Làm Sao Diễn Tốt Vị Hôn Thê

Chương 34: Kỷ Uấn Chi đồ LƯU MANH!




"Bà chủ, cô vẫn ổn chứ?" Trong phòng làm việc, Đinh Linh có chút lo lắng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kỷ Uấn Chi.
Rạng sáng bà chủ đã gọi bảo tới đón cô đến công ty ngủ bù.
"Đến cùng làm có chuyện gì? Bà chủ nhỏ đâu? Cô đừng bảo là lại chọc tức nàng, bị nàng đuổi ra khỏi nhà đó chứ??" Đinh Linh lớn mật suy đoán một hồi.
Kỷ Uấn Chi nghe vậy tức giận liếc mắt nhìn Đinh Linh.
Đinh Linh âm thầm kinh ngạc, mình đoán chuẩn thế ư! Không đúng, này không phải trọng điểm.
Bà chủ nhỏ vậy mà lại hung dữ đến thế ư!!!
Kỷ Uấn Chi cũng là bất đắc dĩ a, hôm qua lúc chọc giận Tiểu Y, cô nhóc kia liền đối với mình vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa chính mình còn đập hư tan nát cửa phòng của nàng, nàng liền chiếm lấy phòng ngủ của mình, còn nói không muốn cùng sắc lang ngủ chung một phòng, liền bảo mình ra phòng khách ngủ trên sofa!
Ngày hôm qua lăn qua lộn lại trên sofa đến nữa đêm nhưng thực sự ngủ không được, quá cứng rồi, đã nghĩ đến chuyện lén lút trở về phòng ngủ. Kết quả mới vừa đi vào, liền bị cô nhóc kia đánh đuổi ra, thậm chí còn đuổi ra khỏi nhà.
Nhân sinh a, quá gian nan.
Chỉ là hai ngày nay đều cùng Tiểu Y ở nhà, công việc cũng không thèm để ý tới, cũng may quản lý dưới trướng khá là được việc, không giống Nhan Phất luôn gây phiền toái cho mình. Mấy ngày nay chính mình không có tới công ty, nhưng xem ra cũng không có xảy ra vấn đề gì, điểm ấy vẫn đúng là hài lòng.
Kỷ Uấn Chi nỗ lực dùng công tác để tê liệt chính mình, để cho bản thân tạm thời không nghĩ đến Giản Y nữa.
Nhưng mà a, đời không như là mơ.
"Đúng rồi bà chủ, tuần sau chính là lễ trao giải Kim Đỉnh, nghe được chút tin tức nhỏ là Hân Ức có khả năng được đề cử hạng mục nữ chính xuất sắc nhất, quản lý của cô ấy cũng vừa mới xin nghỉ việc, cô xem sắp xếp người tháp tùng Hân Ức cùng đến lễ trao giải."
"Diễn ra ở đâu?"
"Thành phố Cửu Giang."
"Là thành phố khác a." Kỷ Uấn Chi nghe vậy cân nhắc một hồi, trong lòng chợt lóe lên một kế hoạch, này không phải là đang cho mình một cơ hội tuyệt hảo để có thể cùng Tiểu Y quang minh chính đại cùng chăn gối ư!!!
Nghĩ tới lúc trước tại đoàn phim, chính mình cùng Tiểu Y ngủ chung một giường đắp chung một chăn, Kỷ Uấn Chi liền vô cùng hoài niệm, thậm chí còn có chút hối hận vì đã trở về sớm, tại sao lại không ở thêm mấy ngày nữa chứ!
Như thế rất tốt, cơ hội đã tới! Lần này chắc chắn phải nắm lấy cho thật chắc!
"Tôi đi!" Kỷ nào đó vỗ bàn một cái, tôi đây tự mình đi!
"Cô...?"
"Ừm." Kỷ Uấn Chi gật đầu, "Đúng rồi, mua cho tôi một cái bánh gatô, một hồi tôi mang về nhà."
"Không còn sợ bị bà chủ nhỏ đánh nữa?" Đinh Linh cười trên sự đau khổ của người khác, mới vừa nói xong vội vội vàng vàng che miệng lại, mạnh mẽ giả bộ chính mình không có nói gì.
Đúng nha, Tiểu Y vẫn còn đang giận mình, nên dỗ làm sao đây, một cái bánh gatô có đủ hay không a...
"Ai, Đinh Linh, cô có biết cách dỗ con gái không?" Kỷ Uấn Chi cũng bắt đầu 'cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng', thậm chí hướng về cẩu độc thân cầu thỉnh giáo.
Đinh Linh vẻ mặt hoang mang vô tội, tại sao lại đối xử như thế với cẩu độc thân tôi đây??
"Bà chủ nhỏ thích ăn gì thì ngài liền mua cho nàng." Vẫn là nhẫn nại tiếp tục giúp Kỷ Uấn Chi nghĩ kế.
"Còn cách khác không?"
"Ưmm, vậy thì phải xem bà chủ nhỏ thích gì a. Bình thường con gái đại khái sẽ thích được mua quà."
"Mua quà?" Kỷ Uấn Chi chau mày, đúng rồi a, ở bên cạnh Tiểu Y cũng lâu như vậy rồi mà chính mình cũng chưa từng tặng quà cho nàng.
"Quần áo mỹ phẩm các thứ, chỉ là muốn biết bà chủ nhỏ thích gì... Cái này cần phải hỏi cô rồi..." Tôi nếu như biết bà xã của cô thích gì, cô chắc chắn sẽ lột da tôi mất!
Kỷ Uấn Chi nghe vậy liền rơi vào trầm tư, cẩn thận suy nghĩ một chút, Tiểu Y xem ra là trừ việc ăn ra thì đối với những vật khác cũng không có quá yêu thích thứ gì, à đúng rồi, còn thích xem chương trình giải trí.
Ồ, show giải trí... show giải trí về tình yêu... ưmm.
Kỷ Uấn Chi đột nhiên thông suốt, "Mau mau nhanh, lần trước Tiểu Y có xem qua cuốn tạp chí ML kia, mau tìm cho tôi!" Từ trên giá sách ôm xuống một xấp tạp chí ML.
"Ok." Đinh Linh lập tức bắt đầu bận việc.
"Là cái này sao?" Hai người tìm kiếm được một hồi, Đinh Linh cầm lấy một quyển mở ra nhìn nhìn sau đấy đưa cho Kỷ Uấn Chi.
"Đúng đúng đúng." Kỷ Uấn Chi liếc nhìn một hồi thì nhìn thấy tấm ảnh kia, một người phụ nữ ôm lấy một người phụ nữ khác từ phía sau lưng, hình ảnh điềm tĩnh lại ấm áp, cô còn nhớ Tiểu Y ngày đó thời điểm nhìn thấy tấm hình này còn hơi hơi vuốt nhẹ tấm ảnh, ánh mắt ngập tràn sự hâm mộ.
"Bộ quần áo này có thể mua được ở đâu?" Kỷ Uấn Chi chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng dài cùng kiểu dáng mà hai người họ đang mặc.
Cô muốn được mặc đồ đôi với cô vợ bé nhỏ của mình!!!
"Ưmmmmm, thì được bán trong trung tâm mua sắm." Đinh Linh cũng đưa mắt nhìn, kiểu dáng cũng không trông như hàng hiếm.
"Đi, đi mua quần áo!" Gọi Đinh Linh một tiếng sau đấy liền rời đi, hành động vô cùng mạnh mẽ.
Kỷ Uấn Chi ôm tâm thái muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Giản Y, vui mừng hớn hở đi đến trung tâm mua sắm
Mất hơn nửa ngày trời mới tìm được kiểu dáng áo sơ mi giống như trong tạp chí.
Kỷ Uấn Chi cầm một cái, hướng về trên người mình ước lượng một hồi, độ dài vừa vặn, vừa qua khỏi mông.
Lại cầm lấy một cái khác nhỏ hơn một cỡ ước lượng một hồi, lần trước cho em ấy mượn quần áo của mình chính là nhỏ hơn một cỡ, xem ra cũng rất vừa đi, cái này hẳn là cũng tương tự.
Vừa nghĩ chính mình cùng cô vợ nhỏ mặc đồ đôi cùng nhau, lộ ra hai đôi chân thon dài, dáng vẻ ở trong phòng chạy tới chạy lui. Kỷ nào đó liền một mặt hưng phấn, không nói nhiều lời nữa liền nhanh chóng thanh toán, dẹp đường hồi phủ!!
Từ tầng dưới đã đuổi Đinh Linh đi rồi, chính mình mang theo bánh gatô cùng quần áo mua cho Tiểu Y, khẽ hát ngâm nga vài giai điệu thong thả đi lên lầu.
"Tiểu Y, chị đã về rồi, em có đói bụng không? Chị có mua bánh gatô cho em nha." Kỷ Uấn Chi sợ bị đánh, trước tiên lấy bánh gatô ra làm vật bảo hộ, Tiểu Y coi như muốn đánh cô, trước tiên cũng phải lo lắng xem có làm hỏng bánh gatô hay không, haha này thực sự là quá cơ trí.
"Còn mua quà cho em nữa nha ~" Kỷ Uấn Chi lại nói sau đấy đi tới phòng khách, đem đồ đặt lên bàn.
Đi đến trước cửa phòng ngủ lắng nghe động tĩnh bên trong, "Tiểu Y, chị vào nha, em đừng đánh chị, trong tay chị đang cầm bánh gatô đấy."
Kỷ Uấn Chi nói xong liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, liếc nhìn thì thấy Tiểu Y đang ôm gối đứng trước cửa, dọa cô giật mình một phen.
Giản Y hướng về tay cô liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy không có bánh gatô, liền giơ tay muốn đánh.
"Ai ai Tiểu Y." Kỷ Uấn Chi vội vàng ngăn lại, giữ lại cái gối, "Em xem, chị mua cho em bánh gatô nè." Quay đầu lại nhìn đến bàn trà ở phòng khách.
Giản Y theo ánh mắt của cô nhìn sang thì thấy bánh gatô được đặt trên bàn, mới không tiếp tục muốn đánh cô.
"Chị còn mua cho em quà nữa đấy, có muốn xem qua một chút hay không?" Kỷ Uấn Chi một bộ dáng vẻ muốn lấy lòng, Giản Y chỉ hơi nhíu nhíu mày. Không chờ nàng mở miệng Kỷ Uấn Chi lập tức chạy về phòng khách, cầm lấy túi quà trên bàn hướng về Giản Y ngoắc ngoắc tay, khoe khoang một hồi.
Giản Y hiếu kỳ nhìn cô.
Kỷ Uấn Chi đem quần áo lấy ra, đặt trước người mình đo đo ước lượng, "Xem, thích không?"
"Này cái này, cái này là..." Giản Y một chút liền nhận ra.
"Đúng, là quần áo mà đôi tình nhân kia mặc trong cuốn tạp chí, lần trước em còn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nên chị nghĩ em có thể sẽ yêu thích bộ quần áo này đi." Kỷ Uấn Chi vội nói, lại lấy ra một bộ quần áo khác.
"Em xem, cái chị mua chính là đồ đôi a ~ "
Giản Y có chút bất đắc dĩ bĩu môi, người ta là yêu thích hai người họ hòa hợp và cảm giác lãng mạn tràn ngập trên mặt giấy, ai bảo là yêu thích quần áo hồi nào?
Tuy nói có chút dở khóc dở cười, nhưng hiếm thấy Kỷ Uấn Chi có lòng như vậy, còn nhớ chính mình đã từng xem qua quyển tạp chí nào.
"Mặc thử xem?" Kỷ Uấn Chi ánh mắt đầy chờ mong.
Giản Y cố hết sức gật đầu một cái.
Kỷ Uấn Chi đại hỉ, bà xã rốt cuộc cũng để ý đến mình!!!
Vội vàng đem quần áo đưa cho Giản Y, sau đó ở phòng khách đi tới đi lui, xoa xoa tay chờ đợi.
Đầu óc cô hiện tại chỉ toàn là ảo tưởng về hình ảnh của một cô gái đôi mươi đang khoe ra đôi chân dài miên man trắng nõn của mình.
Còn liên tục nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần phải cố gắng kiềm chế, không thể lộ ra bản tính sắc lang, thật vất vả mới có thể để cho Tiểu Y hạ cơn giận, ngàn vạn lần không thể lại chọc giận nàng!!
Không lâu lắm, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Kỷ Uấn Chi yên lặng hít sâu một cái, lúc này mới xoay người lại.
Nhưng mà vừa nhìn thấy, Kỷ nào đó bất động tại chỗ.
Liền thấy Giản Y mặc chiếc áo sơ mi này trông rất thanh thuần đáng yêu, có loại cảm giác tươi mới, nhưng này đều không giống như mong đợi của Kỷ nào đó, Giản Y nửa người dưới mặc một chiếc quần jean màu lam nhạt là cái quỷ gì đây?
Người ta chính là lòng tràn đầy chờ mong muốn xem chân cơ mà!?
Rõ ràng trong tạp chí hai người đều lộ ra cả hai chân cơ mà!!
"Em, em cái này..." Kỷ Uấn Chi há miệng.
"Em mặc như này hơi có chút vấn đề!" Uyển chuyển nhắc nhở một hồi.
"Hả?" Giản Y cúi đầu liếc mắt nhìn, đâu có vấn đề gì đâu a.
"... Chị mặc cho em xem!" Kỷ nào đó cố gắng tỏ vẻ, chị sẽ chỉ cho em cách mặc chính xác!!
Nói xong, cầm quần áo của chính mình đi vào bên trong.
Giản Y một mặt mờ mịt, loại quần áo này còn có cách mặc kỳ kỳ quái quái nào khác sao? Nghĩ như vậy, đối với cách mặc quần áo của Kỷ Uấn Chi còn có một tia nho nhỏ chờ mong.
Không lâu lắm, cửa phòng liền mở ra, Giản Y còn đang len lén mở ra hộp bánh gatô.
"Tiểu Y." Nghe thấy Kỷ Uấn Chi gọi nàng, quay đầu liếc mắt nhìn một cái liền sững sờ tại chỗ, hai mắt suýt nữa đã rơi xuống đất.
Liền thấy Kỷ Uấn Chi mặc vào chiếc áo sơ mi trắng kia, hai cúc áo trên cùng thì không cài vào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nhưng này còn không phải trọng điểm!
Trọng điểm là, Kỷ Uấn Chi... Không có mặc quần!!!
Áo sơ mi miễn cưỡng che kín cái mông, hai chân thon dài trắng nõn nà tinh tế lại thẳng tắp, Giản Tiểu Y lúc này vừa nhìn thấy liền động tâm.
Kỷ Uấn Chi khoanh tay đứng dựa vào cửa, cười tủm tỉm nhìn Giản Y, bà xã cuối cùng cũng lộ ra ánh mắt sắc mị!
Nhìn vóc người cao ngạo của Kỷ Uấn Chi, Giản Y yên lặng nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, xong, lại không có tiền đồ!
"Nhìn thấy không, bộ quần áo này chính là mặc như vậy." Kỷ Uấn Chi mở miệng.
Giản Y bĩu môi lén lút nhìn cô một cái, ánh mắt bất giác lưu lại trên đôi chân dài của cô một lúc, chợt giật mình.
"Cô, cô tới đây." Hướng về Kỷ Uấn Chi nói.
Kỷ Uấn Chi nhướng mày một cái, tâm tư vô cùng xấu xa, để xem em còn giả vờ rụt rè được nữa hay không~
Nhấc chân đi tới trước mặt Giản Y.
Giản Y đi vòng quanh Kỷ Uấn Chi hai vòng, đôi mắt hiếu kỳ dán chặt vào đôi chân của cô.
Đứng phía sau Kỷ Uấn Chi, không hề báo trước đột nhiên đưa tay xốc lên vạt áo sơ mi, khuôn mặt tươi cười của Giản Y nhất thời đỏ bừng lên!
Liền thấy Kỷ Uấn Chi này, vậy mà lại... Chỉ mặc đúng một cái quần lót!!!!!! Cặp mông thon thả vểnh cao của cô đã hoàn toàn bại lộ trước mắt mình, cặp mông trắng nõn lại còn mềm mại và đàn hồi, hình dáng của mông thực sự cũng rất ưa nhìn... Vân vân và mây mây!!
"Đồ lưu manh!!!"
"Đùng —— "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.