Làm Sao Để Có Được Tình Yêu Của Thần Minh

Chương 17: Tỏ tình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làm Sao Để Có Được Tình Yêu Của Thần Minh
Tên khác: Đứa Trẻ Vô Dụng
Tác giả: Tiểu Yêu Tử
Thể loại: Bệnh kiều niên hạ mảnh cắt công X Mỹ cường vạn người mê cấm dục thụ, công sủng thụ, ngụy anh em, tình yêu đậm đà sâu sắc, hệ thống, xuyên nhanh, HE.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. 17: Tỏ tình.:.
Trên chiếc đệm mềm màu xanh thẫm là một cậu chàng biếng nhác, không kiêng dè ai. Y nghiêng mái tóc dài rối, đôi mắt lòng trắng đen hơi mở to. Con ngươi màu đen vừa trong veo vừa thuần khiết tựa làn nước suối sạch nhất, giờ đây thoáng gợn sóng vì bị dọa giật mình.
Bàn tay nóng rực của Thẩm Mộ Hàn cọ qua đuôi mắt xếch tự nhiên của y, chạm vào hàng mi run run, xoa nốt ruồi nhỏ dưới mắt y. Tay cậu như chấm bột phấn, tô phủ từng chút lên trang giấy không dính hạt bụi, màu đỏ xinh đẹp dần leo lên vành tai trắng trẻo, đôi mắt trong sáng khẽ nheo lại mang theo sự kiêu ngạo và kháng cự.
"Tránh ra!" Tống Diệu không vui.
Thẩm Mộ Hàn nhếch môi, vừa ngây ngô vừa điên cuồng. Cậu thong thả kéo cà vạt của Tống Diệu xuống trói đôi tay không chịu nghe lời của đối phuoeng. Trong ánh nhìn sợ hãi của Tống Diệu, cậu ép hai tay y lên trên đầu, tiếp tục xoa mặt y.
"Cậu, cậu làm gì thế?" Hai chữ "sợ hãi" không còn đủ để miêu tả cảm thụ của Tống Diệu.
Anh đường đường là cậu cả của Tống gia, trước nay có bệnh ưa sạch sẽ, người khác muốn chạm ngón tay anh thôi cũng khó, mà bây giờ anh bị trói chặt hai tay, bị người đè ở bên dưới —— Dù người đó là Nhậm Tây Minh cũng không thể chấp nhận... Có lẽ hốt hoảng sẽ làm người ta quên đi giãy giụa, anh cũng thế, cả người cứng đờ.
Thẩm Mộ Hàn hài lòng nhìn con mồi của mình, làn hơi nóng ẩm lướt qua sống mũi, cằm và môi Tống Diệu. Thời gian dừng ở môi dài đến lạ, cậu nuốt nước bọt, nhắm mắt vùi đầu vào cổ Tống Diệu hít một hơi thật sâu —— Thẩm Mộ Hàn muốn làm thế này đã lâu, cậu thích mùi hương trên người Tống Diệu biết bao, thoảng hương cam bergamot, mát lạnh mà cũng dịu dàng.
Dường như cậu thích mùi hương đó từ rất lâu rất lâu về trước. Từ lúc còn nhỏ, lúc ngồi trong phòng khách với đối phương, lúc cùng dùng bữa, lúc con người kiêu hãnh mà cũng xa cách ấy nhìn xuống cậu... Cậu muốn vùi vào cổ người ấy, ngửi mùi hương từ người ấy, để con người xa cách đấy dần dần hóa thành thân thiết, hóa thành thẹn thùng, hóa thành biết quý trọng.
"THẨM, MỘ, HÀN!" Tiếng quát của Tống Diệu đánh thức cậu.
Cảm giác trên tựa một giấc chiêm bao tuyệt diệu vừa mộng thấy, mọi thứ vẫn còn mờ mờ mịt mịt rồi bỗng choàng tỉnh.
Lần này Thẩm Mộ Hàn không còn hoang mang, cậu trưng vẻ mặt vô tội: "Cưng đừng trách anh trói cưng, ai bảo cưng không trung thực?"
Tống Diệu: "Không trung thực?"
Thẩm Mộ Hàn: "Bị nhốt với tôi ở trong đây mà cậu chỉ hoang mang lúc ban đầu, sau đó bình thản lại ngay, bộ dạng rất là chắc nịch. Tôi có lý do nghi ngờ chính đáng là cậu cố tình giấu chìa khóa đi."
Tống Diệu thả lỏng: "Hóa ra là vậy."
Anh bất mãn: "Không đúng, nếu cậu nghi ngờ mình giấu chìa khóa thì mò túi mình là được, mò mặt làm gì?"
Thẩm Mộ Hàn quan sát Tống Diệu, ngoài cười nhưng trong không cười, một giây sau cậu véo thịt mềm trên mặt đối phương.
Tống Diệu há miệng, kinh ngạc cả buổi sau cũng không phun ra được chữ nào.
Anh sinh ra cảm giác vị Vương ăn trên ngồi trước bị chàng Kỵ sĩ vẫn luôn quỳ rạp trước mình véo mặt...
Thẩm Mộ Hàn cắn răng: "Cậu có ý kiến?" Cậu có ý kiến cũng không thay đổi được.
Tống Diệu: "... Kính nhờ cậu lục túi mình luôn đi."
Thẩm Mộ Hàn lục tìm, mãi mà không kiếm ra. Ngón tay cậu lướt qua eo Tống Diệu, lướt qua bắp đùi anh.
Người Tống Diệu run bắn dễ nhận thấy, cả khuôn mặt đầy nỗi tức tối: "Tên ngốc nhà cậu sờ chỗ nào đó!"
Rốt cuộc tay Thẩm Mộ Hàn cũng đút vào được túi quần, cậu lục soát một phen, vốn dĩ quần mùa hè chất mỏng tanh, Tống Diệu bị cậu sờ như thế không nén nổi cười: "Ngứa chết mất, cậu lục xong chưa hả!"
Tống Diệu toan nói đối phương biết đáp án chính xác, chìa khóa nằm ở túi quần bên kia đồ ngốc!
Nhưng Thẩm Mộ Hàn nếm được ngon ngọt.
Cậu không còn phân biệt được rốt cuộc mình đang tìm chìa khóa hay là... chỉ đang trêu đối phương.
Theo động tác của cậu, Tống Diệu cười không ngớt, cười lăn trái lộn phải, mặt hồng hồng, khóe mắt ứa nước mắt vui vẻ.
Đây chẳng phải là thứ cậu muốn nhìn thấy sao?
Cậu nhẹ nhàng chạm ngón trỏ vào nước mắt ở khóe mắt Tống Diệu.
Có phần ngẩn ngơ nhìn không chớp mắt vệt nước ấy.
Và rồi trong ánh nhìn của đối phương, cậu từ tốn ngậm lấy ngón trỏ.
Âm ấm, mằn mặn.
Tống Diệu thấy cậu làm thế, anh đơ người.
Thẩm Mộ Hàn nhìn chằm chặp cái người đang ngây ra, giọng khàn đi: "Cậu không có câu nào muốn nói với mình sao?"
Tống Diệu: "Không, không có."
Thẩm Mộ Hàn móc chìa khóa từ trong túi ra, quơ nó trước mặt Tống Diệu: "Cậu cố tình đóng cửa lại, giấu chìa khóa đi không phải là muốn ở riêng với tôi ở đây à? Sao, cậu muốn nói gì?"
Đúng lúc này hamster vẫn luôn nhiều chuyện hóng hớt không khóa miệng nổi, nó lao ra hô to:
【Hamster: Ký chủ ký chủ! Cơ hội tốt, mau tỏ tình đi! Bây giờ anh tỏ tình, độ thiện cảm có thể tiếp tục tăng lên, anh tin ta đi!】
Nhưng Tống Diệu chưa kịp mở lời thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cả hai tức thời tách ra, cửa sắt bị mở, giáo viên Thể dục ngạc nhiên nhìn hai người: "Sao hai đứa bị nhốt? Thầy để chìa khóa trên bàn mà."
Tống Diệu cười ruồi: "À, tụi em không tìm được á thầy!"
Thẩm Mộ Hàn rất ăn ý: "Thầy Trương, cũng may mà thầy đến, tụi em cứ tưởng tối phải ngủ ở đây rồi chứ!"
Hai người một trước một sau đi ra ngoài phòng dụng cụ.
Vừa bước chân trước ra, chân sau nghe thấy tiếng của giáo viên Thể dục: "Chìa khóa bỏ ngay trên bàn mà ta? Hai đứa này học nhiều quá lú rồi à?"
* (kuroneko3026.wordpress.com)
Trong lớp đang là giờ tự học, Thẩm Mộ Hàn dự định làm bài tập nhưng chỉ đọc một đề bài mà cậu có thể đọc mất 10 phút.
Bây giờ không có mặt giáo viên, lớp học ồn ào có tiếng cười lớn, có tiếng tán dóc, có điệu hát ngâm nga, có tiếng đẩy bàn, có người biến quyển tập thành chiếc quạt quạt mát, có đứa lén gọi điện thoại... Nhưng tất cả tri giác của Thẩm Mộ Hàn đổ dồn hết vào phía sau bên trái.
Dù không nhìn thấy, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Tống Diệu.
Cậu có một linh cảm rất mãnh liệt, bắt đầu từ lúc cả hai bị nhốt vào phòng dụng cụ thì linh cảm ngày càng sôi trào —— Cậu biết Tống Diệu sẽ tỏ tình.
Nghĩ đến điều đó, toàn thân cậu như có luồng điện xẹt qua, cơn ngứa ngáy tê rần bắt đầu từ trên da đầu truyền xuống theo dây thần kinh làm người tê dại.
Thẩm Mộ Hàn không hiểu sao mình có cảm giác kỳ quặc như thế, cứ như cậu đã mong chờ quá lâu, cứ như cậu từng dốc hết lòng dạ ra tỏ tình mà bị phớt lờ, tuyệt vọng một thời gian rất dài.
Quái lạ, cứ cho là đối phương thật sự tỏ tình đi, cậu có thể tiếp nhận chứ? Cậu sẽ quen một người đồng tính thật chứ?
Không, sẽ không.
Thế thì vì sao lại muốn nghe đối phương tỏ tình?
Vì, cậu hi vọng cả hai trở thành bạn bè đặc biệt nhất.
Cậu hi vọng trở thành sự tồn tại quan trọng nhất, độc nhất vô nhị với đối phương.
Lúc thì cậu đinh ninh mình đã thông suốt, lúc thì lại cảm thấy mông lung buồn chán.
Cậu thường mò vào trong ngăn hộc sờ điện thoại, muốn nhắn gì đó với Tống Diệu.
Nhưng lần nào cũng thôi.
Cậu bực bội, rõ ràng đối phương muốn tỏ tình mà sao cậu lại cáu kỉnh thế này?
Lần nào cũng là mình chủ động nhắn tin, nhìn mình có mất giá quá không?
Cả tiết tự học Thẩm Mộ Hàn gần như vượt qua trong tâm trạng bực dọc bất an, đến tận khi điện thoại của cậu rung nhẹ.
Cậu vội càng lấy ra xem.
【A Diệu: Buổi tối đi về cùng nhau nhé.】
Chủ nhiệm đi vào lớp, lớp 11 (3) ngay tức khắc yên lặng phăng phắc.
Bà đi lên đi xuống, lúc đi qua Thẩm Mộ Hàn thì hỏi: "Trò có chuyện gì không? Cười tươi như hoa thế?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt về Thẩm Mộ Hàn, lập tức tò mò tám chuyện.
"Trời trời... Hàn Hàn cười kìa, hiếm quá, phải xem thật kĩ mới được."
"Anh Thẩm cười á? Sao tao không thấy?"
"Tao đã bảo là dạo này anh ấy yêu đương mà!"
"Không đời nào! Trừ khi người đó là tao!"
"... Phàm chỉ cần một hạt đậu phộng..."
Thẩm Mộ Hàn vẫn chưa trả lời, người anh em ngồi bên trả lời thay cậu: "Vì sắp tan học rồi đó cô! Hì hì!"
Thẩm Mộ Hàn cười không tỏ rõ ý.
Giáo viên nói gì đó, các bạn lại cười vang nhưng cậu không bận tâm.
Cậu mở wechat, lén nhắn lại "Ừ".
Mới vừa rồi còn bực dọc không yên thế mà hiện tại tâm trạng của cậu lại rất tốt.
Mọi sự rối rắm, mọi nỗi hỗn loạn chìm xuống đáy nước trong tích tắc, ngay bây giờ cậu chỉ cảm thấy thoải mái yên bình, toàn thân như được ngâm trong hồ nước ấm —— Nhiệt độ y hệt với Tống Diệu.
*
Tống Diệu biết mình nên tỏ tình để tình tiết nhanh chóng tiến vào tuyến tình cảm, nhanh chóng tăng độ thiện cảm. Nhưng anh chưa từng tỏ tình với bất kỳ ai, anh còn biết đối phương là hóa thân của Minh Minh, nhận thức ấy làm anh khó chịu. Thế nên anh lần lữa mãi vẫn chưa nói ra.
Trong lòng Thẩm Mộ Hàn rõ ràng nóng như lửa đốt nhưng cậu lại rất bình tĩnh, còn cảm thấy làn gió tối nay rất mát mẻ, vương mùi cỏ cây trộn lẫn với mùi thơm thoang thoảng trên người Tống Diệu. Cậu thích đi sóng vai với Tống Diệu, nhìn đuôi tóc đối phương nghịch ngợm phất phơ trong gió, nhìn ánh sáng cam vàng trượt cầu trượt trên sống mũi cao, rơi xuống bả vai y. Khi y ngẩng đầu nhìn cậu, nốt ruồi nhỏ dưới mắt như có lực hút diệu kỳ làm tay cậu ngứa ngáy, môi lưỡi cũng ngứa lây.
Cả hai đi đến trạm tàu, Thẩm Mộ Hàn lên tiếng: "Đi bộ đi."
Tống Diệu hiểu điều Thẩm Mộ Hàn nói.
Nếu đi tàu điện ngầm thì chẳng bao lâu sẽ đến trạm, hai người sẽ tách ra. Còn nếu đi bộ thì dù đi nhanh chăng nữa cũng cần ít nhất hơn một tiếng...
—— Quả là một tên dính người. Tống Diệu nghĩ bụng.
Bất tri bất giác tâm anh cũng mềm nhũn tựa đám mây bồng bềnh trên bầu trời, rắc thêm vị ngọt ngào.
Chín giờ tối, họ đi qua khu phố thương mại sầm uất, đồ ăn vặt ở ven đường đa dạng, người người náo nhiệt trong cửa hàng, trên quảng trường còn dựng bảng quảng cáo lớn, vô số quán vỉa hè, mọi người ngồi bên suối phun hóng mát, trẻ con chơi bắn phi tiêu, cầm mũi tên móc vào dây thun kéo để nó bắn thẳng lên trên trời, đèn led phát sáng xong rơi xuống giống chiếc dù nhỏ.
Hai người đi vào cửa hàng đồ ngọt, cửa hàng art toy, siêu thị, đi lượn qua lại giữa sân trung tâm mua sắm mở điều hoa cực lớn, chỉ chốc sau mỗi người một cây kem vừa đi vừa ăn. Tống Diệu ăn vị dâu, cây kem này rất kỳ diệu, bên trong còn có ba quả dâu đỏ tươi. Thẩm Mộ Hàn ăn vị nho xanh, cả cây màu xanh nhạt, chua chua ngọt ngọt rất "đưa miệng".
Họ đi qua khu phố thương mại, đi trên con đường rợp bóng cây, băng qua trường đại học, bệnh viện, công viên, đi qua hết trạm dừng này đến trạm dừng khác.
Càng lúc càng vắng người, gần 10 giờ tối. Bọn họ đã đi quãng đường dài dằng dặc nhưng không hề thấy mệt, cũng không thấy mình đã đi rất lâu.
Đối với Tống Diệu và Nhậm Tây Minh, đây là trải nghiệm hết sức mới mẻ.
Trong thế giới hiện thực, khi Nhậm Tây Minh còn nhỏ Tống Diệu sẽ dẫn hắn đi công viên mỗi thứ bảy hàng tuần. Nhậm Tây Minh chú tâm nghịch bùn, Tống Diệu ngồi bên suối phun trò chuyện với bạn bè. Sau này Nhậm Tây Minh lớn, thời kỳ phản nghịch rất mạnh mẽ, mối quan hệ của cả hai ngày một xa cách, không còn đi dạo cùng nhau hay cùng đi quãng đường dài như này.
Tống Diệu phát hiện bản đồ của thế giới này giống hệt với thế giới hiện thực. Dù là đường phố hay kiến trúc đều quen thuộc. Anh khó tưởng nổi làm cách nào Nhậm Tây Minh giả lập được thế giới giống y như thật.
Nhưng ngay sau đó anh lười chẳng muốn nghĩ ngợi nữa.
Anh híp mắt hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh, cảm giác thơ thẩn như thế giới này chỉ có vầng trăng trên đầu và hai người họ.
Thẩm Mộ Hàn cũng có cảm giác tương tự.
Cậu hi vọng cậu và ngươi bên cạnh cứ đi mãi, không bị bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì quấy rầy, đi đến đoạn cuối thời gian.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng đến cửa nhà Tống Diệu.
Vừa rồi trong lúc tản dạo nụ cười của Thẩm Mộ Hàn rạng rỡ, cậu biến thành kẻ lắm lời. Nhưng giây phút hiện tại cậu yên tĩnh trở lại, hàng lông mày hơi nhíu, khuôn mặt mang vẻ lạnh nhạt, trông có phần cô độc giống chú chó cỡ bự buộc phải rời xa chủ nhân.
Tống Diệu không cầm lòng được tính lên tiếng giữ cậu lại, nhưng còn chưa nói hết thì nghe thấy Thẩm Mộ Hàn nhẹ giọng nói "Tạm biệt".
Cậu quay người, quay lưng lại với Tống Diệu phất phất tay.
Thẩm Mộ Hàn rời đi rất tiêu sái, dường như dù có nghe được những câu nói bản thân mong chờ hay không cũng không còn quan trọng.
Cậu băng qua đường, đi trên vỉa hè càng lúc càng xa.
Tống Diệu không hiểu mình bị làm sao. Anh cảm thấy lòng mình trống trải.
Vô thức, anh đuổi theo.
Anh chạy.
Dưới ánh đèn đường, cuối cùng anh cũng bắt lấy cổ tay đối phương.
Thẩm Mộ Hàn quay lại nhìn anh, trong ánh mắt là sự ngạc nhiên: "Sao thế?"
Tống Diệu lúc nào cũng mặt dày mày dạn, lúc nào cũng xem mình anh trai là bậc bề trên, lúc nào cũng ngu ngơ trong khía cạnh tình cảm thế mà ngay lúc này, lần đầu tiên anh cảm nhận nhịp đập tim mình tăng nhanh, con tim đập thịch thịch trong lồng ngực, mồ hôi thấm ướt tóc mái. Anh nhận ra mình đang căng thẳng, dù phút giây này chỉ là vì chinh phục Thần nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu anh tỏ tình ——
"Mình..." Anh kiêu ngạo, xưa nay nói một là một nên thật khó để nói ra mấy chữ ấy.
Thẩm Mộ Hàn nhìn anh, trên mặt không có vẻ bực tức, ánh sáng rọi xuống mái tóc, cơ thể cậu, ánh mắt cậu mang nét cười, mong đợi, bao dung nhìn người trước mặt.
Trong tiếng ve kêu râm ran, trong tiếng xe cộ chạy vút qua, trong tiếng gió dịu dàng mơn man, Tống Diệu nói: "Mình thích cậu."
Ngoại trừ yết hầu trượt lên xuống, nhìn Thẩm Mộ Hàn không có phản ứng nào đặc biệt.
Nhưng thật ra đầu óc cậu đang trải qua sóng to gió lớn, ngón tay khẽ run, mũi chua xót, cậu cảm giác không chân thật, cứ như câu nói vừa nghe thấy chỉ là một câu nói mê sảng giả dối.
Cứ như cậu đã từng chằng chịt vết thương, thoi thóp yếu ớt vì đóa hoa hồng đỏ sẫm trong tường vây. Cứ như dù cậu đã tự nhủ lòng hãy từ bỏ đi, hãy chịu khuất phục đi vô số lần, mà vẫn cố bò lên vách tường phủ kín bụi gai chỉ để nhìn thấy khoảnh khắc nụ hồng nở rộ. Dù chỉ là tồn tại trong thế giới ảo, chỉ cần cậu có thể ngửi được hương thơm ngát của đóa hoa, hôn lên cánh hoa ngoài cùng cũng đủ rồi.
Giọng Thẩm Mộ Hàn run run: "Lặp lại lần nữa."
Ngay khi thốt ra ba chữ ấy, Tống Diệu cảm thấy sao mà bình thường quá đỗi. Anh đang chinh phục Thần, nhất định phải đi tuyến tình cảm thì còn lưỡng lự gì chứ? Hai chữ "lưỡng lự" không thích hợp với anh.
Bây giờ anh muốn diễn sâu thiết lập người yêu nên nói lớn: "Dù đã bị cậu từ chối hai lần, dù cậu muốn mình đừng cất công vì cậu nhưng mình vẫn thích cậu!"
"Trước kia thích mình hay là hiện tại?" Thẩm Mộ Hàn khàn giọng hỏi.
"Hiện tại!"
"Kiểu thích nào?"
Kiểu thích nào? Thẩm Mộ Hàn tự hỏi lòng cậu muốn được Tống Diệu thích theo kiểu nào?
Thứ cậu muốn chẳng phải là quan hệ bạn thân độc nhất vô nhị sao? Nhưng cớ sao nếu giây phút này, Tống Diệu trả lời là y thích cậu theo kiểu bạn bè thân thiết thì cậu sẽ thất vọng tột cùng?
Tống Diệu nhìn đôi mắt Thần đỏ hoe, bị giày vò rối rắm, anh đi lại gần, ôm tâm lý trưởng bối hôn tiểu bối hôn nhẹ lên mặt cậu.
Bờ môi anh lướt nhẹ qua da thịt Thẩm Mộ Hàn tựa cánh hoa như gần như xa, còn vương vị dâu ngọt.
Thú thật anh chưa từng hôn Nhậm Tây Minh, anh khá ưa sạch sẽ, không thích có tiếp xúc thân mật với bất cứ ai. Chủ động hôn mặt đã là giới hạn lớn nhất với anh. Chủ động hôn môi là chuyện không thể xảy ra với anh.
Cảm giác chỉ mất một phần vạn giây là nụ hôn của anh kết thúc.
Anh mím môi cúi đầu bối rối lúng túng.
Quay người toan đi về.
Anh không biết giọt nước mắt óng ánh chảy ra từ khóe mắt Thần khiến vị Thần hoảng hốt.
Anh cũng không biết —— Nụ hôn ngắn ngủi đó đã tha lý tính của Thẩm Mộ Hàn đi xa.
Thẩm Mộ Hàn quệt mu bàn tay lau giọt nước mắt không tên, giữ lấy eo anh không cho anh đi. Tay phải nâng cằm anh lên, ngón tay run run.
Tống Diệu đành phải nhìn Thẩm Mộ Hàn, phát hiện màu đỏ xinh đẹp lan ra trên làn da trắng ngần của Thẩm Mộ Hàn tựa vệt mực. Vốn dĩ tóc cậu màu bạc, làn da còn trắng sáng, toàn thân có vẻ khuyết thiếu sắc tố nên màu đỏ sẽ càng nổi bật. Giờ đây hàng lông mi cậu ướt run run, đôi mắt đỏ hoe, nửa mông lung sâu thẳm, đau đớn, si mê, mờ mịt trong màn đêm, đong đầy anh trong ấy.
Khuôn mặt thanh tú của Thẩm Mộ Hàn ngày một gần kề.
Trong thoáng chốc Tống Diệu mất đi phản ứng.
Má anh cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Cùng với đó là làn hơi của Thẩm Mộ Hàn, ấm áp nhột nhột.
Một khắc sau đến lượt trán.
Rồi chóp mũi.
Những nơi Thẩm Mộ Hàn chạm qua đều nóng lên, tê tê giống giật điện.
Tống Diệu vô thức muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng bị Thẩm Mộ Hàn ôm ghì vào lòng, hai người đứng sát rạt, hô hấp đan xen lẫn nhau.
Ngay lúc ấy, vị dâu ngọt và vị nho chua dung hợp.
Môi cả hai gần kề trong gang tấc.
Giọng Thẩm Mộ Hàn vẫn còn nghẹn ngào, thầm thì bằng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Lần này mình nhận lời tỏ tình của cậu. Vì... có lẽ là mình cũng thích thích cậu một chút."
Song song đó độ thiện cảm đình trệ đã lâu trên đầu cậu cuối cùng cũng nhúc nhích:
【Chúc mừng! Độ thiện cảm của Thần +6%, tổng độ thiện cảm hiện tại 79%. Lý do: Ta rất vui, rất đau đớn, rất bực dọc, đây gọi là thích đúng không? Ta không hiểu.】
Hamster không chịu được nhảy vọt ra.
【Hamster: Đờ mờ, tăng lên 6% là sao? Còn nói chỉ thích cậu có "một chút" nữa chứ, ta thấy là "một triệu chút" mới đúng! Ký chủ, đỉnh cao nha, chinh phục hoàn toàn nằm trong tầm tay rồi.】
Nhưng đúng lúc ấy một giọng nữ vang to, cùng với đó là âm thanh đồ vật rớt xuống đất.
Cách đó không xa, mẹ Tống khiếp sợ nhìn hai người, hiển nhiên bà đã nhìn thấy Tống Diệu.
Với góc độ của bà thì chắc chắn nghĩ là hai người đang hôn nhau...
Tống Diệu suy đoán nếu cha mẹ nhìn thấy con trai mình còn đang học trung hôn người khác sẽ xảy ra chuyện gì...
Nếu là anh thì sẽ đánh một trận trước rồi nói.
Nào ngờ sau cơn hoảng hốt, mẹ Tống cười tủm tỉm, ngượng ngùng bắt chuyện với Thẩm Mộ Hàn hỏi cậu có muốn ngủ lại đây không, bà đã dọn sạch phòng khách, đệm giường sạch sẽ, còn có trái cây cậu thích ăn. Thẩm Mộ Hàn từ chối khéo, nhặt đồ bà vừa làm rơi lên đưa cho bà, mắt bà sáng lên thổi phồng Thẩm Mộ Hàn lễ phép quá, còn đẹp trai hơn nam chính trong phim truyện bà thích dạo gần đây.
Đợi Thẩm Mộ Hàn về, mẹ Tống cười tủm tỉm nhìn Tống Diệu.
Tống Diệu cũng cười mỉm chi.
Mẹ Tống véo tai Tống Diệu: "Đứa trẻ tốt như thế, xem con lôi kéo người ta ra làm sao đi kìa!"
Tống Diệu: "???"
"Con tưởng trưởng thành là có thể tùy tiện tán tỉnh trai đẹp? Thi đại học xong rồi tính! Lần sau mẹ mà còn nhìn thấy con quấn quýt người ta, mẹ sẽ bắt tay với cha mẹ đứa nhỏ ki chỉnh đốn hai đứa!"
Tống Diệu: "Tức là thi đại học xong thì được ạ?"
Mẹ Tống nói hiển nhiên: "Tất nhiên rồi, con tưởng mẹ vẫn là bà già cổ hủ à? Đứa trẻ ưu tú còn đẹp trai như thế không thích ai khác, lại đi thích con trai nhà chúng ta chứng tỏ con kế thừa sức hấp dẫn của mẹ và cha con, xem như không nuôi tốn cơm. Mẹ nhìn tố chất của đứa nhỏ này, mai này chắc chắn là siêu sao nổi tiếng, nhà chúng ta chưa từng có ngôi sao nào, về sau tụ tập ăn uống với bạn bè còn được khoe chà chà, con dâu... khụ khụ, con rể (?) nhà tôi là siêu sao đó, nghĩ đến thôi là... Mặt con làm sao đấy? Mẹ nhắc nhở con, mặc dù bây giờ không cho phép hai đứa thân mật nhưng con phải bảo vệ tốt người ta, không được để thằng bé bị mấy thứ tạp nham ngoài kia bắt đi mất!"
Tống Diệu: "..."
- - - - - - - - -
Trời ơi cái chương nàyyyyy. Mấy cảnh thân mật, âu yếm thế này còn ngại hơn là H huhuhuhu ngại quá àaaa
Hết 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.