Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 104: Giả hiếu nhân




Editor: Aubrey.
Nghe nói trà lâu ở giao lộ không kinh doanh nữa, Dư Thanh Trạch lập tức đi ra ngoài.
Trà lâu đó chỉ bán trà xanh, trên dưới hai tầng, mặt tiền rất rộng rãi, nằm ngay giao lộ giữa đường cái phía nam và đường cái phía bắc, nằm ngay con đường hoàng kim. Mặt bằng tốt như vậy, phải nhanh chóng chạy qua xem mới được!
Lưu lão bản cũng đi theo: “Ta đi với ngươi, ta có quen với lão bản đó, hắn và phu lang của hắn còn thường xuyên đến dùng điểm tâm trong tiệm của ngươi.”
“Hả? Bọn họ thường xuyên đến tiệm ăn vặt?” Dư Thanh Trạch kinh ngạc hỏi.
Lưu lão bản gật đầu: “Là một đôi lão phu phu, rất hoà thuận.”
“Như vậy thật tốt, đa tạ lão ca!” Dư Thanh Trạch nói lời cảm ơn.
Hai người nhanh chóng chạy tới trà lâu, quét một vòng, phát hiện trà lâu vẫn còn mở cửa, trong quán có khách, nhưng không thấy chưởng quầy và tiểu nhị.
Trong đại sảnh, có lẻ tẻ vài khách nhân vừa uống trà vừa tán gẫu, đa số là các lão nhân nhàn rỗi, trên bàn còn có lồng chim, xem ra là vừa có được chim mới là lập tức mang tới đây uống trà. Có bàn thì có khoảng ba bốn người trẻ tuổi, nhìn y phục chắc là ca nhi của các gia tộc giàu có, bọn họ đang cười đùa với nhau.
Đúng lúc này, một tiểu nhị xách một ấm trà đi ra, phát hiện hai người, cười hỏi: “Hai vị đến uống trà? Hai vị muốn ở đại sảnh hay nhã gian?”
Hai người nhìn nhau một cái, Lưu lão bản hỏi: “Tần lão bản của các ngươi có ở đây không?”
Tiểu nhị đáp: “Các vị cũng tới tìm lão bản? Ngài ấy đang ở trên lầu tiếp khách, hay là, các vị ở đây chờ một lát?”
Cũng?
Dư Thanh Trạch và Lưu lão bản nghe vậy, thầm thấy không xong rồi, đừng nói là có người đã đến trước một bước ký kết khế ước thuê mặt bằng nhé? Nghe nói mặt bằng này vốn là nhà của lão bản, vì ông ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng rất yêu trà, nên tự mình mở một trà lâu để giết thời gian.
Dư Thanh Trạch cười nói: “Được, vậy bọn ta chờ, trước tiên cho bọn ta một bình Bích Loa Xuân.”
Tiểu nhị nói: “Được, hai vị ngồi tự nhiên, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hai người ngồi bên cạnh cửa sổ vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, ước chừng một khắc sau, một hán tử mập mạp khoảng năm mươi tuổi và một hán tử hơn ba mươi có vóc dáng hơi gầy nhưng vẫn có chút cơ bắp, phong thái văn nhã cùng nhau bước xuống. Hán tử mập đưa lưng về phía bọn họ, hán tử còn lại thì đứng đối diện với bọn họ.
Hai người vừa thấy hán tử kia, lập tức chấn động.
“Không ngờ lại là lão bản của Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân. Hắn tới đây làm gì? Không phải đã có quán ăn rồi sao?” Lưu lão bản nhỏ giọng hỏi Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, hắn cũng không biết. Hương Mãn Lâu chỉ mới khai trương nửa năm, lẽ ra chưa đến lúc thích hợp để mở chi nhánh? Hay đối phương muốn đổi mặt bằng lớn hơn? Nhưng bình thường sinh ý của Hương Mãn Lâu cũng đâu đến nỗi.
Lưu lão bản lại nói: “Hán tử mập kia chính là Tần lão bản.”
Dư Thanh Trạch quan sát, vừa lúc Tần lão bản xoay người lại, hắn nhìn sườn mặt của ông, có chút ấn tượng, gật đầu: “Đúng là từng gặp ở tiệm vài lần.”
Hai người nhìn bên kia, Giả lão bản của Hương Mãn Lâu bỗng nhìn qua bên này, vừa lúc chạm mắt với Dư Thanh Trạch.
Đang trong lúc mẫn cảm như thế này, hai người tới nơi này làm gì, trong lòng cả hai đều hiểu.
Xuất phát từ lịch sự, Dư Thanh Trạch giơ chén trà trong tay hướng về Giả lão bản, đối phương cũng mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.
Đợi Giả lão bản đi rồi, Lưu lão bản lập tức gọi Tần lão bản lại: “Tần lão ca!”
Tần lão bản xoay người, kinh ngạc hỏi: “Ồ! Là lão Lưu à? Có thời gian rảnh rỗi đến chỗ ta sao? A! Đây không phải là lão bản Dư Ký sao?”
Dư Thanh Trạch đứng lên chắp tay, cười nói: “Tần lão bản, gặp nhau trong tiệm vài lần, không ngờ ngài là lão bản của một trà lâu.”
“Aiz! Cái gì mà lão bản, chỉ giết thời gian một chút thôi, dù sao cũng sắp ngừng kinh doanh rồi.” Tần lão bản cười nói, sau đó mời bọn họ ngồi xuống: “Aiz! Đừng đứng, ngồi đi, ngồi đi. Tiểu Thông! Mang một bình trà hảo hạng lên đây!”
“Vâng! Có ngay.” Tiểu nhị ở phía sau lớn tiếng đáp.
Dư Thanh Trạch và Lưu lão bản ngồi xuống.
Lưu lão bản lập tức hỏi vấn đề hồi nãy Tần lão bản nhắc tới: “Tần lão ca, ngươi vừa nói trà lâu này sắp ngừng kinh doanh?”
Tần lão bản gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, thân thể phu lang của ta không tốt, ta muốn tập trung chăm sóc cho ông ấy.”
Lưu lão bản nghe vậy, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
Tần lão bản chỉ có một nhi tử duy nhất, nhưng đã bất hạnh qua đời khi chỉ mới mười mấy tuổi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Từ đó trở đi, ngày nào phu lang của ông cũng lấy nước mắt rửa mặt. Vì muốn dời lực chú ý của phu lang, ông mới mở một trà lâu, hai phu phu cùng nhau kinh doanh, để phu lang của ông có việc để làm. Từ khi trà lâu khai trương, quả thật tinh thần phu lang của ông tốt hơn rất nhiều, nhưng sau sự kiện lần đó, hai phu phu bọn họ không thể sinh thêm hài tử nào được nữa.
Tần lão bản vẫn còn hai cửa hàng khác trên con đường này, chi phí sinh hoạt của hai phu phu không có gì phải lo. Hai người tuổi cũng đã cao, thân thể của Tần phu lang không tốt, Tần lão bản bỗng nhiên quyết định đóng cửa trà lâu cũng là điều dễ hiểu.
“Thân thể của ca phu không có vấn đề gì chứ?” Lưu lão bản hỏi.
Tần lão bản đáp: “Do lớn tuổi thôi, bệnh cũ tái phát, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là được.”
“Vậy ngươi phải chăm sóc ca phu nhiều một chút.” Lưu lão bản gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tần lão ca, ngươi định khi nào đóng cửa trà lâu này?”
Tần lão bản nghe vậy, ngẩng đầu, hỏi: “Sao vậy? Ngươi đang có ý đồ gì?”
“Nào có, ta chỉ có quán mì thôi là đã bận lắm rồi.” Lưu lão bản lắc đầu, hất cằm về phía Dư Thanh Trạch: “Là Dư huynh đệ của ta muốn thuê mặt bằng để mở tửu lâu, vẫn đang tìm mặt bằng. Hôm nay, tình cờ nghe nói ngươi định ngừng kinh doanh, nên mới đến đây hỏi một chút.”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Tần lão bản nhìn Dư Thanh Trạch, giật mình: “Sao? Dư lão bản muốn mở tửu lâu?”
Dư Thanh Trạch gật đầu, cười nói: “Phải, đang tìm mặt bằng.”
Tần lão bản lại hỏi: “Nhìn trúng chỗ của ta?”
Dư Thanh Trạch thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, cửa hàng của ngài có vị trí rất tốt, còn có hai tầng, rất thích hợp mở tửu lâu.”
Tần lão bản suy nghĩ một chút, đáp: “Không giấu gì các ngươi, hôm nay đã có hai người tới tìm ta. Người vừa rồi chắc các ngươi cũng đã thấy, là lão bản của Hương Mãn Lâu, hắn cũng muốn mở tửu lâu, nói là để mở rộng quy mô quán ăn của hắn.”
Dư Thanh Trạch và Lưu lão bản nghe vậy, nhìn nhau một cái. Quả nhiên, Giả lão bản tới đây cũng vì chuyện mặt bằng.
Lưu lão bản hỏi: “Các ngươi thoả thuận rồi?”
Tần lão bản lắc đầu: “Giá thuê của hắn khiến ta rất hài lòng, cao gấp đôi những nơi khác. Nhưng ta phải về hỏi lại phu lang, ông ấy không thích Giả lão bản kia.”
Lưu lão bản nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tần lão bản cũng không giấu giếm, nói: “Trước khi phu lang của ta xuất giá, từng là hàng xóm cách vách của phu lang lão bản Ngũ Vị Hiên, quan hệ của hai người rất tốt. Lần trước Ngũ Vị Hiên xảy ra chuyện, phu lang của ta bắt đầu không ưa Giả lão bản.”
Hai người nghe vậy, hiểu ra, đồng thời trong lòng bọn họ cũng thả lỏng một chút. Thật trùng hợp, nói không chừng vận mệnh đã chỉ định mặt bằng này sẽ không thuộc về Giả Hiếu Nhân.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng nói: “Vậy, Tần lão bản cho ta thuê đi. Giả lão bản ra bao nhiêu, ta cũng có thể ra cái giá đó.”
Tần lão bản nhìn hắn đáp: “Hắn ra giá hai mươi lăm lượng một tháng, trước đó ta đã quan sát sinh ý quán ăn của hắn, sinh ý rất không tồi, cứ đến giờ cơm trưa là khách đông đến mức gần như kín bàn. Nếu ngươi muốn mở tửu lâu, lượng khách phải cao gấp đôi, mới có thể gánh nổi tiền thuê mặt bằng này.”
Dư Thanh Trạch cười nói: “Tần lão bản, ngài yên tâm, ta rất tin tưởng vào tay nghề của mình.”
Lưu lão bản cũng nói: “Đúng vậy, Tần lão ca, ngươi sợ sinh ý của hắn không tốt sao? Ngươi xem tiệm ăn vặt của hắn, khách nhân nối liền không dứt, không phải ngươi cũng đã ăn điểm tâm ở đó sao? Toàn bộ thành Đồng Sơn này, làm gì có điểm tâm nhà nào ngon hơn của hắn?”
Nghe vậy, Tần lão bản dừng một chút, sau đó hỏi: “Tay nghề nấu nướng của ngươi cũng giống làm điểm tâm?”
Dư Thanh Trạch lắc đầu, đáp: “Không giống.”
Tần lão bản nghe vậy, ông thở dài. Làm điểm tâm đã ngon như vậy, nếu ngay cả nấu nướng cũng giỏi, sao có thể chứ?
Lưu lão bản thấy ông lắc đầu, sửng sốt, sao ông lại lắc đầu?
Dư Thanh Trạch thấy biểu tình của hai người, cười khẽ, nói: “Các ngươi hiểu lầm rồi, ý của ta là tay nghề nấu nướng của ta còn tốt hơn làm điểm tâm, nấu nướng mới là sở trường của ta.”
Tần lão bản nghe vậy, tức khắc ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: “Nấu nướng mới là sở trường của ngươi?”
Dư Thanh Trạch gật đầu.
Nấu ăn mới là công việc chính của hắn, còn làm điểm tâm là hắn học chơi từ sư phụ khi rảnh rỗi, hắn căn bản không tốn nhiều tinh lực. Bình thường, những khách sạn khác cũng thường xuyên đến xem sư phụ làm điểm tâm, chỉ cần học là biết. Đương nhiên, ở thế giới trước, tay nghề làm điểm tâm của hắn không chuyên nghiệp bằng sư phụ, nhưng ở thế giới này, đã đủ để chinh phục dạ dày của người dân ở đây.
Tần lão bản thấy hắn gật đầu, không khỏi chấn kinh.
Điểm tâm đã làm ngon như vậy, nấu nướng còn tốt hơn?! Hắn là thể loại gì vậy?!
Bỗng nhiên, Tần lão bản cực kỳ muốn nếm thử món ăn của Dư Thanh Trạch.
Tần lão bản đột nhiên vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Được! Ta cho ngươi thuê, vì tay nghề của ngươi, cũng là vì câu trả lời vừa rồi của ngươi!”
Những khách nhân khác trong đại sảnh nghe động tĩnh, đều quay mặt nhìn về phía này.
Nghe vậy, hai mắt Dư Thanh Trạch sáng ngời, cao hứng nói: “Như vậy thật quá tốt! Cảm ơn Tần lão bản!”
Tần lão bản ý thức được vừa rồi mình có hơi kích động, ông vẫy tay với các khách nhân khác tỏ vẻ không có việc gì, sau đó quay đầu lại nói với Dư Thanh Trạch: “Ta và phu lang của ta đều rất thích điểm tâm trong tiệm của ngươi, với tay nghề của ngươi, nếu không mở tửu lâu thì thật quá lãng phí. Ngươi đã nhìn trúng chỗ của ta, ta rất vui, tiền thuê thì không cần cao như vậy, giống như mấy mặt bằng khác là được rồi.”
“Như vậy sao được? Lúc nãy đã nói tính theo giá thuê mà Giả lão bản đã bàn với ngài.” Dư Thanh Trạch nói.
Tần lão bản xua tay, nói: “Phu phu bọn ta có tuổi rồi, không còn sống được bao lâu, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Đủ xài là được, bọn ta sống hơn nửa đời người, hiện tại có thể thưởng thức những món ăn mỹ vị như vậy, là cảm thấy không uổng rồi. Bây giờ, ngươi lại nói tay nghề nấu nướng của ngươi còn tốt hơn, ta đây nhất định phải nếm thử. Những món ăn mỹ vị nhất nằm ở cửa hàng của ta, thật quá tốt, lão Lưu nói xem có phải không?”
Tất nhiên Lưu lão bản đồng ý: “Phải! Lúc chưa được ăn mì lạnh và bánh ướt của Dư huynh đệ, ta cảm thấy tay nghề nấu mì của ta đã là đệ nhất rồi. Sau này, có sự xuất hiện của hắn, ta mới biết trên đời này thật sự có *thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Tay nghề của ta so với hắn, hoàn toàn không đủ nhìn, sau khi được ăn điểm tâm của hắn, ta thật sự *kinh vi thiên nhân! Có cảm giác như nửa đời trước mình sống quá uổng phí.”
*thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người, tương đương vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
*kinh vi thiên nhân: ý chỉ là cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, mà họ nghĩ chỉ có thiên tài hoặc thần thánh mới làm được như thế.
“Đúng vậy, đúng là quá uổng phí cuộc sống!”
Tần lão bản và Lưu lão bản ngươi một câu ta một câu mà ca ngợi, khiến cho đương sự là Dư Thanh Trạch không khỏi ngượng ngùng.
Cuối cùng, trưa hôm đó, Dư Thanh Trạch ký khế ước thuê mặt bằng với Tần lão bản. Ba ngày sau, Tần lão bản sẽ giao mặt bằng.
Sau hôm đó, buổi tối, Giả Hiếu Nhân biết được tin trà lâu đã được Dư Thanh Trạch thuê, còn tính giá bằng với giá thị trường, hắn tức giận đến mức quăng bể một cái bình hoa lớn.
“Phu quân cần gì phải tức giận như vậy? Không có cửa hàng đó, thì tìm cái khác là được rồi, đừng tức giận hại thân, người ta đau lòng.” Một đôi tay thon dài, trắng nõn vòng qua sau lưng hắn, vuốt nhẹ lên ngực Giả Hiếu Nhân, tiếng nói nhẹ như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua.
Giả Hiếu Nhân duỗi tay phủ lên đôi tay kia, kéo xuống, trở tay nắm lấy chủ nhân của chúng ra trước mặt, ôm eo người nọ, hai tay còn hung hăng nhéo quả đồi đầy đặn bên dưới. Sau đó, hắn trực tiếp đẩy người nọ lên giường.
“Sanh Nhi đau lòng, vậy hãy nghĩ cách an ủi vi phu cho thật tốt!”
Gợi ý pass chương sau: Quán ăn của Giả Hiếu Nhân tên gì? 11 chữ, không hoa, không dấu, không cách.
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: “Ca phu tương đương với tẩu tử.”
Ngày nào cũng vì xưng hô mà suy nghĩ đến mức muốn trọc đầu, lần sau không thiết lập như vậy nữa!
Mép tóc đáng thương của tôi…
Editor có lời muốn nói: Tuesday come back rồi. -.-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.