Edit: Đá Bào
Beta: Lươns
Bởi vì những lời nói của Lục Cảnh Chu, một lúc lâu sau Mạnh Dao vẫn không thể thốt ra một lời nào.
Cô muốn phản bác đôi ba câu, nhưng sau khi nghĩ lại, không cần thiết so đo với một tên nhóc.
Mạnh Dao không nói lời nào, Lục Cảnh Chu có hơi khó hiểu.
Hai người lặng lẽ tìm kiếm trong phòng, tai chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Một lát sau, Lục Cảnh Chu đột nhiên hỏi một câu: “Chị giận à?”
Mạnh Dao sững sờ một lúc, cười khẽ: “Không có.”
Cô dán mắt vào trò chơi, hiếu kỳ hỏi: “Cậu nói chuyện vẫn luôn thế này hả?”
“…”
Lục Cảnh Chu: “Thế này?”
Giọng cậu trong trẻo, lạnh lùng, lại có chút quyến rũ.
Đối diện với âm thanh này, Mạnh Dao hoàn toàn không có sức chống cự.
Cô im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Cậu nói gì đi?”
Lục Cảnh Chu cười nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Chị không nói cho tôi biết phải nói gì, sao tôi biết mở lời thế nào.”
“…”
Nói thật, nếu không phải sợ phát ra âm thanh làm cho Lục Cảnh Chu sợ hãi, Mạnh Dao thật sự muốn hét lên một trận.
Sinh viên đại học gì chứ! Rõ ràng là một cao thủ tình trường mà.
Biết rõ đối phương có khả năng không có ý gì, nhưng Mạnh Dao vẫn không thể tránh được mà cứ nghĩ tới.
Cô xoa xoa đôi tai nóng bừng của mình và hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Chỉ là một từ “chị” thôi mà, không cần phải kích động như vậy, đã lớn từng này rồi chẳng lẽ chưa ai gọi cô là “chị” bao giờ. ngôn tình hài
Mạnh Dao nghĩ như thế, tự khai sáng cho mình một lúc thì cũng bình tĩnh trở lại.
“Biết rõ còn cố hỏi.” Cô nói thầm một câu: “Tôi nghe thấy tiếng súng.”
Lục Cảnh Chu tất nhiên cũng thấy được dấu vết của súng, cậu quét mắt, thấp giọng nói: “Đi theo tôi, hướng bên này.”
“Ừm.”
Mạnh Dao ban đầu cho rằng, đi hai người không thú vị bằng đi đồng đội bốn người, nhưng rồi cô nhận ra rằng mình đã sai.
Chơi game có vui hay không phụ thuộc vào đồng đội mà bạn đang chơi cùng.
Cả đêm, Mạnh Dao đều chơi game với Lục Cảnh Chu.
Cô phải thừa nhận rằng mặc dù Lục Cảnh Chu ít nói, nhưng trong trò chơi cậu ấy thật sự là một cao thủ. Đương nhiên, đó cũng có thể là ảo tưởng của cô giác.
Nói tóm lại, chỉ cần quan tâm đ ến cảm xúc của cô là được rồi.
Sau một khoảng thời gian, Mạnh Dao và Lục Cảnh Chu thỉnh thoảng sẽ đánh đôi, cơ hội đánh bốn với mấy người còn lại trong nhóm ngược lại càng ngày càng ít.
Hai người thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện phiếm, cô đã biết tên của anh chàng đẹp trai này, đồng thời Lục Cảnh Chu cũng biết tên cô.
Mặc dù rất ăn ý nhưng hai người cũng chưa từng đề cập đến vấn đề gặp mặt nhau ở ngoài đời.
Hôm nay, Mạnh Dao và Nguyễn Khinh Họa đã hẹn nhau ăn tối.
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô đang cầm điện thoại di động cười, nhướng mày: “Cậu đang nói chuyện phiếm với ai vậy? Sinh viên đại học hả?”
Mạnh Dao liếc cô một cái, “Cậu cũng biết à.”
Nguyễn Khinh Họa liếc cô, nhấp một ngụm nước nói: “Thời gian này cậu thường xuyên nhắc tới, dù tớ không muốn biết cũng phải biết?”
Mạnh Dao không nhịn được cười: “Lần sau chơi game, tớ sẽ gọi cậu đi cùng.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Được rồi, tớ rất rất tò mò về cậu sinh viên đại học này.”
Cô chống cằm hỏi: “Giọng nói thật sự rất hay à?”
Mạnh Dao gật đầu: “Nghe rất hay.”
Dù sao thì cô cũng rất thích, về việc người khác có nghĩ nó nghe hay hay không, Mạnh Dao không quan tâm.
Cô thích là được.
Nguyễn Khinh Họa buồn cười, cong cong môi: “Được, lần tới gọi tớ, tớ nhất định sẽ nghe thử một chút.”
Mạnh Dao: “Ok.”
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau đi dạo một vòng quanh khu phố.
Mạnh Dao vừa xuống taxi thì Lục Cảnh Chu gửi cho cô một tin nhắn.
Lục Cảnh Chu: 【 Chơi game không? 】
Mạnh Dao: 【 …… Vừa lên taxi. 】
Lục Cảnh Chu nhìn thấy tin nhắn của cô, định nói: “Vậy trễ chút, tôi chờ chị”, nhưng tin nhắn còn chưa gửi qua, Mạnh Dao đã nhắn lại thêm.
Mạnh Dao: 【 Nếu cậu không chê bên này ồn, tôi có thể vào luôn. 】
Lục Cảnh Chu: 【 Phòng 1. 】
Mạnh Dao im lặng cong môi và cắm tai nghe để đăng nhập vào trò chơi.
–
Sau khi vào, Mạnh Dao hỏi: “Lại chỉ có hai người chúng ta à?”
Ngón tay Lục Cảnh Chu khựng lại, trầm giọng nói, “Chị muốn đi đội 4 cùng họ à?”
Mạnh Dao bất ngờ, cứ thấy lời nói này có chút ý khác: “Cũng không phải.”
Cô giải thích: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
Lục Cảnh Chu “ừm” một tiếng, lãnh đạm nói: “Tôi không ở ký túc xá, không biết bọn họ có chơi không, quên hỏi.”
“…”
Mạnh Dao nghẹn lời, rũ mắt nhìn xuống trò chơi: “Cậu sống ở bên ngoài à?”
“Thi thoảng.” Lục Cảnh Chu trầm mặc giải thích: “Ký túc xá ồn ào quá.”
Cậu thuê một căn nhà gần trường, ký túc xá thực sự tương đối nhỏ.
Đối với Lục Cảnh Chu mà nói, ký túc xá làm cậu không ngủ được.
Nhưng một thời gian trước trụ vẫn thường xuyên trụ được.
Mạnh Dao nhướng mày, như thể cô đã biết lý do.
“Cũng đúng, ký túc xá tập thể chỉ có như vậy.”
Lục Cảnh Chu: “Ừm.”
Hai người nhảy dù, yên lặng chơi game.
Mạnh Dao đã mở một số ngôi nhà, nhưng không thể tìm thấy súng và phụ kiện mà cô muốn.
Đột nhiên, giọng nói dễ chịu của Lục Cảnh Chu lọt vào tai, “Thiếu cái gì?”
Mạnh Dao thành thật: “Tôi không tìm thấy khẩu súng mà tôi thích.”
Lục Cảnh Chu: “Lại đây, tôi có.”
Mạnh Dao “À” một tiếng, “Nhưng tôi chỉ có một khẩu M164.”
Lục Cảnh Chu: “Không sao.”
Nghe vậy, Mạnh Dao tung ta tung tăng đi tìm cậu.
Hai người đổi súng, cô phát hiện Lục Cảnh Chu thậm chí đã có đầy đủ phụ kiện, còn có rất nhiều đạn.
Mạnh Dao hơi hơi vui khi có được khẩu súng mà cô thích, cô nói bừa: “Tôi phải trở thành vua giết địch đêm nay.”
Gần đây tiếp xúc nhiều, kỹ thuật của Mạnh Dao càng ngày càng tốt.
Lục Cảnh Chu nhất thời bật cười, thanh âm tê tê dại dại, luôn có loại cảm giác thanh lãnh.
Trong một khoảnh khắc, Mạnh Dao cảm thấy như cậu đang xuất hiện ở trước mặt mình, nhìn cô và mỉm cười.
Nói thật, Mạnh Dao biết bản thân có niềm yêu thích kì lạ với âm thanh, nhưng cô chưa từng phát hiện, sở thích của mình ở phương diện này lại nặng như vậy.
Dường như từ ngày nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Chu, cô đã dần dần trầm mê.
Mạnh Dao không được tự nhiên mím môi dưới, cô thật sự không muốn biến mình thành một trò hề, rõ ràng là cô đã từng yêu rồi.
Cô xoa xoa lỗ tai, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Lục Cảnh Chu ở bên kia yên tĩnh vài giây, sau mới nghe thấy cậu hắng giọng, “Không có gì.”
Mạnh Dao khẽ hừ một tiếng: “Có phải cậu khinh thường tôi.”
“Không dám.” Lục Cảnh Chu nói giỡn: “Tôi sao dám khinh thường chị.”
Mạnh Dao nghẹn lời, lại bị choáng ngợp bởi từ ‘chị’.
Cô phát hiện mình xong đời rồi.
Chỉ cần Lục Cảnh Chu gọi cô một tiếng chị, cô đã không biết nên nói gì tiếp, mất đi khả năng dùng từ.
Người này, giống như có ma lực vậy.
Mạnh Dao mở miệng, nhưng hoàn toàn không nói lời nào.
Lục Cảnh Chu có lẽ biết cô đang xấu hổ vì điều gì, vì vậy cậu cong môi dưới, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều: “Chị.”
Cậu như cố tình kéo dài âm cuối, nghe còn có chút lưu luyến.
Mạnh Dao hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cô mím chặt môi nói: “Sao?”
Lục Cảnh Chu: “Bên này tôi có người máy.”
Ánh sáng Mạnh Dao sáng lên, vui mừng nói: “Để lại cho tôi à?”
“Ừm.” Lục Cảnh Chu nói: “Qua đây.”
Mạnh Dao một chút cũng không có cốt khí, lập tức chạy về phía Lục Cảnh Chu.
Lục Cảnh Chu đang đứng cách người máy không xa, bị người máy đánh cho mất máu.
Cô ngạc nhiên, vội vàng nổ súng bắn chết người máy, rồi sau đó chạy tới nhặt đồ.
Khi Mạnh Dao đang nhặt đồ, Lục Cảnh Chu đứng ở cách đó không xa, vừa đeo băng vừa uống đồ uống hồi máu.
Cô nhặt xong, lúc này mới nói: “Vừa nãy sao cậu không đánh? Hắn đánh cậu tới mức hết sạch máu rồi.”
Lục Cảnh Chu “à” một tiếng, cố ý trêu chọc cô: “Đã nói là để lại cho chị rồi mà.”
Cậu phủi vai của Mạnh Dao trong trò chơi, mỉm cười nói: “Nói lời phải giữ lời.”