*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Đá bào
Beta: Đá bào
Sau khi hôn lễ kết thúc, Nguyễn Khinh Họa cùng Giang Hoài Khiêm bắt đầu chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật.
Bởi vì Giang Hoài Khiêm là ông chủ nên kỳ nghỉ của Nguyễn Khinh Họa đương nhiên cũng được như hai người mong muốn, muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ.
Nhưng nếu tuần trăng mật quá dài, cô sợ nhiệt huyết khi mới cưới chỉ được vỏn vẹn 20 ngày thì không hay.
Giang Hoài Khiêm thì lại cảm thấy cô lo lắng mấy chuyện như này rõ ràng rất dư thừa.
“Cho dù đi hưởng tuần trăng mật cả một năm, bên cạnh không có bạn bè xung quanh, anh cũng không bao giờ hết say mê em.”
Nguyễn Khinh Họa nghe được lời này, nhất thời bất lực: “Anh có thể đứng đắn một chút hay không.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Như này còn chưa đủ đứng đắn sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừ,.”
Rất không đứng đắn, rất lưu manh.
Giang Hoài Khiêm cười cười, giơ tay vuốt tóc cô: “Được rồi, anh sẽ đứng đắn hơn một chút.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp: “Nhưng vẫn là câu nói kia, dù kết hôn bao lâu, anh vẫn luôn yêu em.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa bị anh làm cho buồn cười, hờn dỗi liếc anh một cái nói: “Miễn cưỡng tin tưởng anh đấy.”
Hai người sẽ đến Anh quốc.
Điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến du lịch trăng mật của họ là Anh quốc, Nguyễn Khinh Họa vẫn còn muốn tham quan rất nhiều nơi ở đây, cô cùng Giang Hoài Khiêm đến đây nghỉ ngơi thư giãn, cũng là thăm lại chốn xưa.
Giang Hoài Khiêm về cơ bản luôn đi bên cô đến bất cứ nơi nào cô muốn.
Hai người sẽ đi dạo trên phố, nhìn người qua lại tấp nập.
Chung quanh đều là những gương mặt xa lạ nhưng phong cảnh thì tuyệt vời.
Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Có đói bụng không?”
“Em muốn uống cà phê.” Nguyễn Khinh Họa ngáp một cái, dựa vào người anh: “Có chút buồn ngủ.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, nhẹ giọng đồng ý: “Được, để anh đi mua cà phê.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Hai người bước vào tiệm cà phê bên đường.
Giang Hoài Khiêm đến quầy gọi đồ, Nguyễn Khinh Họa tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa kính trong suốt.
Cô chống cằm, ngắm nhìn dòng người đang đi trên phố.
Trước đây khi cô không có cảm hứng, cũng thích ngắm nhìn đường phố như thế này để khơi gợi cảm xúc.
Một lúc sau, Giang Hoài Khiêm quay lại với hai tách cà phê, nhân tiện gọi cho cô một món tráng miệng là bánh ngọt.
“Nếm thử đi.”
Nguyễn Khinh Họa cong môi cười, “Cảm ơn.”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Cảm ơn cái gì?”
Ở nước ngoài, Nguyễn Khinh Họa cũng trở nên táo bạo hơn, đem sự thẹn thùng giấu đi, hôn lên mặt anh một cái, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông xã.”
Giang Hoài Khiêm gãi gãi lòng bàn tay cô, trầm giọng nói: “Em cố ý?”
Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt vô tội: “Đâu có, không phải em đang nói sự thật hay sao?”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, không thèm so đo với cô ở bên ngoài.
Nguyễn Khinh Họa nhìn bên ngoài, nhấp một ngụm cà phê nói: “Lát nữa chúng ta đi đâu?”
“Đưa em đi xem Cầu Tháp.”
*Cầu Tháp: (tiếng Anh: Tower Bridge) là một công trình kết hợp cầu treo với cầu cất (nhịp cầu có thể cất lên cho tàu thuyền lớn đi qua) bắc qua sông Thames tại London, thủ đô Vương quốc Liên hiệp Anh. Cây cầu được hoàn thành năm 1894, nằm liền với Tháp London , trở thành một biểu tượng nổi tiếng, gắn liền với thành phố Luân Đôn và với nước Anh nói chung. Đây cũng là cây cầu cuối cùng xuôi dòng Thames nằm trong địa phận thành phố. Cầu thường hay bị nhầm lẫn với Cầu London (London Bridge) nằm cách nó không xa. Ảnh minh hoạ:
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Được.”
Sau khi uống cà phê, Giang Hoài Khiêm đưa cô đến Cầu Tháp.
Nguyễn Khinh Họa đã từng đến đây một lần khi cô còn học ở đây.
Nhưng so với lúc đó, cảm giác bây giừo rất khác.
Cô nhớ khi ấy cô đến đây một mình, lẻ loi, bên cạnh không có ai.
Mà lúc này, tay cô luôn được một người đàn ông nắm chặt lấy.
Hai người bước đến hành lang đi bộ, cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh của London qua những ô cửa.
Cảnh sắc của London thật đẹp.
Đặc biệt là lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn buông xuống, càng xa hoa lộng lẫy, khiến người ta không thể dời mắt.
Nguyễn Khinh Họa ngắm nhìn chăm chú, quơ quơ tay Giang Hoài Khiêm: “Thật là tuyệt.”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười: “Ừ.”
Anh nhìn cô, “Không phải trước đây em đã từng tới rồi sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh biết?”
“Có nghe nói qua một lần.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, chần chừ nói: “Em có nói với anh sao?”
“…… Không phải.” Giang Hoài Khiêm nói: “Em nói với người khác.”
Lúc ấy anh tình cờ đi ngang qua và nghe được.
Giang Hoài Khiêm cũng không nghí rằng, Nguyễn Khinh Họa chỉ tùy tiện nói một câu, mà khiến anh nhớ đến tận bây giờ.
Nguyễn Khinh Họa mở to mắt, sau đó bật cười.
“Giang Hoài Khiêm.”
“Hả?” Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn cô, “Giang phu nhân có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa xoay người, chủ động ôm anh nói: “Sau này, em nhất định sẽ nhớ rõ từng lời anh nói.”
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu cô: “Nhớ được thì nhớ, nếu không được anh cũng không bận tâm đâu.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Hả?”
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, thân mật mà chạm chạm vào môi cô, mỉm cười nói: “Ai bảo em lại là Giang phu nhân chứ?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh cười toe toét.
Có thể kiếp trước cô đã tích đức, kiếp này mới có thể gặp được Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa chỉ cần nghĩ đến việc hai người đã kết hôn, thì rất vui vẻ.
Vui vẻ đến mức khóe môi cong lên không muốn hạ xuống.
Sau khi rời khỏi Cầu Tháp, Giang Hoài Khiêm đưa cô đến nhà hàng Sky để ăn tối.
Ban đêm, hai người cùng dạo bước chậm ở trên phố, tận hưởng một cuộc sống bình dị nhưng lãng mạn giống như hầu hết các cặp đôi khác.
Ở lại Anh quốc mấy ngày, Giang Hoài Khiêm lại đưa cô đến Hawaii.
Nguyễn Khinh Họa từ lâu đã muốn đến Hawaii ngắm mặt trời lặn, nhưng trước giờ cô lại không có thời gian.
Có người nói, tới chỗ này nhất định phải là cùng người mình yêu, cho nên khi cùng Giang Hoài Khiêm quyết định đi đâu hưởng tuần trăng mật, Nguyễn Khinh Họa đã chọn nơi này đầu tiên.
Hawaii, cô nhất định phải tới đó.
Khi xuống đến máy bay, Nguyễn Khinh Họa đã bị sức nóng nơi đây làm cho choáng váng.
Giang Hoài Khiêm không thể nhịn được cười khi nhìn thấy cô như vậy.
“Nóng hả?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nóng.”
Chủ yếu là do cô đã mặc quá nhiều quần áo, buổi sáng trước khi ra ngoài, Giang Hoài Khiêm nói sợ cô lạnh, nên đã mặc cho cô một chiếc áo khoác dày.
Giang Hoài Khiêm cầm lấy quần áo của cô, nói nhỏ: “Đợi lát nữa lên xe sẽ đỡ ngay thôi.”
Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng ngời nhìn anh: “Anh đã sắp xếp người tới đón chúng ta rồi sao?”
Giang Hoài Khiêm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Sẽ có người đem xe đến.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa ánh mắt sáng lên: “Du lịch tự túc sao?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Chuyến du lịch trăng mật của họ, đương nhiên không muốn có bên thứ ba quấy rầy.
Nguyễn Khinh Họa ngay lập tức lại trở nên vui vẻ.
Cô cũng không quen thân mật với Giang Hoài Khiêm trước mặt người lạ, hai người có thể du lịch tự túc thì quá tốt rồi.
Ra khỏi sân bay, quả nhiên có người đưa cho Giang Hoài Khiêm chìa khóa xe.
Giang Hoài Khiêm giới thiệu cho cô, Chu Nghiêu có một người bạn ở đây.
Sau khi lên xe, Nguyễn Khinh Họa mới nói: “Chu Nghiêu quen biết cũng không ít nha.”
Giang Hoài Khiêm đồng ý, “Cậu ta tương đối ham chơi.”
Nguyễn Khinh Họa quay đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa kính xe: “Chúng ta đi đâu đầu tiên?”
Giang Hoài Khiêm híp mắt cười cười: “Đi thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của em.”
Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc vài giây, mừng rỡ nói: “Tới công viên núi lửa?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Vẫn còn sớm, anh có thể đưa Nguyễn Khinh Họa đến Công viên núi lửa một chuyến.
Lúc trước Nguyễn Khinh Họa đã xem rất nhiều bức ảnh và tin tức về công viên núi lửa, cô luôn mong ước được tới đó.
Cô đến xem kỳ quan trong lời đồn, đặc biệt là đi cùng Giang Hoài Khiêm.
……
–
Giang Hoài Khiêm lái xe rất vững, Nguyễn Khinh Họa ngồi ở bên cạnh, chỉ phụ trách việc trò chuyện với anh, thỉnh thoảng đút cho anh ăn chút gì đó.
Hai người vừa đi được hơn nửa tiếng, Giản Thục Vân và Mạnh Dao đã cùng gửi tin nhắn tới.
Hai người đều hỏi họ đã hạ cánh chưa.
Nguyễn Khinh Họa cười cười, nhắn lại cho hai người bằng một bức ảnh phong cảnh bên ngoài.
Giản Thục Vân: 【 Vui quá!】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Vâng, con cảm ơn mẹ. 】
Nhưng Mạnh Dao lại không nghĩ giống Giản Thục Vân.
Cô ấy vừa thấy ảnh chụp, liền bắt đầu buộc tội Nguyễn Khinh Họa.
Mạnh Dao: 【 ô ô ô, mấy năm trước, cũng không biết là ai đã nói sau này muốn đi du lịch khắp thế giới cùng với tớ, kết quả thì sao? 】
Nguyễn Khinh Họa: 【? 】
Mạnh Dao: 【 Haizz, sau tất cả, là tớ đã tin sai người. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Tin hay không tùy cậu, có cần tớ cap màn hình gửi tin nhắnnày cho bạn trai cậu không. 】
Mạnh Dao: 【 Nhớ mang quà về cho tớ, đi chơi vui vẻ. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Không thành vấn đề. 】
Mạnh Dao: 【 Chụp nhìn ảnh vào, nhìn cho đã mắt. 】
Nguyễn Khinh Họa bật cười: 【 Được, tớ sẽ chụp. 】
Hai người trò chuyện rôm rả.
Mạnh Dao còn trêu ghẹo cô vài câu.
Giang Hoài Khiêm nhận thấy nụ cười trên mặt cô, hỏi một cách thản nhiên: “Đang nói chuyện Mạnh Dao à?”
Nguyễn Khinh Họa “ừm ừm” hai tiếng, nhẹ nhàng nói: “Mạnh Dao nói em bỏ rơi cô ấy.”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái rồi cười: “Lúc trước em từng hứa sẽ cùng Mạnh Dao đến đây sao?”
“Có từng nói qua.” Nguyễn Khinh Họa thành thật nói: “Bọn em còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đi du lịch khắp thế giới.”
Giang Hoài Khiêm gật gật đầu, sau đó xoay người hỏi: “Không có anh hả?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, buồn cười: “Sao vậy, chuyện này mà anh cũng muốn ăn dấm chua à?”
Giang Hoài Khiêm: “Cũng không phải không được.”
Hai người nhìn nhau cười.
Nguyễn Khinh Họa thúc giục anh, “Khoảng mấy giờ thì có thể tới nơi hả anh?”
“Một lúc nữa.” Giang Hoài Khiêm nhìn cô, ôn nhu nói: “Hay em ngủ một lát đi?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc: “Em muốn cùng anh nói chuyện phiếm.”
Cô sợ Giang Hoài Khiêm cảm thấy buồn chán khi lái xe một mình.
“Không cần.” Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Anh không buồn đâu. Ngủ một lát đi. Khi nào tới nơi, anh sẽ gọi em.”
Nguyễn Khinh Họa không nhúc nhích.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Ngả ghế xuống, ngủ sẽ thoải mái hơn.”
Nguyễn Khinh Họa không nhịn được mà bật cười: “Được.”
Cô không lay chuyển được Giang Hoài Khiêm, đành dựa ghế xuống, vẫn nói chuyện với anh một lúc.
Cuối cùng cô đã thực sự buồn ngủ, chịu không nổi mới ngủ thiếp đi.
Tổ chức hôn lễ rất mệt.
Sau đó, cả hai không nghỉ ngơi nhiều mà tiếp tục đi rất nhiều nơi.
Đối với Nguyễn Khinh Họa, đó vừa là niềm hạnh phúc vừa là sự mệt nhọc.
Ra ngoài chơi đúng là thử thách sức bền của cơ thể.
Buổi trưa nắng rất chói, ánh nắng cũng lên đến đỉnh đầu.
Giang Hoài Khiêm thỉnh thoảng nhìn sang người đang ngủ say bên cạnh, mặc dù là cô không nói lời nào, cái gì cũng không làm nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Khi Nguyễn Khinh Họa tỉnh dậy, thời gian không còn sớm nữa.
Chiếc xe không biết dừng lại khi nào, Giang Hoài Khiêm cũng không ở trong xe.
Nguyễn Khinh Họa xoa xoa đôi mắt, chậm rãi àm ngồi thẳng lên.
Ngay khi cô đứng dậy và nhìn ra, cảnh đẹp bên ngoài đã khiến cô ngỡ ngàng.
Ngọn núi lửa cách đó không xa, trong tầm nhìn của cô.
Rực rỡ, cực kỳ chói mắt, làm người khác không thể không chú ý đến.
Nguyễn Khinh Họa nhìn thẳng, luôn cảm thấy nó đẹp hơn những gì cô tưởng tượng, càng thêm kinh ngạc.
Mà ở trong xe, cô có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn núi lửa.
Cô đang quan sát, Giang Hoài Khiêm không biết từ khi nào đã quay trở lại, trong tay còn cầm một ly sinh tố đá bào.
Thấy cô tỉnh, anh cười: “Công chúa ngủ trong rừng đã tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái: “Ai là công chúa ngủ trong rừng chứ.”
Cô nói: “Sao em lại ngủ lâu như vậy chứ.”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn cô một cái, nghĩ nghĩ nói: “Anh nhớ rõ, hai ngày này anh đều để cho em nghỉ ngơi sớm, không phải sao?”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng, nghe hiểu ý anh là đang ám chỉ điều gì.
“Em muốn ăn cái này.”
Cô mở cửa xe đi xuống, nhìn xung quanh nói: “Anh mua ở đâu vậy?”
“Bên kia.” Giang Hoài Khiêm nói: “Có hơi xa, nơi này quá nóng, anh đoán là em sẽ muốn ăn.”
Nguyễn Khinh Họa cong môi, cười nhìn anh: “Vâng.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, cầm cái muỗng đút một miếng cho cô.
“Thế nào?”
“Ngon lắm.” Nguyễn Khinh Họa cảm nhận được vị mát lạnh đang tan trong miệng, thúc giục: “Em muốn ăn nữa.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh định tiếp tục đút cho cô, Nguyễn Khinh Họa lại nhanh tay càm lấy cả ly sinh tố, nói: “Không cần anh đút đâu, chậm quá, để tự em ăn.”
“……”
Giang Hoài Khiêm bị cô làm cho vừa bực vừa buồn cười, “Em nói cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, cũng thuận thế đưa thìa đầy sinh tố nhét vào miệng anh, cười nói: “Ông xã cũng ăn đi.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Giang tổng: Được rồi, anh chịu thua.
Nguyễn Nguyễn: Hì hì.