Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 103:




A Uyển cùng Hoàng thượng ngọt ngào như vậy đã mấy ngày, toàn bộ Chiêu Dương cung như sống lại, lúc trước cung nhân còn sợ chủ tử bị thất sủng, ai biết quanh co, hiện tại chủ tử lại được cưng chiều nhiều hơn, mỗi ngày nếu Hoàng thượng không ghé Chiêu Dương cung thì là cho gọi chủ tử đến Ngự Thư phòng, bất quá, có đến thì cũng sẽ ngủ lại Chính Kiền cung,
Chủ tử được sủng ái, các nô tài mới có thể sống tốt, mọi người trong Chiêu Dương cung trên mặt đều tràn đầy nụ cười, đó là chạy vội vã, quá trình đều nhanh hơn trước đây vài phần.
Ban đêm, A Uyển vô lực ghé vào trước ngực Hoàng thượng, tùy ý để cho Hoàng thượng tùy ý vỗ về sau lưng, đã sau nhiều ngày tự mình nghiệm chứng, A Uyển rốt cục tin tưởng trong thời gian mình giận dỗi với Hoàng thượng, quả nhiên là không có cùng với phi tần khác, hồi lâu, A Uyển mở miệng nói, “Hoàng thượng, ngài nói sau này chỉ có một mình nô tì sao?”
Hoàng thượng kinh ngạc, “Trẫm biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?”
A Uyển lắc lắc đầu, hiện tại mới bắt đầu tự hỏi nếu Hoàng thượng chỉ cưng chìu mỗi mình thì sẽ thế nào, “Nếu Hoàng thượng chỉ độc sủng thiếp, các đại thần sẽ có chuyện để ý kiến.” thiên ty vạn lũ liên hệ của hậu cung cùng triều thần thì không thể nào chặt đứt, lúc trước cha tìm mọi cách để đưa hai tỷ muội nàng vào cung cũng vậy,người ngoài không phải luôn tìm cách đưa nữ nhi vào cung để được phú quý, đã như vậy, sao có thể chấp nhận để cho Hoàng thượng chỉ độc sủng mỗi mình?
Hoàng thượng khẽ cười một tiếng, ôm chặt A Uyển, “Cái này nàng không cần lo lắng, tấc cả đã có trẫm lo lắng.”
Nghe khẩu khí Hoàng thượng như đã lường trước mọi chuyện, chuyện trong triều A Uyển cũng có hiểu biết một ít, nhưng cũng không tìm hiểu nhiều, Hoàng thượng đã nói như thế, mình nghĩ nhiều hơn cũng không có ích gì, A Uyển gật đầu, chuẩn gị bò xuống từ người Hoàng thượng, chỉ vừa khẽ động, bàn tay đã bị nắm lại.
“Không phải chúng ta phải đi ngủ sao?” lại cảm nhận được dưới thân đã có lửa nóng, mà thỉnh thoảng lại chọc vào mình, A Uyển mở to hai mắt nhìn, đôi mắt đẹp tràn đầy nghi vấn.
Quay người đặt vật nhỏ dưới thân, nhìn vật nhỏ trắng mịn như đậu hũ, mím môi cười cười, “Nàng ngủ của nàng, dù sao nàng cũng không phải động, trẫm làm là được.”
Như vậy làm sao ta có thể ngủ a!
A Uyển còn không kịp kháng nghị, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại, tất cả lời muốn nói đều nuốt vào bụng, bên trong màn lại có thêm một màn lăn qua lăn lại.
***
Lễ Phật cùng thái hậu thì A Uyển luôn nhịn không được mà ngủ gà ngủ gật, tình huống như vậy thực hiếm thấy, thái hậu tất nhiên biết chuyện A Uyển cùng Hoàng thượng đã nháo còn chưa quen, thái hậu cũng là người có kinh nghiệm, sao có thể không nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì, liền trêu ghẹo A Uyển, “Như vậy thật không có tâm, xem ra là không muốn cùng ai gia đi Ngũ Đài sơn rồi.”
Nhìn thấy cặp mắt mang hàm ý “Ai gia hiểu mà” của thái hậu, A Uyển dù da mặt có dày cũng khó tránh khỏi xấu hổ đỏ mặt, “Nô tì đã biết.” Lễ Phật thì phải “Thành tâm”, nếu biết vậy mà vẫn phạm phải thì thật là bất kính đối với Phật tổ.
Thái hậu khoát khoát tay, ý bảo A Uyển về đi, “Ngươi về trước đi, nghĩ ngơi cho tốt rồi đến chỗ ai gia cũng không muộn, cố gắng miễn cưỡng cũng vô dụng mà thôi.”
Biết thái hậu đang thông cảm cho mình, A Uyển cảm kích cũng khong từ chối, đứng dậy hành lễ nói, “Tạ ơn thái hậu nương nương, thần thiếp xin cáo lui.”
Trên đường hồi chung, A Uyển vẫn chống cằm ngủ gà ngủ gật, tuy là nhìn qua không đoan trang lại không hợp quy củ, may mà không có phi tần khác gần đó, Bạch Lộ nhìn quanh không có ai, cũng sẽ không nhắc nhở.
Chỉ là không lâu sau kiệu đột nhiên ngừng lại, A Uyển đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, nhìn thấy cung nữ quần áo hồng nhạt quỳ trước kiệu, A Uyển cũng không vội mở miệng.
Sau khi Bạch Lộ kiểm tra, mới đến bẩm báo cùng A Uyển, “Chủ tử, cung nữ vừa rồi đụng phải kiệu của người, bị Tiểu Đường Tử cản lại.”
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhìn quần áo của cung nữ thì biết được đây là đại cung nữ, ở trước mặt chủ tử cũng có chút địa vị, mà cung nữ lại quỳ trên đất, nói trước, “Nô tỳ lỗ mãng, đụng phải Uyển chiêu nghi nương nương, thỉnh Uyển chiêu nghi nương nương giơ cao đánh khẽ.”
Thế nhưng lại rất thông minh, không để cho mình định tội, mà lại nói “Giơ cao đánh khẽ”, lại không biết là vô tình hay cố ý bày sẵn hố cho mình nhảy vào.
“Không sao, trở về tìm chủ tử của ngươi lãnh phạt đi.” Tùy ý xử phạt đại cung nữ của phi tần khác, truyền ra ngoài lại mất mặt.
Cung nữ nhất thời ngẩng đầu lên, rất kinh ngạc, lập tức quỳ xuống, “Tạ nương nương ân điển.”
Nhưng cung nữ vừa ngẩng đầu, càng làm cho A Uyển thấy kì quái, bên mặt trái của cung nữ có mấy vết móng tay trên cổ cũng có dấu vết rất sâu, mặc dù là phi tần có đánh cung nhân, tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết, nhưng trên mặt cung nữ này lại có dấu vết rõ như vậy, sao A Uyển có thể không lấy làm lạ?
Kiệu đi qua cung nữ, thì A Uyển theo bản năng nhìn lại cung nữ vẫn quỳ trên đất, bây giờ trời đã ấm dần, cung nhân đã sớm không mặc quàn áo dày nữa, đã mặc quần áo mỏng hơn, mà cung nhân bởi vì hậu hạ chủ tử, cũng phải mặc quần áo phù hợp với thân phận của chủ tử, mà cung nữ quỳ trên mặt đất thì tay áo cũng lộ ra ngoài.
Từ chỗ này nhìn đến tay cung nữ kia cũng không thấy được gì, chỉ là thương thế trên mặt lại kỳ quái, chờ kiệu đã đi xa, A Uyển phân phó Lý Phúc Mãn đi tìm hiểu thử là đại cung nữ của phi tần nào.
Lý Phúc Mãn không phụ nhờ vả, rất nhanh quay lại, hành lễ xong mới thông báo tin tức với A Uyển, “Chủ tử, người vừa rồi là đại cung nữ của Kiến Chương cung, cũng không phải là người mà Hiền phi nương nương hay mang theo nên ngài mới không biết.”
Được Lý Phúc Mãn giải thích rõ, nhưng A Uyển vẫn nghi hoặc, theo tính tình thanh cao ngạo mạn của Hiền phi nhất định sẽ không động thủ với cung nhân mới phải, sao cung nữ lại bị thương như vậy?
Có lẽ biết được chủ tử còn nghi vấn, Lý Phúc Mãn tiếp tục nói những tin mình thăm dò được, lại càng làm cho A Uyển nghi ngờ hơn, hiện tại bốn đại cung nữ ở Kiến Chương cung đã xin nghỉ hết ba, người mà hôm nay đụng phải trên mặt lại có vết thương, đoán chừng cũng cần phải xin nghỉ, đại cung nữ bên cạnh Hiền phi ngoại trừ Hiền phi thì có ai dám động vào?
Kẻ xin nghĩ kẻ bị cào, chẳng lẽ Hiền phi cũng bị điên sao? Mà mỗi ngày thỉnh an ở chỗ Hoàng hậu Hiền phi nhìn vẫn rất bình thường, cũng không có biểu hiện kì lạ gì cả.
Ngày thứ hai, trong giếng cạn ở lãnh cung phát hiện một xác nữ, từ quần áo có thể biết được là đại cung nữ, chỉ là dung mạo vô cùng thê thảm đã không thể nhìn ra nữa, nếu chỉ là một tiểu cung nữ, Dịch Đình sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không đến mức báo lên Hoàng hậu, nhưng đây là đại cung nữ, nếu giấu giếm việc này, nếu nương nương biết được muốn hỏi tội chỉ sợ sẽ liên lụy đến cả mình.
Bởi vậy tổng quản Dịch Đình không dám chậm trễ, tự mình báo cáo việc này với Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương lại điều tra được, là cung nữ của Hiền phi, quả nhiên là rất đúng lúc, Hoàng hậu nương nương và Hiền phi vốn dĩ luôn đối đầu, lần này bắt được nhược điểm của Hiền phi tất nhiên sẽ không cho Hiền phi chút mặt mũi nào.
Chúng phi tần tụ họp ở Khôn Ninh cung, Hoàng hậu liền chất vấn Hiền phi, mà Hiền phi cũng chỉ cười nhạt, giống như cung nữ đã chết kia không có chút quan hệ nào với mình, “Hoàng hậu nương nương, hôm qua thần thiếp chỉ dạy dỗ nàng ta vài câu mà thôi, không nghĩ đến cung nữ này tính nết lại lớn như vậy lại tự sát, Hoàng hậu nương nương vì một nô tỳ không phân biệt tôn ti lại chất vấn thần thiếp sao?”
Hiền phi nói hai ba câu đã phủi sạch quan hệ với chuyện này, nhưng mà Hoàng hậu đâu phải là người vô dụng, “Bổn cung đâu có chất vấn ngươi, chỉ là Dịch Đình nói, trên người cung nữ của ngươi không có chỗ nào lành lặn, dù sao cũng đã đi theo Hiền phi muội muội lâu như vậy rồi, cũng thật đáng thương.”
Hoàng hậu ám chỉ rõ như vậy làm cho Hiền phi thoáng cau mày, thần sắc tựa hồ có chút kiềm chế, A Uyển thấy nắm tay của Hiền phi cũng đã nổi gân xanh, chỉ là thanh âm cũng không có chút biến đổi nào, “Việc đã đến nước này, thần thiếp hậu táng cho nàng ta là được, tốt xấu gì cũng từng là chủ tớ, chẳng lẽ còn muốn thần thiếp để tang cho nàng ta sao?”
Đã đến mức này, Hoàng hậu cười cười không thèm nhắc lại nữa, đã xem xong võ đài của Hoàng hậu và Hiền phi, thỉnh an cũng đến lúc giải tán.
Mà A Uyển càng cảm thấy Hiền phi không ổn, nếu không phải vẻ mặt và giọng nói lúc nãy không có biến hóa, A Uyển đều hoài nghi có phải Hiền phi còn tồn tại một nhân cách khác, hôm nay người tới ta đi với Hoàng hậu, Hiền phi không giống như lúc trước xem thường mọi việc, hôm nay lại là đang cực lực ẩn nhẫn lửa giận, nói những lời này cung nhân nghe qua, chủ tử lạnh lùng như vậy, trong lòng ngươi còn muốn đi theo nàng ta sao?
Hiền phi tạm thời không nói gì, A Uyển ra chủ điện, còn chưa bước khỏi Khôn Ninh cung thì Trần quý tần đã theo đuôi đến, đột nhiên ở trước mắt bao người quỳ xuống trước A Uyển, chặn đường A Uyển.
Đã quen nhìn Trần quý tần mỗi lần gặp mình đều vênh váo đắc ý, đột nhiên hạ thấp bản thân, A Uyển lại rất hoảng sợ, “Trần quý tần có ý gì, có chuyện gì đứng lên đi rồi nói.”
Không ít phi tần vừa bước ra khỏi Khôn Ninh cung thấy như vậy đều ghé mắt qua nhìn, thấy động tĩnh càng ngày càng lớn, Trần quý tần cũng không có ý định đứng dậy, “Uyển chiêu nghi nương nương, tất cả đều là lỗi của tần thiếp, tần thiếp hẹp hòi đố kị với ngài, ở trước mặt ngài bịa đặt sinh sự, thỉnh ngài cầu xin Hoàng thượng buông tha cho cha huynh của ta đi.”
A Uyển cười lạnh lùng, đối với lời này của Trần quý tần không biểu hiện gì, “Trần quý tần đây là đang uy hiếp Bổn cung sao? Nếu thật sự muốn cầu tình với Bổn cung, cần gì phải làm vậy ở trước cửa Khôn Ninh cung của Hoàng hậu nương nương, còn làm trò trước mặt các tỷ muội, nếu không hiểu nội tình, sẽ cho rằng Bổn cung muốn khi dễ ngươi sao?”
Âm lượng A Uyển nói không lớn không nhỏ, đủ để cho các phi tần đang tò mò đứng xem nghe rõ, Trần quý tần sắc mặt càng trắng hơn, hoa lê đái vũ, “Uyển chiêu nghi nương nương, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tần thiếp, nên cho dù là thiên đao vạn quả cũng là do tần thiếp gánh chịu, cầu xin Uyển chiêu nghi nương nương mau cứu phụ huynh của tần thiếp thôi.”
Nói, Trần quý trần quỳ rợp trên mặt đất, A Uyển thấy thể, sắc mặt càng lạnh, đang muốn nói, thì Đức phi giống như tìm được trò vui, mở miệng, “A Uyển muội muội, nếu Trần quý tần đã có lòng đến xin lỗi ngươi, không bằng ngươi hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho nàng ta lần này đi.”
Cười lạnh một tiếng, A Uyển đã hiểu rõ hai người này có ý đồ gì, kẻ hát người bè cũng thật tốt, đầu tiên là Trần quý tần luôn miệng xin tha thứ, kì thực muốn nói mình được cung chìu nên ngang ngược, thủ đoạn độc ác, mà Đức phi lại xuất hiện đúng lúc khuyên bảo, càng muốn mình ngã thật đau.
“Phụ huynh Trần quý tần tiết lộ việc quân cơ, dao động tâm của mấy vạn quân Đại Tề ở biên giới tây bắc, đến miệng Trần quý tần thì lại thành Bổn cung nhắm vào ngươi vậy? Đổi trắng thay đen như vậy, không bằng chúng ta đến gặp Hoàng hậu nương nương nhờ người phân giải xem sao?”
Quay đầu lạnh lùng nói với Trần quý tần đang quỳ trên mặt đất, A Uyển lại xoay người về phía Đức phi, “Đức phi tỷ tỷ thật là từ bi, chỉ là đối với thỉnh cầu của Trần quý tần, muội muội cũng không dám đáp ứng, tuy rằng muội không phải là nam tử, quốc gia có nạn nhưng lại không thể tự mình ra trận, nhưng nếu có kẻ tiểu nhân làm xằng làm bậy khiến lòng quân xao động đẩy Đại Tề vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, cái này, muội muội vẫn có thể phân biệt được, nếu lại vì chuyện này mà đi cầu xin Hoàng thượng, vẫn là ngài nên đi đi.”
Lời này của A UYển, đã đưa chuyện này lên đến trình độ an nguy của quốc gia, Đức phi cũng không thể nói gì nữa, về phần Trần quý tần, Hoàng thượng đã sớm nói với mình, Trần quý tần nói với mình chuyện nhị ca cùng Tể vương gia mất tích, là do phụ huynh của Trần quý tần nói ra, vốn dĩ là việc cơ mật, đâu đến lượt bọn họ tùy tiện nói cho phi tần ở hậu cung biết.
Liếc mắt nhìn Trần quý tần thương hại, bất quá là cha huynh bị miễn chức lưu đày mà thôi, nhớ rõ phụ huynh nàng có người trong quân ngũ, mới không ảnh hưởng đến phân vị của Trần quý tần, nàng ta hết lần này đến lần khác không biết sống chết, rõ ràng lại còn không biết điều, thực sự là đã ngại mệnh quá dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.