Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 7: Hợp tác




Editor: Aubrey.
Hợp tác hùn vốn?
Trưởng thôn sửng sốt, hỏi: "Ngươi muốn hùn vốn với ta? Để làm gì?" Không phải đã bán bản vẽ cho ông rồi sao?
Dư Thanh Trạch cười tủm tỉm đáp: "Ta vẫn còn một bản vẽ khác, muốn hợp tác với ngài..."
"Chờ một chút!" Dư Thanh Trạch chưa nói xong, Thường gia gia đã đột ngột cắt ngang lời của hắn.
Bọn họ quay đầu tò mò nhìn Thường gia gia.
Ai dè, Thường gia gia chỉ cười ha hả nói: "Các ngươi cứ bàn tiếp đi. Tiểu Nhạc! Tiểu Hạo! Chúng ta đi xuống bếp." Ông nói xong, dẫn đầu đi xuống nhà bếp.
Thường Nhạc và Thường Hạo không hỏi gia gia nguyên nhân, tuy bọn họ cũng tò mò bản vẽ và sinh ý của Dư Thanh Trạch là như thế nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo gia gia xuống bếp. Thường Hạo đi được vài bước, nhanh chóng chạy cộc cộc về phòng, vừa ôn lại chữ 'Thường', sau đó học tiếp cách viết chữ 'Hạo'.
Nhìn hành động của Thường gia gia, Dư Thanh Trạch và trưởng thôn đều hiểu, Thường gia gia muốn cho bọn họ có không gian để bàn bạc, cũng tránh bị hiềm nghi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trưởng thôn nói: "Tiểu huynh đệ, hay là chúng ta qua nhà ta bàn đi? Nhà ta có phòng riêng để tiếp khách, sẵn tiện, ta cũng có thể đưa tiền bản vẽ của giường lúa cho ngươi."
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Được."
Hai người đi xuống bếp nói với ông cháu bọn họ một tiếng, Thường gia gia nói bọn họ cứ tiếp tục bàn, không sao đâu, nhưng trưởng thôn lại nói ông cũng muốn để nhi tử của mình cùng bàn bạc. Thường gia gia nghe vậy, không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ dặn trưởng thôn lát nữa nhớ đưa Dư Thanh Trạch về.
Nhà trưởng thôn cách không bao xa, nhưng Dư Thanh Trạch vẫn chưa thể đi nhanh, thành ra bọn họ phải tốn gần một khắc mới đến nơi.
Trưởng thôn có ba nhi tử, con cả và con thứ đã sớm thành thân, con cả có hai đứa con, con thứ thì chỉ có một đứa con nửa tháng tuổi. A ma của trưởng thôn vẫn còn khoẻ mạnh, cả gia đình sống hạnh phúc cùng nhau, không có ai phân gia.
Cũng bởi vì nhiều người, mặc dù trong nhà có bốn phòng ngủ và một phòng khách, nhưng vẫn rất chen chúc. Bởi vậy, hai phu phu trưởng thôn đành phải ngủ trong phòng cũ, còn nhà chính thì cải tạo thành nơi để chế tác gia cụ.
Lúc Dư Thanh Trạch đặt chân tới trước cửa, thấy một ca nhi trẻ tuổi cõng trên lưng một đứa trẻ, còn đang đút cơm cho một đứa bé khoảng hai ba tuổi. Hắn thấy vậy, chỉ đứng ở cửa, không vào.
Trưởng thôn từ trong phòng lấy ra một cái túi vải, sau đó, ông dẫn Dư Thanh Trạch xuyên qua nhà chính, đi đến phòng của mình.
Trong phòng có hai cây đèn dầu, rất sáng sủa, ba nhi tử của trưởng thôn đều bận rộn ở bên trong. Nhà sau có rất nhiều thành phẩm đã làm xong, gồm có tủ, bàn, ghế, thùng gỗ, chậu gỗ,...
"Đại Tráng, con đi ra ngoài trước đi, ta và hai ca ca của con cần thương lượng vài chuyện." Trưởng thôn vừa vào phòng, nói với đứa con út.
Đại Tráng là một tiểu hán tử khoảng mười hai, mười ba tuổi, ngày hôm qua chăn trâu không cẩn thận. Buổi tối về nhà bị đánh đòn bằng bản tử, nên hiện tại rất thành thật, nghe cha nói vậy, hắn đi ra ngoài.
Thừa dịp trưởng thôn đang bận, Dư Thanh Trạch đi ra nhà sau cẩn thận quan sát các thành phẩm một chút. Tuy hình thức của mấy thứ này rất đơn giản, truyền thống, nhưng không thể không nói, tay nghề gia truyền nhà trưởng thôn quả thực không tồi.
Nếu như nói lúc nãy hắn chỉ muốn hợp tác với trưởng thôn để kiếm tiền trong một thời gian ngắn, thì hiện tại Dư Thanh Trạch đã thay đổi suy nghĩ, có thể sửa lại thành hợp tác lâu dài. Như vậy cũng tốt, dù sao, tay nghề của bọn họ cũng rất không tồi.
Trưởng thôn đóng cửa lại, kéo một cái bàn để ở giữa, mời Dư Thanh Trạch ngồi xuống. Sau đó, ông kêu hai nhi tử cùng ngồi xuống, bốn người vây quanh trước bàn bắt đầu họp.
Trước tiên, trưởng thôn giới thiệu hai nhi tử với Dư Thanh Trạch, con cả là Dư Đại Kiện, con thứ là Dư Đại Dũng.
Sau đó, trưởng thôn lấy túi vải ra, bên trong là ba mươi lượng bạc, chỉ có một nén bạc, còn lại là bạc vụn và tiền xu. Ông đưa cho Dư Thanh Trạch, để hắn kiểm tra.
"Ta tin tưởng trưởng thôn." Dư Thanh Trạch cười nói, không kiểm tra, chỉ cột lại rồi tuỳ tay để một bên.
Ba mươi lượng bạc mà không hề xem một cái, cũng không kiểm tra, thật kinh ngạc! Trưởng thôn cảm khái, thấy Dư Thanh Trạch tin tưởng mình như vậy, trong lòng ông rất cao hứng.
Mà sự thật là... Thật ra, Dư Thanh Trạch không biết kiểm tra ba mươi lượng bạc như thế nào!
Nếu là thỏi vàng hay thỏi bạc thì thật bớt việc, hắn đã từng xem không ít phim cổ trang, từ dài tới ngắn, mỗi một thỏi khoảng mười lượng bạc. Còn tiền xu, một lượng bạc là một quan tiền, cũng chính là một ngàn tiền xu.
Vấn đề là, mấy thỏi bạc vụn này nên tính như thế nào?! Là nửa lượng, một lượng, hai lượng, hay là hai lượng rưỡi?!
Nếu đã không biết, vậy thì dứt khoát không cần đếm.
Đại Kiện, Đại Dũng ở bên cạnh thấy ba mươi lượng đột ngột bay đi, không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai người nhìn nhau, Đại Kiện thân làm đại ca, hỏi: "Cha! Đây là?"
Trưởng thôn cầm bản vẽ giường lúa đặt trước mặt hai người, nói: "Đại Kiện, Đại Dũng, các con nhìn cái này xem, cái này là giường lúa, là do A Trạch nghĩ ra. Ta cảm thấy nó có thể giúp chúng ta kiếm tiền, nên đã mua lại bản vẽ với giá ba mươi lượng."
Ba mươi lượng để mua một bản vẽ?! Đại Kiện, Đại Dũng tò mò cầm bản vẽ lên nhìn, trưởng thôn giải thích cho hai người nghe.
Đầu óc của Đại Kiện tương đối linh hoạt, cũng lớn gan, hắn rất nhanh nhìn ra được tiền đồ và cơ hội làm ăn thông qua bản vẽ này. Đối với quyết định của cha, hắn cũng tán thành.
Còn Đại Dũng thì khá là cẩn thận, nhưng cha của hắn đã bàn bạc với người ta rồi, hắn cũng hết cách. Huống chi, cha và đại ca cũng đã đồng ý.
Nói xong chuyện này, trưởng thôn lại nói với bọn họ về hợp tác hùn vốn mà Dư Thanh Trạch đã đề ra.
Đại Kiện hỏi: "Không biết Dư đại ca có thể nói cụ thể về mối làm ăn này được không?"
Dư Thanh Trạch hai mươi tám tuổi, lớn hơn Đại Kiện sáu tuổi, gọi là Dư đại ca không sai.
Dư Thanh Trạch đáp: "Có một loại máy tuốt lúa có thể giúp tiết kiệm sức lực hơn giường lúa."
Ba hán tử nghe vậy, ngớ người, sau khi phản ứng lại, bọn họ bắt đầu tức giận.
Đã có máy tuốt lúa giúp tiết kiệm sức lực hơn giường lúa?! Vậy ngươi còn bán giường lúa cho nhà bọn ta làm gì?! Đùa với bọn ta chắc?!
Còn muốn bọn ta trả ba mươi lượng! Đó là số tiền mà bọn ta chuẩn bị sửa nhà!
Không sai, bởi vì nhà trưởng thôn có quá nhiều người ở, qua mấy năm nữa, con út của ông cũng sẽ thành thân. Đến lúc đó, đám cháu trong nhà cũng đã lớn, cần phải có thêm phòng ở. Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn tích góp, chuẩn bị xây thêm phòng mới, tốt nhất là xây thêm hai phòng. Đến lúc đó, ba nhi tử của ông cũng sẽ có phòng riêng, đối với đứa nào cũng công bằng.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ánh mắt của ba người nhìn Dư Thanh Trạch đều không ổn, không nói Đại Kiện và Đại Dũng là hai người trẻ tuổi, ngay cả trưởng thôn đã trải qua không ít 'biến cố lớn' mà cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Ba mươi lượng, đối với người bình thường mà nói, là một số tiền rất lớn.
Đại Dũng trầm mặt: "Dư đại ca, bọn ta kêu ngươi một tiếng Dư đại ca, ngươi không thể hại bọn ta như vậy. Còn có thứ tốt hơn, vậy giường lúa này bọn ta bán cho ai?"
Đúng vậy! Đại Kiện và trưởng thôn cùng gật đầu, nhìn chằm chằm Dư Thanh Trạch, chờ hắn giải thích.
"Không nên gấp gáp, tất nhiên ta sẽ không hại các ngươi, ta còn muốn tiếp tục sống ở thôn Ngưu Đầu đây." Dư Thanh Trạch đạm nhiên nói.
Đại Kiện nghe ra trong đó còn có dụng ý khác: "Ý của Dư đại ca là?"
Dư Thanh Trạch cũng không muốn câu giờ: "Sở dĩ máy tuốt lúa kia ta chưa muốn bán cho các ngươi. Thứ nhất, cách thức chế tác rất phức tạp, cái đầu tiên làm ra cần phải được thử nghiệm liên tục. Nói không chừng, để làm xong cái thứ nhất thì cần ít nhất khoảng hai ba tháng."
Ba người nhà trưởng thôn nghe thời gian lâu như vậy, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, không biết cái máy tuốt lúa kia có hình dạng như thế nào.
Dư Thanh Trạch nói tiếp: "Thứ hai, cho dù có làm được, ta nghĩ lượng tiêu thụ sẽ không cao."
Đại Kiện suy nghĩ một hồi, hỏi: "Có phải là giá quá cao không?" Cách thức chế tác phức tạp, chắc chắc giá cả sẽ không thấp.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Phải! Trừ phi nhiều nhà hùn tiền lại mua một cái, giống như mua trâu vậy. Nếu như vậy, giường lúa sẽ được bán với giá một lượng một cái, máy tuốt lúa sẽ được bán ít nhất là ba mươi lượng một cái, ta đã tính toán cẩn thận rồi."
Ba mươi lượng một cái?!
Ba người nhà trưởng thôn trầm mặc.
Nếu là ba mươi lượng một cái, dù kiếm được nhiều tiền, nhưng chắc chắn sẽ có mấy nhà không mua được. Không giống giường lúa, bọn họ khẽ cắn môi, người bình thường vẫn có thể mua nổi.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cách làm giường lúa rất đơn giản, nếu như bán được nhiều, lợi nhuận sẽ rất có khả quan.
Lúc này, bọn họ mới thật sự tin tưởng Dư Thanh Trạch không có hại bọn họ. Nếu hắn bán bản vẽ của máy tuốt lúa cho bọn họ ngay, đến lúc đó không có ai mua, vậy chẳng phải tiền thật sự sẽ trôi theo dòng nước sao?
Đại Kiện đột nhiên hỏi: "Dư đại ca, ngươi có thể cho bọn ta xem máy tuốt lúa kia có hình dạng như thế nào không?"
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Chờ chúng ta đạt thành hợp tác, ta sẽ cho các ngươi xem."
Ba người nhà trưởng thôn nhìn nhau, cuối cùng trưởng thôn đứng ra nói: "A Trạch, chuyện hợp tác như thế nào?" Bọn họ muốn nghe phương thức hợp tác trước rồi mới bàn tiếp.
Dư Thanh Trạch nói: "Rất đơn giản, ta ra bản vẽ, các ngươi xuất thủ chế tác. Vật liệu cũng là các ngươi tự tìm, ta chỉ cần lợi nhuận ba phần thôi."
Ba người nhà trưởng thôn lại lâm vào trầm tư.
Máy tuốt lúa đắt như vậy, dù có thể giúp tiết kiệm sức lực, nhưng thời gian sử dụng không dài. Còn giường lúa, đoán chừng mấy nhà bình thường thà chịu vất vả một chút, cũng sẽ không mua. Nhưng nếu bán được, lợi nhuận chắc chắn sẽ rất mê người, chờ đến lúc tất cả mọi người đều giàu có, hẳn sẽ có cơ hội mua.
Một lát sau, Đại Kiện lại hỏi: "Dư đại ca, lúc nãy ngươi có nói ngươi vẫn còn một số nông cụ khác?"
"Phải! Ta vẫn còn một loại nông cụ dùng để thổi mấy cọng rơm còn dư trong thóc ra." Dư Thanh Trạch không gạt bọn họ, nói tiếp: "Loại nông cụ này gọi là máy thổi hạt thóc, nếu như giường lúa bán với giá một lượng một cái, vậy cái này có thể bán với giá mười lượng một cái."
Ba người trưởng thôn trợn tròn mắt, tại sao Dư Thanh Trạch lại nghĩ ra được nhiều loại nông cụ như vậy?
Dư Thanh Trạch nhìn ba người, tiếp tục bổ sung: "Máy tuốt lúa và máy thổi hạt thóc khá khó làm, nhưng chỉ cần làm được cái đầu tiên, những cái sau sẽ không còn khó nữa. Các ngươi có thể suy nghĩ kỹ, nhưng ta vẫn hi vọng chúng ta có thể đạt thành hợp tác, cho dù không có ai mua, dùng để làm gia cụ cũng tốt."
Ý tưởng ban đầu của Dư Thanh Trạch là có thể làm ra một cái cho nhà Thường Nhạc xài, để báo đáp ân cứu mạng của bọn họ.
Đại Kiện nhìn cha và đệ đệ, nói: "Cha! Con thấy cũng có khả thi."
Coi như đây là một cơ hội Dư Thanh Trạch tạo ra cho bọn họ kiếm tiền, hơn nữa, giai đoạn đầu chỉ cần tuyển thêm nhân thủ và thu thập gỗ làm vật liệu, không cần phải tiếp tục trả tiền bản vẽ nữa, tiền vốn bỏ ra cũng không nhiều. Nếu không nắm chắc cơ hội này, Dư Thạch Trạch sẽ tìm người khác để hợp tác.
Hơn nữa, Đại Kiện cũng rất có hứng thú với máy tuốt lúa và máy thổi hạt thóc, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy, hắn cũng rất tò mò không biết hai thứ đó có hình dạng như thế nào, thật muốn được cảm thụ trước.
Đại Dũng cẩn thận nói: "Nếu cái này cũng làm, cái kia cũng làm. Vậy đến lúc đó, chúng ta sẽ không có thời gian để làm giường lúa."
Đây cũng là một vấn đề, bọn họ đã trả tiền cho bản vẽ giường lúa rồi, nhất định trong vụ mùa tiếp theo bọn họ phải thu hồi lại vốn. Nếu không, để qua giai đoạn đầu, nhất định sẽ có nhà khác làm được.
Nhìn ra lo lắng của ba người, Dư Thanh Trạch không vội, hắn hỏi: "Trong nhà có giấy bút không? Ta sẽ vẽ cho các ngươi ba loại kiểu dáng của giường lúa."
Đại Kiện đi lấy giấy bút, cùng cha và nhị đệ nhìn Dư Thanh Trạch nguệch ngoạc một hồi, vẽ ra ba kiểu giường lúa khác nhau, độ tin cậy của bọn họ với hắn lập tức tăng thêm ba phần.
Xem đầu óc của người ta kìa, thật phong phú!
Sau khi vẽ xong, Dư Thanh Trạch giao cho trưởng thôn, hắn đứng lên, nói: "Trưởng thôn, hôm nay cũng muộn rồi, ta xin phép cáo từ trước. Các ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận, nếu đạt thành hợp tác, sau này ta còn rất nhiều bản vẽ nông cụ có thể cho các ngươi, thậm chí có loại mà thôn dân bình thường cũng mua được."
Dư Thanh Trạch khựng lại, chợt nhớ đến ca nhi trẻ tuổi cõng con lúc nãy, hắn nói tiếp: "Tỷ như còn có loại có thể giúp cho người lớn mang theo con mình dễ dàng hơn, mấy đứa trẻ có thể ngồi xe nôi, thậm chí sau này có thể dùng xe nôi cho bọn trẻ tập đi."
"Xe nôi?" Ánh mắt Đại Dũng sáng lên, con của hắn chỉ mới nửa tháng tuổi, cũng rất hiếu động, ngày nào phu lang cũng mang theo rất cực nhọc, đi làm việc nhà nông chỉ có thể cõng đi. Nếu có thể giúp phu lang nhẹ việc hơn, vậy thì quá tốt.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Có thể giúp cho người lớn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đi ra ngoài cũng tiện, hẳn sẽ bán rất chạy."
Ba người đều vô cùng động tâm.
Trưởng thôn gật đầu, trịnh trọng nói: "Tối nay bọn ta sẽ bàn bạc kỹ càng, ngày mai sẽ cho ngươi câu trả lời."
Dư Thanh Trạch đáp: "Được."
Sau khi Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng thả mồi câu, hắn theo Đại Kiện về nhà. Hắn rất có lòng tin, ngày mai chắc chắn hắn sẽ nhận được câu trả lời hài lòng.
Âm thầm vuốt ba mươi lượng bạc trong ngực, Dư Thanh Trạch nghĩ, tài chính khởi đầu đã có rồi, chỉ cần chờ chân mình lành lại, mùa thu hoạch trôi qua. Hắn sẽ vào huyện thành khảo sát, đó cũng chính là lúc hắn nghĩ cách làm lại nghề cũ.
Có điều, trước mắt còn một chuyện rất quan trọng cần được giải quyết... Đó là vấn đề ăn uống sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.