Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 51: Trương Gia Đại Hỷ




- Ngươi ngàn vạn không nên phụ lòng cha hi vọng!
Trần Hạo nhìn về phía Trần Lâm nói.
- Hài nhi minh bạch!
Trần Lâm phù phù quỳ xuống, nặng nề dập đầu.
Từ trong tay Trần Hạo tiếp nhận Ngưng Khí Đan, Trần Lâm hơi ngửa đầu, ừng ực, đem đan dược nuốt xuống.
...
Mọi người nghỉ ngơi qua ngày hôm sau thì Vương gia cũng đến bái kiến.
Trong đại sảnh Trần gia hai người khí tức trầm ổn, bầu không khí không khác gì so với hôm qua.
- Không biết Vương huynh đến tìm ta có chuyện gì?
Trần Thiên Hàn thần sắc có chút phức tạp hỏi khi nhìn thấy tâm trạng của Vương Mạc không như bình thường.
- Trương gia lần này quá lắm rồi, liên tục cho người đến phá các cửa hàng sinh ý của ta, còn đánh bị thương hai tên thị vệ, hiện tại sống cũng là một phế nhân.
Vương Mạc đập bàn một cái, một cỗ khí tức lạnh buốt truyền ra.
- Vương huynh cũng bị Trương gia phá rồi sao, ta cũng vậy, Trương gia cho người sang phá cửa hàng của chúng ta, cũng đánh tàn phế bốn tên thị vệ.
Trần Thiên Hàn khuôn mặt trầm xuống.
- Trương gia lần này có ý định thâu tóm tất cả gia tộc, định làm đại gia tộc trong Nam Lĩnh Thành này rồi, kể cả Thành Chủ cũng bị bọn hắn uy hiếp.
Vương Mạc lớn tiếng nói.
- Cái gì, kể cả Thành Chủ cũng bị uy hiếp sao! Chuyện này sao có thể xảy ra được, không thể nào, không thể nào!
Trần Thiên Hàn đứng phất dậy, như không tin những lời mình vừa nghe thấy, không ngừng lẩm bẩm.
Thành Chủ thực lực thế nào Binh Khí Cảnh đỉnh phong, nhưng sau đợt đại cơ duyên đó không ai biết Thành Chủ đã đến cảnh giới nào, cũng không ai dám triêu vào.
Nhưng lần này Trương gia triêu hết hai đại gia tộc cùng Thành Chủ có thể cho thấy giả tâm lớn thế nào. Không lẽ hắn không sợ ba đại gia tộc liên kết lại với nhau tiêu diệt hắn sao!
- Uh đúng vậy, ta cũng mới nhận được tin tức mật báo từ phủ Thành Chủ trở về, nghe nói đêm hôm qua Trương gia dẫn người đến phủ Thành Chủ ra oai nhưng Thành Chủ không dám làm gì.
Vương Mạc thở dài nói.
- Không lẽ gia tộc chúng ta bị hủy trong tay chúng ta sao!
Trần Thiên Hàn suỵt giảm ý chí nói, ngay cả Thành Chủ mà cũng đành im lặng thì nói gì đến hai đại gia tộc còn lại của bọn hắn.
- Xem ra đại nạn lần này khó tránh ah!
Vương Mạc cười nhăn nhó nói.
- Huynh yên tâm, Vương gia chúng ta sẽ cùng tiến cùng lùi với Trần huynh, trước hết huynh hãy chuẩn bị cho lần tuyển đệ tử của Lưu Vân Tông đi.
Vương Mặc đứng dậy chấp tay dặn dò, sau đó rời đi về Vương phủ chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
...
Bốn ngày sau, Trương Gia!
- Chúc mừng thiếu, chúc mừng thiếu gia ngài đã đột phá Ngưng Khí Cảnh tầng tám.
Tên người hầu không ngừng cười lớn, vuốt đuôi ngựa lấy lòng Trương Thiếu La.
- Ha ha, đó là điều đơn nhiên, thiên tài như ta đây nhất định sẽ được Lưu Vân Tông coi trọng, ta là thiên tài trong thiên tài, không ai dám tranh với ta.
- Tiểu nhân biết thiếu gia ngài là thiên tài trong thiên tài!
- Nhanh đi đi thông báo cho phụ thân ta hay, à không phải để ta tự đi thông báo mới được, ha ha.
Trương Thiếu La vui mừng nhanh chóng đi đến thư phòng gặp cha mình.
- Cha! Con đã đột phá tới Ngưng Khí Cảnh tầng tám rồi!
Trương Nộ Lãng nghe vậy liền bật dậy, nắm lấy tay con mình, thả chân khí vào dò xét, nhanh chóng sau đó liền cười lớn.
- Ha ha, không hổ là thiên tài của Trương gia ta, hai mươi tuổi đã có thể đột phá đến Ngưng Khí Cảnh tầng tám.
- Tốt lắm, tốt lắm, lần này con muốn ta thưởng gì?
Trương Nộ Lãng mặt tươi cười nhìn con trai mình, bây giờ hắn rất vui trong lòng, con hắn muốn gì cũng được.
- Cha, con muốn cưới Ngô Nhã Phi làm vợ!
Trương Thiếu La tươi cười nói, đây là điều mà hắn mong muốn đã lâu, nàng đẹp như thế có mù mới không thấy, nếu lấy nàng làm vợ thì còn gì bằng.
- Ha ha, nếu con đã muốn như vậy, ta sẽ đến Ngô gia cho con cầu hôn, chỉ là một Ngô gia nho nhỏ thôi, không gì làm khó Trương gia chúng ta được.
Trương Nộ Lãng vỗ vỗ vai Trương Thiếu La tươi cười đáp ứng.
...
Nam Lĩnh Thành – Ngô Gia!
- Ha ha, không biết Trương huynh hôm nay đến đây có việc gì chăng?
Ngô Thương, khuôn mặt tươi cười đón tiếp Trương Nộ Lãng.
- Ha ha, hôm nay con ta đã đột phá Ngưng Khí Cảnh tầng tám, nên muốn đến đây lấy con gái ngươi về làm vợ, sao, ngươi có muốn gả con gái ngươi cho con ta không?
Trương Nộ Lãng tự cao tự đại nói cũng vừa khoe khoang con trai mình là thiên tài.
- Ha ha, chúc mừng Trương thiếu đã đột phá Ngưng Khí Cảnh tầng tám, đúng là nhân trung chi long mà, nếu Trương Thiếu đã thích ta... à không con gái ta như vậy, ta nào dám không gả.
(*nhân trung chi long: rồng trong loài người)
Ngô Thương khách thí nói với Trương Nộ Lãng, trong lòng không khỏi kinh hỉ, hắn từ lâu đã rất muốn câu thông mối quan hệ với Trương gia nhưng không có cách, cũng chỉ hi vọng vào đứa con gái của mình, lần này thành công hắn làm sao không vui được.
Nghe hai người nói chuyện như vậy, Trương Thiếu La chen chân vào nói:
- Cha, con muốn lấy nàng càng sớm càng tốt, con đã đợi ngày này lâu lắm rồi!
- Ha ha, nếu con đã nói vậy thì, Ngô huynh chúng ta muốn thành hôn trong hai ngày tới, hẳn là ngày đẹp, Ngô gia ngươi có ý kiến gì không?
Trương Nộ Lãng vui mừng nói, nếu con trai hắn đã muốn như vậy thì dễ thôi.
- Được, bên chúng ta sẽ đi thông tri cho mọi người.
Ngô Thương vui vẻ nói, cuối cùng thì Trương gia cũng có chỗ dựa vũng chắc sau lưng rồi, về sau chắc chắn không ai dám làm khó dễ Ngô gia nữa.
- Hai mươi tuổi, Ngưng Khí Cảnh tầng tám, đúng là thiên tài, như vậy mới hợp với bổn tiểu thư!
Ngô Nhã Phi sau khi nghe cha nàng nói, lòng liền không khỏi kinh hỉ, nàng bây giờ đã chắc chắn mình lựa chọn không sai lầm. Trong lòng nàng cũng không còn vướng mắt Trần Vũ kia nữa.
...
Hai ngày sau tại Nam Lĩnh Thành!
Tiếng kèn rước kiệu dâu nhộn nhịp khiến mọi người đứng xem náo nhiệt, tân lang cởi bạch mã đi trước, phía sau có kiệu tân nương. Tiếng pháo đốt tưng bừng.
Trong đại sảnh có rất nhiều người đến chúc mừng, hầu như tất cả các gia tộc đều đi đến, không ai dám tránh mặt cả trừ hai đại gia tộc, đó là Trần gia và Vương gia.
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
- Đưa vào động phòng hoa trúc!
Tiếng nói vang vọng khắp Trương gia, người người đến chúc mừng.
...
Một ngày sau, mọi người đều chuẩn bị lên đường đến Lưu Vân Tông tuyển chọn đệ tử, ai nấy trong lòng đều háo hức không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.