Lan Lăng Vương

Chương 1: Cánh hoa lặng lẽ trôi theo nước




1.
Mây khói bảng lảng, thấp thoáng thấy một vệt đỏ sẫm. Khu rừng này dường như vô tận, không có ánh sáng, cũng không có phương hướng. Dưới màn sương dày đặc, có thể thấp thoáng thấy vô số cây khô, những thân cây dài gày gò, khô kiệt bị quấn quanh bởi từng tầng, từng lớp dây leo, như những đôi tay tuyệt vọng đang hướng về một nơi không biết trước thế nào.
Khi tôi khôi phục lại ký ức thì đã phát hiện cơ thể mình đang bước đi vô định trong khu rừng tối tăm này, như bị cái gì đó cám dỗ, tôi cứ đi mãi về phía trước mà không biết mình cần đi đâu.
Không được, không thể tiếp tục đi như thế này được, tôi cố bám lấy một thân dây leo bên cạnh, không cho cơ thể mình tiếp tục bước đi. Những lớp vỏ khô của dây leo đó chầm chậm tuột ra, để lộ một màu trắng lạnh lẽo. Tôi cúi đầu, phát hiện trong tay mình đang nắm một cái xương trắng, cái màu trắng u linh ấy hiện lên trong màn sương đỏ sẫm xung quanh, một cảm giác kinh hãi tột độ bỗng chốc dấy lên.
Sống lưng tôi ớn lạnh, nhưng vẫn cắn chật răng không buông tay. Lúc này, trong không trung bỗng dưng vọng tới một giọng nói đàn ông nghe có vẻ quen thuộc, như gần, như xa, không một cảm xúc, cứ như thể thanh âm này được ngưng tụ từ lớp sương mù màu đỏ máu quanh đây.
“Nha đầu, cũng to gan gớm nhỉ!”. Thanh âm ấy dường như tôi đã từng nghe ở đâu đó, như cười nhạo, lại như có gì đó khen ngợi.
Lúc này, trước mắt tôi quét qua một tia sáng màu xanh, phong cảnh lập tức thay đổi.
Bầu trời trong sáng như lưu ly, đám mây mù nặng nề đã tan biến, để lộ ra một khoảng trời đất trong vắt. Mặt đất có màu đỏ rực kỳ dị, tương phản với màu xanh lam gần như là giả tạo của bầu trời.
Những đóa hoa lớn không có lá nở dưới chân. Tôi khựng lại, loài hoa này tôi từng nhìn thấy trong tranh, và cũng từng được nghe truyền thuyết liên quan tới nó. Tư thế kiều diễm lạnh lùng, dung mạo thê lương tuyệt mỹ, màu đỏ như máu nở dưới chân như sự tuyệt vọng, màu đỏ âm thầm lan ra tới vô tận. Nhất thời thấy chấn động bởi vẻ đẹp vừa quỷ dị vừa phồn hoa này, tôi cúi xuống, run rẩy đưa tay sờ vào cái màu đỏ kỳ dị ấy, lẩm bẩm:
“Bỉ Ngạn Hoa…”
Bỉ Ngạn Hoa còn gọi là Mạn Chu Sa Hoa, hoa đỏ không có lá, màu sắc rực rỡ như máu. Tương truyền loài hoa này nở dưới hoàng tuyền, là cảnh đẹp duy nhất trên đường đi xuống hoàng tuyền, tôi cũng từng nghe một câu thơ: “Bỉ Ngạn Hoa khai khai bỉ ngạn, Nại Hà kiều tiền khả nại hà?[1]”. Nghe nói loại hoa này nở suốt một nghìn năm, rồi cũng tàn suốt một nghìn năm, lá và hoa cả đời đi lướt qua nhau, không bao giờ gặp mặt, nghe thật vô cùng thê lương. Có lẽ chỉ những người đã chết mới dẫm chân lên những đóa hoa diễm lệ này để bước vào cõi địa ngục u minh.
[1]. Dịch nghĩa câu thơ: “Bỉ Ngạn Hoa nở rộ bờ đối diện. Đứng trước cầu Nại Hà biết điều chi.”
“Đừng đụng vào nó, ngươi sẽ hối hận đấy!”. Lúc này, giọng nam ấy lại từ sau lưng tôi vang lên, lạnh lùng và xa cách. Tai tôi động đậy, không hiểu tại sao lại nhớ tới vị đạo sĩ thần bí và thích làm đẹp ấy, tôi lập tức rụt đôi tay đang định chạm vào Bỉ Ngạn Hoa về, quay đầu kinh ngạc nói:
“Vô Thần đạo nhân?”
“Chưa gì đã nhận ra giọng nói của ta rồi à? Nha đầu, lâu lắm không gặp nhỉ!”. Giọng nói của ông ta như cười cợt, vang lên rất gần bên tai tôi, nhưng lại có một bàn tay vừa xa lạ vừa lạnh lẽo che mất tầm mắt tôi.
“Đừng nhìn ta, Bỉ Ngạn Hoa tiền bất kiến nhân[2]! Ta chưa muốn thu giữ linh hồn của ngươi.”
[2]. Trước hoa Bỉ Ngạn không gặp người khác.
Tôi khựng lại, mặc cho ông ta che mắt mình, nói:
“Đây là nơi nào? Sao ta lại…”. Cánh tay ông ta hơi dùng lực, một ngón tay siết chặt lên cổ họng tôi:
“Đừng hỏi những câu vô ích! Ta tiện tay cứu ngươi, chẳng qua vì cảm thấy ngươi là một nữ nhân thông minh”. Ông ta ghé sát vào mặt tôi, hơi thở dường như có một hương thơm kỳ lạ, mơ hồ nói tiếp: “Nguyên Thanh Tỏa, chẳng phải ngươi rất thông minh sao? Hãy nói cho ta biết, làm thế nào để có được trái tim của một nữ nhân? Làm thế nào để không phụ trái tim một nữ nhân khác?”
Tôi ngơ ngác, rồi nói:
“Vấn đề này người thông minh đến đâu cũng không thể cho ông được đáp án. Kiên trì hay bỏ cuộc, phụ bạc hay bị phụ bạc đều chỉ nằm trong một ý niệm của ông. Ta chỉ có thể khuyên ông một câu…”
Tôi ngừng lại, thực ra đây có lẽ cũng là lời mà tôi định nói với mình:
“Tuân theo tâm ý của mình, biết trân trọng, chỉ cần đã từng thực sự hạnh phúc, thì cho dù kết quả thế nào có lẽ cũng không quan trọng.”
Xung quanh yên tĩnh tới kỳ dị, rõ ràng là có ánh sáng nhưng sự yên tĩnh này lại tĩnh lặng trong đêm tối vô cùng. Cho tới khi Vô Thần khẽ thở dài, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ dị trước biển Bỉ Ngạn Hoa. Ông ta im lặng rất lâu, rồi nói:
“Nói thì hay, nhưng liệu có hùng hồn quá không? Nha đầu, về cái gọi là tình yêu thực sự, ngươi vẫn chưa hiểu đâu. Chúng ta đều chưa hiểu!”
Tôi hơi khựng lại, vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên ông ta bỏ tôi ra. Ánh sáng trước mặt giật mạnh một cái, chớp mắt tôi đã ở trong hồ nước lạnh lẽo, giọng nói của ông ta lại vang lên theo những con sóng lăn tăn:
“Nha đầu, sau này vẫn còn dịp gặp lại. Nhớ rằng lần sau đừng để bị Thủy quỷ bắt được, cũng đừng tới cửa Thiên La Địa Cung nữa!”
Đáy nước lạnh lẽo, tôi cố ngoi lên bơi vào bờ, cơ thể như bị rút kiệt sức lực, cuối cùng cũng dần dần mất đi tri giác.
2.
Dường như đã ngủ một giấc rất lâu, cảm giác mệt mỏi trong xương cốt tan dần đi, tôi mở mắt ra, bỗng dưng mơ hồ không biết giờ đang là ngày tháng năm nào. Ánh mặt trời chói mắt, trước bàn trang điểm hoa lê với hoa văn như ý, chiếc ghế gỗ nhỏ cũng chạm khắc hình hoa lê trên mặt, rèm cửa màu trắng ngát mùi hương. Căn phòng này thật là quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ, cứ như thể đã đi một vòng tới Quỷ Môn Quan, rồi một lần nữa lại quay về nhân gian.
Tôi mơ màng ngồi dậy, thị nữ Tiểu Điệp quan tâm lại gần, hỏi:
“Tiểu thư, hôm qua người bị lạnh, nửa đêm lại bị sốt, bây giờ thấy thế nào?”
Nàng ta không hỏi còn tốt, vừa nói thế là tôi thấy đầu mình nặng nề, đau nhức, cứ lảo đảo, lắc lư, trước mắt cũng thấy tối sầm lại.
Thì ra chỉ mới có một đêm sao? Vậy mà vì sao tôi cảm giác như mình đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi, vừa nãy linh hồn mới nhập lại về thể xác.
“Ta không sao!”. Tôi trả lời theo thói quen. Chẳng nhẽ khu rừng đầy những thân cây khô cằn ấy, biển hoa đỏ rực như máu ấy, và cả âm thanh của Vô Thần đạo nhân mà tôi bỗng dưng nghe thấy đều chỉ là ảo giác của tôi sao?
Từ sau khi được Nguyên Thị coi trọng, địa vị của tôi ở trong phủ được nâng cao ít nhiều, sáng nào cũng có người tới chào hỏi và chải đầu cho tôi. Tiểu Điệp đưa tôi một chiếc khăn ấm, nói:
“Tiểu thư lau mặt đi!” Lúc này tôi mới phát hiện ra, chỉ vì mải nhớ tới cảnh tượng kỳ dị ấy mà mồ hôi đã lấm tấm khắp trán. Tôi đúng là nhát gan thật. Nhận chiếc khăn, tôi hít sâu một hơi, thầm giễu cợt mình. Tiểu Điệp do dự giây lát rồi nói:
“Tiểu thư, Tể tướng đại nhân sai người tới triệu kiến tiểu thư qua đó.”
Nói rồi, trên mặt nàng ta lộ ra một vẻ khó xử, cuối cùng không nhịn được, lại nói tiếp: “Nghe nói là Tư Không đại nhân xin Tể tướng đại nhân cho từ chức, định đưa tiểu thư về Tư Không phủ. Nhưng Tể tướng đại nhân lại đòi ngài… đòi ngài phải đích thân đi đón Nhan cô nương.”
“Vậy sao?”. Tôi khựng lại, đầu óc lập tức quay mòng mòng. Vũ Văn Dung đi cầu thân thì chắc không thể đưa tôi đi cùng được, đúng là một cơ hội bỏ trốn tuyệt vời. Nhớ lại ánh mắt ngược đãi áp bức của Vũ Văn Dung hôm qua khi ôm tôi, tôi lại hơi sợ, nghĩ bụng cuối cùng mình cũng rời khỏi chàng ta rồi. Bất giác môi tôi nhếch lên thành nụ cười: “Tốt quá! Cuối cùng ta cũng có thể rời khỏi Tể tướng phủ”. Nhưng nghĩ lại, Thanh Loan Kính vẫn chưa biết tông tích, nếu tôi đi rồi thì chẳng phải sẽ bỏ qua sứ mệnh của Đoạn Mộc gia sao? Trong lòng thấy hơi khó xử, lông mày tôi cau tít lại.
Tiểu Điệp ngơ ngác trước sự thay đổi liên tục của tôi, còn tưởng tôi bị kích động nên thần kinh rối loạn, thận trọng hỏi:
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, đưa mắt nhìn mấy thị nữ đứng sau lưng nàng ta, trong tay họ đều bê đĩa bạc, đứng thành hàng ngay ngắn bên giường. Tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, tôi trong chiếc gương đồng trông thật tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt chẳng chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng long lanh, đen trắng rõ ràng, dường như đang ánh lên một tia sáng không chịu khuất phục.
Ở chính đường phía Tây, Vũ Văn Hộ và Nguyên Thị ngồi chính vị, Vũ Văn Dung ngồi bên trái. Nhìn từ xa, ba người đều đang cười nói vui vẻ, người không biết e rằng còn tưởng đây là một cảnh tượng vô cùng đầm ấm. Nhưng có ai biết rằng, đêm qua Nguyên Thị còn phái người tìm tôi tới hỏi chuyện, định moi từ miệng tôi mọi thông tin liên quan tới Vũ Văn Dung. Với tài trí và dã tâm của chàng, chỉ cần có chút manh động, có lẽ Tể tướng Vũ Văn Hộ cũng sẽ lập tức hành động. Nhưng Nguyên Thị không hề biết rằng cái sự thực mà tôi nói đó, thật ra đã được tôi “xử lý”. Tuy rằng Vũ Văn Dung không hứa hẹn với tôi điều gì, nhưng tôi cũng không cần phải hại chàng.
Trong phòng được bày đầy tơ lụa, kim ngân chu bảo, tất cả đựng trong những chiếc rương bằng đàn mộc để đầy trên đất.
Tôi cười thầm trong lòng, Vũ Văn Dung quả nhiên là một người biết điều, biết lúc nào nên đi, không những bảo toàn được bản thân mà còn lấy cái cớ kết hôn để đổi lấy bao nhiêu kim ngân tài bảo.
Thực ra sau đó nghĩ kỹ lại, Trần quốc Ngô Minh Triệt tuy rằng không được coi là tài năng hãi thế, nhưng cũng chẳng phải phường vô năng. Trần quốc Đại quân trấn giữ biên giới, lần này hắn cố ý đưa một nữ nhân tính tình khoa trương, hống hách như Lan Bình tới đây e rằng là muốn kiếm cớ sinh sự, gây ra tranh chấp để có cơ hội trở mặt với nước Chu. Chỉ tiếc rằng, hắn còn chưa có khả năng đứng vào vòng sinh tử, thêm việc thái độ của Hộc Luật Quang không rõ ràng, bởi vậy đành phải tay không trở về.
Nhưng Vũ Văn Dung thuận lợi giải quyết được chuyện này lại thể hiện ra đảm lược và tài năng của chàng. Vũ Văn Hộ đa nghi kị tài, sau này chắc chắn sẽ đề phòng thêm vài phần. Thế nên, ngoài mặt tuy rằng đã lập được công, nhưng với Vũ Văn Dung mà nói, chưa chắc đã là một việc tốt. Chàng ta cũng biết điều này, thế nên mới chủ động từ chức, tỏ rõ với Vũ Văn Hộ rằng mình không có dã tâm. Ai ngờ Vũ Văn Hộ lại thuận nước đẩy thuyền, bắt chàng đón Nhan Uyển vào nhà, để từ đó thao túng thế lực sau lưng Nhan Uyển. Đối với Vũ Văn Dung mà nói, đây có lẽ cũng là một thu hoạch bất ngờ.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác không vui kỳ lạ. Chàng cuối cùng vẫn đón Nhan Uyển về. Cúi đầu thở dài, bước chân đi vào trong chính đường.
Tôi mỉm cười tươi rói đi về phía Vũ Văn Hộ và Nguyên Thị, vừa định lại gần thỉnh an, khi đi qua Vũ Văn Dung, tôi ngửi thấy rõ ràng mùi hương đặc biệt mà chỉ chàng mới có, ngay cả mùi trầm hương nghi ngút trong chiếc lư hương kim thú đặt trong phòng cũng không át đi được. Chàng từng ở rất gần tôi, chàng ôm tôi vào lòng, mùi hương đó dường như từ đêm qua đã hòa lẫn trong nước đầm lạnh lẽo lúc nửa đêm, in sâu vào não tôi. Tôi không kiềm chế được, nghiêng đầu nhìn chàng, đôi mắt chàng đen láy, sáng long lanh, trên mặt thấp thoáng một vẻ tiều tụy, dường như cả đêm không ngủ. Nhớ lại hơi ấm từ vòng tay chàng đêm qua và hồ nước lạnh lẽo thấu xương, tôi thất thần trong giây lát. Vốn bị nhiễm phong hàn nhưng vẫn cố gặng gượng, bỗng dưng chân tôi mềm xuống, trước mắt chỉ toàn một màu đen, tôi ngã quỵ xuống.
Một bàn tay quen thuộc giữ tôi lại, những ngón tay mạnh mẽ kìm chặt cánh tay tôi, nóng bỏng, ấm áp. Đôi mắt đen sâu thẳm của Vũ Văn Dung ở ngay trước mắt, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của mình trong đôi mắt ấy. Chắc chắn chàng tưởng tôi cố ý, tôi thấy chột dạ một cách kỳ lạ, vội vàng lảng ánh mắt đi nơi khác, chạm phải viên minh châu to tròn treo ở thắt lưng chàng, tôi liền khựng lại.
Viên minh châu đó sáng đều khắp nơi, xung quanh phát ra ánh sáng tím rực rỡ. Đó chính là ánh sáng của Trấn Hồn Châu, chắc chắn tôi không thể nhận nhầm.
Tôi mở to mắt nhìn chàng, gần như sắp buột miệng hỏi viên Trấn Hồn Châu này từ đâu mà có, nhưng hoảng hốt nhớ ra nơi này không thích hợp, tôi lại vội vàng đứng vững lên, yếu ớt nở một nụ cười, cung kính thỉnh an Vũ Văn Hộ và Nguyên Thị.
“Thanh Tỏa, ta thấy sắc mặt của con không tốt, hay là nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, chờ Dung Nhi đón Nhan cô nương về rồi quay lại đây đón con hồi phủ”. Nguyên Thị thấy mặt tôi nhợt nhạt, thần sắc không tốt thì tưởng là tôi không vui vì chuyện của Nhan Uyển, quan tâm nói.
“Đa tạ cô mẫu quan tâm, nhưng con không sao ạ, chỉ là đêm qua không ngủ được thôi. Tư Không đại nhân có hỷ sự, đương nhiên là phải làm cho hoành tráng, con muốn nhanh chóng hồi phủ lo liệu cho chàng”. Tôi quay đầu nhìn Vũ Văn Dung một cái, nói dối không chớp mắt, đọc được trong mắt chàng sự giễu cợt không giấu giếm.
“Thế cũng được!”. Nguyên Thị thấy tôi nói thế thì không kiên trì thêm nữa nói: “Dung Nhi, thế thì con đưa Thanh Tỏa về Tư Không phủ trước đi!”
“Không cần đâu! Kinh Lược Sứ phủ ở phía Tây, Tư Không phủ ở phía Bắc, không thuận đường lắm, làm lỡ giờ đẹp thì không tốt. Con đã tới được thì đương nhiên có thể tự mình về được, xin cô mẫu an tâm!”. Tôi lập tức từ chối, nghĩ bụng đây có lẽ là một cơ hội tốt để tìm lại được tự do, làm sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua?
Ánh mắt Vũ Văn Dung thoáng tối đi, nhưng ngay lập tức lại bình thường trở lại: “Thanh Tỏa thông minh lanh lợi, người bình thường đâu thể làm thương nàng được? Cô mẫu cứ an tâm!”
Nguyên Thị thấy thế thì còn tưởng chúng tôi đang giận nhau, mỉm cười thở dài, không nói thêm gì nữa.
Tôi trừng mắt nhìn chàng, ánh mắt lại chạm phải viên Trấn Hồn Châu, trong lòng bỗng dưng thấy bất an.
Giờ đã là đầu thu, cảnh sắc rực rỡ của mùa hè lui dần, bầu không khí vẫn oi nồng, nóng bức nhưng trong gió đã mang theo một chút hơi lạnh rất nhẹ. Tôi và Vũ Văn Dung sánh vai nhau đi ra khỏi chính đường của Tây Uyển. Mai là ngày chia tay nhau lên đường, đối với tôi mà nói đúng là một cơ hội tốt để thoát khỏi bàn tay của chàng. Nhưng Thanh Loan Kính vẫn bặt vô âm tín, Trấn Hồn Châu thì ở trên người chàng, tôi thực sự có thể cứ như thế mà đi sao? Khóe mắt bất giác lại liếc nhìn viên minh châu sáng rực treo nơi thắt lưng chàng, trong lòng thấy thật do dự.
“Nàng thích viên châu này?”. Giọng nói của chàng vang lên bên tai, nhưng lại như xa tận chân trời. Tôi thoáng khựng lại, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn chàng, vốn tưởng rằng chàng sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi nữa.
Chớp mắt đã đi tới vườn lê, hoa lê đã rụng, những cánh hoa trắng hồng rơi đầy mặt đất, nước trong Bích Lê Trì vẫn trong xanh như thế. Còn nhớ hôm đó, tôi từng sánh vai cùng chàng đứng ở nơi đây, chàng lạnh lùng nhìn tôi, nói:
“Nguyên Thanh Tỏa, sự nhẫn nại của ta có giới hạn!”. Sau đó, tôi vì muốn Nhan Uyển bỏ đi mà ôm chặt lấy chàng, hơi thở ấm nóng của chàng dường như vẫn còn vương vấn bên tôi. Hết lần này tới lần khác thách thức sự nhẫn nại của chàng, hôm nay tôi lại cùng chàng đứng ở đây.
Trong lòng tôi bỗng thấy bi ca, ngơ ngẩn nhìn chàng, rất lâu sau mặt tôi vẫn ngẩn ngơ, rồi thành thực đáp:
“Đúng thế, ta rất thích! Cái này vốn dĩ là của ta!”. Tôi chớp mắt, bổ sung thêm một câu.
Vũ Văn Dung thấy tôi như vậy thì thoáng khựng lại, ngay sau đó trên mặt chàng nở một nụ cười vừa giễu cợt, vừa chiều chuộng, rồi lại như có gì đó bất lực, nhếch môi nói:
“Chỉ cần là thứ mà nàng thích thì sẽ là của nàng sao?”
Tôi khựng lại, nhất thời không biết trả lời thế nào, thế là lựa chọn sự im lặng. Tôi nghiêng đầu nhìn chàng dò xét, rồi thẳng thắn:
“Ta tưởng chàng sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy ta nữa!”
“Câu này phải do ta nói mới đúng!”. Nụ cười của chàng đột nhiên trở nên thật nhẹ nhàng, không còn vẻ lạnh lùng và bạo ngược như thường ngày: “Đêm qua ta luôn nhớ tới nàng, nhớ những lời mà nàng nói.”
Một cơn gió nhẹ thổi đến làm bay mấy sợi tóc lòa xòa trước trán và chiếc tay áo mỏng của tôi. Tôi ngây người nhìn chàng, không ngờ chàng lại nói với tôi một câu nói đầy ám muội với vẻ bình thản đến thế.
Đột nhiên chàng đưa tay ra vén tóc tôi ra sau tai, đầu ngón tay chàng ấm áp, chạm lên gò má lạnh lẽo của tôi, mang tới một vẻ thoải mái kỳ lạ. Tôi ngỡ ngàng, vô thức lùi về phía sau, ngón tay thuôn dài của chàng cứng đơ trong không trung, không khí trở nên kỳ quặc.
“Xin lỗi!”. Tôi nói khẽ. Nhìn thấy ánh mắt vừa như tổn thương, vừa như tự trào của chàng, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác ăn năn kỳ lạ. Chàng chắc chắn chưa bao giờ bị từ chối như thế.
Vũ Văn Dung ngưng thần nhìn tôi, trong mắt chàng thoáng đượm một vẻ gì đó như được giải thoát, thở khẽ một tiếng, rồi đột nhiên đưa tay ra cởi viên Trấn Hồn Châu ở thắt lưng, đặt vào tay tôi:
“Cái này là Nhan Uyển tặng ta. Nàng cầm lấy đi!”
Tôi thất kinh, cho dù trí tưởng tượng của mình có phong phú đến đâu thì cũng không thể ngờ chàng lại làm như thế.
Bàn tay rộng lớn của chàng ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, viên Trấn Hồn Châu đặt ở giữa lòng bàn tay, lóe lên một tia sáng màu tím chói mắt. Chàng ở rất gần tôi, tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chàng, hàng lông mi cong tự nhiên, trong mắt chàng ánh lên vẻ thương yêu sâu đậm, rồi đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, giọng nói lạnh lùng:
“Không cần phải giao dịch nữa! Ta thả cho nàng đi.”
Giờ đã là hoàng hôn, ánh tịch dương nhuộm đỏ cả những bông hoa lê trắng muốt còn sót lại trên cây. Ánh sáng mơ màng xuyên qua những kẽ lá, chiếu xuống người tôi, tôi chỉ nhìn chàng, không nói được lời nào, cảm thấy mọi thứ trước mắt mình như cảnh trong mơ, thật là không chân thực.
Bóng tối mờ ảo, biểu cảm của tôi lúc đó có lẽ cũng như ngắm hoa trong sương, mơ hồ bất định. Mắt chàng quyến luyến, chàng bỗng dưng ôm lấy tôi, giọng nói khẽ khàng, khẽ tới mức nghe như một tiếng thở dài:
“Thanh Tỏa, đôi lúc, ta sẽ nhớ tới nàng của trước kia!”
Tôi bị chàng kéo vào lòng, tư duy trong khoảnh khắc dường như ngừng trệ, tay cầm chặt viên Trấn Hồn Châu mặc cho chàng ôm. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vòng tay của chàng rất dễ chịu, tưởng rằng chàng có thể vì tôi mà che chắn mọi cái lạnh lẽo của ngày thu.
Chiếc cằm nhọn của chàng chạm vào vai tôi, càng ôm tôi chặt hơn, khàn giọng:
“Có những lúc, ta muốn nàng đừng thông minh bướng bỉnh như bây giờ. Ít nhất trước kia, nàng cũng chưa bao giờ muốn rời bỏ ta.”
“Ta…”. Nguyên Thanh Tỏa ngày trước yêu chàng đến thế, vì sao chàng không biết trân trọng? Nguyên Thanh Tỏa thực sự đã chết rồi, ta là Đoạn Mộc Liên, ta không thể yêu một người đã từng coi thường và vứt bỏ mình. Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng đã muộn rồi. Nụ hôn ấm nóng của Vũ Văn Dung đặt lên đôi môi lạnh lẽo của tôi, nụ hôn thật sâu, đầu lưỡi chàng đưa vào tận sâu trong miệng tôi, như tràn đầy sự quyến luyến và ham muốn chiếm hữu, gấp gáp, nóng bỏng khiến tôi gần như không thể thở được.
Tôi giật mình, bàn tay hoảng loạn buông lỏng ra, viên Trấn Hồn Châu rơi xuống đất, men theo cỏ chầm chậm lăn xuống. Tôi đẩy mạnh Vũ Văn Dung ra, trừng mắt nhìn chàng rồi quay người chạy đi nhặt viên Trấn Hồn Châu, nhưng nó đã lăn theo những ngọn cỏ ướt rơi xuống đầm nước xanh ngắt lăn tăn gợn sóng.
Sóng nước ánh lên một vệt sáng màu tím, đáy Ngưng Bích Trì đột nhiên lóe lên cột sáng màu vàng rồi tản ra trên mặt nước trong vắt, trời đất dường như bị phủ đầy bởi màu vàng chói lọi ấy. Lúc này mặt trời đã xuống núi, trong khoảnh khắc, tia sáng ở Ngưng Bích Trì tỏa ra còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Tôi lẫn Vũ Văn Dung đều bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt, còn nhớ đêm hôm ấy ở bảo tàng, tôi cũng từng nhìn thấy vầng ánh sáng huy hoàng đó. Tôi há hốc miệng nhìn về phía trước, lẩm bẩm:
“Thanh Loan Kính!”
Đúng vào lúc này thì mặt hồ bị bao phủ bởi tia sáng vàng đột nhiên chia thành hai nửa, ở giữa lộ ra một con đường nhỏ dài, khô ráo, chiếc gương đồng màu vàng tròn xoe lặng lẽ nằm nơi đó, bên trên không có một giọt nước nào. Tôi ngập ngừng giây lát rồi đi từng bước theo con đường nhỏ, hai tay cầm lấy Thanh Loan Kính, cảm thấy tay mình nóng bừng, dường như có một sức mạnh thần bí nào đó vừa đi vào cơ thể tôi, viên Trấn Hồn Châu từ trong nước nhảy vọt ra, tôi vô thức đưa tay đón lấy nó, quay vào bờ, tia sáng màu tím và màu vàng trộn lẫn với nhau, rồi cùng tắt ngúm, hồ nước sau lưng cũng hợp lại làm một, dấy lên cơn sóng nhỏ lăn tăn như thể chưa từng có việc gì xảy ra.
Chiếc Thanh Loan Kính trong tay tôi thu lại tia sáng, ngoài bề mặt trơn nhẵn ra thì nó không có bất cứ họa tiết chạm khắc nào, không khác gì với những chiếc gương đồng khác. Vũ Văn Dung kinh ngạc nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc Thanh Loan Kính trong tay tôi, ánh mắt sắc lại, trầm giọng nói:
“Đây chính là Thanh Loan Kính? Vì sao…”
Tôi biết chàng định hỏi gì, Thanh Loan Kính tự giấu mình rất bí mật, ngay cả Hương Vô Thần pháp lực cao cường cũng không tìm được, vì sao nay lại hiển hiện trước mặt tôi? Tôi nghĩ có lẽ có thể giải thích như thế này, Đoạn Mộc gia chịu trách nhiệm trông coi Thanh Loan Kính từ hàng ngàn năm nay, thế nên Thanh Loan Kính có thể cảm ứng được thần vật tương truyền đời đời của Đoạn Mộc gia, chính là Trấn Hồn Châu. Chàng là bậc đế vương trong tương lai, Thanh Loan Kính hiểu rõ cơ duyên nên không bài xích chàng, thế nên mới xuất hiện trước mắt chàng.
Nhưng tôi không thể giải thích với chàng tất cả những điều này, chỉ đành ngắt lời chàng, tiếp:
“Gương Loan xuất hiện, thiên hạ quy về một mối. Câu này chắc chàng nghe nói rồi phải không?”.
Vừa thầm tính toán năm tháng, ngừng một chút tôi nói tiếp: “Bây giờ ta giao nó cho chàng giữ. Hai năm sau, chàng trả lại cho ta, được không?”
“Vì sao?”. Vũ Văn Dung khựng lại, nhìn tôi dò hỏi. Hình như chàng không hiểu vì sao hôm qua tôi còn nói là phải mang Thanh Loan Kính đi, vậy mà hôm nay đã dâng bảo vật khó lòng lắm mới tìm kiếm được cho mình.
Bởi vì chàng là bậc đế vương do thiên định, là nhất đại minh quân, sẽ thống nhất Bắc triều. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, nơi nguy hiểm nhất lại an toàn nhất. Nhan Uyển ở bên cạnh chàng, Hương Vô Thần chắc chắn sẽ không ngờ Thanh Loan Kính lại ở trong tay chàng. Tay đặt Thanh Loan Kính vào tay Vũ Văn Dung, nghiêm túc nhìn vào mắt chàng, nói: “Hứa với ta, đừng để bất cứ ai cướp nó đi!”
Đây là thời cổ đại, tôi một thân một mình, thực sự không có năng lực bảo vệ Thanh Loan Kính. Hương Vô Thần lai lịch bất minh, đằng sau lại có một thế lực thần bí, Thanh Loan Kính mà rơi vào tay bọn họ thì không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Thay vì mạo hiểm như thế, chi bằng cứ thuận theo lịch sử, thuận theo thiên mệnh, để Vũ Văn Dung ứng nghiệm câu nói “Gương Loan xuất hiện, thiên hạ quy về một mối.”
“Được, ta hứa với nàng!”. Vũ Văn Dung trịnh trọng cất gương vào trong ngực, đưa mắt nhìn tôi, đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng còn mông lung hơn cả ánh trăng.
“Nguyên Thanh Tỏa, nàng cũng phải hứa với ta một chuyện. Hãy đi thật xa, đừng bao giờ quay về!”. Chàng đột ngột quay người đi, trông lưng chàng thật dài và cô độc, trong giọng nói trầm ấm dường như còn che giấu một vẻ không cam và quyến luyến vô hạn: “Ta không phải là người có thể chấp nhận sự mất đi. Nếu để ta lại gặp lại nàng, chắc chắn ta sẽ bất chấp mọi giá để giữ nàng ở lại bên mình. Suốt đời suốt kiếp, nàng đừng mong ra đi được nữa”. Chàng nhấn mạnh từng tiếng.
Tôi ngỡ ngàng, rồi quay người đi, đi thẳng ra ngoài cửa, không quay đầu lại.
3.
“Tiểu thư, Tư Không đại nhân được nể mặt thật đấy, được Hoàng Thượng đích thân tống hành”. Tiểu Điệp đứng sau lưng chải đầu cho tôi, hoan hỉ nói.
“Tiểu Điệp, cái này cho em!”. Tôi mở chiếc tráp bằng hồng mộc, lấy một chiếc kim trâm khảm ngọc đặt vào tay Tiểu Điệp: “Sau khi ta đi, em hãy tự chăm sóc bản thân, ta sẽ liên lạc với em sau!”
Tiểu Điệp khựng lại, chiếc lược trong tay rơi xuống đất, mở to mắt nhìn tôi, kinh ngạc.
“Tiểu thư, người không đưa nô tỳ theo cùng sao?”
“Tin ta, ta sẽ thu xếp cho em một lối đi tốt. Đương nhiên cũng là vì ta”.
Tôi vỗ vai Tiểu Điệp, cười ôn hòa: “Tiểu Điệp, bây giờ em là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng. Ta sắp rời khỏi Chu quốc, tới Kim Dung Thành tìm Lan Lăng Vương. Dọc đường hiểm nguy, ta cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì. Huống hồ, ta còn muốn em giúp ta ở bên Vũ Văn Dục. Vị Hoàng đế này nho nhã thiện lương, ta không muốn ngài phải chết.”
Mẫu Đơn Uyển nằm ngoài Đơn Tĩnh Hiên. Lần đó cùng ngài gặp gỡ cũng chính ở nơi đây. Khi ấy cả khu vườn ngập tràn xuân sắc, những khóm Mẫu Đơn rực rỡ như lửa giờ đã lui sắc hồng, chỉ còn lại vài bông hoa lẻ loi nằm trên mặt đất, trông thật tiêu điều.
Vũ Văn Dục đứng hiên ngang nơi đó, chiếc cẩm y màu vàng tươi sáng chói, gương mặt trắng trẻo yếu đuối bị khuất bởi những khóm hoa, tôi không nhìn rõ biểu cảm của ngài. Cứ luôn cảm thấy trên người ngài toát lên một vẻ thư sinh quá lý tưởng hóa, cảm giác như nếu không phải sinh vào thời loạn thế, có lẽ ngài đã là một thiên tử thái bình làm nên chuyện lớn.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Vũ Văn Dục chầm chậm quay người lại, gương mặt anh tuấn, nho nhã hơi nhợt nhạt, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, dường như hơi đấu tranh nội tâm, lại như có chút gì lưu luyến. Và hình như còn có rất nhiều, rất nhiều tình cảm mà tôi không biết nên nói thế nào.
Tôi bước lại gần, ngài mở miệng ra định nói gì đó, khóe môi mấp máy, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
“Thiếp sắp đi rồi. Có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa!”. Tôi nhếch môi cười, cố gắng để bầu không khí trở nên dễ chịu hơn một chút.
“Vì sao?”. Vũ Văn Dục thoáng ngỡ ngàng.
Thực ra tôi ở cạnh Vũ Văn Dung lâu như vậy, tôi nghĩ tôi đã có thể hiểu được nguyên nhân thực sự để chàng thả tôi đi.
“Bởi vì Vũ Văn Dung rất quan tâm tới người, chàng không muốn để một nữ nhân gây ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người”. Tôi hơi xúc động, gò má ửng hồng nói.
“Tứ đệ…”. Vũ Văn Dục sửng sốt. Câu nói này hình như đã gây xúc động cho ngài, biểu cảm của Vũ Văn Dục trở nên phức tạp.
Ánh mắt mà Vũ Văn Dục nhìn tôi, ngay cả Vũ Văn Dung cũng phát giác ra sự khác thường, cho dù tôi không phải người lăn lộn trong tình trường thì cũng chẳng thể nào không biết. Từ lần gặp ngài ở Mẫu Đơn Uyển, trong ánh mắt ngài nhìn tôi có thêm vài phần như dịu dàng và thích thú. Đêm hôm ấy, khi tôi giằng tay khỏi Vũ Văn Dung và rơi xuống Lãnh Ngọc Trì, ngài đã khoác lên người tôi chiếc áo choàng ấm áp, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thương yêu vô hạn.
Vũ Văn Dung là một người bá đạo, nếu không làm gì có chuyện thả cho tôi đi? Đó chính là nguyên nhân, chàng cũng biết mà tôi cũng biết.
“Thanh Tỏa, thì ra có những chuyện không giấu được người khác, càng không giấu được bản thân. Thực ra ta cũng không muốn…”. Giọng nói của ngài rất khẽ, lần đầu tiên ngài gọi tôi như thế.
“Thanh Tỏa có tài đức gì, rốt cuộc chỗ nào đã khiến Hoàng thượng động lòng vì thiếp?”. Tôi tránh khỏi ánh mắt như thiêu đốt của ngài, thở dài.
Câu cảm thán này là chân thực. Hậu cung ba ngàn giai nhân mỹ nữ, tôi chẳng qua chỉ là một người rất bình thường, còn lâu mới được coi là hạng quốc sắc thiên hương.
“Ta cũng không biết…”. Rất lâu sau, giọng nói của ngài như tiếng thở dài, đưa tay chạm lên tóc tôi, nhưng lại dừng lại trong không trung, dường như còn đang đấu tranh nội tâm, rồi ngài vung mạnh tay ra sau, quay người không nhìn tôi nói: “Có lẽ chỉ là vì một bài hát, một khúc từ… hoặc là một nụ cười.”
Tôi nhớ lại dáng vẻ của mình hôm cầm đàn ca hát trong đình tạ, mọi việc cứ như còn diễn ra trước mắt.
Vũ Văn Dục cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt xa xôi như vầng trăng sáng, ngài gần như lẩm bẩm: “Yêu chàng trăng sáng tỏ, tiều tụy cũng vì ai.”
Cơn gió lạnh lẽo lướt qua, từng phiến lá chầm chậm rơi xuống, trong không khí dấy lên mùi cỏ xanh đã mục của buổi cuối hạ đầu thu. Tôi và Vũ Văn Dục đứng đối diện với nhau, sự cảm khái của tôi, sự luyến lưu của ngài, xung quanh tĩnh mịch như tờ.
“Hoàng thượng, thế sự có lúc biến đổi vô thường, rất nhiều việc không thể cưỡng cầu mà cần chờ đợi thời cơ. Đừng quá lộ liễu, bảo toàn bản thân mới là quan trọng nhất”. Tôi vẫn không kiềm chế được, lên tiếng khuyên ngài.
Vũ Văn Dục sửng sốt, gương mặt anh tuấn thoáng qua một vẻ như hài lòng, nhếch môi lên cười:
“Thanh Tỏa… nàng quan tâm tới ta ư?”
Nhìn vẻ mặt như trẻ con của ngài, tôi bỗng dưng không có đủ nhẫn tâm để nói là không phải, chỉ ngẩn ngơ nhìn.
“Ta biết nàng đang nói gì, cũng biết sớm muộn gì hắn cũng không chấp nhận được ta”. Thần sắc Vũ Văn Dục đột nhiên trở nên cương nghị, đôi mắt lóe lên tia nhìn vừa sáng rực, lại vừa tổn thương: “Có lẽ ta không thể thành đại sự, nhưng ta tuyệt đối không từ bỏ nỗ lực, huống hồ còn có Tứ đệ, căn cơ ta tạo ra sau này cũng sẽ không uổng phí.”
Biểu cảm của ngài lúc này trông thật nghiêm nghị, gương mặt yếu ớt ánh lên tia sáng tin tưởng và hy vọng. Trong mắt tôi, âm thầm có một vẻ quyết hy sinh vì nghĩa.
Tôi thoáng kinh ngạc. Thì ra Vũ Văn Dục đã sớm có sự giác ngộ này. Thế lực của Vũ Văn Hộ trong triều vô cùng thâm hậu, phải có sự nỗ lực của rất nhiều người mới có thể ngang bằng. Thực ra Vũ Văn Dung cuối cùng có thể lật đổ được Vũ Văn Hộ cũng là nhờ bước chân lên con đường mà Vũ Văn Dục đã trải sẵn cho chàng.
“Hãy giúp thiếp chăm sóc cho Cố Tiểu Điệp. Hãy giữ nàng ta ở nơi gần người nhất. Sau này, nếu còn hy vọng… thiếp sẽ liên lạc với người”. Mắt tôi thoáng qua một vẻ thương xót, tuy rằng không chắc chắn rằng mình có thể thay đổi lịch sử, nhưng tôi cũng có thể thử một lần.
“Ừm”. Ngài thoáng khựng lại, rồi gật đầu đồng ý. Tôi biết, việc đã hứa với tôi thì chắc chắn ngài sẽ cố gắng làm bằng được. Tiểu Điệp lại là người của phủ Tể tướng, chắc Vũ Văn Hộ cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng ta.
“Bảo trọng!”. Tôi nhìn vào mắt ngài, chân thành nói.
Nhưng nói nhiều cũng vô ích, chỉ càng thêm thương cảm mà thôi. Nói xong, tôi giẫm chân lên những chiếc lá vụn, quay người bỏ đi.
4.
Khoác trên lưng một túi kim ngân chu bảo, một mình tôi cưỡi ngựa bỏ đi. Trời mùa thu cao vời vợi, thế giới dường như chưa bao giờ rộng lớn đến thế.
Cuối cùng cũng rời khỏi Tể tướng phủ. Nhưng không biết vì sao, tâm trạng tôi không vui mừng như đã tưởng tượng. Có lẽ trải qua quá nhiều việc, cuối cùng tôi cũng bắt đầu hiểu ra, có những việc đã định rằng sẽ bất lực, càng suy nghĩ tốt đẹp thì tới cuối cùng lại càng thất vọng. Ví dụ như Kim Dung thành đường đi xa xôi diệu vợi, tôi không biết mình có thể thuận lợi đến nơi được hay không. Nếu như Lan Lăng Vương không hề có ý gì khác với tôi, còn tôi cứ một lòng một dạ thương nhớ chàng thì sao?
Thi thoảng trong đầu tôi lại lướt qua hình ảnh của Vũ Văn Dung. Gương mặt anh tuấn như tượng tạc của chàng, ánh mắt ẩn nhẫn, cô độc, và cả hơi ấm nóng bỏng của bàn tay chàng. Nếu không phải vì ghét chàng ngay từ đầu, nếu không phải là chàng bá đạo đa nghi, nếu không phải chàng thường dùng cái tư thế mạnh mẽ ấy để đối đãi với tôi. Nếu không phải trong lòng đã có bóng dáng của Lan Lăng Vương. Có lẽ, tôi với chàng cũng sẽ còn đôi chút quyến luyến.
Đang lúc thất thần thì con ngựa bỗng dưng dừng chân lại, lảo đảo mấy bước rồi đứng im. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ra không biết từ lúc nào trước mặt đã xuất hiện một đội nhân mã.
Nam tử đi đầu cưỡi ngựa chậm rãi lại gần, trên người mặc bộ cẩm y trường bào màu xanh, thắt lưng đeo thanh trường kiếm màu vàng tỏa sáng lấp lánh. Tôi hơi sững sờ, là Hộc Luật Quang.
“Thanh Tỏa cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”. Hộc Luật Quang tươi cười nhìn tôi, nói:
“Cô nương đến Kim Dung Thành phải không, chi bằng chúng ta đồng hành, được không?”
Tôi cảm kích cười:
“Ngài cố tình ở đây chờ tôi sao?”
“Đã chờ lâu lắm rồi!”. Hộc Luật Quang nhướng mày, nụ cười có vẻ gì đó hơi khoa trương. Sức cuốn hút của Lan Lăng Vương không một nữ tử nào trên đời có thể chống lại được.
Mới thoáng nghe thấy ba tiếng Lan Lăng Vương, tim tôi chùng xuống rồi lại giãn ra, gò má thoáng ửng hồng, nhưng nhìn biểu cảm khoa trương của hắn, tôi bất giác vừa thấy tò mò lại hiếu kỳ, lên tiếng hỏi:
“Lan Lăng Vương… trông chàng như thế nào?”
“Cô chưa từng gặp sao?”. Hộc Luật Quang ngơ ngác, kinh ngạc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, nói với vẻ nghi hoặc:
“Chưa! Lần nào chàng cũng đeo mặt nạ. Có một lần tôi định nhân lúc chàng không để ý, gỡ mặt nạ xuống, tiếc là không thành công”. Trong đầu tôi lướt qua hình ảnh tôi đưa tay ra gỡ chiếc mặt nạ của chàng, nhưng bất ngờ chạm môi nhau, gò má đỏ bừng, giọng nói trở nên mất tự nhiên.
Mắt Hộc Luật Quang lóe lên, thở dài:
“Lan Lăng Vương anh dũng thiện chiến, tài trí vô song. Chỉ tiếc rằng gương mặt ngài… haizzz!”
“Mặt của chàng… rất xấu sao?”. Thực ra điều này tôi cũng đã nghĩ tới, nếu không phải dung mạo chàng cực kỳ xấu thì sao lại phải đeo mặt nạ suốt ngày. Nhớ lại đôi mắt phượng tuyệt đẹp đằng sau chiếc mặt nạ ấy, trong lòng tôi bỗng thấy thương tiếc: “Ta từng nói với chàng, cho dù khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ ấy là gì, ta… cũng không chê chàng.”
Câu nói này là chân tình thổ lộ, bởi vậy giọng nói của tôi vô cùng trịnh trọng. Hộc Luật Quang thấy tôi như vậy thì nhìn tôi kỳ lạ trong giây lát, rồi phì cười thành tiếng, thấy tôi nhìn hắn ngơ ngác thì mới chịu thu nụ cười lại, nói:
“Thanh Tỏa cô nương không coi trọng vẻ bề ngoài, tình thâm nghĩa trọng. Tại hạ vô cùng khâm phục!”
“Đó là nụ cười khâm phục của ngài sao?”. Tôi liếc mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi.
“Đó là nụ cười ngưỡng mộ của tôi. Không còn sớm nữa, chúng ta lên đường đi. Lần này tôi nhất định sẽ đưa cô an toàn về bên Trường Cung, thực hiện lời hứa với ngài ấy”. Hộc Luật Quang đáp.
Màn đêm buông khẽ nơi tiểu trấn heo hút, phía xa có một ngọn núi xanh ngắt màu lá, rặng núi thoắt ẩn thoắt hiện bao bọc lấy xung quanh, tạo thành một tấm rèm thiên nhiên, mặt trời lặn về hướng Tây, luồng ánh sáng nhờ nhờ chiếu lên tấm biển sơn son thếp vàng. Trên đó là mấy chữ uốn lượn: “Thanh – Thủy – Lâu”.
Đây là khách điếm lớn nhất của Thanh Thủy tiểu trấn. Hộc Luật Quang thuê riêng một phòng nhỏ cho tôi, nằm ở góc phía Tây Bắc của Thanh Thủy Lâu, qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy những bông hoa nở rực rỡ trong vườn hoa và cả một đầm sen với màu xanh trải dài.
Tắm rửa trong phòng xong xuôi, thay một bộ y phục sạch sẽ, tôi cảm giác người mình dễ chịu hơn nhiều. Tôi buộc Trấn Hồn Châu ở cổ, dùng cổ áo che khuất. Đó hình như là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của tôi, tôi nhìn nó thở dài. Dường như đang đáp lại tôi, viên Trấn Hồn Châu trên tay tỏa ánh sáng màu tím.
Lúc này, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng đàn du dương, nghe như tiếng một dòng suối nước nóng đang nhẹ nhàng chảy, xung quanh còn bốc lên hơi nóng, che mờ tất cả. Khi thì uyển chuyển, khi thì thầm thì, giai điệu đan xen hớp hồn người, sự thay đổi nhanh chóng như những viên ngọc lớn nhỏ rơi vào chiếc đĩa, rõ ràng mà si mê, vĩ âm kéo dài, liên miên bất tuyệt.
Tôi nhắm mắt lắng nghe giây lát, trong lòng thầm thấy khâm phục, quay người đi xuống lầu, men theo tiếng đàn mà tìm kiếm.
“Khúc nhạc này chỉ có nơi thiên giới. Trần gian đâu mấy ai được nghe”. Bỗng dưng trong đầu tôi lại xuất hiện câu thơ này.
Cho dù là kỹ thuật hay âm luật đều không có điểm gì để chê trách. Nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy trong tiếng đàn này ẩn chứa chút gì như âm tà, không biết có phải là ảo giác của tôi không. Dù vậy, nó vẫn hay rúng động lòng người, làm sao tôi có thể không nhìn người chơi đàn cho được.
5.
Bầu trời lất phất mưa bụi, như những sợi chỉ tơ rơi xuống vườn hoa còn chưa lui sắc hồng, tạo nên một màn sương mỏng như khói, những hạt nước nhỏ mát mẻ đậu lên mặt, cảm giác thật dễ chịu.
Những hạt mưa bụi rơi xuống đầm sen, tôi đứng dưới mái hiên, nhìn nữ tử đang chơi đàn trong lương đình, màn mưa bụi giăng mặt, thế giới dường như trở nên mơ hồ. Qua làn tơ mưa, có thể thấp thoáng thấy nàng trong bộ y phục màu trắng, mái tóc đen tuyền được búi gọn sau gáy bởi một cây trâm bạch ngọc, vầng trán thanh khiết, hai lọn tóc nhỏ buông trước vành tai, nơi tóc mai được điểm xuyết bởi những con bướm nhỏ cũng bằng bạch ngọc, tinh tế vô cùng. Cách trang điểm và khí chất này chỉ có ở những bậc quốc sắc thiên hương, những nữ tử siêu nhiên xuất thế mới xứng đáng có được, bất giác tôi thầm nghĩ như vậy. Mặt nàng bị che bởi một tấm mạng mỏng màu trắng, chỉ thấp thoáng thấy đôi mắt như mặt nước hồ mùa thu, hàng lông mày điểm xuyết bởi những hạt trân châu màu trắng, lúc nàng chớp mắt, cảm giác như những cánh bướm trắng đang đập cánh bay.
Một cây Hải Đường lặng lẽ nở bên nàng, cánh hoa và nước mưa cùng rơi xuống, đẹp không tả xiết. Tiếng đàn lúc này đã chầm chậm dừng lại, nữ tử ôm cây đàn phỉ thúy toàn thân màu lục bích lên, tư thế nho nhã, cầm chiếc ô nền hoa mai, thong thả đi về hướng Thanh Thủy Lầu.
“Hoa rơi người cô độc, mưa bụi nhạn song phi”. Trên đời không ngờ có tiếng đàn hay đến như vậy, lại với một nữ tử có khí chất xuất thần như vậy”. Tôi đứng dưới mái hiên dài, nhìn nàng chăm chú, bất giác lẩm bẩm nói.
“Nói hay lắm!”. Bên tai tôi đột nhiên vang lên một tiếng cảm thán, âm thanh đó như gần như xa, vô cùng dễ nghe, lại có vẻ gì đó như vô cùng quen thuộc.
Tôi giật nảy mình, có người ở gần tôi như thế mà tôi không hay phát giác! Quay phắt đầu lại, bên cạnh tôi là một nam tử mặc cẩm y, đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng đẹp đến hoàn hảo, sống mũi thẳng, hàng lông mày rậm, đôi môi mỏng mím chặt, ghép lại với nhau, tạo nên một vẻ dịu dàng yêu mị không nói thành lời. Chàng đưa mắt nhìn chăm chú theo hướng mà bạch y nữ tử kia đã rời đi, đôi mắt đen lay láy nhìn nàng ta sâu sắc, dường như có vẻ quyến luyến vô bờ.
Rất lâu sau, khi nàng đã đi xa, không nhìn thấy bóng dáng này nữa, chàng mới chầm chậm quay đầu lại. Kim quan cài tóc, hai bên mai có hai sợi rua vàng buông thõng, cùng với mái tóc dài xõa nơi trước ngực, trên người chàng mặc chiếc áo gấm màu xanh lam với những đường viền màu vàng, thắt lưng buộc miếng ngọc bội màu đỏ bằng sợi dây vàng. Y phục xa hoa, mỹ lệ. Hình như phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc và thăm dò của tôi, người đó quay lại nhìn, ánh mắt giao nhau giây lát, chàng thoáng khựng lại, rồi đột nhiên phì cười. Ngón tay dài như cọng hành búng ra, “phạch” một tiếng, chiếc quạt giấy trong tay xòe ra, che mất nửa gương mặt, chỉ để lại một bên mắt nhướng cao lên, mỉm cười nhìn tôi, nói:
“Một câu thơ hay và chân thực, quả nhiên là xuất phát từ miệng nàng”.
Nói xong, chàng xua nhẹ chiếc quạt, rồi bỏ đi về hướng ngược lại Thanh Thủy Lâu bằng dáng vẻ vô cùng đẹp.
Tiếng nước rơi tí tách nơi mái hiên, cơn mưa bụi như những sợi tơ giăng mắc. Tôi nhìn theo cái bóng tuyệt mỹ của chàng, cảm thấy thật quỷ dị. Đầu óc tôi khổ sở suy nghĩ, chàng là ai nhỉ? Giọng nói sao nghe quen quá, hình như đã từng gặp ở đâu đó. Nhưng một người như vậy nếu như đã từng gặp mặt thì làm sao có thể dễ dàng quên được?
Haizzz, có lẽ vì mĩ nam trong thiên hạ đều tương tự như nhau nên mới cảm thấy quen mắt mà thôi.
Tôi vò đầu, quay người đi về phòng.
6.
Cuối cùng cũng được ăn một bữa tối ở nơi không phải Tể Tướng phủ.
Thực ra tới thế giới cổ đại đã lâu, tôi vẫn chưa từng thưởng thức phong thổ nhân tình chốn dân gian. Đại đường của Thanh Thủy Lâu đương nhiên không thể so sánh với sảnh yến hội ở Tể Tướng phủ hay Hoàng cung, nhưng cũng được coi là rộng lớn và sạch sẽ. Người trọ ở đây rất nhiều, mười mấy chiếc bàn gỗ sơn đen đã ngồi kín quá nửa.
Hộc Luật Quang có vẻ sành ăn, đang thao thao bất tuyệt gọi một loạt các món, rồi đột nhiên ngưng thần, cánh mũi thoáng cử động, dường như là còn chưa xác định được, rồi lại hít mạnh một hơi, trong ánh mắt lướt qua một vẻ chấn động, ngẩng phắt đầu lên, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Một nữ tử mặc y phục màu trắng từ ngoài cửa bước vào, trên mặt che tấm mạng mỏng, đó chính là nữ tử chơi đàn mà tôi đã nhìn thấy. Sau lưng nàng có vô số thị tì theo hầu, đều mặc áo đỏ, không đeo mạng, ai cũng trẻ trung xinh đẹp.
Một mùi hương rất đặc biệt ập tới, không phải là mùi hương hoa bình thường, cũng không phải mùi thơm của phấn son tầm thường. Nhẹ nhàng, nhưng cũng không giống như từ người nàng tỏa ra, nó như thể dùng một loại hương liệu thượng hạng được đốt lên, chỉ hơi khẽ lại gần là có thể dính phải mùi hương đặc biệt này, quấn quýt không rời.
Bạch y nữ tử lại gần, mùi hương man mát trên người càng nồng hơn một chút, vẻ kinh ngạc trong mắt Hộc Luật Quang dường như đã được nghiệm chứng, hai hàng lông mày của hắn cau lại, đôi mắt như chim ưng nhìn nàng đầy thăm dò.
Đoàn người đó thản nhiên đi lên lầu, chiếc lưng thon thả của nữ tử cao ngạo thanh khiết, không ai sánh bằng.
Hộc Luật Quang nhìn nàng ta chăm chú, trầm tư suy nghĩ, rồi đôi mắt đột nhiên tối đen, sâu thẳm khó lường.
“Ngài sao thế?”. Trong lòng tôi thầm thấy kinh ngạc, thận trọng hỏi.
“À, không có gì!”. Hộc Luật Quang cụp mắt xuống, rõ ràng là đang muốn che giấu tôi. Trầm tư giây lát, hắn móc một đĩnh bạc đặt lên bàn, nói với tiểu nhị: “Thượng phòng Thiên tử của Thanh Thượng Lâu chỉ có bốn gian. Gồm những ai ở?”
Tôi thầm lẩm bẩm, tâm trạng Hộc Luật Quang kích động như thế mà vẫn có thể hành xử thận trọng đến vậy.
Thượng phòng có hai gian là tôi với hắn ở. Hắn hỏi như thế chắc chắn là muốn dò la tin tức về bạch y nữ tử kia, nhưng lại không chỉ hỏi một mình nàng, vậy mới không đánh rắn động cỏ.
“Dạ, có gian là một phú thương đi ngang qua đây, mang theo nữ quyến, hình như định đi về nước Tề”. Tên tiểu nhị này hầu hạ ở đại đường lầu một, bởi vậy không biết chúng tôi chính là “phú thương” và “nữ quyến” mà hắn nói. Hắn vừa vui vẻ thu một đĩnh bạc, nói: “Còn có một gian được một vị công tử đặt trước, nhưng hình như chưa tới ở, phòng vẫn để trống.”
“Còn gian thứ tư, chính là vị cô nương vừa đi qua ban nãy ở”. Tên tiểu nhị len lén nhìn lên lầu rồi hạ thấp giọng: “Ngài đừng nghĩ thị nữ của nàng ấy đều trông như tiên nữ, khó hầu hạ lắm! Mỗi lần họ tới là tôi còn không dám thở mạnh.”
“Ồ? Họ từ đâu tới? Thường xuyên tới đây sao?”. Hộc Luật Quang bình thản hỏi.
“Hình như là từ phía Bắc tới”. Tiểu nhị nghĩ ngợi giây lát: “Năm nào họ cũng tới đây vào khoảng thời gian này, mười sáu tháng bảy hàng năm sẽ đi, có lẽ là tới thưởng sen.”
“Thưởng sen? Hoa sen trong đầm đã nở đâu? Vả lại hoa sen thì ở đâu mà chẳng có, chẳng nhẽ hoa sen chỗ các ngươi to hơn ở nơi khác sao?”. Tôi tò mò tiếp lời.
“Ha ha, nhị vị khách quan là người ngoại địa phải không ạ? Nhị vị không biết đó thôi, đầm sen đằng sau Thanh Thủy Lâu đúng đêm mười lăm tháng bảy hàng năm sẽ đồng loạt nở rộ, chỉ nở một đêm, sáng sớm hôm sau là tàn hết. Hoa sen chỗ chúng tôi tuy không to hơn hoa sen ở chỗ khác, nhưng lại đẹp hơn rất nhiều, nếu không thì sao lại có bao nhiều người chỉ đến đây để ngắm sen?”. Tiểu nhị cười nói.
“Vậy sao? Thế thì tối nay ta phải đi ngắm mới được!”. Tôi vừa nghe nói có cảnh đẹp để ngắm thì bất giác trở nên hưng phấn, rồi lại cau mày: “Nhưng mà mười lăm tháng bảy chẳng phải tết Trung Nguyên sao?[3] Tết Trung Nguyên là ngày cúng cô hồn, tương truyền rằng hôm đó Diêm Vương hạ lệnh mở cửa địa ngục, cho các oan hồn quanh năm chịu khổ chịu nạn, bị giam cầm dưới địa ngục được thoát ra ngoài, được tự do trong một thời gian ngắn, hưởng thụ huyết thực của nhân gian, là một ngày tà khí rất nặng. Đầm sen này chỉ nở vào ngày này thì đúng là quỷ dị.”
[3]. Cũng là ngày rằm tháng bảy, ngày cúng cô hồn ở Việt Nam.
“Cô nương nói phải lắm! Ha ha bị cô nương nói trúng rồi. Thực ra lúc không phải ngày này nhiều tà ma thì làm gì có chuyện cảnh đẹp như thế nhưng chỉ có ít người tới thưởng lãm? Ngoài vị cô nương ban nãy năm nào cũng tới thì hầu như chẳng có ai tới đây thưởng sen nữa”. Tiểu nhị sắc mặt gượng gạo, cười cười.
“Năm nào nàng ấy cũng tới và sống rất gần Thanh Thủy Trấn sao?”. Hộc Luật Quang hình như không có hứng thú với hoa sen, tiếp tục truy hỏi.
“Đại khái là thế, năm nào họ cũng từ phương Nam tới, năm nay lại từ phía Tề quốc tới. Lúc đến còn mang theo một chiếc rương rất to và dài, tỏa ra chu quang bảo khí, có lẽ là đi buôn bán.”
Hộc Luật Quang nghe nói thế thì ánh mắt lại sắc lại, gương mặt vẫn điềm tĩnh như thường, rồi bình thản nói:
“Ồ, mang đồ lên đi!”
Tôi tò mò đưa mắt nhìn Hộc Luật Quang, hắn phát hiện ra ánh mắt thăm dò của tôi, rồi nói:
“Cô biết không, Lan Lăng Vương rất thích hoa lan?”
Tôi khựng lại. Mỗi lần nghe người khác nhắc tới tên chàng là tôi thường có một cảm giác rất đặc biệt, có chút ngọt ngào, có chút chua chát, rồi sau đó là thấp thỏm bất an một cách kỳ lạ.
Hộc Luật Quang chẳng nói gì nữa, gọi một bàn đầy thức ăn thì không thể lãng phí được. Tôi ăn uống thoải mái, thi thoảng lại liếc mắt nhìn hắn đang trầm tư suy nghĩ, biết là nếu hắn không muốn nói thì tôi có hỏi cũng vô dụng. Tốt nhất là cứ nghĩ xem tối nay có nên đi thưởng sen không. Cảnh đẹp thì đương nhiên là tôi thích, nhưng tôi cũng nhát gan lắm, hoa sen chỉ nở vào ngày cúng cô hồn, chỉ nghe thôi cũng thấy hơi lạnh gáy.
Tim tôi bất giác nhớ tới chiếc mặt nạ màu bạc của Lan Lăng Vương. Nam tử như hoa lan, cả đời cô độc, khiến tôi bất chấp tất cả để đi tìm.
Nếu lúc này chàng đang ở bên tôi, tôi có còn sợ không?
Nếu tôi tìm được chàng, chàng có đồng ý cùng tôi đi thưởng sen?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.