*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau, sau khi nhiều người nhận thông báo, liên tục có bảy tám tiểu nhị có kinh nghiệm tới báo danh, Dư Thanh Trạch phỏng vấn từng người ở hậu viện, cuối cùng chọn ra được một người.
Sáng hôm nay, lúc Tần lão bản đến tiệm ăn điểm tâm, thấy hắn chiêu tiểu nhị, ông lập tức đề cử một người, chính là tiểu nhị trong trà lâu của ông, Tiểu Thông.
“Đứa nhỏ Tiểu Thông này, rất lanh lợi, cần mẫn, cũng rất trọng tình nghĩa. Nhà nó chỉ có một lão sao, trước kia ta thấy nó đáng thương, nên mới cho nó làm tiểu nhị trong trà lâu của ta. Khi đó, nó chỉ mới mười tuổi, làm bảy năm, bây giờ đã mười bảy. Hai năm nay trà lâu của ta kinh doanh không được tốt cho lắm, những tiểu nhị khác không có tiền boa nên đã lần lượt xin nghỉ việc, chỉ còn dư lại một mình nó, nó nói dù trà lâu của ta chỉ bán một ngày, nó cũng làm.”
Dư Thanh Trạch vẫn còn ấn tượng với tiểu nhị mà mình gặp hôm đó, hắn hỏi: “Vậy bây giờ hắn đang làm gì?”
Tần lão bản đáp: “Gần đây trong thành không có quán ăn nào chiêu tiểu nhị, nên nó đành tự mình làm hồ lô và sơn tra bán.”
Có thể được Tần lão bản đánh giá như vậy, hẳn là người không tồi, Dư Thanh Trạch nói: “Vậy phiền ngài hỏi hắn xem hắn có đồng ý đến đây làm không?”
Tần lão bản kinh hỉ hỏi: “Ngươi đồng ý?”
Dư Thanh Trạch cười nói: “Ngài nói được thì chắc chắn là người đó không tồi.”
“Vậy ta đi hỏi nó ngay.”
Không bao lâu sau, Tiểu Thông đến.
“Dư lão bản, nghe nói ngài đang chiêu tiểu nhị, ta có kinh nghiệm làm ở trà lâu bảy năm, ngài xem ta có thích hợp hay không?” Tiểu Thông bước vào, thấy Dư Thanh Trạch cũng không sợ, không cần Tần lão bản giới thiệu, hắn trực tiếp cười hỏi.
Dư Thanh Trạch âm thầm gật đầu: “Ta từng gặp ngươi ở trà lâu rồi, nghe Tần lão bản nói hiện tại ngươi đang bán sơn tra và hồ lô?”
“Trí nhớ của Dư lão bản thật tốt, gần đây trong thành không dễ tìm việc, nên ta đành tạm thời bán sơn tra và hồ lô.”
“Nghe nói từ mười tuổi là ngươi đã bắt đầu chạy bàn rồi?”
“Vâng, khi đó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhờ Tần lão bản tốt bụng, cho ta một công việc. Dư lão bản, ngài sắp mở tửu lâu phải không? Ta chưa làm việc ở quán ăn bao giờ, nhưng trí nhớ của ta rất tốt, học cũng nhanh, không biết có phù hợp với điều kiện của ngài không?”
“Chuyện này không thành vấn đề, ngươi đã tiếp xúc với nhiều khách nhân khó tính rồi chứ?”
“Rất nhiều, người đến uống trà chủ yếu là các khách nhân lớn tuổi và các thiếu gia không có việc gì làm, cũng có vài vị khách đến bàn chuyện làm ăn. Một số khách nhân có tính tình phóng khoáng, lúc nói chuyện với bằng hữu có hơi lớn tiếng, ta cũng đã chứng kiến không ít lần xung đột dẫn đến đánh nhau…”
Dư Thanh Trạch hàn thuyên với Tiểu Thông một hồi lâu, sau đó quyết định giữ đối phương lại. Tiểu Thông lanh lợi, phản ứng nhanh nhẹn, cũng có kinh nghiệm xử lý các cuộc xung đột, cũng từng phục vụ không ít khách đến từ các thế gia, hắn có thể cho Tiểu Thông làm tiểu nhị ở các nhã gian trên tầng hai.
Hai ngày kế tiếp, Dư Thanh Trạch lại phỏng vấn vài người, cuối cùng giữa một đôi huynh đệ, hắn chọn giữ lại người đại ca tên là Đại Huy.
Sau khi tuyển đủ người, Dư Thanh Trạch căn cứ theo số lượng nhân công là thôn dân, đi thuê một căn nhà có bốn phòng. Sau đó, hắn lại đặt trưởng thôn làm thêm giường tầng, một thời gian sau là có thể vào ở.
Tiếp theo, hắn triệu tập toàn bộ tiểu nhị, dẫn bọn họ đến hậu viện để huấn luyện.
Tổng cộng mười ba người, trong đó có ba thôn dân và ba người bên tiệm ăn vặt được điều qua. Bao gồm Tiểu Lâm, Khánh ca nhi và Tiểu Hải.
Dư Thanh Trạch treo một tấm ván gỗ trên cây hoa quế, trên đó viết thực đơn, tổng cộng ba mươi món. Sáu món rau trộn, mười lăm món nóng, ba món canh, ba món chính và ba món điểm tâm.
Đây là tổng hợp những món mà Nhạc ca nhi và Gia Bảo đã làm, sau đó chọn lựa ra. Đến lúc đó, phải có một người phụ trách ở quầy thu tiền, hai người nấu ăn, mới có thể bảo đảm tốc độ bưng đồ ăn lên. Ba người bọn họ có thể chia nhau nấu ăn và thu tiền, đến lúc đó nếu ai nấu mệt thì có thể thay phiên ra quầy nghỉ ngơi.
Hắn yêu cầu các tiểu nhị phải nhớ rõ tên và đặc điểm của từng món, món này ra sao, ngọt hay mặn, cay hay không cay, khoảng bao lâu mới làm xong,…
Còn chuyện dọn dẹp và rửa chén giao cho hai thúc sao, hắn cũng yêu cầu bọn họ ghi nhớ. Hắn cũng đã nói với bọn họ, nếu làm tốt, có thể sẽ cho làm tiểu nhị chạy bàn ở sảnh chính.
Tiểu nhị và người dọn dẹp, rửa chén, tiền lương không giống nhau. Hai thúc sao nghe xong, lập tức nổi lên hứng thú, nghiêm túc nghe lời dặn của Dư Thanh Trạch.
Mỗi ngày, hắn làm ra bốn món để giảng giải cho bọn họ nghe về đặc điểm của chúng, cũng để cho bọn họ nhìn cho quen.
Xong phần thực đơn, hắn lại bắt đầu huấn luyện bọn họ bằng một số kiến thức mà những nhân viên trong khách sạn của hắn được học, như kiểm lại đơn, hỏi khách có cần thêm gì không. Nếu khách gọi những món cần thời gian nấu hơi lâu, phải có ý thức nhắc nhở khách, rồi hướng dẫn khách chọn những món nấu nhanh hơn, phải giữ cho món ăn luôn nóng, cũng phải chú ý thời gian, tránh để cho khách đợi lâu,…
Dư Thanh Trạch nói ra những gì mà hắn biết, huấn luyện bọn họ, rời duyệt lại một lần. Để mỗi người thay phiên nhau thực hành, bảo đảm không ai có sai sót.
Huấn luyện xong, Dư Thanh Trạch lại huấn luyện riêng cho hai tiểu nhị chuyên phụ trách xắt rau và rửa rau. Đây là những hán tử thật thà, nếu trong tương lai không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ bồi dưỡng thành đầu bếp.
Hơn hai mươi ngày huấn luyện, các tiểu nhị cơ bản đã được huấn luyện xong, tửu lâu mới cũng đã được cải tạo xong.
Dư Thanh Trạch dẫn các tiểu nhị đến tửu lâu dọn dẹp, sắp xếp bàn ghế, đặt các gia dụng đúng chỗ, cọ rửa lại một chút. Xong xuôi, bọn họ mới treo vải đỏ lên bảng tên, hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, chọn ra một ngày hoàng đạo, chuẩn bị khai trương.
Hôm nay, ngày mười lăm tháng chín, giờ Tỵ, tửu lâu đầu tiên của Dư Ký, Tụ Phúc Lâu khai trương.
Theo thường lệ, Dư Thanh Trạch các vũ sư đến biểu diễn, còn mời Thái gia và Triệu gia đến khích lệ. Nhiều khách quen của tiệm cũng đến xem náo nhiệt, có cả người qua đường, buổi lễ khai trương vô cùng náo nhiệt.
Để chúc mừng khai trương, trong ba ngày, tửu lâu sẽ giảm giá tám phần.
Sau khi nghi thức khai trương kết thúc, cũng đã đến trưa, một số khách nhân vào trong ngồi, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Bọn họ tới là vì ưu đãi của quán, một số là vì tay nghề của Dư Thanh Trạch.
Người của Thái phủ và Triệu phủ ngồi cùng một bàn, trong một nhã gian. Một số gia tộc từng đến ăn tiệc ở Thái phủ, thưởng thức tay nghề của Dư Thanh Trạch, biết hôm nay hắn khai trương tửu lâu, bọn họ cũng mang gia đình của mình tới dùng bữa, coi như là gián tiếp nể mặt Thái phủ.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi kiểm tra đơn gọi món xong, lập tức vào nhà bếp.
Lúc kiểm đơn, Dư Thanh Trạch không áp dụng cách làm lạc hậu của thành Đồng Sơn, bọn họ toàn để cho tiểu nhị và đầu bếp tự nhớ đơn.
Hắn ghi lại tên từng món ăn và số lượng, sau đó theo thứ tự treo trên tường trong nhà bếp, hắn đã mua sẵn giấy về, cắt ra thành từng mảnh nhỏ.
Sau khi khách gọi món, tiểu nhị sẽ chạy đến quầy nói lại cho Gia Bảo, Gia Bảo sẽ viết số bàn và tên món, rồi để cho tiểu nhị mang đơn xuống bếp. Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi dựa theo đơn nấu ăn, tránh việc nhớ sai, làm không đúng món.
Từng món, từng món lần lượt được bưng lên bàn, các khách nhân vừa ăn thử đũa đầu tiên, lập tức kinh ngạc cảm thán.
Hương vị này, thật tuyệt!
Bọn họ đã quen ăn những món hấp và rau trộn ở tiệm ăn vặt, bây giờ được thưởng thức những món mặn chân chính, bọn họ mới phát hiện những món này còn ngon hơn đồ ăn ở tiệm ăn vặt.
Hơn nữa, còn có rất nhiều món lạ mà bọn họ chưa từng ăn bao giờ, nào là đầu cá hấp ớt, cá kho cà tím, thịt luộc xắt lát, con kiến leo cây (miến xào cay), toàn là những món mà bọn họ chưa từng nghe bao giờ!
Cá kho cà tím
Thịt luộc xắt lát
Miến xào cay
Quan trọng là, còn cực kỳ, cực kỳ ngon!
Nhìn mỡ thịt lán bóng trong nồi, mùi thịt nồng đậm, ăn vào béo mà không ngán, hương cay pha lẫn một chút vị ngọt.
Ăn thử một miếng thịt kho tàu, hương thơm tràn ngập khoang mũi, lại ăn một miếng nữa, rất vừa miệng, nước thịt cũng nhiều, nhấp một chén canh rau màu xanh biếc, giảm bớt dầu mỡ dư thừa. Hoàn toàn không cảm thấy ngán, chỉ thấy quá ngon!
…
Các khách nhân liên tục khen không dứt miệng, bàn nào chưa có đồ ăn ngửi mùi đồ ăn của bàn bên cạnh, nghe bọn họ khen không ngừng, khiến cho những người đang chờ trông mòn con mắt.
Giữa trưa, có vài vị khách quý đến dùng cơm, Lạc Minh Đạt cũng dẫn theo người nhà đến.
Tiểu nhị đứng đón khách không nhận ra Lạc Minh Đạt, Gia Bảo thấy vậy, lập tức tự mình chạy ra tiếp đón.
“Lạc đại nhân, Lạc phu lang, hai vị tiểu thiếu gia, hoan nghênh quang lâm.”
Lạc Minh Đạt đã từng gặp Gia Bảo, hắn cười tủm tỉm nói: “Nghe nói tửu lâu của Dư lão bản khai trương, ta đặc biệt tới nếm thử, các ngươi còn nhã gian nào không?”
“Trùng hợp trên tầng hai còn một nhã gian, xin mời Lạc đại nhân.” Gia Bảo đưa bọn họ lên tầng, an bài xong, dặn dò tiểu nhị tiếp đãi cho tốt. Sau đó, hắn nhanh chóng chạy đến nhà bếp thông báo cho Dư Thanh Trạch cả nhà Lạc đại nhân tới, đang ở nhã gian Mai Các trên lầu.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, nhướng mày, không ngoài ý muốn lắm. Mấy tháng nay, ngày nào Lạc phu lang cũng sai hạ nhân tới tiệm mua điểm tâm, nhu cầu ăn uống của bọn họ rất cao.
“Được rồi, ngươi nói tiểu nhị ở trên đó chiêu đãi cho tốt.” Dư Thanh Trạch nói.
“Ta đã dặn rồi, có cần thông báo với người của Thái phủ và Triệu phủ không?”
“Ngươi lặng lẽ thông báo với Thái lão phu lang là được, ông ấy sẽ biết cách làm như thế nào.”
“Vâng! Vậy đại ca, ta đi ra ngoài.”
“Được.”
Bên kia, tại Hương Mãn Lâu cách nửa con phố, Thạch Sanh vừa rót trà cho Giả Hiếu Nhân, vừa nói: “Phu quân, hôm nay Tụ Phúc Lâu khai trương, rất là náo nhiệt. Ta đã cho người đi qua đó thăm dò, người ngồi kín bàn, nghe nói Huyện lệnh đại nhân cũng dẫn người nhà tới.”
Giả Hiếu Nhân uống trà, buông chén xuống, kéo Thạch Sanh ngồi vào lòng, nhéo eo gã một cái, vừa gãi cằm gã, vừa nói: “Sao? Sanh Nhi sốt ruột?”
Thạch Sanh ôm cổ Giả Hiếu Nhân, nũng nịu đáp: “Người ta đâu có sốt ruột, ta tin tưởng phu quân. Chỉ là có chút lo lắng, không biết có ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán chúng ta không.”
Giả Hiếu Nhân cười, hôn lên môi gã một cái: “Đừng có gấp, mới khai trương, náo nhiệt một thời gian thôi. Hơn nữa, hắn còn có quan hệ với Thái phủ và Triệu phủ, buôn bán chắc chắn sẽ đắt khách. Có điều, dám đoạt khách của ta, sẽ có kết cục phải về nhà gặm khoai lang.”
“Ta tin tưởng phu quân, phu quân lợi hại nhất.” Thạch Sanh cười khẽ, hôn lên mặt Giả Hiếu Nhân một cái, ngả đầu sau vai hắn, ánh mắt lạnh xuống.
Dư Thanh Trạch, Thường Nhạc, kể cả tiểu nhị kia, gã sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào.
Gợi ý pass chương sau: Con trai cả của Thái lão phu lang tên gì? 11 chữ, không hoa, không dấu, không cách.
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: “Thạch Sanh là tiểu phu lang của Giả Hiếu Nhân, là tiểu thiếp đó mọi người. Còn chuyện bọn họ gặp nhau như thế nào, sau này sẽ nhắc tới, Thạch Sanh không xuống sân khấu nhanh đâu, tôi còn dựa vào nhân vật này để thúc đẩy cốt truyện. Tóm lại, gã sẽ có kết cục xứng đáng thuộc về gã.”