*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm Sao Để Có Được Tình Yêu Của Thần Minh
Tên khác: Đứa Trẻ Vô Dụng
Tác giả: Tiểu Yêu Tử
Thể loại: Bệnh kiều niên hạ mảnh cắt công X Mỹ cường vạn người mê cấm dục thụ, ngụy anh em, tình yêu đậm đà sâu sắc, hệ thống, xuyên nhanh, HE.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. 03: Thánh khiết.:.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu nguyên chủ đã ghi âm, nhưng y không chọn cách cầu cứu giáo viên. Nguyên nhân đầu tiên, cả quá trình y nói không biết lựa lời, nghe vừa đuối lý vừa bẽ mặt. Nguyên nhân thứ hai, khi Tống Diệu đến trước văn phòng giáo viên anh mới hiểu ra.
Thầy giáo nào đó đang nói chuyện với nữ chủ nhiệm họ Vương của họ: Lớp của cô sắp quậy lên tận trời rồi kìa.
Vương: Tôi biết rồi, không dây vào được. Mấy đứa trong đó là cậu ấm cô chiêu, gia thế kinh lắm.
Thầy: Chậc, cũng phải, nên bớt quản chuyện như này lại, chỉ cần không vượt ra ngoài nguyên tắc thì để học sinh tự giải quyết với nhau.
Vương: Tôi nói chứ Tống Diệu đáng sợ thật đấy, nếu Thẩm Mộ Hàn nổi tiếng thì cậu ta chẳng phải là cái gì ấy nhỉ, fan cuồng sao? Tâm lý có chỗ dị thường nhỉ, lúc trước làm cách nào thi tuyển vào đây? Bị dạy dỗ một trận cũng là chuyện bình thường.
Thầy: Ừ, Tống không có chống lưng không cần lo. Tôi chỉ cho cô, khi nào lên lớp nói qua đôi câu, tỏ vẻ cô vẫn quan tâm học sinh là đủ.
Tống Diệu nghe đoạn hội thoại đó thì nổi cơn tam bành. Tống gia từng đưa Nhậm Tây Minh đi học tiểu học, do bệnh tự kỷ mà Nhậm Tây Minh bị bắt nạt rất nhiều, học sinh tiểu học có ác ý theo kiểu ngây thơ tự do, phỉ nhổ cậu, mắng cậu "nói lắp", "chậm phát triển", giáo viên mặc kệ, bọn họ không ngờ được Nhậm Tây Minh lại là cậu Hai của Tống gia. Một hôm nào đó Tống Diệu và tài xế đi đón Nhậm Tây Minh, trùng hợp bắt gặp cảnh Nhậm Tây Minh bị bắt nạt, anh tìm giáo viên còn vô tình nghe câu chuyện phiếm, bấy giờ đưa em trai về nhà, hai năm sau cũng không để Nhậm Tây Minh đến trường, dựa hết vào gia sư.
Vì thế anh không dự định buông tha cho đám người này. Anh ghi âm cuộc nói chuyện, đi vào văn phòng hiệu trưởng bật hết hai đoạn ghi âm cho ông ấy nghe. Anh nói thẳng thắn: Cháu không có ý gì, chỉ hi vọng thầy biết được ở trong trường nhiều lần xảy ra chuyện bắt nạt tương tự. Về Thẩm Mộ Hàn, đúng thật cháu có chỗ làm sai, cháu sẵn sàng xin lỗi. Nhưng cháu đã bị họ làm gì thì thầy cũng nhìn thấy, nghe thấy. Thỉnh cầu của cháu rất đơn giản, trong vòng ba ngày bắt tất cả những người ở trường từng tham gia bắt nạt cháu và Thẩm Mộ Hàn viết thư tay xin lỗi 800 chữ, đồng thời bồi thường thiệt hại cho cháu, gồm điện thoại và máy chụp hình. Chỉ cần cháu nhận được thì sẽ bỏ qua chuyện cũ. Cháu cũng cần nhắc nhở thầy là nếu thầy không tính truy cứu trách nhiệm kẻ bắt nạt, thậm chí dự định bịt miệng cháu thì cháu đảm bảo trong một tuần, danh tiếng của trường sẽ được vinh dự treo trên từ khóa tìm kiếm sốt dẻo.
Mặt hiệu trưởng âm u: Cậu bạn Tống này, cậu còn muốn tiếp tục học ở đây thì hà cớ gì lại hùng hổ, làm ầm chuyện lên thế kia? Sao không lùi nhẹ một bước buông tha cho bản thân, buông tha cho mọi người, biết đâu trời cao biển rộng?
Tống Diệu nhìn khung ảnh trên bàn ông ấy, cười: Ngài hiệu trưởng, ngài cũng có con gái, xin hỏi khi con gái của ngài bị ấn xuống đất xối nước ép, nhật ký riêng tư bị lấy ra truyền tay đọc khắp trường, điện thoại và máy chụp hình bị quăng vỡ, chịu bắt nạt đến mức đó thì liệu ngài còn có thể nói ra những lời như không liên quan đến ngài nữa không? Hay ngài nghĩ nên làm thật lớn chuyện sẽ tốt hơn, cháu cần trưng cầu ý kiến từ luật sư và truyền thống không?
*
Bước ra từ văn phòng hiệu trưởng, trong ánh mắt với từng biểu cảm khác nhau của nhóm học sinh, Tống Diệu đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay và mặt, lần đầu quan sát hình tượng bản thân.
Chiều cao của anh vẫn không thay đổi, cao gầy như cũ, trên người không có sẹo lồi, phần thay đổi là mặt anh. Anh bây giờ tóc đen mắt đen, mái tóc dài rối, tóc trán dài hơi che mắt, dưới mắt có quầng thâm. Tổng thể khuôn mặt nổi bật nhất là mũi, thon gọn và thẳng, gần giống với dáng mũi gốc của anh. Thần kỳ ở chỗ ở dưới mắt phải và hầu kết vẫn có nốt ruồi nhỏ, làm anh cảm thấy quen thuộc. Tóm lại không đẹp không xấu, thích hợp với hình tượng kẻ u mê cuồng.
Anh kiểm tra đồ vật trên người. Mặc dù điện thoại bị nứt màn hình nhưng vẫn sử dụng được, sau khi mở khóa vân tay anh lục danh bạ, vòng bạn bè, weibo vâng vâng. Kết luận nguyên chủ không có bạn bè, quan hệ với cha mẹ cũng tàm tạm, fan cấp tro cốt của Thẩm Mộ Hàn. Album ảnh trong điện thoại toàn là Thẩm Mộ Hàn, weibo 500 fan, đăng hơn 3000 cái chỉ toàn là về Thẩm Mộ Hàn, ngay cả trong ghi chú cũng chỉ liên quan đến Thẩm Mộ Hàn, gì mà Thẩm Mộ Hàn ăn XXX ngày hôm nay, Thẩm Mộ Hàn ném trúng XX lần bóng ngày hôm nay, Thẩm Mộ Hàn xịt nước hoa XX ngày hôm nay các thứ. Tống Diệu giữ lại hết, những thứ này là kho dữ liệu về đối tượng cần cưa đổ, anh cần trực tiếp tìm kiếm.
(*) Fan cấp tro cốt: Cấp bậc cao nhất trong fandom, chỉ fan theo đuổi thần tượng lâu năm, có trong tay nhiều thứ liên quan đến idol. Fan tro cốt là fan đáng tin tưởng nhất.
Nguyên chủ 17 tuổi, thế giới hiện tại là năm 2015.
【Tống Diệu hỏi hệ thống: Tiểu thuyết gốc có tham chiếu với hiện thực không?】
Tống Diệu hỏi vậy là có liên quan đến tuyến sự nghiệp. Nếu viết dựa theo hiện thực, anh đang giữ một ngón tay vàng lớn: Suy cho cùng anh đến từ tương lai, biết rõ phương hướng phát triển trong tương lai.
【Hamster: Tác giả gốc có tham khảo hiện thực khi sáng tác, xu hướng tổng thể đồng nhất với hiện thực, tiểu thuyết bắt nguồn từ hiện thực mà. Dĩ nhiên tiểu thuyết không hẳn dựa vào hiện thực, ví dụ năm 2015 có thể sẽ xuất hiện từ ngữ thịnh hành của năm 2022, ở phương diện này khá linh hoạt.】
【Hamster nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của Tống Diệu trước đó thì có phần nóng lòng muốn thử, nó đề xuất: Chi bằng ký chủ mau về nhà một chuyến đi, cảm thụ hoàn cảnh gia đình nguyên chủ. Sau khi hiểu rõ cái cơ bản sẽ có thể có ý tưởng chinh phục sơ bộ.】
Tống Diệu đi về nhà theo địa chỉ trên thẻ học sinh.
Tống Diệu mừng ở chỗ hoàn cảnh điều kiện gia đình nguyên chủ không tồi, quan hệ với cha mẹ cũng hòa thuận. Cha mẹ rất tôn trọng lựa chọn của con trai, nói họ đã nhận được điện thoại của trường nhưng tin tưởng con trai mình, đợi con về chủ động giãi bày với họ. Mẹ nói thích nam cũng không sao, đứa nhỏ Thẩm Mộ Hàn rất đẹp trai, hiện tại có thể kết hôn ở nước ngoài. Tống Diệu muốn nói thật ra con không thích con trai.
【Tống Diệu: Gia đình gốc của nguyên chủ rất hòa thuận, sao tính cách cậu ta lại u ám vặn vẹo?】
【Hamster: Thật ra cha mẹ cậu ta rất truyền thống, ngày trước họ không thể chấp nhận chuyện con trai si mê một đứa con trai khác, ầm ĩ nhiều trận, suy xét đến sức khỏe tâm lý của con trai, lo sợ xảy ra chuyện lớn mới thỏa hiệp.】
【Tống Diệu:... Thảo nào.】
Cha Tống ngày xưa từng kinh doanh, có chút tiền dư dả, dự định làm một ít đầu tư lâu dài. Đây là những thứ trong tiểu thuyết gốc không nhắc đến.
Một là giáo dục và đào tạo XX, một là hãng xe đạp công cộng XX.
Tống Diệu nghe thì mỉm cười xoa huyệt thái dương.
Khéo thật, mấy năm sau cả hai đều qua đời. Có lẽ cũng bởi đầu tư thất bại thua lỗ tiền, sau đó trong tiểu thuyết Tống gia sống những tháng ngày khá cơ cực.
Bây giờ anh phải cảm ơn anh xuyên vào trước khi cha Tống đầu tư.
* (kuroneko3026.wordpress.com)
Tối đó Tống Diệu viết một thư xin lỗi cho Thẩm Mộ Hàn, đăng lên BBS ở trường. Đại khái là sẽ không tiếp tục bám gót, chụp trộm, quấy rối Thẩm Mộ Hàn. Anh lục tục nhận được tin xin lỗi, biết những tin đó đa phần là sao chép từ trên mạng không có thành ý, anh cũng chẳng có hứng thú với nội dung trong đó, anh chỉ hứng thú với kết quả. Bây giờ anh đã thay đổi một ít vận mệnh của nguyên chủ, ví dụ nhân vật Tống Diệu không bị Thẩm Mộ Hàn phỉ nhổ ở trước mặt mọi người; Y cũng không bị cưỡng chế thôi học.
(*) BBS (Bulletin board system): Hệ thống bảng thông báo. Tương tự như một bảng tin vật lý (bảng thông báo), nó cho phép người dùng để lại tin nhắn cho người khác để đọc hoặc truyền lại.
Ở phía Thẩm Mộ Hàn, độ thiện cảm hiện tại là 0%. Điều này rất thần kỳ, vốn dĩ phải là -2% nhưng khi Thẩm Mộ Hàn nhận được tin xin lỗi, độ thiện cảm với Tống Diệu tăng vụt lên 2%. Kế tiếp, chủ nhiệm lớp vốn không quan tâm cũng phải can thiệp, liên tục mở mấy cuộc sinh hoạt lớp. Điều tra rốt cuộc là ai ném vỡ điện thoại Tống Diệu, ai ngâm hư máy chụp hình của Tống Diệu, yêu cầu tất cả học sinh tham gia phải gom tiền đền bù. Nhưng họ phát hiện chiếc SLR của Tống Diệu cực kỳ đắt đỏ, hoảng hốt lo sợ. Tống Diệu để họ mang đi sửa, sửa chừng nào xong mới thôi. Từ đó, ít nhất ở trên trường Tống Diệu không rơi vào cuộc sống bị bắt nạt liên miên mỗi ngày giống nguyên chủ, có thể toàn tâm toàn ý cưa đổ nhân vật chính.
Thời điểm Tống Diệu xuyên qua rất bất lợi với anh. Anh không thể phủ nhận lúc còn nhỏ nguyên chủ từng bắt nạt Thẩm Mộ Hàn. Là kẻ u mê cuồng bao năm, có lẽ anh đã trở thành nhân vật đáng ghét số một với Thẩm Mộ Hàn. Bây giờ phải làm sao để giành được thiện cảm của Thẩm Mộ Hàn? Hay nói rốt cuộc Thẩm Mộ Hàn có thiện cảm với mẫu người như thế nào?
Tống Diệu nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện trong tiểu thuyết gốc Thẩm Mộ Hàn chỉ có nữ chính trong tim, anh đành tham khảo giả thiết của nữ chính. Nữ chính Dao Dao luôn ra mặt giúp đỡ, tin tưởng Thẩm Mộ Hàn, dù là vào thời kỳ Thẩm Mộ Hàn gặp chướng ngại nhất vẫn ra sức ủng hộ cậu ta, từ nhỏ đánh nhau thay cho cậu ta ốm yếu, bầu bạn với cậu ta trên con đường theo đuổi ước mơ.
Vì thế anh tạm thời vạch ra kịch bản cưa đổ:
1. Tiếp tục giả thiết u mê cuồng, lượn lờ trước mặt cậu ta quét độ tồn tại với điều kiện tiên quyết là được Thẩm Mộ Hàn cho phép. Thử tìm hiểu cậu ta, ủng hộ cậu ta, đóng vai người hâm mộ trung thành, biết chừng mực.
2. Khi Thẩm Mộ Hàn sa sút xuống dốc, anh giúp đỡ cậu ta chống lại những lời đồn nhảm, ủng hộ cậu ta, gắng sức trở thành bạn của cậu ta.
3. Thuyết phục cha Tống đầu tư vào công ty đúng đắn, tự chủ gây dựng sự nghiệp, ích trữ của cải chuẩn bị cho cuộc chinh phục sau đó.
Tống Diệu vốn không phải mẫu người giành lấy hảo cảm của đối phương nhờ quỳ liếm, trong cuộc sống hiện thực, quả thật anh quen ngồi ở địa vị cao để mọi người quỳ liếm anh. Còn hiện giờ, anh hi vọng có được địa vị ngang hàng với nam chính, bình đẳng hơn cưa đổ đối phương.
*
Ngày đầu tiên chính thức đến trường sau khi xuyên qua, Tống Diệu dậy rất sớm. Bữa sáng bình dị nhưng ngon miệng, Tống Diệu cho bản thân dư dả thời gian đạp xe đạp đến trường —— Với anh thì đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Trong cuộc sống hiện thực dù anh đi đến đâu cũng có xe riêng đưa đón, từng vô cùng hâm mộ các thiếu niên được chạy xe đạp băng qua con phố ngõ hẻm, thấy họ rất ngầu. Lúc anh học tiểu học từng được bạn bè hướng dẫn nên vẫn biết thao tác cơ bản.
Sau khi thử vài lần thì anh chạy được, đang là đầu hạ, làn gió mát rượi thổi vào mặt luồn vào cổ áo và ống quần, cảm giác toàn thân sắp bay lên trời. Không thể không nói cơ thể tuổi 17 sung sức hơn cơ thể 24 tuổi, có sức sống hơn, bản thân anh bị mất ngủ nhẹ, tối hôm qua cơ thể này vừa ngả xuống gối là ngủ ngay, bây giờ đạp lên dốc nghiêng một lúc lâu vẫn không thấy mệt, thật sự hâm mộ biết bao.
Đạp theo chỉ dẫn của chiếc điện thoại kiểu cũ, anh vô tình nhìn thấy bên phải con đường có một bóng người quen thuộc.
Vóc dáng cao gầy, đôi chân thon dài, tóc bạc xõa ra, cởi áo khoác đồng phục ra thắt ngang hông, chỉ mặc áo ba lỗ màu đen. Làn da trắng phát sáng, cơ bắp ở cánh tay cuồn cuộn đẹp mắt.
Đạp lên một đoạn thì nhìn thấy góc nghiêng của người đó. Lông mi vừa dài vừa rậm, đeo tai nghe, con ngươi rất nhạt màu, ở dưới ánh nắng mặt trời nên có màu vàng sậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi hé ra như cánh hoa nở, cổ đeo dây chuyền giá chữ thập, khắp người toát ra hơi thở thanh xuân tươi mới.
Tống Diệu mở miệng, suýt chút nữa gọi ba chữ "Nhậm, Tây, Minh".
May mà thanh tiến độ chinh phục trên đầu người ta nhắc nhở anh, đó là đối tượng Thẩm Mộ Hàn cần cưa đổ chứ không phải Nhậm Tây Minh.
Căn cứ vào giả thiết tiểu thuyết gốc, Thẩm Mộ Hàn có thói quen chạy bộ, lúc nhỏ hắn bị tức ngực khó chịu vì bệnh suyễn, cơ thể ốm yếu gầy gò, hắn kiên trì tập aerobic rèn luyện chức năng tim phổi để thuyên giảm và trị liệu. Đến khi thành niên vấn đề này mới hoàn toàn chuyển biến tốt. Về sau hắn trở nên cường tráng tràn trề hormmone, phần eo cũng lợi hại như không phải con người, có lẽ tác giả cố tình viết thế, dù sao làm gì có độc giả nào chịu được nam chính mảnh mai.
(*) Aerobic – thể dục nhịp điệu hay trao đổi chất hiếu khí: Các bài tập aerobic làm tăng nhịp tim và nhịp thở của một người để cung cấp nhiều oxy hơn cho các cơ của cơ thể. Ví dụ về các bài tập sử dụng trao đổi chất hiếu khí như đi bộ nhanh, chạy, đạp xe...
Thẩm Mộ Hàn và Nhậm Tây Minh rất giống nhau, lúc nhỏ Nhậm Tây Minh trừ bị bệnh tự kỷ ra cũng có vấn đề về hô hấp, không thể tham gia các hoạt động thể dục mạnh, cũng đến 17, 18 tuổi mới có chuyển biến tốt. Từ nhỏ hắn đã ưa nhìn mà còn ốm yếu, Tống Diệu sợ hắn bị bắt nạt nên sắp xếp cho hắn không ít vệ sĩ.
Thẩm Mộ Hàn cũng chẳng khác hơn là bao, trước kia Tống Diệu (nguyên chủ) cũng khuất phục trước khuôn mặt xinh đẹp của hắn, mỗi ngày đều mắng người ta là tên ẻo lả để thu hút sự chú ý của người đẹp, còn từng tìm đường chết ép người ta cởi quần chứng minh mình không phải con gái, sau đó trùng hợp bị cha Tống bắt gặp, ông đánh cho một trận ngay tại chỗ.
Tống Diệu nhìn Thẩm Mộ Hàn chạy bộ, anh thất thần.
Biết đâu chừng Nhậm Tây Minh cũng xuyên qua?
Thẩm Mộ Hàn chạy một hồi, thở hồng hộc đi vào công viên nhỏ.
Cậu ta ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng để nghỉ ngơi, lấy từ trong túi ra mấy hạt ngô vung tay rải nó.
Trong phút chốc một đám bồ câu trắng béo mập bay đến chỗ cậu ta, sung sướng đập cánh mổ hạt ngô. Chúng nó không hề sợ cậu, có con đậu trên bả vai, có con đậu trên đùi, phát ra tiếng "rít rít" đáng yêu.
Ánh ban mai bao quanh thiếu niên và bồ câu trắng, chân tóc, làn da của thiếu niên nhuộm màu vàng, giơ tay nhấc chân đều mang tính Thần, hồn nhiên, thiêng liêng, từ bi. Không hổ là Thần của thế giới này.
Thiếu niên ngả người tựa vào lưng ghế, há miệng hít thở, mồ hôi trượt xuống trán. Cậu ta rút khăn từ trong túi ra lau mồ hôi, làn da mướt mát lóng lánh.
Có vẻ cậu ta dự định chợp mắt, nghe nhạc một lúc mới tiếp tục chạy bộ đến trường.
Thời gian còn sớm, vẫn kịp giờ.
Còn chưa kịp nhận thức thì Tống Diệu đã đứng trước mặt thiếu niên, quan sát gương mặt khi ngủ của cậu.
Giây phút này, cảm nhận của anh... khá kỳ quặc, khá phức tạp.
Khuôn mặt này anh quen thuộc đến không thể quen hơn từ lâu, nhưng vẫn phải tán thán hóa ra mặt Nhậm Tây Minh có thể thánh khiết, sạch sẽ, đẹp đẽ nhường vậy.
Trong ấn tượng của anh, Nhậm Tây Minh luôn u ám nhìn anh chằm chằm, tai và môi vốn dĩ hoàn hảo của hắn bị xỏ lỗ, trên cánh tay vẽ hình xăm quái dị, trên người hắn còn có sẹo...
Phải, sẹo.
Ở thái dương Nhậm Tây Minh có vết sẹo lớn bằng móng tay.
Anh rón rén vuốt tóc trán của thiếu niên lên.
Tiếc nuối phát hiện thái dương của cậu ta không có sẹo.
Dù là thế anh vẫn lặng lẽ móc điện thoại ra, bật camera nhắm ngay khuôn mặt đẹp tuyệt trần này.
Anh có một suy nghĩ khó hiểu, nghĩ bụng ngày nào đó phải tìm cơ hội cho tên Nhậm Tây Minh phản nghịch xem hình, nhắc nhở sâu xa: Nhìn em đi, xăm khắp mình mẩy làm gì, đi xóa sẹo là được, nếu em không làm ra mấy cái dở hơi thế kia thì đẹp biết chừng nào!
Anh tính ấn "chụp ảnh" thì người trong khung camera mở bừng mắt.
Đó là một đôi mắt màu vàng sậm tựa như mắt của kẻ săn mồi.
"Cậu làm gì thế?" Cậu ta lạnh lẽo hỏi.
- - - - -
Lời tác giả:
Nhậm Tây Minh: Ốm yếu? Em giả vờ thôi.
- - - - - - - -
Hồi đầu mình còn tội nghiệp cho nguyên chủ vì tính cách u ám mà bị bắt nạt, bị khinh bỉ bị cười chê, nhưng mà tới đoạn nó bắt Thẩm Mộ Hàn cởi quần để chứng minh không phải con gái mình??? Hả? Ủa???
Hết 03.