Hoàng thượng ngự giá phủ Tể tướng, cho dù trên thực tế ai đông ai ít,
làm thần tử, đương nhiên vẫn phải thiết yến long trọng để khoản đãi.
Ở đằng xa trong phủ Tể tướng có một hồ nước xanh như ngọc, những gợn sóng lăn tăn lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc. Một con đường nhỏ lát đá khúc khuỷu đi ra tận giữa hồ, nơi đó có một tiểu đình được xây dựng vô cùng
khéo léo, tên là Ba Tâm đình.
Lần này Hoàng thượng có ở đây nên
không thể làm mất vẻ đoan trang, bởi vậy buổi yến tiệc này không có vũ
cơ, chỉ bày một bàn ở khoảng đất trống trước hồ, trong Ba Tâm đình có
một dàn nhạc cả sáo cả đàn dây, tiếng nhạc du dương như tiếng suối róc
rách chảy, khiến buổi yến tiệc càng trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
“Ngài với ta vốn là chú cháu, ngoài triều đình nên gọi ta một tiếng thúc phụ
mới phải. Ha ha, bởi vậy chỉ coi đây như buổi gia yến bình thường, mời
Hoàng thượng cứ vui vẻ, mọi người không cần câu nệ lễ nghĩa.” Tể tướng
Vũ Văn Hộ cất tiếng cười sang sảng, nâng cao ly rượu đồng, một hơi uống
cạn. Mọi người cũng đua nhau phụ họa, vui vẻ uống cạn phần rượu của
mình.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Hoàng thượng có vẻ nhợt nhạt, khóe môi vẫn nhếch lên thành nụ cười, nâng ly với Vũ Văn Hộ.
Vầng trăng cong cong lưỡi liềm, bầu trời phủ một màu xanh bảo lam trong
suốt, hương hoa quế thoang thoảng lẫn trong mùi cỏ cây của khu vườn rậm
rạp, vương vấn nơi mũi người, tạo nên cảm giác mát mẻ và dễ chịu.
Tôi ăn no bụng, bắt đầu nghiêm túc quan sát buổi dạ yến này. Hoàng thượng
mặc một bộ đồ bình thường màu vàng, ngồi ở bên trái của bàn trên. Tể
tướng Vũ Văn Hộ ngồi song song với ngài ở bên phải. Nguyên Thị cùng ngồi một bàn với Tể tướng phu quân, hôm nay bà ta đeo thêm vàng ngọc, phục
trang vô cùng hoa lệ, thực sự rất giống bậc mẫu nghi thiên hạ, khiến
Hoàng đế trông lại càng thế đơn lực mỏng, có vẻ cô quạnh. Tôi ngồi bên
trái của bàn dưới, đối diện là vị phu quân hữu danh vô thực Vũ Văn Dung. Nhan Uyển ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười nhìn mọi người. Ánh mắt thi
thoảng lại liếc Vũ Văn Dung. Tôi chỉ giả bộ như không biết, sau sự kiện
búp bê lần trước, tôi luôn cảm thấy hình như Nhan Uyển có chỗ nào đó
không bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại, lại thấy có thể là do tôi quá đa
nghi.
Vừa nghĩ tới đây thì bỗng thấy bên dưới vang lên một giọng nam nhân có vẻ khá quen tai, cười nói: “Hôm nay là gia yến, những người ngồi đây đều không phải người ngoài, tiểu thần có một đề nghị, không
biết ý Hoàng thượng và Tể tướng đại nhân như thế nào?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lý đại nhân mà tối qua tôi đã từng gặp mặt. Xem ra ông ta có lẽ là một cánh tay phải của Tể tướng đại nhân, lần nào
thiết yến cũng có ông ta, một người đàn ông trung niên rất gầy, lúc nào
cũng ngồi cùng với Trương đại nhân (người này trông có vẻ béo tốt).
Ngoài miệng tuy là hỏi ý kiến của Hoàng thượng, nhưng trên thực tế chỉ
nhìn mỗi Vũ Văn Hộ.
“Được thôi, nói nghe xem.” Vũ Văn Hộ thong thả nói.
“Sớm đã nghe nói con gái của Kinh lược Nhan đại nhân là Nhan Uyển sở trường
ca múa. Hôm nay tình cờ nàng ấy cũng có ở đây, chi bằng để nàng múa một
điệu góp vui.” Lời nói vừa dứt, mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Nhan Uyển. Nàng mỉm cười cúi đầu, gò má ửng hồng, vô cùng xinh đẹp.
Thấy nàng ta như vậy, Vũ Văn Hộ cười nói: “Cũng được. Hôm nay các vị đều có nhãn phúc rồi.”
Nhan Uyển đứng lên đi ra chính giữa, cúi người hành lễ với Hoàng thượng và
Vũ Văn Hộ, rụt rè nói: “Cung kính không bằng tòng mệnh, Uyển nhi mất mặt rồi.”
Tiếng sáo trúc tấu lên một khúc nhạc du dương, cánh tay
áo của Nhan Uyển cũng hất cao lên theo tiếng nhạc. Đêm nay nàng ta chỉ
mặc một chiếc áo lụa mỏng màu hồng phấn, ở viền cổ và tay áo thêu chỉ
vàng, dưới ánh đèn sáng rực của hàng trăm ngọn đuốc, nó lấp lánh tỏa
sáng.
Mấy vũ cơ múa phụ họa cũng đứng vây xung quanh nàng ta như những chiếc lá ôm ấp một đóa hoa. Cùng với một giai điệu Nam quốc, thắt lưng Nhan Uyển thoáng đung đưa, ánh mắt thi thoảng lại quẩn quanh bên
người Vũ Văn Dung, tay áo dài hất qua hất lại, Vũ Văn Dung mỉm cười nhìn Uyển nhi, trong đôi mắt đen sâu thẳm không gợn một cơn sóng.
Chỉ một điệu vũ mà quả nhiên khiến mọi người chấn động. Nhan Uyển lại cúi
người hãnh lễ, nơi tóc mai đã lấm tấm mồ hôi, nhìn từ đằng xa, nàng như
một cây ngọc lay động lòng người. Mọi người đều mở miệng khen hay. Tôi
thực sự cảm thấy điệu múa này rất đẹp, nên cũng vỗ tay theo mọi người.
Nhan Uyển mỉm cười e thẹn, nhưng không về chỗ ngồi mà ngẩng đầu lên nhìn Tể tướng đại nhân, rồi lại nhìn tôi nói: “Uyển nhi vũ nghệ bất tinh,
mong chư vị lượng thứ. Nghe nói Thanh Tỏa tỷ tỷ tài nghệ song tuyệt,
tiếng ca cũng tuyệt mỹ, không biết hôm nay có may mắn được nghe một
khúc?”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người lại dồn về phía
tôi. Tôi sững người, trong đầu vẫn chưa hiểu là có chuyện gì, sao đột
nhiên nàng ta lại ném tú cầu về phía tôi? Tôi tài nghệ song tuyệt? Sao
tôi chưa bao giờ nghe nói tới nhỉ? Còn nhớ tì nữ Bích Hương từng nói
Nguyên Thanh Tỏa sở trường thêu thùa, còn những thứ khác thì đều không
tinh thông, hình như còn là một người không biết gì về âm luật, từ nhỏ
đã không thể học đánh đàn. Nhìn sững nàng ta một lát, không biết có phải vì tự sâu thẳm trong lòng, tôi đã có nghi kỵ về nàng ta, nay thấy nàng
ta nhìn tôi không nói gì, ánh mắt với nụ cười e thẹn vẫn không che giấu
được vẻ thách thức và hí hửng, đương nhiên đã khêu gợi tính hiếu thắng
trong lòng một đứa con gái mới lớn như tôi.
Quay đầu nhìn Vũ Văn Hộ và Nguyên Thị, Nguyên Thị vẫn thoải mái nhìn tôi, không hề có ý định giải vây. Nghĩ lại, có lẽ bà muốn nhân cơ hội này để thử bản lĩnh của
tôi. Nếu đến việc này tôi cũng không đối phó nổi thì làm gì có bản lĩnh
nào để bà lợi dụng? Bất giác tôi kiên quyết không từ chối, đứng lên đáp
lời: “Thanh Tỏa bất tài, đành hát một khúc góp vui, làm phiền đôi tai
của chư vị tại đây.” Rồi tôi đứng lên đi về phía cây cổ cầm ở Ba Tâm
đình.
Tôi cất những bước đi thong thả, trong đầu đang nghĩ xem
có một khúc nhạc hiện đại nào hợp với hoàn cảnh này, nhưng lại cảm thấy
không thỏa đáng lắm, dù sao thì cũng lâu lắm rồi tôi không chơi cổ cầm,
ngày trước ông nội mời gia sư tới dạy, lần nào tôi cũng chỉ chơi bừa bãi cho qua. Huống hồ các âm nhạc hiện đại không thể phối hợp được với
tiếng sáo trúc của các nhạc sư nơi đây. Nghĩ mãi, tôi nghĩ tới những bài thơ được phổ nhạc trước thời Bắc triều mà tôi biết, giờ là Bắc Chu, thơ phổ nhạc còn dùng để hát, nhưng lại chẳng có bài nào phù hợp với hoàn
cảnh. Trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, bài của tiền nhân không thích hợp thì tôi có thể hát bài của hậu nhân. Tìm kiếm những bài Tống từ,
những khúc nhạc thời Đường có câu dài câu ngắn, rất thích hợp để hát. Ở
thế giới hiện đại học bao nhiêu thơ từ, không dùng lúc này thì quả là
lãng phí. Quyết định như vậy, tôi bước nhanh qua tòa thủy tạ vào trong
Ba Tâm đình, ngồi xuống, ra hiệu cho các nhạc sư khác phối hợp với mình
rồi tấu một khúc đàn, phát ra những âm điệu đơn giản. Khóe mắt tôi liếc
nhìn những cành liễu đang rủ bóng xuống mặt hồ, khơi lên một gợn sóng
lăn tăn, cất tiếng hát.
“Hoa bay về đâu? Băng tan về đâu?
Những cành sương giá đêm khuya.
Yêu chàng nào đâu hay…”
Đây là bài “Từ Nạp lan dung nhược” mà tôi thích nhất, từng câu tưởng chừng
viết về cây liễu nhưng lại như viết về con người. Vừa tiếc thương cho
cành liễu tàn tạ dưới tuyết lạnh, lại tiếc thương cho một người con gái
gặp nỗi bất hạnh. Giọng nói của Nguyên Thanh Tỏa vốn thánh thót uyển
chuyển, thêm vào đó là lời lẽ hàm súc của bài từ này, tình ý u buồn
khiến ai nghe cũng phải thất thần, lời hát vừa dứt, xung quanh bốn bề
yên lặng như tờ. Phảng phất như sau vũ điệu tuyệt vời của Nhan Uyển, giờ mọi người lại rơi vào một thế giới khác, với xúc cảm hoàn toàn khác.
Ánh trăng lơ lửng trên bầu trời, tỏa ánh sáng tinh khiết xuống mặt nước,
bóng tòa tiểu đình khẽ lay động. Trong lòng tôi bất giác dấy lên tâm
trạng tự thương xót chính mình, một cảm giác bi ai.
“Nói rằng
cháu gái của nàng tài nghệ song tuyệt quả không sai.” Một giọng nói uy
nghiêm cất lên, Vũ Văn Hộ mỉm cười quay sang Nguyên Thị khen ngợi. Bầu
không khí yên tĩnh bị xé rách. Lúc này mọi người mới như sực tỉnh, liên
tiếp vỗ tay khen hay.
Tôi vội vàng đứng lên, ngước mắt nhìn về
phía trước, vẻ cô đơn trong ánh mắt vẫn chưa tan, vô tình tôi chạm phải
ánh mắt đen láy sâu thẳm của Vũ Văn Dung. Giây phút bốn mắt nhìn nhau,
tôi cảm thấy trong con ngươi sâu không thấy đáy của chàng lướt qua một
tia sáng, phảng phất như có thể xuyên thấu qua từng lớp mây mù trong mắt tôi, rọi thẳng vào trái tim yếu mềm của tôi.
Tôi sững người
trong giây lát, lẳng tránh ánh mắt chàng rồi khôi phục lại vẻ điềm
nhiên, khoan thai bước ra khỏi Ba Tâm đình, cúi người xuống nói: “Cô phụ quá khen rồi, Thanh Tỏa chẳng qua chỉ hát một khúc nhạc khóc thương cây liễu mà thôi.”
“Thật hay cho câu “Thương chàng trăng sáng, tiều tụy cũng cam”.” Hoàng thượng lên tiếng cảm thán, hình như là lời nói
xuất phát tự đáy tim. Ánh mắt ngài dừng lại ở chỗ tôi giây lát rồi quay
người lại, nâng ly lên nói: “Tứ đệ, chúc mừng đệ có được một giai nhân
tài mạo vẹn toàn.”
Vũ Văn Dung thoáng khựng lại, ánh mắt vô thức hướng về phía tôi, rồi ngay sau đó nâng ly lên đáp tạ Hoàng thượng. Tôi quay về chỗ ngồi, Nhan Uyển cười tươi rói, nâng ly lên chúc: “Tiếng ca
của tỷ tỷ quả là trăm nghe không bằng một thấy. Uyển nhi cung kính tỷ tỷ một ly.” Tôi đành uống cạn ly rượu, ngẩng đầu lên thấy Vũ Văn Dung cũng đang nâng ly cùng lúc với tôi, dường như đang chúc mừng nhau. Chàng
nhìn tôi bằng ánh mắt như xem xét lại một món đồ vốn cũ, trong ánh mắt
lóe lên ngọn lửa phức tạp. Tôi lườm chàng một cái, rồi nhanh chóng lảng
mắt đi, vốn tửu lượng kém nên một ly rượu vừa mới trôi xuống, tôi đã
thấy hai má mình nóng bừng lên.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi lưng
chừng trời, loáng thoáng thấy hình như có một bóng đen lướt nhanh sau
lưng Vũ Văn Dung, rồi nhanh chóng biến mất trong hậu hoa viên tối om
phía sau.
2.
Không khí bữa tiệc trở nên náo nhiệt
hơn, mọi người đều uống rượu, nói chuyện. Một người hiện đại đến bia
cũng chẳng biết uống như tôi thì đừng nói là có thể chống cự lại với thứ rượu Mao Đài được ngâm ủ rất kì công thời cổ đại. Đầu tôi quay mòng
mòng, một mình len lén rời khỏi bàn tiệc đi về phòng, vừa bước chân qua
cánh cửa nguyệt nha thì thấy một bóng đen lướt qua trước mắt. Tôi chớp
mắt, còn tưởng mình hoa mắt thì bỗng thấy chân mình giẫm phải cái gì đó. Giầy vải thêu hoa thời cổ đại có đế rất mỏng, cảm thấy dường như có cái gì đó dài dài dẹt dẹt, cúi người nhìn xuống, thì ra là một chiếc chìa
khóa màu vàng đồng rơi lẫn trong đám cây cỏ um tùm.
Ừm, nói
không chừng là chìa khóa của tủ bảo hiểm, xem ra rất đáng tiền. Tôi tiện tay cất cái chìa khóa vào túi, vừa đi được mấy bước thì loáng thoáng
nghe thấy ở phía Tây Uyển vang tới tiếng huyên náo, phía trái đường lửa
thắp sáng bừng, tôi khựng lại, chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy
tiếng đám thị vệ hét lên “có thích khách”, giọng nói càng lúc càng gần.
Rồi cổ tôi bỗng dưng lạnh buốt, một ai đó ấn chặt xuống vai tôi: “Đừng
lại gần!”
Bên tai vang lên một giọng nói mơ hồ không rõ ràng,
hơi nghiêng đầu sang, thì ra cái bóng đen ban nãy không phải là ảo giác. Người áo đen trông có vẻ rất căng thẳng, bàn tay đè trên vai tôi hơi
run rẩy. Đám thị vệ nhanh chóng bao vây hắn vào giữa, tiếng ồn làm kinh
động những người có mặt trong buổi dạ yến, Vũ Văn Dung và Hoàng thượng
nghe tiếng chạy tới, thấy tôi đang bị gã áo đen uy hiếp dưới lưỡi đao,
tất cả đều ngẩn người ra.
“Đừng, đừng lại gần đây! Nếu không ta
sẽ giết ả!” Giọng của người áo đen đang uy hiếp tôi run rẩy dị thường,
tôi đột nhiên cảm thấy âm thanh này thật quen tai. Bàn tay hắn run rẩy,
lưỡi dao sáng loáng sắc nhọn hơi cứa vào da thịt tôi, cổ tôi lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
“Đừng làm nàng bị thương!” Vẻ lo lắng hiện rõ
trên mặt Hoàng thượng, ngài bước lên một bước buột miệng nói. Lời nói
vừa thốt ra, bản thân ngài cũng cảm thấy có vẻ không ổn, nhìn sang Vũ
Văn Dung theo phản xạ rồi chắp tay đứng sang một bên.
“Thả nàng
ra, ta đảm bảo ngươi sẽ sống sót để rời khỏi đây.” Vũ Văn Dung trầm
giọng nói, ánh mắt sáng bừng như đuốc, lặng lẽ nhìn sang tôi.
Gã áo đen nhìn vào ánh mắt chàng, lại càng run hơn, rõ ràng là đang sợ hãi nhưng vẫn cứng giọng nói: “Chỉ cần… chỉ cần các ngươi giao chìa khóa
của thủy lao ra đây thì ta sẽ tha cho ả!”
Hắn nói rất nhiều, lúc này tôi mới có thể xác định. Cái giọng nói non nớt này. Tôi quay phắt
đầu lại, thấy trên hàng lông mi bên trái của hắn vẫn bị thiếu một ít
lông do không cẩn thận bị lửa thiêu cháy hôm nấu cơm, trong đôi mắt non
nớt ấy tràn ngập vẻ căng thẳng và hoảng sợ. Đó chính là gã tiểu binh A
Tài từng chăm sóc tôi trong doanh trại của Bắc Tề.
Ánh trăng rọi thẳng xuống nhân gian, A Tài nhìn rõ mặt tôi liền sửng sốt. Căng thẳng
cộng thêm kinh ngạc khiến thanh đao trên tay rơi “keng” xuống đất, A Tài vội vàng cúi xuống nhặt, trong lúc hoảng loạn quên mất trong tay còn có tôi, bàn chân trượt đi, cả hai cùng ngã nhào xuống.
Ôm theo con tin ngã ngay trước mặt mọi người, gã thích khách này đúng là có một
không hai! Tôi bị A Tài luống cuống đè xuống dưới, gót chân cứa vào một
hòn đá lớn, rách tới tận xương, cảm giác đau nhói thấu tim khiến tôi
không nhịn được hét lên một tiếng, nước mắt tuôn rơi. Các thị vệ trong
phủ Tể tướng đang định lao lên, A Tài sợ hãi nằm bất động trên mặt đất.
Đúng lúc này thì bỗng có một đội áo đen từ phía Tây Uyển phi thân tới, kẻ đi đầu huơ kiếm hất con đao đang chém xuống người A Tài, nơi nào kiếm khí
đi qua là khiến những thanh trường đao trong tay đám thị vệ rơi leng
keng xuống đất. Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều sửng
sốt.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn người múa kiếm, dưới ánh trăng bàng
bạc, chiếc mặt nạ màu bạc của chàng tỏa ra hơi sáng lạnh lẽo, cả người
chìm trong bộ áo đen, dường như đang hòa làm một với bóng đêm, thân tỏa
ra luồng sát khí lạnh lẽo. Hóa ra là chàng! Vị tướng quân mặt nạ từng
cứu tôi hai lần.
Các thị vệ trong phủ Tể tướng đua nhau chạy
tới, bắt đầu chiến đấu với đám người áo đen, xung quanh toàn là tiếng
kim loại va vào nhau. Thanh trường kiếm của tướng quân mặt nạ chém sắt
như chém bùn, nhất thời, không ai có thể lại gần. Chàng nghiêng đầu nhìn tôi nằm dưới đất, trong đôi mắt trong vắt như hồ nước thoáng một tia
sáng thâm trầm, phức tạp.
“Tướng quân!” A Tài nhìn thấy cứu tinh bèn cất tiếng gọi, thắt lưng trúng một kiếm, vết thương đang rỉ máu.
Gót chân đau nhói, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy tay áo tướng quân mặt nạ vung lên, “bùm” một tiếng, xung quanh là màn
khói dày đặc. Rồi tôi cảm thấy mình bị rơi vào một vòng tay ấm áp và
quen thuộc, rồi cùng chàng bay lên cao. Đầu tôi nhẹ bẫng, trước mắt một
màn tối đen rồi mất đi tri giác.
3.
“Tướng quân, giờ đã đánh rắn động cỏ, các huynh đệ bị nhốt trong thủy lao phải làm thế nào?”
“Tướng quân, đều tại A Tài, chìa khóa đã cầm trong tay còn bị cướp lại, giờ không biết phải làm thế nào.”
“Đúng rồi, chúng ta có thể lấy nữ nhân này mang đi trao đổi! Nghe nói ả ta là Nguyên Thanh Tỏa, là tì thiếp của Vũ Văn Dung, là cháu gái của vợ Vũ
Văn Hộ, nếu chúng không giao chìa khóa, chúng ta sẽ giết ả ta!”
“Không được, Tiểu Liên tỷ tỷ là người tốt, chúng ta không thể làm hại tỷ ấy.”
“A Tài, đừng có nói nhiều, cái gì mà Tiểu Liên tỷ tỷ, ả ta tên là Nguyên Thanh Tỏa.”
…
“Được rồi, các ngươi lui ra trước đi!”
Bên tai loáng thoáng vang lên những tiếng trò chuyện huyên náo khiến đầu
tôi đau như muốn nổ tung, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà dễ
nghe chầm chậm vang lên, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại
tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo.
“Á!” Một cảm
giác đau nhói từ dưới gót chân bỗng dội lên, tôi không nhịn được, hét
lên một tiếng, mở mắt ra rồi ngồi bật dậy như điện giật, phát hiện ra
mình đang nằm trên một hòn đá lớn gần bờ suối, tướng quân mặt nạ đang
rửa vết thương cho tôi, ngón tay thuôn dài rất đẹp lướt qua làn da trắng ngần của tôi, trái tim tôi bỗng run lên một cách kì lạ, hai chân vô
thức co lại, nhưng bị bàn tay mạnh mẽ của chàng kẹp chặt lại. Chàng
ngẩng đầu kên nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu đắp thảo dược lên vết
thương cho tôi.
“Vì sao lần nào chàng cũng giúp ta?” Chiếc mặt
nạ bạc của chàng ánh lên lạnh lẽo, mái tóc dài đen nhánh bay trong cơn
gió đêm lạnh buốt. Tôi nhìn vào đôi mắt bình lặng và trong vắt như nước
hồ của chàng, ngây ngô hỏi.
Trên chiến trường tràn đầy máu tanh, chàng đã ôm tôi vào lòng, hơi ấm của chàng đã khiến cảm giác sợ hãi lần đầu tiên đối mặt với cái chết tan biến. Trong căn phòng tối om bị yểm
bùa, chính chàng đã ra tay cứu tôi khỏi con búp bê độc ác, tà áo trắng
như ánh sáng huyền diệu trong đêm.
“Nếu sớm biết cô là tì thiếp
của Vũ Văn Dung thì chưa chắc ta đã cứu cô.” Chàng lạnh nhạt nói, bỏ
chân tôi ra, đứng lên nhìn tôi lạnh lẽo rồi quay người bỏ đi.
Tôi ngơ ngác, không ngờ chàng lại nói với tôi một câu lạnh lùng như vậy, mở to mắt lên nhìn chàng, một cảm giác đau đớn kì lạ lặng lẽ lan ra trong
tim.
Thì ra trong thế giới cổ đại xa lạ này, chẳng có ai thực
lòng đối xử tốt với tôi sao? Trăm phương nghìn kế xoay chuyển giữa mọi
loại người, bị cuốn vào một cuộc tranh đấu mà tôi vốn không muốn tham
dự, trong một thế giới bao la và xa lạ, không ai thực lòng đối xử tốt
với tôi? Phảng phất như một bầu trời không trăng không sao, chỉ có một
màn đêm vô tận kéo dài mãi mãi.
Khóe mắt cay xè, những giọt nước mắt nóng hổi đua nhau trào ra như nước vỡ bờ, trái tim có một cảm giác
khó chịu không nói được thành lời. Tôi cắn chặt môi, cố nén để tiếng
khóc không bật ra, che giấu hơi thở nghẹn ngào của mình. Tướng quân mặt
nạ đã đi được mấy bước, dường như phát hiện ra vẻ khác thường của tôi
nên dừng chân lại.
Tim tôi chua xót, vùi đầu vào đầu gối, bướng bỉnh để mình không cất lên tiếng khóc.
“Muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái, không cần phải che che giấu giấu.”
Giọng nói của chàng bỗng vang lên bên tai, vẫn lạnh nhạt nhưng dịu dàng
hơn ban nãy.
Tôi ngẩng đầu lên, chàng đã tới bên tôi, chiếc mặt
nạ bạc ở ngay trước mắt tôi. Tôi thấy thật tủi thân, không kiềm chế nổi
nữa, giơ tay lên đấm nhẹ vào ngực chàng, khàn giọng nói: “Ta khóc thì
liên quan gì tới chàng! Ta cũng có muốn khóc đâu. Sao đến chàng cũng đối xử với ta như thế, vì sao? Rốt cuộc ta đã làm sai việc gì, vì sao lại
là ta… Vì sao… Ta nhớ nhà, nhớ ông nội… Chàng không lo cho ta, chẳng ai
lo cho ta!” Những lời lẽ chẳng theo thứ tự nào cứ thế tuôn ra trong
tiếng khóc, nỗi bi thương trong tim giờ lan ra, thấm đẫm cả không gian,
dường như đã mất đi toàn bộ sức lực, tôi dựa vào lòng chàng như một đứa
trẻ phải chịu nỗi ấm ức khôn cùng, bất chấp tất cả, bật khóc xé lòng.
Những giọt nước mắt nóng hổi cứ kiên tục tuôn trào, thấm ướt cả một vạt
áo chàng.
Chàng ngần ngừ trong giây lát, rồi đưa tay ra ôm lấy
tôi, lòng bàn tay rộng lớn đặt lên bờ vai tôi, một hơi ấm thấu qua lần
vải áo, làn da, đi vào từng đường kinh mạch trong người tôi. Tôi dựa vào vai chàng, khóc như một đứa trẻ, không biết mình đã khóc bao lâu, khi
ngẩng đầu lên khỏi lòng chàng, trời đã ngả hoàng hôn. Tôi thấy mình
thoải mái hơn rất nhiều, bao nhiêu tủi thân, ấm ức và cô đơn tích tụ
trong lòng cũng theo những giọt nước mắt trôi ra ngoài.
Ánh tịch dương đỏ rực nhuộm đỏ cả chân trời xanh thẫm, đám mây màu đỏ soi bóng
dưới làn nước suối trong vắt, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Những
cánh hoa lê trắng như tuyết rơi xuống, đậu lên mái tóc, lên vai chàng.
Nước chảy hoa trôi, cùng chiếc mặt nạ bạc của chàng dưới ánh chiều tà
tạo thành một bức tranh ấm áp tuyệt đẹp.
Tôi sực tỉnh lại, gò má ửng hồng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay chàng, ngước mắt nhìn chàng, rồi
bỗng ngẩn ngơ. Đôi mắt lạnh lẽo như băng của chàng như một biên ngọc đen sáng trong, đáy mắt trong vắt như một mặt nước hiền hòa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ bản thân trong mắt của người khác.
Chàng thấy
tôi thất thần nhìn chàng thì quay đầu đi tránh ánh mắt tôi. Lúc này tôi
mới thất kinh phát hiện ra mình vừa thất lễ, cũng không biết vì sao
trước mặt chàng, tôi lại như một con ngốc như vậy. Mặt đỏ bừng, đồng
thời trong đầu tôi cũng lóe lên một ý niệm tinh nghịch, tính ham chơi
trỗi dậy.
Khóe môi nhếch lên, tôi đột ngột đưa tay ra gỡ chiếc
mặt nạ của chàng, chàng hơi giật mình, nhanh nhẹn tránh đi. Tôi vồ hụt,
mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất, trong lúc hoảng hốt, tôi ôm chặt
lấy người bên cạnh theo phản xạ. Định thần lại mới phát hiện chàng đang
bị tôi đè xuống dưới, hai tay tôi ôm chặt lấy cổ chàng. Đúng là một tư
thế đầy mờ ám, tôi và chàng ở rất gần nhau, gần tới mức có thể cảm thấy
hơi thở nhẹ như sợi lông và tiếng tim đập thình thịch của chàng. Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập, cố gắng ngồi dậy, trong lúc luống cuống,
cổ tay tê đi, không giữ nổi trọng lượng của bản thân. Tôi mất đà ngã
xuống, bờ môi đột nhiên chạm phải một cái gì đó mềm mại, ấm áp, như có
một làn điện chạy từ đôi môi rồi lan ra khắp người. Qua một chiếc mặt nạ lạnh lẽo, đôi mắt trong vắt của chàng lóe lên một tia sáng, hơi ấm
dường như khiến tôi tan chảy.
“Cô không định dậy sao?”
Không biết bao lâu trôi qua, hồ nước lặng lẽ trong mắt chàng dấy lên thành một nụ cười gợn sóng, nói với tôi đầy trêu chọc.
Tôi sực tỉnh lại, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn giữ nguyên tư thế của
nụ hôn ban nãy, cứ ngây người ra nhìn chàng như bị trúng tà. Gò má tôi
bát giác nóng bừng, luống cuống chống tay xuống đất rời khỏi người
chàng, rồi ngồi ở một chỗ cách chàng ba trượng, tim đập thình thịch như
có một chú hươu nhỏ đang chạy chơi trong đó. Vô tình quay đầu sang, nhìn thấy bóng mình in dưới dòng nước suối trong vắt, đôi mắt long lanh như
nước hồ thu, gò má ửng hồng khiến gương mặt tôi mang một vẻ đẹp rung
động lòng người.
Tướng quân mặt nạ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt
bỗng như ngây dại, dường như chàng kinh ngạc vì nhan sắc của tôi, dường
như lại chạm vào một hồi ức nào đó được chôn trong tim chàng từ lâu. Sau đó, ánh mắt chàng bỗng tối đi, đầy thất vọng. Đứng lên bằng một tư thế
vô cùng tao nhã, ánh mắt đã quay lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày, quay
người bỏ đi vài bước, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lại, bế
thốc tôi lên, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước và đi vào lều.
“Cho dù mặt chàng trông như thế nào thì… ta… ta cũng không chê chàng đâu.”
Tôi dựa vào lòng chàng, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhẹ
nhàng sờ lên chiếc mặt nạ bạc của chàng, câu nói đó tôi buột miệng thốt
ra, giọng nói vừa e thẹn vừa ngọt ngào, dịu dàng như thể không phải
giọng nói của mình. Mặt tôi lại nóng bừng, tia ửng hồng len lén bò lên
trên má.
Tôi tưởng rằng vẻ thất vọng trong mắt chàng khi nãy là
vì chàng cảm thấy không xứng với tôi. Tôi chỉ muốn cho chàng biết, chàng không cần phải sợ tháo mặt nạ trước mặt tôi, cho dù mặt chàng có xấu xí đáng sợ thì trong mắt tôi, chàng vẫn là vị tướng quân mặt nạ anh tuấn
vô bờ trong bộ y phục trắng muốt như tuyết.
Lời vừa thốt ra mới
cảm thấy câu nói này thật quá mạo muội. Tướng quân mặt nạ hơi sững lại,
nhìn tôi đầy kinh ngạc như thể lúc đó mới hiểu tôi vừa nói gì, trong mắt là một nụ cười khinh mạn như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nào
nực cười lắm.
Chàng đang cười tôi đa tình sao? Tôi nghĩ như vậy, cảm thấy thực sự muốn đào một cái hố rồi chui xuống, thế là lại vùi đầu vào lòng chàng, không dám nhìn chàng nữa. Một hương thơm thoang thoảng
tỏa đến đập vào mũi tôi, trong tim dấy lên một cảm giác ấm áp, bỗng dưng phát hiện ra mình rất quyến luyến với vòng tay của chàng.
Chàng nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, quay người đang định đi ra khỏi phòng,
vết thương nơi gót chân tôi lại phát tác, nhìn theo bóng chàng, bất giác chẳng muốn để chàng đi.
“Chàng nửa đêm tới phủ Tể tướng là vì
muốn cứu các binh sĩ nước Tề bị giam dưới thủy lao sao?” Tôi nhẹ giọng
hỏi, đáp án thật rõ ràng, đúng là một câu hỏi ngu ngốc.
“Ta… ta
không muốn quay lại phủ Tể tướng nữa.” Tôi cúi đầu, nói như lẩm bẩm.
Giọng nói rất khẽ, chỉ như tiếng thì thầm, lại như đang thỉnh cầu điều
gì đó.
Bóng chàng dừng lại giây lát, cuối cùng chẳng nói gì, thong thả bước đi.
4.
Tĩnh dưỡng nửa ngày, tinh thần tôi đã khá hơn rất nhiều.
“Tiểu Liên tỷ tỷ, vết thương của tỷ thế nào? Haiz, đều tại đệ.” A Tài xoa
gáy, áy náy nói. Nếu không phải là vì hắn tay chân vụng về lúc uy hiếp
tôi thì chân tôi cũng không bị cứa vào đá mà bị thương.
“Đệ thật là vô ý, thật chẳng thích hợp là thích khách.” Tôi nói đùa, uống một
ngụm cháo mà hắn mang tới rồi nói, “Nhưng nể tình bát cháo này, tha thứ
cho đệ đấy.”
“Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách đệ, ai mà
biết tỷ lại là cháu gái của Tể tướng, là tì thiếp của Tư Không…” A Tài
nói giọng không phục, “Khi tướng quân cứu tỷ về, đệ còn tưởng tỷ là dân
nữ ở trong thành gần đây, ai ngờ…”
“Haiz!” Tôi thở dài một
tiếng, vừa nhắc tới thân thể của mình là tôi đã thấy chán nản, A Tài
thấy tôi có vẻ buồn chán thì không dám nói tiếp chuyện đó nữa.
“Đúng rồi, vì sao tướng quân của các đệ lúc nào cũng đeo mặt nạ? Có phải từng bị thương trên chiến trường nên bị hủy mất dung nhan không?” Tôi thận
trọng hỏi, rất muốn biết thêm những việc liên quan tới chàng. A Tài
khựng lại, chớp mắt, hình như chưa hiểu rõ tôi có ý gì, ngập ngừng một
lát rồi thở dài nói: “Đúng thế, ai nhìn vào là sợ chết khiếp luôn! Thế
nên tướng quân mới đeo mặt nạ suốt như thế.”
“Ta thực sự muốn
nhìn thấy dung nhan dưới chiếc mặt nạ đó. Cho dù là trông như thế nào
thì ta cũng có thể chấp nhận.” Trong lòng tôi thấy thật thương xót cho
chàng, khóe môi nhếch lên, lẩm bẩm nói. Giọng nói nhỏ vo ve như muỗi,
chỉ là buột miệng nói ra tiếng lòng mà quên mất trước mặt còn có A Tài.
“Tiểu Liên tỷ tỷ, tỷ…” A Tài khựng lại nhìn biểu cảm của tôi khi đó, trên mặt hắn không còn vẻ nghịch ngợm thường ngày, ngược lại là một lo lắng âm
thầm như sực nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi: “Tỷ thích tướng quân?”
Tôi đỏ mặt, nghiêm giọng nói: “Muốn ăn đòn à? Sao nói năng linh tinh thế hả?”
Trên mặt A Tài thoáng qua một vẻ gì đó như là an tâm: Không phải thì tốt.
“Hôm đó tướng quân cứu tỷ trên chiến trường rồi đích thân đưa tỷ về doanh
trại, đệ cũng tưởng là người có điều gì đó với tỷ. Nhưng tỷ lại là nữ
quyến trong hoàng thất của Chu quốc. Cho dù thế nào thì tướng quân cũng
luôn đặt lợi ích quốc gia và an nguy của các binh sĩ lên hàng đầu, người tuyệt đối không vì tỷ mà từ bỏ việc cứu các binh lính đang bị giam giữ
dưới thủy lao đâu.”
Mặt tôi căng cứng lại dường như đang bị chìm trong một lớp bọt bong bóng màu hồng phấn rực rỡ, nay đột nhiên bị đánh thức, hơi lạnh ùa đến khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.
“Huống hồ…
người vẫn luôn mang theo bức họa Lạc Vân tỷ tỷ, không rời nửa bước, đệ
nghĩ cả đời này người cũng không quên được tỷ ấy. Trong nhân gian, không biết có bao nhiêu nữ tử vì tướng quân của chúng ta mà hồn siêu phách
lạc, nhưng chỉ có mỗi Lạc Vân tỷ tỷ là lọt vào mắt xanh của người.” A
Tài là người thẳng thắn, lại chưa có kinh nghiệm sống, chỉ một mạch nói
rồi bỗng im lặng.
“Lạc Vân? Lạc Vân là ai?” Tôi hơi ngơ ngác, nhẹ giọng hỏi.
“Ha ha, không có gì, đệ nói bừa thôi, tóm lại là Tiểu Liên tỷ tỷ đừng… đừng thích tướng quân là được.” A Tài vội vàng đứng bật dậy, lắp bắp nói.
“Vì sao?” Tôi hỏi nhanh.
“Bởi vì người sẽ không thích bất cứ ai nữa đâu.” A Tài buột miệng nói, nói
xong rồi mới cảm thấy không ổn, dường như tự trách mình lắm lời, bèn bực bội lao ra ngoài cửa.
… Bởi vì người sẽ không thích bất cứ ai
nữa đâu. Giọng nói vẫn còn chút trẻ con của A Tài vang vọng trong bầu
không khí tĩnh mịch, tôi cảm giác như trái tim mình đang bị cái gì đó
kiểm soát, chẳng còn nghĩ ngợi được gì, trong phút chốc, tôi chẳng thể
nào phân biệt được cay đắng ngọt bùi, chỉ cảm giác ánh sáng rực rỡ buổi
hoàng hôn hôm nào đến nay chỉ còn lại là bóng tối.
Thực ra tôi
là một người rất phù phiếm. Còn nhớ khi ở thế giới hiện đại, tôi lúc nào cũng chỉ thích những anh chàng đẹp trai, ai đẹp thì sẽ ngắm nhiều hơn,
đọc truyện tranh cũng chỉ chọn những truyện nào có mỹ nam. Chẳng thể ngờ một người như mình mà lại cam tâm tình nguyện có cái suy nghĩ “cho dù
gương mặt của chàng đáng sợ đến đâu ta cũng chấp nhận”.
Đoạn Mộc Liên khi đó thật là đơn giản và vui vẻ. Bởi vì là người kế thừa của gia tộc Đoạn Mộc nên ở trường cũng được coi là một ngôi sao sáng, trong
lòng lại chưa từng có cảm giác vương vấn một ai. Còn tôi lúc này khi đối diện với tướng quân mặt nạ lại có một sự quyến luyến và ỷ lại khó nói
thành lời, là vì cảm ân, hay vì trong thế giới xa lạ này, tôi quả bé nhỏ và đơn độc? Tôi thực sự thích chàng rồi sao? Bất giác tôi hỏi lại bản
thân thật nghiêm túc. Tự hỏi mình như vậy hàng ngàn, hàng vạn lần nhưng
vẫn không tìm được một câu trả lời rõ ràng.
5.
Tia nắng đỏ rực của bóng chiều tà dần biến mất sau khoảng chân trời xanh thẳm. Sắc trời tối dần.
Gót chân tôi vẫn đau nhói, loạng choạng đi tới trước một chiếc lều quân đội có vẻ cao quý nhất. Có lẽ vì sợ bị người khác chú ý nên lần này tướng
quân mặt nạ không mang theo nhiều người, tôi bảo A Tài đánh lạc hướng
đám binh sĩ đang canh giữ ở cửa, len lén lách người đi vào trong. Bước
chân vào tiểu viện, qua một lớp rèm bằng da, tôi nghe thấy mấy giọng nam có vẻ quen thuộc đang bàn luận.
…
“Bẩm tướng quân, tôi
đã phát thiệp tới phủ Tể tướng, bảo họ giao nộp chìa khóa thủy lao, thả
các huynh đệ của chúng ta ra, nếu không họ hãy chờ nhặt xác của Nguyên
Thanh Tỏa.”
“Gã Tể tướng đó là gian thần giảo hoạt, Tư Không Vũ
Văn Dung cũng không phải hạng tầm thường, chỉ sợ rằng bọn chúng không dễ dàng chịu khống chế như vậy đâu.”
“Lý tham quân nói chí phải,
nghe nói Vũ Văn Dung hoang dâm vô độ, trong phủ của hắn, tì thiếp vũ cơ
nhiều vô số kể, chỉ là một tì thiếp thì chỉ sợ không thể uy hiếp nổi
hắn.”
“Chuyện đó cũng khó nói, Nguyên Thanh Tỏa là cháu họ của
vợ Tể tướng, hôm đó thấy Hoàng thượng có vẻ rất quyến luyến nàng ta, có
lẽ cũng có ích.”
Đám người vẫn say sưa thảo luận, trong lòng tôi bị một cơn gió lạnh lướt qua. Quả nhiên là chàng cùng mọi người bàn bạc như vậy, quả nhiên là chàng muốn dùng tôi để đổi lấy chìa khóa của thủy lao. Tôi nói tôi không muốn về phủ Tể tướng, cho dù đó là một lời cảm
thán xuất phát từ tận đáy lòng thì với chàng đó chẳng qua chỉ như gió
thoảng bên tai. Rốt cuộc thì chàng vẫn “coi đại sự là trọng”.
“Bình thủy tương phùng”[1], chàng sẽ lo lắng được cho tôi bao nhiêu, mà tôi có thể yêu cầu chàng lo lắng cho mình được?
[1] Bèo nước gặp nhau.
Tôi vén rèm lên, nói to: “Tính cách của Tể tướng Vũ Văn Hộ ta hiểu rất rõ.
Hắn ta chắc chắn sẽ không vì một nữ tử bình thường mà bó tay chịu trói
đâu. Hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài thì còn gì là thiên uy? Cho dù
hắn giả bộ đồng ý thì chẳng qua cũng chỉ là để các người tự nộp mạng mà
thôi.” Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người trong phòng đều sững
sờ.
“Mọi người không cần nhìn ta như vậy. Tuy rằng ta là người
của phủ Tể tướng, nhưng không có nghĩa là ta sẽ đối đầu với các người.
Thanh Tỏa cũng có chuyện tương cầu và cũng muốn kết thân tình với các
vị.” Tôi cười nói, quay sang nhìn tướng quân mặt nạ, thần sắc chàng vẫn
như thường, đôi mắt như mặt nước hồ thu vẫn sâu thẳm và không một gợn
sóng.
Săc mặt mọi người đều có vẻ kinh ngạc, nhìn tôi đầy nghi
kỵ. Một người đàn ông trung niên sắc mặt thô lỗ oang oang nói: “Ai cho
cô vào đây? Tại sao bọn ta lại phải tin cô?”
“Vì cái này đây.”
Tôi mỉm cười thân thiện, rồi rút từ tay áo ra một chiếc chìa khóa vàng
khảm hoa, đó chính là chiếc chìa khóa mà tôi nhặt được trước khi bị bắt
cóc. Sau khi nhìn kỹ mới phát hiện ra nó được làm từ vàng ròng, hoa văn
vô cùng tinh xảo, ổ khóa và chìa khóa của phủ Tể tướng đều được làm bằng đồng, cũng không hề có những hoa văn phức tạp như thế này, đối chiếu
với thời gian và địa điểm, nghĩ lại thì chắc chắn nó là chìa khóa của
thủy lao Thiên Hiểm.
Mọi người nhìn chiếc chìa khóa, lại ngẩn
người ra, nhất thời đều kinh hãi nhìn chiếc chìa khóa trong tay tôi, rồi lại nhìn tôi đầy hoài nghi. Trong mắt tướng quân mặt nạ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ, chỉ lạnh nhạt nhìn tôi.
“Phát thiệp tới phủ Tể tướng, hẹn lúc nào, địa điểm nào?” Tôi nhìn quanh một vòng, hỏi nhỏ.
Một quân sĩ có vẻ còn trẻ bên bàn lúc này mới lên tiếng trả lời tôi: “Giờ
Ngọ ngày kia, tại cổng phía Tây thành.” Tướng quân mặt nạ hơi nghiêng
đầu qua, gật đầu.
“Tới khi đó chắc chắn Vũ Văn Hộ sẽ cài mai
phục ở thủy lao và cổng thành, tới khi đó ông ta thà để mất tính mạng
của ta cũng không chịu để các người thoát đâu.” Tôi đưa tay lên chống
cằm nghiêm túc nói: “Chìa khóa thủy lao đã nằm trong tay ta thì ta có
một kế sách vẹn toàn.”
“Cái gì? Cô nói đi!” Vị đại thúc thô lỗ ban nãy lại nóng nảy cất giọng oang oang.
“Nói ra thì dễ, chỉ sợ các người không tin ta.” Tôi nghịch nghịch chiếc chìa khóa trong tay, dẩu môi nói tiếp: “Chi bằng thế này, ta nói ra việc ta
cần nhờ các người trước, có ràng buộc lợi ích thì có thể các người sẽ
tin tưởng ta hơn.”
“Hừ, nói điều kiện luôn cũng tốt. Cô muốn bọn ta làm gì?” Vị đại thúc mày rậm bực bội nói.
“Vậy ta nói ra phương pháp trước.”
Tôi mỉm cười tinh nghịch, “Các người hẹn ngày kia, theo lí mà nói thì đêm
nay động tĩnh ở phủ Tể tướng chưa có gì, họ lại không biết chìa khóa ở
chỗ chúng ta, thủy lao tạm thời không có trọng binh canh giữ.” Tôi đẩy
chìa khóa ra giữa bàn, nói tiếp: “Một là không làm, hai là không từ bỏ,
chi bằng đêm nay chúng ta hành động. Các người tới thủy lao cứu người,
ta sẽ giả bộ chạy thoát được về phủ Tể tướng, nói là đêm nay các người
sẽ tới đó lấy trộm lần nữa để phủ Tể tướng càng phòng bị nghiêm ngặt,
tóm lại cố gắng giữ chân Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Dung. Sau đó các người nhân cơ hội đó đi cướp thủy lao… Sau đêm nay, mọi người đều vui vẻ. Tôi
nhếch miệng, nở một nụ cười đầy thành ý.
“Dương Đông kích Tây thì chúng có trở tay cũng không kịp, cũng được lắm.” Tướng quân mặt nạ lạnh nhạt nói.
“Nhưng thả cô về phủ Tể tướng làm sao đảm bảo rằng cô sẽ không nói chuyện
chúng ta đi cướp thủy lao ra. Cô lại là tì thiếp của Vũ Văn Dung, bây
giờ ngả về phía chúng tôi, nói không chừng khi đó lại giúp đỡ phu quân
của mình.” Vị quân sĩ trẻ tuổi ban nãy suy nghĩ giây lát rồi nhìn tôi hồ nghi.
“Ngươi nghi ngờ như vậy cũng không phải là không có lí.
Thế nên ta mới nói, chỉ sợ các người không tin ta.” Tôi hơi ngả ra sau,
dựa lưng vào ghế, nói: “Nhưng nghĩ kĩ lại, các người từ xa tới đây để
cứu các huynh đệ bị giam trong thủy lao, những con người trọng tình
trọng nghĩa như vậy, Thanh Tỏa vô cùng khâm phục, hành động này lại
chẳng có hại gì cho ta, ta hà cớ gì phải ngăn cản các người? Huống hồ
tướng quân từng cứu ta hai lần, ân tình này Thanh Tỏa vẫn muốn được
trả.” Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của tướng quân mặt nạ, chàng cũng
đang nhìn tôi, giây phút bốn mắt gặp nhau đúng vào lúc tôi nói tới hai
chữ “ân tình”. Trái tim tôi bỗng dưng run rẩy, vội vàng lảng mắt đi chỗ
khác. Ngập ngừng một lát, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chàng, nói,
“Thực ra chuyện ta nhờ vả đối với các vị mà nói dễ như trở bàn tay. Chỉ
là phải phiền tướng quân đích thần đưa ta ra ngoài cửa, tới khi đó tự
khắc ta sẽ nói.”
Trong phòng bỗng chốc rơi vào yên lặng, mọi người đều đang nghiền ngẫm độ tin cậy và tính khả thi trong lời nói của tôi.
“Được rồi, ta tin nàng.” Giọng nói hơi lạnh lẽo nhưng rất dễ nghe của chàng
vang lên trong khoảng không gian tĩnh mịch, ánh mắt vẫn bình thản như
không.
Tướng quân đã nói vậy rồi thì mọi người cũng chẳng còn dị nghị gì nữa.
Chàng tin tôi. Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác ấm áp khôn tả.
6.
Ánh trăng mờ ảo như sương. Tiếng chim hót giữa núi rừng, tiếng nước chảy
róc rách hòa lẫn tiếng gió vi vu, trời đêm mát mẻ và dễ chịu.
Tôi và chàng sánh vai bước đi, những bông hoa lê hai bên đường đang độ nở
rực rỡ, cánh hoa theo gió bay xuống, nhẹ nhàng múa một vòng trong không
gian, những cánh hoa trắng muốt trong sắc đêm rất nồng vương trên mái
tóc dài đen nhánh của chàng, lấp lánh như những vì sao trên nền trời
thăm thẳm.
“Ba ngày sau, giờ Tý, chờ ở cổng Tây… Được không?”
Giọng nói của tôi đột ngột vang lên, xé rách sự tĩnh lặng đầy hương thơm của màn đêm.
Tướng quân mặt nạ hơi ngẩn ra, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn tôi.
“Ta từng nói ta không muốn quay về phủ Tể tướng. Nếu ta giúp chàng làm được việc này, chàng hãy đưa ta đi, được không?” Tôi ngẩng đầu lên, trong
giọng nói có vài phần khẩn cầu.
Ánh trăng bàng bạc, tà áo trắng
của chàng bay nhẹ trong gió như một chú bướm, tôi nhìn chàng bằng ánh
mắt khẩn thiết, phảng phất như đây chính là tia hi vọng cuối cùng mà tôi có thể bấu víu vào.
Không phải tôi không nghĩ tới gương Thanh
Loan, không phải tôi đã quên trách nhiệm của mình. Chỉ là cuộc sống lạnh lẽo, quái dị trong phủ Tể tướng với đầy âm mưu, dối trá khiến tôi thực
sự không muốn sống thêm một phút nào nữa. Nếu tôi sống nửa đời còn lại
của mình trong phủ đệ mà tứ phía đều là những cuộc truy hoan phong lưu
của Vũ Văn Dung, chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi ớn lạnh.
“Vì sao lại muốn ra đi đến vậy?” Đôi mắt sâu thẳm của chàng chăm chú nhìn tôi trong giây lát, hỏi tôi với sự nghi hoặc. Giọng nói tao nhã của chàng hòa lẫn vào đêm đen càng thêm dễ nghe.
“Bởi vì ta muốn tự do. Ta muốn
sống cuộc sống mà ta muốn.” Suy nghĩ giây lát, tôi nghiêm túc trả lời.
Ngẩng đầu nhìn chàng, thấp thoáng có thể thấy bóng mình trong mắt chàng, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ánh sao.
Giọng nói chùng xuống,
chàng chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi nhìn lại đôi mắt chàng, đôi mắt đen láy
và sâu thẳm dường như đang muốn hút người khác vào, tim tôi bỗng run rẩy và đau nhói. Bỗng dưng, mắt chàng lóe sáng, rồi đưa tay kéo mạnh tôi
vào lòng, đầu tôi đụng phải vòm ngực chàng, bên tai nóng bừng, tim đập
mạnh.
Sau lưng lướt qua một tiếng gió, sau đó là tiếng xào xạc,
thì ra là một con chim ưng ở trên cây lao xuống bắt chuột, đôi cánh nó
bay lướt qua chỗ mà tôi vừa đứng.
Sắc mặt chàng vẫn như thường,
như thể chuyện ban nãy chẳng có ảnh hưởng gì tới chàng. Hơi cau mày lại, chàng nhìn tôi thăm dò, trầm giọng hỏi: “Sao nàng biết là đi theo ta sẽ có tự do?”
“Ở nơi giao nhau của hai con đường nhỏ, một trong số đó sẽ dẫn chàng tới Đào Hoa Nguyên. Ở góc đường có nàng tiên nữ, lời
nói của một trong hai người có bảy phần là thật. Người còn lại chỉ đáng
tin một phần. Chàng sẽ chọn hỏi ai?” Tôi không trả lời, ngừng một lát
rồi hỏi một câu hỏi hoàn toàn không liên quan. Tướng quân mặt nạ hơi
ngẩn người ra, không ngờ đột nhiên tôi lại hỏi như vậy.
“Còn ta
sẽ chọn hỏi người chỉ đáng tin một phần. Bởi vì chỉ cần đi vào con đường ngược lại với đáp án của nàng ta thì khả năng chính xác là chín phần.”
Tôi tinh nghịch mỉm cười rồi nói tiếp: “Đi với chàng khả năng thắng cược là chín phần. Cho dù kết quả là ngược lại thì ta cũng không hối tiếc.”
Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy chột dạ khi tự hỏi bản thân, trong sâu thẳm tâm hồn mình, mình thực sự muốn rời khỏi Vũ Văn Dung như vậy sao? Chàng
thực sự là đáp án sai lầm sao? Tôi thực sự muốn từ bỏ trách nhiệm bảo vệ gương Thanh Loan để cao chạy xa bay sao? Hay cảm giác của tôi với người đàn ông trước mắt đã hóa thành một sự quyến luyến sâu đậm mà tôi không
thể nào khống chế được? Bởi vì không muốn rời khỏi chàng, do đó mới đưa
ra lựa chọn như vậy?
“Ha ha!” Nghe tôi nói vậy, trong mắt chàng
gợn lên một tia cười, thong thả nói, “Ta không chọn ai cả. Trên đời này
đâu có Đào Nguyên. Thế sự lúc nào cũng trêu ngươi con người, giao vận
mệnh của mình vào tay người khác chẳng đáng tin cậy chút nào.”
Tôi ngẩn người nhìn chàng, trong phút thất thần, dường như tôi nhìn thấy
một nỗi bi thương khắc cốt ghi tâm thoáng hiện lên rồi lập tức biến mất
trong mắt chàng, dường như tôi đã vô tình chạm phải vết thương đã được
phong bế bao năm nay của chàng. Nhưng người đó là chàng, cho dù là đau
khổ thì cũng chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài.
Tôi định nói điều gì đó, nhưng chẳng biết nên nói gì, nhất thời chỉ biết ngây ngô nhìn chàng.
“Không còn sớm nữa, ta đã sai người chuẩn bị ngựa đưa nàng về.” Tướng quân mặt nạ nghiêng người bước đi một bước, trong thoáng chốc, sắc mặt lại như
bình thường. Cách đó không xa có một cậu bé dắt ngựa tới, con ngựa cao
lớn hí lên một tiếng làm những chú chim đang say ngủ trong rừng hoảng
hốt vút lên cao.
“Đã là trốn ra thì sao có thể để người khác đưa ta về được?” Tôi dường như nhớ ra điều gì đó, cúi đầu xé rách váy, giậm chân vài cái rồi lại lấy bùn ướt gần con suối trét lên mặt.
Chàng hơi khựng lại, rồi lập tức hiểu ra, khóe môi bất giác nở thành một nụ
cười rất nhẹ. Nụ cười ấy xua bớt đám mây u ám trong lòng tôi.
Vết thương ở chân chưa khỏi hoàn toàn, tôi phải nhờ thằng bé đỡ mới trèo
được lên ngựa, nhìn mình lúc này trông hoàn toàn giống một kẻ phải nhẫn
nhục, chịu đau để chạy trốn.
Vó ngựa cất lên, đi được vài bước,
tôi không nhịn được quay đầu lại, như một đứa trẻ không tin vào người
lớn, nhìn chàng đầy hoang mang, giọng nói thắt nghẹn: “Ba ngày sau,
chàng sẽ tới chứ?”
Vầng trăng vằng vặc treo cao, chàng đứng giữa khu rừng cây cối xanh mướt, nhè nhẹ gật đầu.
Tôi an lòng mỉm cười ngượng nghịu, rồi thúc ngựa phi nhanh về phía phủ Tể tướng.
Cổ nhân không có cuộc sống về đêm phong phú như người hiện đại, đa số đều
ngủ rất sớm. Lúc này đã quá nửa đêm, khi tôi cưỡi ngựa vào cổng thành,
trên phố chỉ lác đác vài tên gác cửa, chỉ có mấy hộ có vẻ giàu có là
treo đèn lồng sáng rực trước hiên nhà.
Vầng trăng trong vành
vạnh như cái đĩa bị mây đen che khuất, trời tối đen như mực. Chân tôi lẽ ra đã gần khỏi hẳn, nhưng lúc này bỗng đau nhói, vết thương hình như
lại nứt ra, cảm giác đau đớn dội lên.
Dạ dày cuộn lại rồi đau
thắt. Còn nhớ tôi từng nghe tì nữ Bích Hương nói, dạ dày của Nguyên
Thanh Tỏa không tốt, thường bị đau đến cau mày lại, cho nên cũng chẳng
còn xinh đẹp như Tây Thi nữa. Nhưng mấy hôm nay tôi được A Tài chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ, lẽ ra không thể đau dạ dày được.
Càng lại gần phủ Tể tướng thì cảm giác đau nhói đó càng thêm mãnh liệt.
Ghì cương ngựa dừng lại trước đại môn, cả người tôi đã đau đớn khó có thể
chịu đựng, không cần phải giả bộ nữa, tôi loạng choạng xuống ngựa. Ngã
nhoài xuống trước cổng, thấp thoáng thấy trong những viên ngói xanh trên đỉnh lầu lướt qua một tia màu vàng nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, không kịp
nhìn, trong dạ dày lại nhói lên một cái. Tên thị vệ gác cổng nhận ra
tôi, vội vội vàng vàng dìu tôi vào trong phủ.
Lúc này tôi mới
phát hiện ra trong phủ Tể tướng đường hoàng hoa lệ đêm nay yên tĩnh và
nghiêm ngặt khác thường, từ trên xuống dưới lòng người hoảng hốt.
Thi thoảng lại có vài tiếng khóc xé rách màn đêm, sự thê lương, đau khổ vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
Cố nén đau đớn đi về phía chính phòng của Vũ Văn Hộ, nhưng lại bị một gã
người hầu lạ mặt giữ lại, lo lắng khuyên nhủ: “Tể tướng đại nhân bệnh cũ tái phát, không gặp bất cứ ai.”
Bệnh cũ tái phát? Tôi giật mình, lên tiếng hỏi: “Vậy phu nhân đâu? Phu nhân ở đâu?”
“Phu nhân bệnh nặng, Hoàng thượng đã phái ngự y tới chẩn trị. Các người hầu
trong phủ cũng bị bệnh rất nhiều, trong cung cũng phái không ít thân thủ cao cường tới.”
“Hoàng thượng và Tư Không đại nhân thì sao?
Cũng bị bệnh sao?” Tôi miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, cơn
đau khiến sống lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng lại cảm thấy việc này có
chút bất thường, muốn hỏi tường tận hơn một chút.
“Hoàng thượng
sáng sớm hôm qua đã khởi giá hồi cung, Tể tướng đại nhân đêm qua mới bị
bệnh. Tư Không đại nhân cũng thấy người không khỏe, ngự y đã bốc thuốc,
đang ở phòng tĩnh dưỡng.”
Với tình hình này thì xem ra bọn họ
chẳng lo được chuyện thủy lao nữa rồi. Nhưng vì sao phủ Tể tướng chỉ
trong một đêm đã bị bệnh hết cả? Đến tôi cũng bị bệnh theo ư?
Tôi chống tay vào bàn đứng lên, loạng choạng đi tới phòng Vũ Văn Hộ. “Không được, ta phải đi xem thế nào. Ngươi phái người đi kiểm tra nhà bếp, xem có phải ai hạ độc trong thức ăn hay không, cứ nói là phu nhân sai người kiểm tra.” Bởi vì quá căng thẳng và hoảng sợ trong lòng khiến giọng nói của tôi trở nên sắc lạnh, gã người hầu hoảng sợ, vội vàng vâng dạ rồi
đi về phía nhà bếp.
Tôi miễn cưỡng đi qua cánh cổng nguyệt nha
của Tây Uuyển, nghiêng đầu nhìn qua từng lớp cây cối, thấp thoáng một
bóng người quen thuộc, làn da ngăm đen, dung mạo đẹp như tượng khắc, cả
người toát lên vẻ anh tuấn ngời ngời. Đó chính là Vũ Văn Dung.
Dường như chàng cũng vô tình nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy tôi đứng
sau mấy khóm hoa. Vung tay đổ bát thuốc qua cửa sổ, hai hàng lông mày
chàng cau lại thành một vẻ đầy phức tạp.
Tôi sững lại, bất giác
trầm tư suy nghĩ, nhìn gương mặt hồng hào của chàng ta hoàn toàn không
giống người bị bệnh, lại còn lén lút đổ thuốc đi, chẳng nhẽ chàng ta giả bệnh để che giấu tai mắt của mọi người? Chẳng… chẳng nhẽ chính chàng ta là kẻ hạ độc Tể tướng phủ?