Làm Thịt Thỏ Con

Chương 10: Thời gian suy nghĩ (H)




Anh ôm cô ngủ tận tới khi trời tối, bỏ qua luôn bữa cơm tối. Khi Diệp vừa thức dậy phát hiện bụng mình kêu thành tiếng lớn, cô lập tức ngó đầu sang người đang nằm bên cạnh sợ anh nghe thấy. Chẳng ngờ anh đã thức từ lâu, còn đang nhìn ngắm cô từ bao giờ.
Anh thuận tay sờ lên cái eo quyến rũ của cô, dịu dnagf hỏi: “Em đói rồi à? Thực xin lỗi.”
Cô không hiểu anh vừa xin lỗi chuyện gì, nhưng cô chưa kịp đáp lại đã thấy cánh tay của anh di chuyển xuống dưới, không báo trước đâm hai ngón tay của anh vào trong nhuỵ hoa của cô thăm dò, một tay khác xoa bóp bầu ngực căng tròn của cô khiến cô phát ra tiếng rên rỉ yêu mị: “Ưm… anh… anh làm gì thế… a…”
“Anh thực đói.”
Và anh đem cô ăn sạch thêm một lần, khiến cô gần như kiệt sức nằm thõng trên giường. Sau đó anh bế cô vào trong buồng tắm giúp cô xoa nắn một hồi, tắm lâu thật lâu sau đó mới buông tha cô. Toàn bộ quá trình khiến cô mãi xấu hổ không thôi, nhưng quả thực cô không còn sức để cử động nữa.
Anh đề nghị tới nhà hàng trong khách sạn ăn, Diệp lo lắng đáp: “Hay là anh đưa em về đi? Để người khác thấy anh ở cùng em… không tốt.”
“Có gì mà không tốt?”
“Anh… vì anh là tổng giám đốc. Em chỉ là nhân viên.”
Đăng véo mũi cô, hờn dỗi nói: “Em nghĩ ngày mai em còn cần phải đến làm sao? Em rõ ràng đã là người yêu của anh rồi.”
“Người yêu?” Cô mở lớn mắt nhìn anh, cũng không ngờ anh sẽ cho cô một cái danh phận. “Nhưng đó là công việc của em. Em không muốn phải dựa vào người khác.”
Phụ nữ thời nay nhất định phải dựa vào bản thân mình, bởi một khi đã dựa dẫm vào người khác, tới lúc bị ruồng bỏ thì hai tay sẽ chẳng còn lại gì. Đạo lí này anh cũng hiểu, và biết rằng đó là lí do cô gái xinh đẹp quyến rũ như cô vẫn một mực làm những công việc đứng đắn, nhưng anh không thể nào nghĩ đến cái ngày mình sẽ rời bỏ cô gái này.
Anh nhìn cô, chân thành nói: “Nhưng anh thật không muốn để em ở ngoài. Cánh đàn ông lúc nào cũng sẽ nhìn em hau háu, như anh vậy.”
Cô cắn môi, lại nhớ đến những người đàn ông quấy rối mình ở chỗ làm, hoặc kể cả những người chỉ từng nói chuyện với mình vài lần. Ánh mắt họ chỉ nhìn xuống ngực cô, không nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh xoa đầu cô: “Cuộc sống của em hẳn sẽ không dễ dàng gì, vì em xinh đẹp như vậy… lại còn quá hiền lành, rất dễ bị bắt nạt.”
Cô chỉ biết cúi đầu, vì anh nói đúng.
“Nhưng em vẫn muốn tiếp tục công việc ở đây.” Diệp ngẩng đầu nói. Có thể điều này sẽ khiến nhiều người không tin, nhưng cô yêu thích công việc được gặp gỡ rất nhiều khách ngoại quốc trong nhà hàng. Vì là nhà hàng cao cấp nên đa phần sẽ rất lịch sự, thi thoảng sẽ nói chuyện với cô và kể cho cô về hành trình của họ, tại sao họ đến đất nước này để du lịch, và một số điều thú vị trong cuộc sống trong văn hoá ở đất nước của họ. Vì lẽ này mà cô rất thích đi du lịch.
“Được, anh sẽ để em tự do. Nhưng nếu có gì đó không tốt em lập tức phải nghỉ việc.”
“Vâng. Hiện tại… em có thể về nhà không?”
“Em muốn rời khỏi anh?”
“Thực ra… bạn em… cô ấy bị bệnh. Hôm qua em đã hứa lúc đi làm về sẽ mua thuốc cho cô ấy. Nhưng hôm qua thậm chí em đã không về…” Điều cô nói là một phần của sự thật.
Về tình về lí đều phù hợp, nhưng Đăng thực không muốn để cô rời xa mình một chút nào nên gắng tìm một lí do nào đó để giữ cô lại: “Thật sự là vì bạn em chứ? Anh có thể xem em đã mua thuốc gì không?”
Trái tim Diệp nảy lên một hồi căng thẳng, mắt vô thức nhìn về phía túi xách của mình một cách lo lắng: “Đấy là… bạn em bệnh khó nói. Em không cho anh biết được.”
Anh cười: “Anh đâu có am hiểu gì về thuốc chứ? Xem nhãn của nó anh đâu biết được là loại thuốc chữa bệnh gì.”
Nói xong anh rất tự nhiên đi tới lấy chiếc túi xách của cô, mở ra và bắt đầu tìm kiếm. Diệp muốn đứng dậy giật lại túi xách nhưng vì cử động quá mạnh mà phần giữa hai chân truyền tới cảm giác đau xót, ngã ngồi xuống giường. Còn Đăng thì lấy được trong túi ra một chiếc que thử thai.
“Em… em có sao?” Anh nhìn cô, biểu cảm trộn lẫn giữa ngạc nhiên cùng bối rối.
“Không phải mua cho em. Là mua cho bạn của em dùng.” Diệp lập tức giải thích.
Lắp ráp tất cả các sự kiện với nhau thì anh cho rằng khả năng chiếc que thử thai này thuộc về cô thật quá lớn. Nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói: “Làm cách nào để em chứng minh đây?”
“Em… em có thể gọi điện cho cô ấy.”
Vậy là cô gọi điện cho Trâm thật, bật loa ngoài cho anh cùng nghe. Sau đó anh tin cô nhưng vẫn nhắn nhủ với cô: “Nếu em thực sự có thì tuyệt đối không được giấu anh.”
“Vâng…”
Vậy là anh đưa cô về nhà, trên đường không quên ghé qua cửa hàng mua cho cô rất nhiều đồ ăn: “Hôm nay không thể đưa em đi ăn, nhưng chúng ta còn rất nhiều thời gian, phải không?”
Đột nhiên có một người đàn ông quan tâm yêu chiều như vậy khiến Diệp không quen cho lắm, chỉ biết lặng lẽ gật đầu.
Đăng giúp cô xách hai túi đồ ăn siêu lớn đến tận trước cửa, không quên dặn dò: “Ngày mai đến ca làm của em anh sẽ tới đưa em đi.”
“Vâng.”
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn tạm biệt, nhìn cô đóng cửa một lúc sau mới chịu rời đi.
Trầm thấy Diệp về thì ào ra đón: “Diệp! Nay đi làm về sớm thế?”
Tất nhiên cô không thể kể chuyện có người đàn ông tới đưa cô đi từ ngay đầu ca làm, sau đó triền miên cùng người ấy tới tận tối muộn được: “Có chút chuyện. Cậu ăn gì chưa? Ở đây có chút đồ ăn…”
Trâm nhìn toàn đồ ăn của các hãng cao cấp mà khó hiểu: “Gì đây? Hoa quả nhập khẩu, còn những loại bánh trái đắt tiền này nữa… Cậu mới phát tài à?”
“Được người ta tặng.” Diệp lúng túng giải thích.
“Người ta nào mà mặt đỏ au thế?”
“Đâu… đâu có ai. Còn nữa, đây là que thử thai của cậu.”
Trâm ồ một tiếng: “Suýt nữa thì quên mất cái này. Phải đi thử luôn mới được.”
Diệp thở phài vì thoát được sự chất vấn từ cô bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.