Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 113: Lam mực




Đại quân tây bắc thắng lớn trở về tất nhiên sẽ luận công ban thưởng, Tể vương gia đứng đầu cùng các kiện tướng đắc lực đứng trong Ngự Thư phòng, những mời này đều mới trở về từ nơi chiến trường nên trên người vẫn còn mang theo sát khí, thoạt nhìn trên mặt vẫn còn như đang giằng co.
Hoàng thượng tất nhiên sẽ không keo kiệt ban thưởng vàng bạc, dù sao lúc Tể vương gia trở về, ngoại trừ mang theo thư cầu hòa của Hách Đáp tộc, còn có vài xe vàng bạc châu báu, những chiến lợi phẩm này là do các binh tướng hợp sức mang sinh mạng để đổi về, phân chia cho bọn họ là chuyện hiển nhiên.
Hoàng thượng nhất nhất an bài cho những tướng lãnh này chức vụ ở trong kinh đô, mà những tướng lĩnh ở biên cương, ai chưa có vị hôn thê hay chưa lập gia đình sẽ ban hôn, những tướng lĩnh đã có gia đình thì sẽ có phí an gia, huynh trưởng của A Uyển cũng được phong làm tam phẩm tiên phong tố lĩnh, trong ngày thường sẽ là thủ hạ làm việc dưới quyền của Tể vương gia, không cần phải thượng triều.
Ban thưởng cho mọi người xong, sau khi Hoàng thượng cho bọn họ lui ra ngoài, chỉ giữ lại mỗi Tể vương gia, “Kể một chút đi, A Cát Nhĩ cùng ngươi có cái gì?”
Tể vương gia truyền mật thư về nói Hách Đáp tộc thay đổi thủ lĩnh, rất có thành ý bắt tay giảng hòa với Đại Tề, chung sống hòa bình, vì muốn biểu hiện thành ý, nên đưa con gái của mình là A Cát Nhĩ đến Đại Tề hòa thân.
Nói là nói như vậy, nhưng hôm qua Hoàng thượng thấy, ánh mắt của A Cát Nhĩ này từ đầu tới cuối không thể rời khỏi người của đệ đệ, sợ là tiểu cô nương nhà người ta đã để ý đệ đệ, cân nhắc tới lui, nếu đệ đệ không có cự tuyệt, có thể suy nghĩ đến.
Tể vương gia Tề Hành chi sắc mặc sửng sốt một chút, “A Cát Nhĩ này là do Hách Đáp tộc đưa tới để hòa thân, đâu có liên quan gì đến đệ.”
Tể vương gia mạnh miệng như thế càng làm cho Hoàng thượng hiểu rõ, trêu chọc hắn, “Hòa thân thôi mà, không nhất thiết phải tiến cung, trong cung vốn đã loạn lắm rồi, hôm qua trẫm còn tưởng đệ có ý với nàng ta, đệ đã nói như vậy, trẫm tìm một người trong hoàng thất có thân phận tương đương rồi tứ hôn cho bọn họ là được.” dù sao cũng là do Hách Đáp tộc đưa đến để hòa thân, vì muốn đình chiến giảng hòa, Hoàng thượng cũng sẽ không tùy ý tứ hôn làm ủy khuất nàng.
Tể vương gia do dự một chút, còn đáp, “Hoàng huynh định chọn ai?”
Hoàng thượng cười cười, “Trưởng tử của Khánh vương gia cũng không tệ lắm.”
Trưởng tử của Khánh vương gia này bằng tuổi với Hoàng thượng, đến nay vẫn chưa thành thân là bởi vì hắn đồng tính, căn bản không muốn thành hôn, bên ngoài còn nuôi nhiều tiểu quan (chắc là ‘thụ’ hay ‘công’ gì đó) mà, thanh danh của tên này truyền khắp kinh đô, làm gì có nữ nhi nhà lành nào dám gã cho hắn chứ?
Tể vương gia có chút nóng nảy, “Hoàng huynh, trưởng tử của Khánh vương gia thanh danh không tốt, mà còn có ‘long dương’ tốt, chỉ sợ người này không thích hợp.”
Hoàng thượng không thèm để ý khoát tay, “Không quan trọng, Khánh vương gia dâng tấu sớ nhiều lần thỉnh trẫm ban thưởng cho hắn một người vợ có thân phận cao một chút, trâm cũng có chút khó nghĩ, hiện tại A Cát Nhĩ nhập kinh thế nhưng lại rất đúng lúc nha.”
Nói, Hoàng thượng còn bảo Lý Đắc Nhàn lấy thánh chỉ mới, chuẩn bị viết chỉ tứ hôn, thấy thế cuối cùng Tể vương gia cũng không kiềm chế được, “Khoan đã Hoàng huynh, nói thế nào A Cát Nhĩ cũng là con gái của thủ lĩnh tộc Hách Đáp, nếu họ biết được ái nữ ở Đại Tề được gả cho người như vậy, sợ là sẽ khơi màu chiến tranh nữa thôi.”
Nói xong lý do còn tượng mô tượng dạng, Hoàng thượng cũng không ngừng lại, bắt đầu đặt bút, “Hiện nay Hách Đáp tộc nguyên khí đại thương, nếu muốn động thủ thì càng tốt, Đại Tề vừa chiến thắng tinh thần đang dâng cao, có thể thuận thế xông lên chiếm luôn cả lãnh thổ của Hách Đáp tộc.”
Mắt thấy Hoàng thượng vừa nói vừa viết thánh chỉ, đã sắp cầm đến ngọc tỷ rồi, Tể vương gia vội nói, “Hoàng huynh từ từ thôi, thần đệ nguyện thú A Cát Nhĩ.” (Lei: Bingo…lọt hố của anh Tề rồi nhóe Tể vương gia…chúc mừng anh đã vào tròng.)
“Hả?” âm cuối của Hoàng thượng thoáng lên cao, tựa hồ như có chút ngạc nhiên, “Đệ đệ không cần miễn cưỡng chính mình, trẫm đổi người khác là được mà, trẫm thấy Tư quận vương cũng không tệ, còn có trưởng tử của Trịnh thượng thư hoặc là Hàn Hà Lâm, muốn chọn một người thích hợp trong triều còn rất nhiều.”
Tể vương gia nghe vậy, sắc mặt ngày càng đen, Tư quận vương là một người góa vợ đã lớn tuổi, nhi tử cũng đã kết hôn hết cả rồi, còn mấy người kia đều không phải trong nhà hỗn loạn thì là tác phong bất chính, còn nói là một đám người ‘đầy hứa hẹn’ nữa, “Thần đệ không miễn cưỡng, này, xin Hoàng huynh hãy thành toàn.”
Lúc trước Tể vương gia còn chần chờ, chẳng qua là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi, còn tự cho là mình đối với A Cát Nhĩ chỉ là tình cảm huynh muội, nên không muốn làm trễ nãi nàng, nhưng những kẻ Hoàng huynh chọn để ban hôn thật sự là rất thảm hại, trong lòng Tể vương gia không muốn A Cát Nhĩ rơi vào hố lửa, dù sao thì mình cũng đã đến tuổi cưới vợ rồi, vừa không gặp được người thích hợp, mình cũng không bày xích chuyện cưới A Cát Nhĩ, vậy thì cứ thú nàng đi, không biết sau này có hối hận hay không nhưng chuyện đó để sau đi.
Hoàng thượng có được đáp án, giương miệng cười, “Khó có được lúc đệ có lòng muốn cưới vợ, trẫm sẽ giúp đệ chuẩn bị thật tốt. Hôm qua trẫm thấy A Cát Nhĩ cũng là người hiểu lễ nghĩa, đệ có thời gian rảnh thì dẫn nàng đi gặp mẫu hậu một chút đi, mẫu hậu nếu biết được đệ muốn thành hôn không biết sẽ cao hứng thế nào nữa.”
Hôn sự của Tể vương gia đã quyết định xong, nhưng hôn sự của huynh trưởng A Uyển cũng có vẻ hơi khó, xác thực như Hoàng thượng nói, không ít người muốn gã nữ nhi của mình vào Ôn phủ, nhưng xem xét cẩn thận, những người này nếu không phải thân thể không trọn vẹn thì cũng là thứ nữ trong nhà, thực sự không thể làm vậy, mà thân phận cũng không tương xứng.
Không đầy mấy ngày sau, thế nhưng lại có một tấu chương ngoài dự định thỉnh Hoàng thượng tứ hôn, A Uyển nghe xong cũng rất kinh ngạc, bởi vì người này chính là bạn khuê phòng của mình, Tương đại tướng quân bạn thân của phụ thân, tự nhiên thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho ái nữ của mình là Tương Vân Thấm với Ôn Trạch.
A Thấm là người sảng khoái hoạt bát, đương nhiên là chị dâu của mình thì thật tốt, nhưng mà căn cơ của nhà mình so với Tương gia mà nói, thật sự là không đáng để nói đến, chỉ là hành động này của Tương đại tướng quân, A Thấm có đồng ý không? Mặc dù là hôn sự của A Thấm có vấn đề, nhưng Tương gia vẫn không phải là có thể dễ trèo cao để vào.
Dù sao A Thấm cũng chưa từng gặp Nhị ca, nhưng A Uyển cũng có thể nhìn ra hai người không có điểm nào bất hòa, nếu đơn giản tứ hôn cho một đôi oán lữ (oán giận, bằng hữu, ý nói hai người không hợp), mà nam chính của đôi oán lữ này là ca ca của mình, nữ chính là bạn tốt, thật sự là được ít mất nhiều.
Hoàng thượng vỗ về bụng A Uyển, cười nói, “Lúc nàng có thai, không chỉ là dễ lộ tâm tình hơn, mà còn càng ngày càng thích lo nghĩ, yên tâm đi, trẫm đã hỏi qua, đây là ý của Tương cô nương, mà trẫm cũng đã lén hỏi qua huynh trưởng nàng không có ý từ chối, chỉ lo lắng thân thể mình không trọn vẹn sẽ ủy khuất Tương cô nương mà thôi, trẫm thấy chuyện này sẽ thành.”
Tương gia cũng gặp Ôn phủ rồi, hai nhà đối với chuyện này đều vui vẻ tác thành, nói về lý do tại sao Tương Vân Thấm đột nhiên muốn gã cho Ôn Trạch, thì chính là phải bắt đầu từ ngày đại quân tiến vào thành, lúc trước Tương Vân Thấm chỉ thấy Nhị ca Ôn gia là một người lỗ mãng chỉ đấu đá lung tung, tất nhiên trong lòng không có ái mộ, nhưng hôm đó lại nhìn thấy tư thế oai hùng của Ôn Trạch trên lưng ngựa, mặc dù không có một cánh tay, nhưng cũng không thể lấn át được khí khái nam nhi trên người được.
Nghe nói hôn sự của Ôn Trạch không thuận lợi thì Tương Vân Thấm đã tức giận, trực tiếp tìm phụ thân, biểu lộ chính mình muốn gã cho Nhị ca ca Ôn gia, Tương đại tướng quân cũng không khỏi cả kinh.
Tương Vân Thấm cũng nói, Nhị ca ca Ôn gia chỉ là mất đi một cánh tay mà thôi, cũng chẳng phải là tàn phế gì, lại còn ở chiến trường bảo vệ quốc gia, nữ nhi nhận thấy những tên công tử suốt ngày ăn chơi trách táng ngoài kia không thể sánh được với Ôn Nhị ca ca, nữ nhi nguyện ý gả cho anh hùng như vậy, lời này nói ra rất có khí phách.
Tương đại tướng quân suy nghĩ, quả thực là như vậy, tuy là Ôn phụ không đáng tin, nhưng trưởng tử Ôn gia tuổi trẻ tài cao, tác phong vô cùng tốt, vẫn chưa nạp thiếp thất, Ôn phu nhân cũng không làm khó dễ bọn họ, như vậy trái phải cũng là nơi tốt, gả con gái cho Ôn Trạch ngược lại cũng là lựa chọn tốt.
Sau khi A Uyển biết được đó là ý của Tương tỷ tỷ, tất nhiên là yên tâm, hôn sự của Nhị ca cuối cùng cũng định ngày đối với A Uyển chính là đại sự.
A Uyển thuận lợi thăng quan tiến chức, người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, mà Thừa Ân hầu phủ lại bắt đầu có mưa gió, Thừa Ân hầu mơ hồ cảm giác được Hoàng thượng đã phát hiện chuyện gì, nhưng lại không dám khẳng định, nếu Hoàng thượng biết được, khẳng định đã sớm động thủ rồi chứ không phải giống bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, nhưng quỷ dị như vậy cũng làm cho người ta càng nghĩ càng sợ.
Nhưng xem ra vẫn chưa đến mức nguy hiểm, trước mắt Thừa Ân hầu đang bị con trai Chu Quyết Minh của mình chọc giận, mát thấy Chu Quyết mình lưu luyến hoa lâu, lần trước vì một nữ nhân thanh lâu làm vợ cả té, dẫn đến sinh non, lần này còn quá đáng hơn, tranh đoạt với người khác, bị đánh gãy chân đuổi về Thừa Ân hầu phủ, thực sự là mất hết mặt mũi.
Mà nhìn đến Thừa Ân hầu phu nhân khóc ngày khóc đêm, Thừa Ân hầu cũng mắt điếc tai ngơ, đối với nghịch tử đó, Thừa Ân hầu đã sớm mất hết nhẫn nại, chỉ ba ngày, liền đưa một nữ tử từ bên ngoài về, mà nàng kia còn mang theo hai đứa con một trai một gái, nhi tử bên ngoài cũng đã mười một mười hai tuổi.
Vốn dĩ Thừa Ân hầu phu nhân còn đang khóc lóc chuyện nhi tử, mắt thấy trượng phu đưa ngoại thất về phủ, mà con cái cũng đã lớn như vậy không phải là đang tát vào mặt Thừa Ân hầu phu nhân vẫn còn sống sờ sờ sao? Thừa Ân hầu phu nhân nổi giận, nhào tới muốn đánh nàng kia, nhưng cánh tay bị Thừa Ân hầu hất ra, “Nếu không phải ngươi không quan tâm dạy dỗ tốt con trai, bây giờ bị đánh gãy chân sau này cũng vô dụng, ta sẽ đưa bọn họ về đây sao? Nàng vào đây cũng chỉ là thiếp thất, không ngại ngươi. Nếu ngươi nói chuyện này với Hoàng hậu nương nương, cẩn thận ta hưu ngươi!”
Nói là như vậy, như từ đó về sau, Thừa Ân hầu phu nhân sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, Thừa Ân hầu phu nhân cũng định dịu dàng, đâu ngờ rằng ngoại thất này thủ đoạn cao minh, ngày càng lụn bại, mơ hồ là đã leo lên đầu ngồi.
Trên đời này làm gì có bức tường nào chắn được gió dầu, Thừa Ân hầu phu nhân không nói, Hoàng hậu tất nhiên cũng có cách để biết, mẫu thân của mình bị một kẻ ngoại thất đè đầu cưỡi cổ, quả thật là không để mình vào mắt mà, mà phụ thân làm như vậy cũng làm cho Hoàng hậu lạnh tâm, lèn đưa mẫu thân ra khỏi Thừa Ân hầu phủ, an bài ở cạnh hoa viên đi.
Thừa Ân hầu nhiều lần đến cầu kiến đều bị Hoàng hậu cự tuyệt, không thể làm gì hơn là lén viết thư gửi cho Hoàng hậu, thề son sắt là nhận nữ nhân đó cũng vì con trai mà thôi, Chu Quyết Minh bây giờ đã vô dụng rồi, Thừa Ân hầu cũng vì tổ nghiệp của Chu gia nên mới đưa đứa con trai bên ngoài đó trở về, khẩn cầu Hoàng hậu hiểu.
Hoàng hậu cũng nhanh nhẹn, nói thẳng có thể giữ lại con trai nhưng nữ nhân đó và con gái phải đuổi đi, như vậy mới đưa Thừa Ân hầu phu nhân trở về, Thừa Ân hầu tất nhiên phải đáp ứng.
Mà A Uyển tất nhiên không hề hay biết những chuyện này, chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ thèm ăn lam mực, mà A Uyển cũng biết, năm này Câu Li không có tiến cống lam mực, lam mực ở biệt uyển của Hoàng thượng cũng không lớn, ăn hết Hoàng thượng sẽ không còn để ngắm, A Uyển lúc này rất khó xử.
Hoàng thượng hỏi hồi lâu, mới hỏi được tâm tư của nàng, lại nghe A Uyển giải thích, “Không phải là thần thiếp thèm, mà là hài nhi trong bụng thật sự muốn ăn, thần thiếp cũng không có cách nào.”
Thấy nàng khó khăn khuyên hài tử trong bụng, Hoàng thượng cười an ủi, “Dạ dạ dạ, ngày sau nếu là hài tử còn muốn ăn cái gì, nàng cứ nói thẳng với trẫm là được, trẫm không thể ủy khuất nàng cùng hài tử không phải sao? Cũng chỉ là con cá mà thôi.”
Sau cùng lúc nói xong câu này, Hoàng thượng còn cười đến có chút âm trầm, A Uyển không biết có phải mình đa nghi hay không, chỉ là ngày hôm sau trên bàn cơm có lam mực kho, hấp các loại làm cho A Uyển ăn thật thỏa mãn.
A Uyển cắn cắn chiếc đũa bất an nói, “Thần thiếp sẽ không ăn hết cá trong ao của người rồi chứ?” nhìn trên bàn bày nhiều món như vậy cũng không thể một hai con lam mực thì đủ.
Hoàng thượng lắc đầu, “Ăn sạch thì đã sao, nàng vui là được rồi, trẫm cũng không phải là không nuôi nổi nàng.”
Hoàng thượng một bộ “Nàng là quan trọng nhất” theo ý A Uyển.
Cũng cùng lúc đó, hồ cá trong Thừa Ân hầu phủ, trong một đêm tất cả cá đều ngửa bụng, những loài cá quý đều chết hết, thật sự là có chút quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.