi xuống, di động của cô đã vang lên.
Nguyễn Khinh Họa nhấc máy: “Alo.”
Giang Hoài Khiêm: “Thật sự không tới văn phòng anh ngủ sao?”
Anh còn dụ dỗ: “Trên lầu còn có một phòng nghỉ, bên trong có giường, như vậy em có thể ngủ thoải mái hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.