Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 22: Tình cờ gặp châu tần (2)




Nhưng mà bóng gió nhắc lại chuyện này rõ ràng là đang giẫm lên nỗi đau của Châu tần, nếu lúc ấy nàng không nghe lời xúi giục của kẻ khác thì hiện tại dù thế nào thân phận của nàng cũng là nhị phẩm, sao lại trở thành một phi tần ngũ phẩm. Lời này của A Uyển chính là đang xát muối vào vết thương của nàng ta.
Châu tần thẹn quá hóa giận liền vung tay lên muốn tát A Uyển, nhưng thị nữ sau lưng liền ngăn cản:”Chủ tử không thể, người đã quên lời dặn của Hoàng hậu nương nương rồi sao?” Tỳ nữ này là Thị Nguyệt, trước kia là đại cung nữ ở bên cạnh Hoàng hậu, nhưng vì Hoàng hậu xem trọng muội muội của mình, không muốn nàng gây ra họa gì nên cho Thị Nguyệt theo bên cạnh Châu tần, lại vừa đúng lúc ngăn chặn hành vi lỗ màng của Châu tần.
Châu tần trái lại không nghe lọt tai, cánh tay vẫn giơ cao như trước, nhưng mà vì sự ngăn cản của Thị Nguyệt mà chần chừ. A Uyển lạnh lùng nhìn, cũng không lùi lại, nếu cái tát này giáng xuống mặt nàng, thật tò mò Hoàng hậu sẽ thu xếp như thế nào đây?
“Chủ tử, không thể động thủ a! Ngài đừng quên những lời giáo huấn của Hoàng hậu nương nương!” Thị Nguyệt thật sự là tận tâm tận lực nhưng sau khi hầu hạ bên cạnh Châu tần nàng phát hiện không thể phát huy tinh thần của mình được rồi, nếu cứ không nghe lời nàng, Châu tần trước sau cũng sẽ làm ra những chuyện không hợp thân phận.
Uyển quý nhân không phải là một phi tần đơn thuần mà nàng còn đang chiếm được sủng ái sủa hoàng thượng, cái tát này mà đánh xuống thì không biết hậu quả sẽ như thế nào đây? Chủ nhân còn chưa được thị tẩm mà lại thô lỗ với Uyển quý nhân, thật sự là chỉ có hại chứ không có lợi. Nhưng chủ tử lại không nghĩ đến hậu quả, nếu gây họa thì hoàng hậu nương nương sẽ phải giúp nàng thu thập cục diện rối rắm này. Mà hoàng hậu nương nương lại không nỡ phạt muội muội của mình, cuối cùng vẫn là nô tài như nàng phải chịu phạt thay, bất kể là vì trung thành với hoàng hậu nương nương hay là vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, Thị Nguyệt cũng nhất định phải ngăn cản Châu tần.
May mà Châu tần vẫn còn nhớ đến sự uy nghiêm của hoàng hậu, chậm rãi hạ tay xuống nhưng thái độ vẫn kiêu căng mở miệng: “Hừ, chỉ là một quý nhân thôi, không nên làm bẩn tay của ta, mà thôi, ta cũng không muốn so đo với ngươi, để tỳ nữ này của ngươi quỳ hai canh giờ ở đây là được rồi.”
Vô cớ gây sự lại ra vẻ là đang ban ơn, A Uyển cũng không có ý định nhẫn nhục chịu đựng: “Châu tần tỷ tỷ thật là thích nói đùa nha, nói đùa mấy lần, tỳ nữ này của tỳ thiếp vẫn chưa phạm phải sai lầm gì, cho dù có sai, ta cũng sẽ dạy dỗ lại thật tốt, không nhọc lòng Châu tần tỷ tỷ lo lắng.”
Ở trước mặt nàng mà dám khi dễ người của nàng, tưởng là nàng chết rồi phải không?
Không nghĩ đến A Uyển dám cãi lại mình, trước kia những phi tần khác bước ra cửa muốn tránh phiền phức phải cung kính với nàng ta, bảo sang đông ai dám qua tây? A Uyển này vẻ ngoài yếu đuối, cứ tưởng nàng là người nhu nhược, lại làm cho Châu tần tức giận nói không nên lời:” Ngươi…Ngươi…Ngươi thật to gan, dám cùng bản tần tranh luận?! Cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi, Uyển quý nhân đây là muốn đối nghịch với bản tần sao?”
Thanh Sam mang làn hoa bên cạnh nghe vậy, không muốn chủ tử bị liên lụy, liền nhỏ giọng nói với A Uyển: “Chủ nhân, nô tỳ da thịt dày, cho dù quỳ hai canh giờ cũng không sao, người không thể vì nô tỳ mà bị liên lụy.”
A Uyển mặc dù cảm động Thanh Sam trung thành, nhưng mà Thanh Sam ở phương diện này vẫn chưa nghĩ thông suốt, vấn đế ở đây không phải là bị phạt quỳ, nếu lúc này nàng hạ mình nhân nhượng Châu tần, chuyện A Uyển nàng nhu nhược không thể che chở được cho tỳ nữ sẽ truyền ra ngoài, cả năng lực để bảo hộ nô tài của mình cũng không có, sau này trong cung còn có ai muốn một lòng theo nàng?
“Tỳ thiếp không dám, chỉ là dạy dỗ tỳ nữ của chính mình chuyện này không thể để Châu tần tỷ tỷ thay ta nhọc lòng được.” Nếu nàng thật sự để cho thiếp thân tỳ nữ quỳ ở hoa viên hai canh giờ, chỉ sợ chưa đầy một khắc đồng hồ trên dưới trong cung đều biết chuyện này, vạn nhất thuận theo ý của Châu tần, sau này kẻ khác cũng học theo nàng ta, nàng sao có thể tiếp tục lăn lộn ở trong cung?
Chỉ có điều, thứ Châu tần am hiểu nhất chính là dùng thân phận để ép người, nàng không có thân phận, không sao, có một tỷ tỷ là hoàng hậu là được.
Châu tần chỉ vào A Uyển:” Uyển quý nhân, ngươi đã nhất định đối nghịch cùng bản tần, hừ, ta liền thành toàn cho ngươi. Uyển quý nhân ngươi trước mặt mọi người chống đối ta, phải bị tội gì, quỳ xuống!”
A Uyển bình tĩnh nhìn Châu tần dạt dào đắc ý, một chút tâm tình cũng không lộ ra: “Tỳ thiếp tự nhận từ đầu đến cuối đối Châu tần tỷ tỷ đều là cung kính lễ độ, không có sai lầm. Tỷ tỷ nếu là vô cớ sanh sự, thứ cho tỳ thiếp không thể phụng bồi.”
Châu tần tất nhiên là chưa từng gặp qua người nào phách lối với nàng như vậy, nhất thời liền chỉ vào A Uyển: “Lẽ nào ngươi không sợ bản tần sẽ đem việc này báo lại với Hoàng hậu nương nương?”
Lại là chiêu này? Hoàng hậu phạt nàng thì sao? Chẳng qua là cấm túc hoặc là phạt nàng chép sách mà thôi, nhiều lắm thì thu lại thẻ bài, mặc dù nàng không muốn cùng hoàng hậu trở mặt, nhưng nếu hoàng hậu thật sự không biết phân biệt thị phi như vậy, sớm vạch rõ vẫn tốt hơn.
A Uyển nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo Thanh Sam không nên có bất kỳ động tác gì, cũng không đáp lời Châu tần, chỉ là xoay người định dẫn cung nhân môn quay về tẩm điện, Châu tần trừng mắt há hốc mồm nhìn đoàn người, cũng chưa từng nghĩ qua những thủ đoạn của nàng đối với A Uyển lại không hề có uy lực.
Đi được vài bước, A Uyển tựa hồ là nhớ tới cái gì, quay đầu lại thản nhiên cười với Châu tần: “Tỳ thiếp đây là hồi cung chờ bị phạt, Châu tần tỷ tỷ hẹn gặp lại.”
Nói xong liền rời hoa viên cũng không quay đầu lại, lưu lại đoàn người của Châu tần đứng ở trong vườn thật lâu cũng không có phản ứng.
***
Vừa vào trong tẩm điện, Thanh Sam rất là lo sợ bất an, biểu tình rầu rĩ tựa hồ như Hoàng hậu nương nương lập tức cho người đến bắt A Uyển đi.
A Uyển ngồi ở tháp thượng nhấp một ngụm kim kết mật trà, a tay nghề của Bạch Lộ vẫn không đổi, chính là mùi vị này, A Uyển rất là thích. Chỉ là bộ dạng của Thanh Sam thật sự là nhiễu loạn tâm tình của nàng, A Uyển cảm thấy nếu không trấn an nàng ta, ngày mai Thanh Sam liền mang bộ mặt với hai mắt gấu mèo hầu hạ nàng.
Tiện tay đặt mật trà trở lại khay, liền vẫy tay với Thanh Sam bảo nàng đến gần: “Thanh Sam đừng lo lắng nữa, sự tình sẽ không xấu đi đâu, chỉ cần hầu hạ ta cho tốt thôi, còn lại không nên bận tâm.”
Mặc dù A Uyển nói vậy, nhưng Thanh Sam thực sự vẫn không an tâm, trước đây đã có rất nhiều phi tần từng bị như vậy: “Chủ tử, kỳ thực nô tỳ quỳ cũng không phải chuyện quan trọng, chủ tử người hà tất đối đầu với Châu tần ?”
A Uyển lắc đầu cười: “Thanh Sam ngươi còn quá non nớt đi, đối với việc tranh đấu của nữ nhân vẫn còn thiếu hiểu biết. Ngươi nghĩ Châu tần phạt ngươi quỳ chỉ là muốn xả giận thôi sao?” Đương nhiên, cũng có khả năng suy nghĩ của Châu tần đơn giản, ý định muốn như vậy. Nhưng những người khác cũng sẽ không nghĩ đơn giản như vậy.
Nhìn bộ dáng mê man của Thanh Sam, A Uyển lại tiếp tục nói: “Nếu hôm nay ngươi thật sự ở trong hoa viên quỳ hai canh giờ, những phi tần khác sẽ nhìn chủ tử của ngươi như thế nào? Bây giờ quỳ chỉ sợ là sau này chúng ta không thể an tâm mà ở Kinh Hồng điện. Mà thôi, ta đã giải thích với ngươi nhiều như vậy, nếu vẫn không hiểu, thì hỏi Bạch Lộ đi.”
Thanh sam cái hiểu cái không gật đầu, đại thể trước tiên cũng có thể hiểu việc này có vẻ không đơn giản như vậy, nhưng mà chỉ cần là chủ tử đã quyết định, các nàng là nô tài liền tuân theo.
Chuyện A Uyển gặp Châu tần ở hoa viên chưa được vài khắc liền truyền khắp trong cung, sinh hoạt ở hậu cung mặc dù không lo ăn uống mà còn được xưng tụng là nơi xa hoa, nhưng phương thức tiêu khiển của các nữ nhân hậu cung cũng thật ít ỏi mờ nhạt đi, nếu không phải uống trà ngắm hoa thì là chơi cờ xem kịch vui, lúc này những tai mắt đông đảo trong hậu cung cũng không chỉ thỏa mãn tranh đấu của các nữ nhân mà còn có có thể thu thập chuyện bát quái để các nàng tiêu khiển.
A Uyển bình tĩnh ở thư phòng chờ xem Hoàng hậu nương nương giải quyết việc này như thế nào, nàng tin tưởng Châu tần nhất định là người nói được thì làm được, xem thời gian lúc này cũng nên cáo trạng xong rồi, kỳ quái là làm sao mà ý chỉ xử phạt A Uyển còn chưa tới.
A Uyển liếc nhìn vài quyển sách ít ỏi trên kệ, nếu không phải là giáo huấn nữ tắt thì là Hoàng thượng đại nhân ban thưởng tới bí hí đồ, không khỏi nhớ tới một phòng đầy du ký, thoại bản ở nhà, chỉ tiếc là không thể mang vào cung, đó là do các ca ca thiên tân vạn khổ mới tìm thấy.
Tâm tư A Uyển không khỏi nhớ tới mẫu thân cùng các ca ca ở nhà, tiến cung gần hai tháng, vội vàng thị tẩm vội vàng làm cho Hoàng thượng nhớ kỹ mình vội vàng ứng phó những chuyện do phi tần thêu dệt vội vàng sinh bệnh, nhưng lại chưa từng nhớ đến mọi người ở nhà hiện tại sống như thế nào? Nương lâu như vậy không thấy nàng nhất định là nhớ nàng muốn chết đi?
Hiện nay cũng gần thi Hương, nàng nhớ đại ca chính là muốn có công danh thành đạt trước sau đó mới thành gia, bây giờ không biết như thế nào? Nhị ca trước nay tập võ thì cùng các sư huynh luận bàn đến thương tích đầy mình mới bằng lòng bỏ qua, cũng không biết có chút tiến bộ nào không? Tam ca ở Giang Nam cùng cậu kinh thương tất nhiên là thông minh lanh lợi, chắc là không quá lao tâm lao lực đi?
Về phần phụ thân, haiz, không nên quan tâm, chắc là đang nghĩ sao việc nàng tiến cung sao còn chưa phát huy tác dụng giúp cho lão thăng quan phát tài đi. Những đệ đệ muội muội họ hàng khác dĩ nhiên là không ở trong phạm vi quan tâm của nàng.
Nhất thời không khí trong thư phòng liền trầm xuống , A Uyển đang ngây ngốc suy nghĩ, thì Bạch Lộ bước vào bẩm báo, đại cung nữ Liên Nguyệt bên cạnh Hoàng hậu nương nương cầu kiến.
Đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu tất nhiên không thể so sánh với những cung nữ bình thường khác, mặt mũi có khi còn cao hơn những phi tần nhỏ bé không được sủng ái. A Uyển sửa sang lại quần áo rồi đến đại sảnh, không ăn mặc trang phục lộng lẫy tiếp thụ giáo huấn, thế nhưng A Uyển lúc này lại một thân trang phục tinh tế, liếc nhìn chính mình trong gương A Uyển không thể không thừa nhận, người thật sự là phải dựa vào quần áo.
Nàng mặc váy dài màu xanh thêu viền tím ở chân váy, vừa tinh tế vừa có thể giấu đi vẻ ngây thơ vốn có, nhất thời liền lộ ra khí chất thanh cao.
Liên Nguyệt lưng thẳng tắp chờ ở đại sảnh, thật không hổ danh là người bên cạnh Hoàng hậu, nhất cử nhất động đều rất có cốt cách. Nhìn thấy A Uyển, Liên Nguyệt liền vấn an nàng. A Uyển liền cười bảo nàng không cần đa lễ, thong thả hỏi thăm mục đích chuyến đi lần này của Liên Nguyệt.
Quả nhiên là người đã trải qua sự dạy dỗ của Hoàng hậu nương nương, hành sự lưu loát sảng khoái, Liên Nguyệt mang quà của Hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị đưa tới, nói là thay Châu tần xin lỗi A Uyển, Châu tần luôn luôn nói chuyện không giữ miệng, nếu như có đắc tội xin A Uyển rộng lòng bỏ qua.
Tầm mắt A Uyển dừng lại trên lễ vật quý giá, hành động lần này của Hoàng hậu nương nương chính là muốn dàn xếp ổn thỏa trước, tặng một phần lễ vật để ta nể mặt nàng, bất quá A Uyển cũng chân không phải là không thức thời, hoàng hậu đã cho A Uyển một chút mặt mũi, nàng tất nhiên sẽ không cùng hoàng hậu đối đầu.
Tuy là nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cùng hoàng hậu vạch mặt, nhưng hành động lần này của hoàng hậu làm cho A Uyển thật là thoải mái. Liền vui vẻ nhận lấy, còn nói là Châu tần thật tốt, bảo Liên Nguyệt mang lễ vật cất đi.
Hiện thực ở hậu cung là như thế, nếu vài ngày trước A Uyển không được sủng ái, chỉ sợ lúc này đã sớm chịu phạt, làm gì có cơ hội nhận được lễ vật?
Xem ra có được sủng ái vẫn tốt hơn, ngẫm lại thời gian Hoàng thượng đến Kinh Hồng điện cũng sắp được một tháng rưỡi, mặc dù là phi tần được sủng hạnh nhưng cũng đã là chuyện của vài ngày trước đó rồi, gần đây vùng Tây Bắc có biến động Hoàng thượng cũng đã hơn nửa tháng không có đến hậu cung, suy cho cùng A Uyển cảm thấy Hoàng thượng vẫn là nên dành thời gian chuyên tâm chính sự hơn là đến chỗ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.