Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 12: Ra Tay Cứu Giúp




Dựa theo hắn biết, vị trưởng bối gia tộc Dương gia kia tu ra kiếm khí, chính là sau hai mươi năm mới ở dưới đại bi lĩnh ngộ, điều này là chính Dương Khiêm nói cho bọn hắn nghe.
Hiện tại Dương Khiêm sắp lĩnh ngộ ra kiếm khí, chỉ mới hai mươi tuổi đã sắp lãnh ngộ ra kiếm khí, há có thể không khiến hắn vừa kinh ngạc vừa hâm mộ?
Xoạt!
Một ánh kiếm óng ánh xẹt qua, xác minh thật giống như Trần Vũ nghĩ, nguyên bản Dương Khiêm bị ép vào tuyệt cảnh, lại sử dụng ra kiếm pháp khiến người thán phục.
Càng khiến người ta thán phục là, một kiếm này vung qua, không ngờ có một ánh kiếm phối hợp, thật giống như hắn đồng thời vung ra hai kiếm.
Không phải hai kiếm, mà ánh kiếm thứ hai chính là... Kiếm khí!
Phốc!
Ai cũng không ngờ Dương Khiêm có thể đột nhiên đánh ra kiếm khí, một tên đối thủ của hắn nhất thời trúng chiêu, kiếm khí xẹt qua, vai trái của người kia lập tức bắn ra huyết hoa.
- Tốt lắm!
Tinh thần của hai người Hà Nguyên đều đại chấn, nhưng thân hình của Dương Khiêm lại lảo đảo, chân khí của hắn đã sớm tiếp cận khô cạn, một kiếm cuối cùng này là hắn tuyệt vọng, phẫn nộ đánh ra, không nghĩ tới lại hình thành kiếm khí.
Nhưng hắn đã vô lực tái chiến, tay phải buông xuống, hầu như không nắm nổi thanh kiếm.
- Dương Ca!
Tô Tuyết Nhi hét lớn, chạy lại đở Dương Khiêm lên, nàng không có mù, nên cũng nhận biết được tình cảm mà Dương Khiêm dành cho mình, thấy hành động của Dương Khiêm làm tâm hồn nhi nữ của nàng rung động.
- Ta không sao!
Dương Khiêm cắm chui kiếm xuống đất, dựa vào chịu lại, không cho mình ngã xuống.
- Đại ca, tiểu tử này lại tu ra kiếm khí, không thể lưu!
Một tên kêu lên.
Lão đại của bốn người này là đại hán lông mày rậm, tay trái thiếu hai ngón tay, hắn gật gật đầu nói:
- Sau này hắn sẽ trở thành họa lớn, bây giờ tranh thủ hắn còn yếu chúng ta làm thịt hắn, về sau chúng ta sẽ ít đi chút phiền phức.
- Khà khà, bốn con dê béo này, mỗi người thêm chút tiền chuộc, vẫn có thể bù lại được.
- Nói không chắc thi thể cũng có thể đổi ít kim tệ.
Ba người ngươi một lời ta một câu, ngoại trừ vừa mới đầu bị Dương Khiêm đánh ra kiếm khí dọa sợ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, dù sao thực lực của bọn họ chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
- Các ngươi đi nhanh, ta yểm hộ các ngươi!
Dương Khiêm trầm giọng nói, ra sức giơ trường kiếm trong tay lên, ánh mắt kiên quyết.
- Chà chà, sức mạnh của ái tình thực là vĩ đại, ha ha.
Tên lão đại cười lớn, khinh bỉ khi thấy tình cảnh trước mặt đang diễn ra.
Trần Vũ thầm khen, không biết đến bao giờ mình đạt được đến như vậy, lần trước hắn đã nhìn ra, Dương Khiêm yêu thích Tô Tuyết Nhi, trước đó có thể tu ra kiếm khí, e sợ cũng là lo lắng người yêu bị thương, gặp phải bất trắc, mới sản sinh tâm tình cực đoan.
Đương nhiên, tâm tình cực đoan cũng không phải điều kiện tất yếu hình thành "Khí", chỉ là ở tình huống như vậy, thông thường nhân loại sẽ bùng nổ ra tiềm lực trong thân thể, có chút người thiên tư đủ cao, liền có thể nắm giữ "Khí".
Hắn thấy tình cảnh trước mắt không khả thi, nên muốn đi ra giúp bọn họ, tuy hắn đánh không lại, nhưng hắn có Độn Phù. Trong đầu hắn liền sinh ra kế hoạch làm anh hùng.
- Ta tới đây!
Trần Vũ hét dài một tiếng, tung người bay ra.
Ạch!
Không ngờ trong lúc hắn muốn làm anh hùng bay ra, vô tình vắp phải gốc cây, làm hắn đập mặt thẳng xuống đất, làm tất cả mọi người giật mình nhìn lại.
- Ha ha ha, cười chết ta mất, cười chết ta mất, nguyên lai là một vị anh hùng muốn ra tay cứu giúp ư! Ha ha ha...
- Ha ha ha...
Tên lão đại ôm bụng cười như điên, nước mắt chảy tè le, nhìn sang Trần Vũ, hắn là lần đầu trong đời gặp được chuyện bi hài như thế, nào có anh hùng thảm như hắn, mấy tên khác cũng như vậy đều ôm bụng cười chảy nước mắt.
- Nhục chết ta mất!
Trần Vũ chửi ầm trong bụng, vì kế hoạch làm anh hùng của hắn đã thất bại, đã vậy còn bị đối phương cười cho thối mũi.
- Haizzz... Lần sau ta phải tính toán kỹ lại mới được, mất hết thể diện rồi!
Trần Vũ thầm cười khổ, sau đó lòm còm bò dậy, phủi phủi đất cát trên người, cười duyên nhìn tất cả mọi người xung quanh, dơ cao tay chào tất cả mọi người, nói:
- Ta không làm phiền mọi người chứ!
- Trần Vũ!
Ba người Dương Khiêm vừa thấy, đầu tiên là vui mừng, tiếp theo lại thất vọng. Bởi vì lúc trước Trần Vũ chỉ là Tụ Khí Cảnh tầng bốn, tới nay mới hơn sáu tháng, chẳng lẽ đối phương còn có thể đột phá Ngưng Khí Cảnh tầng bốn sao?
Vì dù cho là Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, cũng không thể là đối thủ của ba tên đó được, đây chỉ là suy nghĩ viễn vọng mà thôi, căn bản không thể thành hiện thực được!
Bọn họ nhìn ra xung quanh, muốn tìm một bóng người nào khác, nhưng khiến bọn họ thất vọng, chỉ duy nhất một mình Trần Vũ.
Sau đó Trần Vũ quay sang nhìn bốn người quen, khuôn mặt tiếu dung, nói:
- Các ngươi sao lại thảm như thế!
- Tiểu tử, ngươi là ai? Sao lại dám xía vào chuyện của chúng ta!
Tên lão đại không cười nữa, nhìn Trần Vũ quát, ánh mắt có chút đề phòng, tuy đối phương chỉ là Tụ Khí Cảnh tầng bốn, anh hùng rơm, nhưng hắn lo lắng sợ đối phương có người tiếp viện theo sau.
- Ngươi bị ngu à, khai tên ra để ngươi tới nơi truy sát ta àh! Bổn thiếu gia đẹp trai chứ không bị ngu như các ngươi!
Trần Vũ trầm ngâm từ tốn, mặt trào phúng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.