Editor: Aubrey.
Lúc Giả Hiếu Nhân về đến nhà, lão bản Vận May đang bàn công việc với quản sự ở thư phòng. Thấy hắn mang theo vẻ mặt đen sì bước vào, ông ngạc nhiên, hỏi: “Hiếu Nhân, sao ngươi tới đây đột ngột vậy? Không phải bây giờ là lúc quán đông khách nhất sao?”
Giả Hiếu Nhân nhìn quản sự một cái, quản sự lập tức đi ra ngoài.
“Xảy, xảy ra chuyện gì sao?” Lão bản Vận May nâng chung trà lên uống một ngụm che dấu sự khẩn trương trong lòng, chần chờ hỏi.
Giả Hiếu Nhân đi đến trước bàn, hỏi ông: “Cữu cữu, có phải ngài không nói rõ với lão bản của cửa hàng lương thực và hải sản những gì con dặn không?”
Ông hỏi: “Sao vậy? Ta đã nói với bọn họ rồi mà.”
“Tiệm ăn vặt Dư Ký và tửu lâu đều không bị ảnh hưởng, còn có hải sản để bán, chất lượng của điểm tâm cũng không bị giảm.” Giả Hiếu Nhân chống tay ở trên bàn, từ trên cao nhìn ông.
“Hả? Có hải sản để bán?” Ông nghi hoặc, hỏi.
Tiệm ăn vặt không bị ảnh hưởng, cái này thì ông hiểu, lần trước Dư Thanh Trạch mua tám bao bột mì của bên ông, có lẽ vẫn chưa dùng hết.
Nhưng tại sao vẫn mua được hải sản?
Mấy ngày nay ông có tuần tra ở bến tàu, Dư Thanh Trạch không có ra mua bột mì hoặc hải sản. Mấy lão bản kia cũng không có bán cho hắn, ông đã hỏi bọn họ rồi.
Hải sản từ đâu ra?
Giả Hiếu Nhân nghe cữu cữu nói vậy, mày nhăn lại, hỏi: “Cữu cữu, ngài biết tiệm ăn vặt vẫn có bột mì để bán?”
Ông thầm giật mình, nói: “Đâu có, không phải ngươi vừa nói sao?”
Ông biết việc làm ăn của mình và chuyện thân thích đúng như những gì nhi tử nói, mấy năm nay cũng nhờ có nó, bọn họ mới dần dần có chỗ đứng ở thành Đồng Sơn. Bởi vậy, sau lần phân tích hôm trước, ông không thể không nghe lời nhi tử. Trước khi đi, nó không ngừng dặn ông đừng quản chuyện của Giả Hiếu Nhân nữa, ông cũng không muốn sau này không thể sống yên ổn ở thành Đồng Sơn, nên phải làm bộ không biết.
Giả Hiếu Nhân nhíu mày nhìn kỹ cữu cữu của mình, từ trước đến nay, tính tình của ông vẫn rất nhu nhược, sẽ không dám không giúp hắn.
“Cữu cữu, ngài không trả lời con?” Giả Hiếu Nhân hỏi.
“Ta biết trả lời ngươi như thế nào? Bọn ta đâu có bán hải sản cho Dư Thanh Trạch.” Ông nói xong, lại uống một ngụm trà.
“Vậy bọn họ mua ở đâu?”
“Cái này ta không biết.” Ông đáp, lại nói: “Có thể là mua trong chợ, lỡ có lão bản không biết Dư Thanh Trạch thì sao?”
“Không phải trước kia hắn rất hay lượn lờ ở chợ sao? Còn ai không quen hắn…” Đang nói, linh quang chợt loé trong đầu, hắn đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, nói: “Con biết rồi, cữu cữu, con về trước.”
Nói xong, hắn vội vàng rời đi.
Ông khẩn trương vươn tay ra, rồi lại thu về. Thôi, không liên quan tới mình là được.
Trở về, Giả Hiếu Nhân gọi một tiểu nhị, dặn dò vài câu, kêu hắn đi vòng vòng trong chợ, hỏi thăm tình hình ở mấy chỗ bán hải sản, rồi ngồi canh xem có thấy tiểu nhị của Tụ Phúc Lâu đi mua hải sản không. Ngồi xổm trước mấy cửa hàng lương thực thì không tiện, đành phải vào chợ vậy.
Tiểu nhị này đã từng mua đồ ăn của Tụ Phúc Lâu, cũng đã gặp các tiểu nhị bên đó. Lần trước còn mượn cớ xuống bếp của bên kia, để hắn đi là thích hợp nhất.
Bây giờ, Giả Hiếu Nhân đã nhận ra, lão bản của mấy cửa hàng lương thực và hải sản đều nhận ra Dư Thanh Trạch, nhưng không nhận ra tiểu nhị trong tiệm của hắn. Dư Thanh Trạch hoàn toàn có khả năng sai tiểu nhị đi mua, hắn căn bản không cần ra mặt.
Tiểu nhị nhận được lệnh gật đầu, đi ra ngoài.
Bên Dư Ký, sau khi đã cẩn thận bày mưu dàn trận để mua bột mì và hải sản, miễn cưỡng duy trì tiệm ăn vặt, hải sản cũng đủ để dùng bên tửu lâu. Có điều, bọn họ cảm thấy mũi đao vẫn còn chỉa vào người mình, không thể yên tâm được.
Tối hôm nay, Đại thiếu gia của Triệu phủ mở tiệc chiêu đãi các lão bản ở Tụ Phúc Lâu, thuận tiện bàn chút chuyện.
“Triệu thiếu gia, Liêu thế thúc, Hồ thế thúc, mọi người tới rồi. Thúy Trúc Các đã được chuẩn bị xong, xin mời lên tầng.” Gia Bảo ở quầy hỗ trợ, thấy có vài người quen, lập tức ra nghênh đón.
“Haha, Gia Bảo, hôm nay không xuống bếp sao?” Triệu thiếu gia vỗ vai Gia Bảo, hỏi.
Gia Bảo lắc đầu, cười nói: “Hôm nay đại ca và ca phu làm đầu bếp, ta lười biếng một hôm.”
“Ha ha ha, có phải ca phu của ngươi lại xách ngươi ra đây không?” Liêu lão gia trêu ghẹo, có lần bọn họ đến đây, thấy Nhạc ca nhi dùng một tay túm Gia Bảo ra khỏi nhà bếp, không cho hắn làm nữa, để hắn nghỉ ngơi.
Gia Bảo ngượng ngùng cười nói: “Cũng tại sức lực của con yếu quá, chỉ có thể nấu ăn hơn nửa canh giờ.”
Thật ra, mấy năm nay Gia Bảo được ăn uống tốt, vóc dáng đã cao lên, nhưng hắn vẫn còn gầy, không béo lên bao nhiêu. Lực tay không đủ mạnh, không thể nấu ăn quá lâu.
“Ha ha ha, luyện nhiều một chút là được. Đúng rồi, Dư lão bản đã xuống bếp, chúng ta phải gọi mấy món ngon nhắm rượu mới được! Gia Bảo, gọi tiểu nhị cho ta một vò Trạng Nguyên Hồng trước, ta muốn uống thật say với Hồ thế thúc của ngươi!” Liêu lão gia hào sảng nói.
Gia Bảo gật đầu, cười nói: “Có ngay, mọi người đi lên trước đi, cứ gọi đồ ăn trước, con sẽ cho người mang rượu lên.”
Đoàn người đi lên tầng, Hồ lão gia vừa đi vừa cười: “Ở đây nhiều người như vậy, sao chỉ tóm một mình ta?”
Liêu lão gia cười ha ha: “Bọn họ đều uống không lại ta, chỉ có ngươi mới có thể uống với ta thêm mấy chén!”
…
Gia Bảo xuống bếp thông báo với Dư Thanh Trạch, mấy lão bản đó tới rồi.
Dư Thanh Trạch gật đầu: “Ngươi lên đó nói với bọn họ, bọn họ muốn uống Trạng Nguyên Hồng thì không nên ăn hải sản, không tốt cho sức khoẻ. Ta nhớ Hồ lão gia rất thích ăn tôm, Triệu thiếu gia thích ăn sò, nhớ nói rõ với bọn họ.”
Gia Bảo gật đầu: “Vâng.”
Gia Bảo ôm Trạng Nguyên Hồng lên tầng, nói lại lời dặn của Dư Thanh Trạch.
Hồ lão gia nghe vậy, nói: “Sao đúng lúc vậy? Ta tới đây để ăn tôm, không muốn uống rượu.”
Liêu lão gia không có phản ứng gì, chỉ nói: “Như vậy sao được, tới nơi này không uống rượu, thì còn ý nghĩa gì nữa? Không bỏ được đồ ngon ở đây sao? Tôm lúc nào ăn chả được, lần sau không uống rượu thì đến ăn, hôm nay nhất định phải uống!”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Gia Bảo nghe vậy, thầm nghĩ đến lúc rồi, nói: “Liêu thế thúc, không biết sau này tửu lâu có thể tiếp tục bán hải sản được không, có thể sẽ phải bỏ.”
Hắn nhớ Hồ lão gia kinh doanh đoàn thuyền, còn là đoàn thuyền lớn nhất thành Đồng Sơn, tên là Hối Hải.
Hồ lão gia nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Không phải đang bán rất tốt sao? Sao tự dưng lại bỏ?”
Triệu thiếu gia vốn rất thích ăn sò, cũng hỏi: “Đúng vậy, ta thấy có rất nhiều người thích ăn hải sản ở đây, cũng là những món bán đắt nhất của các ngươi, sao lại không bán nữa?”
Gia Bảo thở dài, nói: “Bây giờ bọn con mua không nổi hải sản ở ngoài chợ, tất cả các cửa hàng bán hải sản đều nhắm vào bọn con mà tăng giá gấp đôi. Số lượng hải sản hiện tại là bọn con phải vất vả lắm mới mua được, ngày nào cũng lén lút như ăn trộm vậy. Bọn con định nếu không mua được nguyên liệu nữa, thì sẽ đổi món khác, nhưng đại ca nghĩ đến các khách nhân thích ăn, không thể làm bọn họ thất vọng, nên mới cố gắng kiên trì đến giờ. Nhưng cách này không thể theo lâu được, phải nghĩ cách khác, lỡ như bị bại lộ, thì sẽ không còn nguyên liệu nấu ăn nữa.”
Những người đang ngồi đây nghe vậy, đều kinh ngạc.
“Tăng giá gấp đôi nhắm vào Tụ Phúc Lâu? Có ý gì?” Liêu lão gia nhíu mày, hỏi.
Những người khác cũng nhìn Gia Bảo.
Gia Bảo ảo não gãi đầu, nhìn mọi người, thở dài, sau đó nói: “Việc này đại ca không cho con nói.”
Triệu thiếu gia nói: “Ngươi cứ nói đi, đừng để ý gì cả. Nếu các ngươi đã có biện pháp giải quyết, thì ngươi sẽ không nói như vậy.”
“Đúng vậy, mau nói đi, những người đang ngồi ở đây đều là thúc bá của ngươi, có vấn đề gì, bọn ta sẽ nghĩ cách cho ngươi. Dư lão bản vất vả lắm mới mở được tửu lâu, bọn ta mới có lộc ăn, nhanh nói đi, tại sao lại như vậy?” Liêu lão gia hỏi.
Gia Bảo nhìn mọi người, nói: “Vậy mọi người đừng nói cho đại ca của con biết nha, hắn sẽ trách con.”
“Được, được, được. Ngươi mau nói đi.” Liêu lão gia phất tay, nói.
Gia Bảo thở dài: “Có lẽ Tụ Phúc Lâu của con đã đắc tội với ai rồi, tất cả cửa hàng bán hải sản ở chợ đều nhắm vào chúng con mà tăng giá gấp đôi, còn bán cho người khác thì với giá bình thường. Hải sản vốn đã đắt rồi, đằng này còn tăng gấp đôi, chẳng phải bọn con sẽ lỗ sao?”
“Có chuyện như vậy nữa à?” Triệu thiếu gia nhíu mày, lại hỏi: “Việc này phát sinh bao lâu rồi?”
Gia Bảo đáp: “Từ đầu tháng mười một tới giờ, tự nhiên lại tăng giá, bọn ta cũng không biết tại sao lại vậy. Không chỉ hải sản, ngay cả cửa hàng bột mì mà bọn ta thường mua cũng tăng giá gấp đôi.”
“Bột mì cũng tăng giá?” Liêu lão gia giật mình hỏi.
Gia Bảo gật đầu, nói: “Tiệm ăn vặt của bọn con dùng loại bột mì tốt nhất, cả thành chỉ có vài cửa hàng bán thôi. Vậy mà, mấy cửa hàng đó đều nhắm vào bọn con.”
Mọi người trầm mặc một hồi, Hồ lão gia hỏi: “Suốt mười ngày qua?”
Gia Bảo gật đầu.
“Vậy hiện tại ngươi mua bột mì và hải sản bằng cách nào? Mua theo mức giá đó luôn?” Hồ lão gia nhíu mày, hỏi.
Gia Bảo lắc đầu, nói: “Mấy lão bản đó quen đại ca, nhưng không biết các tiểu nhị của tiệm. Bọn con cho những tiểu nhị ít xuất hiện trước mặt khách đi mua, nhờ vậy mới miễn cưỡng duy trì tới bây giờ.”
Liêu lão gia hỏi: “Các ngươi không biết mình đắc tội với ai? Những lão bản đó nói như thế nào?”
Gia Bảo đáp: “Không biết đắc tội với ai, bọn con luôn biết giữ chừng mực. Đại ca đã đi hỏi những lão bản mà bọn con hợp tác, hình như bọn họ bị uy hiếp, nếu bán cho bọn con, sau này sẽ không lấy được hàng nữa.”
Liêu lão gia hỏi: “Lão Hồ, ta nhớ chỉ có một đoàn thuyền vận chuyển hải sản thôi phải không?”
Hồ lão gia gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ có Vận May vận chuyển hải sản.”
Liêu lão gia lại hỏi Gia Bảo: “Các ngươi mua bột mì ở đâu?”
Gia Bảo đáp: “Ở cửa hàng lương thực Khang Ký, thành đông.”
“Đoàn thuyền Vận May có ân oán gì với Tụ Phúc Lâu sao?”
Gia Bảo lắc đầu: “Bọn con không quen bọn họ, bình thường cũng không có hợp tác.”
“Vậy phải điều tra một phen.” Triệu thiếu gia gõ bàn, nói: “Nếu không, sau này chúng ta sẽ không được ăn điểm tâm của tiệm ăn vặt và hải sản của Tụ Phúc Lâu nữa.”
Hồ lão gia nói: “Phải điều tra, ta sẽ phái người điều tra Vận May. Lão Liêu, tin tức của ngươi linh thông hơn, ngươi đi tra kẻ đứng sau đi.”
“Được.” Liêu lão gia gật đầu, sau đó quay đầu nói với Gia Bảo: “Ngươi đi làm việc đi, bọn ta sẽ điều tra việc này, có tin tức thì sẽ nói cho ngươi.”
Gia Bảo gật đầu, nói: “Vậy con xin cảm ơn các vị thúc bá trước, đa tạ Triệu thiếu gia.”
Nói xong, Gia Bảo đặt Trạng Nguyên Hồng xuống, xuống tầng.
Chờ Gia Bảo đi rồi, Hồ lão gia lắc đầu cười nói: “Gia Bảo tiểu tử này, cũng biết cách mách chúng ta.”
Một lão gia khác nói: “Có phải Dư lão bản dạy nó nói không? Từ lúc ta biết nó, đã nhận ra nó là một đứa trẻ thành thật. Khi đó, Thái lão phu lang đã giới thiệu cho bọn ta làm quen, nó vẫn còn là một đứa trẻ dễ ngại ngùng.”
Triệu thiếu gia lắc đầu, nói: “Chắc là không phải đâu, với tính cách của Dư lão bản, hắn sẽ trực tiếp tìm Thái phủ hoặc trực tiếp nói với chúng ta, sẽ không để Gia Bảo ra mặt đâu. Có lẽ Gia Bảo nghe nói Hồ thế thúc thích ăn tôm, nên mới nhất thời nôn nóng nói ra.”
Liêu lão gia cười ha ha, không để ý nói: “Đã làm buôn bán, trước kia tính cách của nó hiền hoà, bây giờ đã thay đổi, chứng minh có tiến bộ.”
Hồ lão gia cười nói: “Có lẽ là thật sự hết cách rồi, đã hơn mười ngày rồi, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.”
“Cho nên, mọi người thấy thế nào? Chúng ta sẽ lo liệu việc này chứ?” Liêu lão gia hỏi.
Hồ lão gia tức giận liếc ông một cái: “Ngươi đã nói hết rồi, còn hỏi cái rắm!”
“Ha ha ha” Liêu lão gia cười nói: “Không phải ta đang suy xét cho mấy người thích hải sản các ngươi sao? Dù sau này không bán nữa, ta cũng không bị ảnh hưởng, ta thích ăn thịt mà, ha ha ha.”
Mọi người thảo luận sự tình ở trên tầng, Gia Bảo đi xuống, chạy nhanh đến nhà bếp, nói nhỏ bên tai Dư Thanh Trạch. Sau đó, hắn lo lắng hỏi: “Ta vội vàng quá, nghĩ bọn họ có thể giúp đỡ, nên đã xúc động nói ra. Đại ca, không sao chứ?”
Dư Thanh Trạch nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vỗ vai Gia Bảo, cảm khái nói: “Không sao cả, nói không chừng, bọn họ có thể giúp được cho chúng ta. Có điều, Gia Bảo này, từ khi nào ngươi học được cách… Thông minh như vậy?” Hắn định nói là giảo hoạt, nhưng đã kịp thời sửa lại.
Dư Thanh Trạch không biết nên vui mừng hay lo lắng, vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thành thật, lỡ bị hắn dạy hư rồi sao?
Gia Bảo gãi đầu, nói: “Ta muốn giúp một tay cho đại ca và ca phu.”
Dư Thanh Trạch vỗ vai hắn, lại dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu sau này có chuyện muốn nhờ Liêu lão gia, Hồ lão gia và Triệu thiếu gia bọn họ, cứ nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng. Tiểu xảo của ngươi ở trước mặt bọn họ không đáng nhắc tới, bọn họ có kinh nghiệm thương trường, gặp vô số kiểu người, chắc chắn đã nhìn ra. Cứ trực tiếp lấy thân phận của vãn bối mà thỉnh cầu, như vậy mới tốt.”
Gia Bảo nghe vậy, lập tức hối hận, nói: “Ta có nên đi lên bồi lễ cho bọn họ không?”
“Bây giờ thì không cần lên đó, đợi lát nữa ta làm thêm một món cho ngươi bưng lên. Món đó là tặng cho bọn họ, đến lúc đó ngươi lại nhân cơ hội nói hai câu là được.” Dư Thanh Trạch nói.
“Chúng ta có nên đãi bọn họ một bữa miễn phí không? Bọn họ nói sẽ giúp chúng ta điều tra.” Gia Bảo hỏi.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: “Không cần, tục ngữ có câu *cắn người miệng mềm, nếu bây giờ đãi bọn họ, chẳng phải có nghĩa là đè nặng trách nhiệm lên vai bọn họ sao? Bọn họ giúp chúng ta là vì tình cảm, không giúp, là bổn phận, không sao hết. Nếu bọn họ giúp chúng ta tra xét, mặc kệ sự việc như thế nào, có giúp được chúng ta hay không, chúng ta sẽ đãi bọn họ sau, như vậy mới hợp lý.”
*Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Nghĩa: Ăn của người ta, thì nói năng với người ta phải mềm mỏng hơn.
Gia Bảo nghe vậy, gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi.”