Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, thị giác nữ chủ, thanh xuân vườn trường, BE
Translator: Dii
Bìa: Chaeng
Văn ánLƯU Ý: Đọc phần sau “
Xin em đừng nhớ anh nữa” dưới góc nhìn của nam chính.
Yêu thầm anh thật lâu, sau đó như mong đợi mà có thể ở bên anh.
Nhưng vào năm chúng ta yêu nhau, anh lại ra đi mãi mãi.
———-
Mười năm trước, em từng hỏi anh: “Mười năm nữa anh sẽ đang làm gì nhỉ?”
Lúc đó anh ôm em rồi nói: “Mười năm sau, chúng ta sẽ kết hôn sinh con.”
Bây giờ, em nói anh nghe đáp án: 10 năm sau, chúng ta không kết hôn, cũng không ở bên nhau, thậm chí trên thế giới này chẳng có ai nhớ anh nữa.
Anh lúc đó thường gọi em là nhóc thúi, bây giờ không thể gọi em như thế được, em đã lớn hơn anh nhiều tuổi rồi, mà anh, mãi mãi trẻ trung, mãi là dáng vẻ hăng hái đó, mãi là thiếu niên.
Không phải anh bảo em mà khóc thì anh sẽ luôn dỗ em sao? Anh là tên lừa đảo.
Đời người thường nhìn về phía trước, bây giờ em thật sự sống rất tốt.
Em sắp không giữ được lời hứa rồi, em sẽ không nhớ anh nữa đâu.
Em ghét anh, chẳng nói câu nào cả.
Dây tơ hồng đã phai màu rồi.
A Vọng, xin lỗi anh. A Vọng, tạm biệt.
[Viết một bản tuỳ bút, vẽ một dấu chấm tròn hoàn chỉnh cho câu chuyện thời thanh xuân của mình.
Dựa trên bản ghi chép từ câu chuyện có thật]
Một câu giới thiệu đơn giản: A Vọng, tạm biệt.
Dàn ý: Kỷ niệm thanh xuân